Romano
08-06-2013, 18:47
53 tuổi nhưng nh́n bà Trần Thị Thanh như một bà già ngoài 60 với gương mặt gầy hóp, hai con mắt sâu hoắm và thân h́nh khẳng khiu, xương xẩu.Đó là người phụ nữ truân chuyên, bất hạnh trong câu chuyện xót xa ở xóm Đô Hành (Mỹ Lộc, Can Lộc, Hà Tĩnh) bốn năm trước: từng bị chồng đào huyệt ngay trong nhà đ̣i chôn sống!
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=500230&stc=1&d=1375814835Bà Thanh trong căn nhà vẫn c̣n vết tích cái huyệt -
Gượng dậy tiếp khách khi đang bị một trận ốm hành hạ, bên cạnh chỉ có con gái út Quỳnh Anh (sinh năm 2002), bà chưa kịp nói đă khóc khiến cái giọng vốn đang bị khàn đến méo mó trở nên khó nghe vô cùng. Bà dẫn khách lên căn nhà gạch. Căn nhà ấy trước làm bằng gỗ, được bà Thanh xây lại sau khi chồng bà đốt cháy.
Khi cánh cửa chính ở pḥng khách cũng là pḥng thờ cúng gia tiên nh́n ra đường làng được mở ra, ánh sáng ùa vào gian nhà tối tăm, u ám, nền nhà lộ rơ mồn một mảng ximăng mới tô trám h́nh chữ nhật trên nền ximăng cũ.
Đó là dấu vết của cái huyệt mà ông chồng từng h́ hục đào và nguyền rủa vợ chết đi, chôn vợ ngay trong chính căn nhà này. Nhớ lại kư ức kinh hoàng và đầy cay đắng ấy, bà khóc như chưa bao giờ được khóc.
Ám ảnh “chết”
Câu chuyện diễn ra bốn năm về trước. Trong cơn say ngả nghiêng, người chồng lao vào đánh đập vợ một trận nhừ tử, đánh như người ta đánh một con vật bằng tất cả sức lực và cả sự hung hăn, tàn bạo.
Rồi ông ta đă nghĩ ra ư tưởng man rợ: tự tay đào huyệt ngay giữa nhà đ̣i chôn sống vợ! Đào huyệt xong, ông ta thắp nhang, cắm xuống phần đất vừa xới tung lên. Huyệt sâu gần 10cm, chiều dài gần bằng người lớn.
Sau trận mưa roi ấy, người vợ lại len lén về nhà. Ngoài sân là đống ván gỗ mà ông ấy mới kiếm được ở đâu đó. Đồ đạc bị vứt ngổn ngang trước cửa. Người vợ vừa bước vào nhà, gần ngất khi nh́n thấy cái huyệt vẫn đang nghi ngút khói nhang.
Khi đó con trai lớn (sinh năm 1984) đang ở Vũng Tàu (anh xa xứ mười mấy năm biền biệt từ sau khi cha đốt nhà). Ba con gái lớn th́ lấy chồng. Chỉ c̣n cô con út Quỳnh Anh bé bỏng ở với mẹ.
“Ổng quăng ván gỗ ra trước sân làm quan tài đ̣i chôn tôi để cưới vợ khác! Tôi sợ quá cố chạy qua nhà hàng xóm. Một tháng liền tôi không dám về nhà, sợ chồng đập chết không ai hay mà cứu. Hàng xóm không dám cho tôi ở nhờ lâu v́ sợ ổng trả thù”, bà Thanh kể. Bà phải ở trong nhà đựng rơm cho trâu ḅ của một người hàng xóm.
Bà nhờ đến sự can thiệp của chính quyền. Cán bộ xă xuống t́m hiểu, giải quyết xong và cái huyệt được người em chồng lấp sơ sài. Một người con rể bà Thanh đến, nh́n thấy h́nh thù cái huyệt vẫn hằn rơ, in sâu trong nhà, bảo mẹ vợ: “Răng mệ ở trong nhà này với cái huyệt như thế được?”.
Thương mẹ vợ, con rể xúc đất lấp lại rồi trộn ximăng trám cho bằng nền nhà. Nhưng bốn năm trôi qua, h́nh thù cái huyệt vẫn in rơ giữa hai màu ximăng mới và cũ. Bà bảo đến bây giờ bà vẫn sợ, vẫn rùng ḿnh không dám lên căn nhà ấy, chỉ dám mở cửa khi nhang khói cho tổ tiên những ngày cúng giỗ.
16 tuổi về làm dâu để rồi từ đó đến nay đă 37 năm, cuộc đời người phụ nữ ấy không một ngày sung sướng. Hành tŕnh 37 năm làm vợ, làm dâu của bà là những kư ức màu xám ảm đạm, u tối với nước mắt, tủi nhục, cô độc.
Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đă khiến cuộc đời bà bị ch́m trong những trận đ̣n tàn bạo, những tiếng chửi xúc phạm không chỉ bản thân bà mà c̣n cả đấng sinh thành của bà.
“Lấy nhau rồi tôi mới biết ổng là một người rất cộc cằn và tàn ác. Có với nhau năm đứa con, tôi cắn răng chịu đựng không biết kêu ai. Nhờ chính quyền đến nhưng ổng chửi cả cán bộ. Tôi báo công an, ổng lớn tiếng mắng chửi, đuổi cả công an”, bà Thanh cho hay.
Có lần bà bị chồng đánh xong c̣n trói tay, cởi quần áo rồi phủ rơm lên người định châm lửa đốt. Bà gào khóc cầu cứu. Nếu không có sự xuất hiện kịp thời của những người hàng xóm, có lẽ bà đă ở một nơi không thuộc về trần gian này.
Có lần đuổi đánh vợ xong, ông ấy châm lửa đốt cháy căn nhà gỗ để đuổi vợ con đi khỏi mảnh đất cả gia đ́nh đang ở. “Ổng đuổi tôi đi nhiều lần lắm. Tôi xin về nhà chăm con nhưng ổng không cho về. Cứ thấy vợ ở trước nhà là lao ra đánh, dúi đầu vào bụi gai, bụi mây. Tôi cứ liều vô ở. Tôi bảo tôi được cưới hỏi đàng hoàng, sống chết ở đây. Cứ mỗi lần thấy ổng về là tôi phải tránh mặt đi, sợ bị đánh. Sống như vậy sợ lắm”, bà Thanh nói.
Nhưng lần này th́ ông ta đốt nhà thật. Khi đó trong nhà có bốn con nhỏ. Hàng xóm thấy cháy gọi bà về. Người ta can: đừng vào, nó đang đốt! Bà vẫn lao vào t́m bốn đứa con trong hoảng loạn. Căn nhà gỗ bốc cháy đỏ rực. Lúc đó là 12g trưa.
Trong khói lửa mù mịt, nóng rực, đứa con trai lớn bưng theo cái tráp và ba đứa em nhỏ chạy thoát ra ngoài. Một thảm cảnh trong lửa đỏ không xảy ra nhưng căn nhà bị đốt tan. Toàn bộ đồ đạc trong nhà thành tro tàn. Cái tráp mà người con trai mang ra là thứ duy nhất c̣n sót lại của căn nhà gỗ, bà Thanh vẫn giữ đến bây giờ.
Tiếp tục chấp nhận
Mấy mẹ con phải dựng túp lều cạnh nhà gỗ đă thành đống tro tàn ở, gồng ḿnh chịu đựng cảnh mưa gió tạt vào ẩm ướt, bẩn thỉu. Một thời gian dài sau đó, chính bà lại một tay đi vay mượn, nhín ăn nhín mặc tích cóp để có tiền xây căn nhà gạch bây giờ. Căn nhà vẫn để tường là gạch thô v́ chưa có tiền tô ximăng.
Nhà đốt không cho ở. Đất ông ta cũng không cho ở nốt. Cơm nấu xong, ông ta về nh́n thấy cầm cả nồi đổ đi, không cho vợ con ăn trong nhà. Có bữa không quăng thức ăn đi th́ ông ta lại gây chuyện kiểu khác. Thức ăn chỉ là hai quả trứng bác với muối súp.
“Ông ta nh́n chén trứng bác, quát: ăn thế này chó ăn, thằng cha mày ăn chứ tao không ăn được! Rồi ông ta hất tung mâm cơm. Chẳng c̣n cái ǵ ăn”, bà Thanh chảy nước mắt khi nhớ lại.
Những lần như thế, bà Thanh vẫn không dám phản ứng, co rúm lại trong sợ hăi với ḍng nước mắt đầm đ́a trên mặt. Bà cũng không dám khóc thành tiếng v́ sợ ông ngứa tai ngứa mắt lại lao vào đánh. Trên cánh tay gầy g̣, khẳng khiu của bà vẫn c̣n vết tích của trận đ̣n cách đây năm năm khi ông chồng cầm gậy vụt vào làm bà găy tay trái. Những trận đ̣n đă khiến bà suy giảm hẳn trí nhớ, khiến những cơn đau đầu và đau nhức ḿnh mẩy, tay chân thường xuyên hành hạ, kể cả khi không trái gió trở trời.
H́nh ảnh về người chồng tàn bạo vẫn c̣n đâu đó trong căn nhà này: đó là cái huyệt không thể xóa mờ bằng bàn tay cơ học, bằng ximăng; là cái tráp, là nồi cơm điện méo mó, cũ kỹ mà bà vẫn phải dùng hằng ngày để nấu ăn v́ không có tiền mua mới. Không chỉ riêng bà bị ám ảnh về người đàn ông ấy.
Với bé Quỳnh Anh, đứa con út c̣i cọc đă sớm chứng kiến những hành động đáng sợ của cha và bị ám ảnh mỗi khi nhắc về cha. Bởi chính cô bé cũng từng bị cha quẳng xuống ao trong mùa đông năm 2011 v́ tội lấy mấy chục ngh́n đồng trong túi cha.
Khi đó bà Thanh đang đi Hà Nội làm ôsin, vừa kiếm tiền và cũng để tránh đ̣n roi của chồng. Lúc đó Quỳnh Anh mới học mẫu giáo. Trời rét 9 độ. Hàng xóm nghe tiếng khóc thét của Quỳnh Anh chạy sang cứu.
Khi Quỳnh Anh được vớt lên, chạy trốn th́ bị cha đuổi theo, trói vào gốc cây xoài trong cái rét thấu xương tủy của trời đông mấy tiếng đồng hồ. Hàng xóm qua xin một hồi ông ta mới chịu cởi trói.
“Ngày trước tôi khổ v́ ông ta nghe lời mụ gia rồi sau này lại khổ v́ ông ta rượu chè, cặp bồ. Nhà chỉ có 6 sào ruộng hai vụ nhưng 2 sào đă bị bỏ hoang. Lúa chín ông ta không cho tôi gặt mà mang bồ đến gặt. Tôi ra đồng, gặp thấy bảo sao không để cho tôi gặt lại đưa người đến gặt. Vậy là ổng lao vào đánh, ấn đầu tôi xuống bùn. Tôi vác đầu đến xă nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được ǵ. Ổng vẫn không thay đổi”, bà Thanh lau nước mắt kể.
Đến lúc bà muốn giải thoát cho ḿnh khỏi người đàn ông vô trách nhiệm, tàn ác ấy th́ con trai năn nỉ mẹ: “Con đă 30 tuổi nhưng chưa lấy vợ. Mệ th́ gần đất xa trời. Người ta nh́n vào cười nhà ḿnh. Con sẽ níu kéo cha lại, sửa đổi tính nết để thành người tốt, đoàn tụ với con cháu, để con cháu có cha có ông. Nếu chia tay, một là tội mẹ, hai là tội con”.
Vậy là bà tiếp tục chấp nhận...
Nguồn : Tuổi trẻ
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=500230&stc=1&d=1375814835Bà Thanh trong căn nhà vẫn c̣n vết tích cái huyệt -
Gượng dậy tiếp khách khi đang bị một trận ốm hành hạ, bên cạnh chỉ có con gái út Quỳnh Anh (sinh năm 2002), bà chưa kịp nói đă khóc khiến cái giọng vốn đang bị khàn đến méo mó trở nên khó nghe vô cùng. Bà dẫn khách lên căn nhà gạch. Căn nhà ấy trước làm bằng gỗ, được bà Thanh xây lại sau khi chồng bà đốt cháy.
Khi cánh cửa chính ở pḥng khách cũng là pḥng thờ cúng gia tiên nh́n ra đường làng được mở ra, ánh sáng ùa vào gian nhà tối tăm, u ám, nền nhà lộ rơ mồn một mảng ximăng mới tô trám h́nh chữ nhật trên nền ximăng cũ.
Đó là dấu vết của cái huyệt mà ông chồng từng h́ hục đào và nguyền rủa vợ chết đi, chôn vợ ngay trong chính căn nhà này. Nhớ lại kư ức kinh hoàng và đầy cay đắng ấy, bà khóc như chưa bao giờ được khóc.
Ám ảnh “chết”
Câu chuyện diễn ra bốn năm về trước. Trong cơn say ngả nghiêng, người chồng lao vào đánh đập vợ một trận nhừ tử, đánh như người ta đánh một con vật bằng tất cả sức lực và cả sự hung hăn, tàn bạo.
Rồi ông ta đă nghĩ ra ư tưởng man rợ: tự tay đào huyệt ngay giữa nhà đ̣i chôn sống vợ! Đào huyệt xong, ông ta thắp nhang, cắm xuống phần đất vừa xới tung lên. Huyệt sâu gần 10cm, chiều dài gần bằng người lớn.
Sau trận mưa roi ấy, người vợ lại len lén về nhà. Ngoài sân là đống ván gỗ mà ông ấy mới kiếm được ở đâu đó. Đồ đạc bị vứt ngổn ngang trước cửa. Người vợ vừa bước vào nhà, gần ngất khi nh́n thấy cái huyệt vẫn đang nghi ngút khói nhang.
Khi đó con trai lớn (sinh năm 1984) đang ở Vũng Tàu (anh xa xứ mười mấy năm biền biệt từ sau khi cha đốt nhà). Ba con gái lớn th́ lấy chồng. Chỉ c̣n cô con út Quỳnh Anh bé bỏng ở với mẹ.
“Ổng quăng ván gỗ ra trước sân làm quan tài đ̣i chôn tôi để cưới vợ khác! Tôi sợ quá cố chạy qua nhà hàng xóm. Một tháng liền tôi không dám về nhà, sợ chồng đập chết không ai hay mà cứu. Hàng xóm không dám cho tôi ở nhờ lâu v́ sợ ổng trả thù”, bà Thanh kể. Bà phải ở trong nhà đựng rơm cho trâu ḅ của một người hàng xóm.
Bà nhờ đến sự can thiệp của chính quyền. Cán bộ xă xuống t́m hiểu, giải quyết xong và cái huyệt được người em chồng lấp sơ sài. Một người con rể bà Thanh đến, nh́n thấy h́nh thù cái huyệt vẫn hằn rơ, in sâu trong nhà, bảo mẹ vợ: “Răng mệ ở trong nhà này với cái huyệt như thế được?”.
Thương mẹ vợ, con rể xúc đất lấp lại rồi trộn ximăng trám cho bằng nền nhà. Nhưng bốn năm trôi qua, h́nh thù cái huyệt vẫn in rơ giữa hai màu ximăng mới và cũ. Bà bảo đến bây giờ bà vẫn sợ, vẫn rùng ḿnh không dám lên căn nhà ấy, chỉ dám mở cửa khi nhang khói cho tổ tiên những ngày cúng giỗ.
16 tuổi về làm dâu để rồi từ đó đến nay đă 37 năm, cuộc đời người phụ nữ ấy không một ngày sung sướng. Hành tŕnh 37 năm làm vợ, làm dâu của bà là những kư ức màu xám ảm đạm, u tối với nước mắt, tủi nhục, cô độc.
Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu đă khiến cuộc đời bà bị ch́m trong những trận đ̣n tàn bạo, những tiếng chửi xúc phạm không chỉ bản thân bà mà c̣n cả đấng sinh thành của bà.
“Lấy nhau rồi tôi mới biết ổng là một người rất cộc cằn và tàn ác. Có với nhau năm đứa con, tôi cắn răng chịu đựng không biết kêu ai. Nhờ chính quyền đến nhưng ổng chửi cả cán bộ. Tôi báo công an, ổng lớn tiếng mắng chửi, đuổi cả công an”, bà Thanh cho hay.
Có lần bà bị chồng đánh xong c̣n trói tay, cởi quần áo rồi phủ rơm lên người định châm lửa đốt. Bà gào khóc cầu cứu. Nếu không có sự xuất hiện kịp thời của những người hàng xóm, có lẽ bà đă ở một nơi không thuộc về trần gian này.
Có lần đuổi đánh vợ xong, ông ấy châm lửa đốt cháy căn nhà gỗ để đuổi vợ con đi khỏi mảnh đất cả gia đ́nh đang ở. “Ổng đuổi tôi đi nhiều lần lắm. Tôi xin về nhà chăm con nhưng ổng không cho về. Cứ thấy vợ ở trước nhà là lao ra đánh, dúi đầu vào bụi gai, bụi mây. Tôi cứ liều vô ở. Tôi bảo tôi được cưới hỏi đàng hoàng, sống chết ở đây. Cứ mỗi lần thấy ổng về là tôi phải tránh mặt đi, sợ bị đánh. Sống như vậy sợ lắm”, bà Thanh nói.
Nhưng lần này th́ ông ta đốt nhà thật. Khi đó trong nhà có bốn con nhỏ. Hàng xóm thấy cháy gọi bà về. Người ta can: đừng vào, nó đang đốt! Bà vẫn lao vào t́m bốn đứa con trong hoảng loạn. Căn nhà gỗ bốc cháy đỏ rực. Lúc đó là 12g trưa.
Trong khói lửa mù mịt, nóng rực, đứa con trai lớn bưng theo cái tráp và ba đứa em nhỏ chạy thoát ra ngoài. Một thảm cảnh trong lửa đỏ không xảy ra nhưng căn nhà bị đốt tan. Toàn bộ đồ đạc trong nhà thành tro tàn. Cái tráp mà người con trai mang ra là thứ duy nhất c̣n sót lại của căn nhà gỗ, bà Thanh vẫn giữ đến bây giờ.
Tiếp tục chấp nhận
Mấy mẹ con phải dựng túp lều cạnh nhà gỗ đă thành đống tro tàn ở, gồng ḿnh chịu đựng cảnh mưa gió tạt vào ẩm ướt, bẩn thỉu. Một thời gian dài sau đó, chính bà lại một tay đi vay mượn, nhín ăn nhín mặc tích cóp để có tiền xây căn nhà gạch bây giờ. Căn nhà vẫn để tường là gạch thô v́ chưa có tiền tô ximăng.
Nhà đốt không cho ở. Đất ông ta cũng không cho ở nốt. Cơm nấu xong, ông ta về nh́n thấy cầm cả nồi đổ đi, không cho vợ con ăn trong nhà. Có bữa không quăng thức ăn đi th́ ông ta lại gây chuyện kiểu khác. Thức ăn chỉ là hai quả trứng bác với muối súp.
“Ông ta nh́n chén trứng bác, quát: ăn thế này chó ăn, thằng cha mày ăn chứ tao không ăn được! Rồi ông ta hất tung mâm cơm. Chẳng c̣n cái ǵ ăn”, bà Thanh chảy nước mắt khi nhớ lại.
Những lần như thế, bà Thanh vẫn không dám phản ứng, co rúm lại trong sợ hăi với ḍng nước mắt đầm đ́a trên mặt. Bà cũng không dám khóc thành tiếng v́ sợ ông ngứa tai ngứa mắt lại lao vào đánh. Trên cánh tay gầy g̣, khẳng khiu của bà vẫn c̣n vết tích của trận đ̣n cách đây năm năm khi ông chồng cầm gậy vụt vào làm bà găy tay trái. Những trận đ̣n đă khiến bà suy giảm hẳn trí nhớ, khiến những cơn đau đầu và đau nhức ḿnh mẩy, tay chân thường xuyên hành hạ, kể cả khi không trái gió trở trời.
H́nh ảnh về người chồng tàn bạo vẫn c̣n đâu đó trong căn nhà này: đó là cái huyệt không thể xóa mờ bằng bàn tay cơ học, bằng ximăng; là cái tráp, là nồi cơm điện méo mó, cũ kỹ mà bà vẫn phải dùng hằng ngày để nấu ăn v́ không có tiền mua mới. Không chỉ riêng bà bị ám ảnh về người đàn ông ấy.
Với bé Quỳnh Anh, đứa con út c̣i cọc đă sớm chứng kiến những hành động đáng sợ của cha và bị ám ảnh mỗi khi nhắc về cha. Bởi chính cô bé cũng từng bị cha quẳng xuống ao trong mùa đông năm 2011 v́ tội lấy mấy chục ngh́n đồng trong túi cha.
Khi đó bà Thanh đang đi Hà Nội làm ôsin, vừa kiếm tiền và cũng để tránh đ̣n roi của chồng. Lúc đó Quỳnh Anh mới học mẫu giáo. Trời rét 9 độ. Hàng xóm nghe tiếng khóc thét của Quỳnh Anh chạy sang cứu.
Khi Quỳnh Anh được vớt lên, chạy trốn th́ bị cha đuổi theo, trói vào gốc cây xoài trong cái rét thấu xương tủy của trời đông mấy tiếng đồng hồ. Hàng xóm qua xin một hồi ông ta mới chịu cởi trói.
“Ngày trước tôi khổ v́ ông ta nghe lời mụ gia rồi sau này lại khổ v́ ông ta rượu chè, cặp bồ. Nhà chỉ có 6 sào ruộng hai vụ nhưng 2 sào đă bị bỏ hoang. Lúa chín ông ta không cho tôi gặt mà mang bồ đến gặt. Tôi ra đồng, gặp thấy bảo sao không để cho tôi gặt lại đưa người đến gặt. Vậy là ổng lao vào đánh, ấn đầu tôi xuống bùn. Tôi vác đầu đến xă nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được ǵ. Ổng vẫn không thay đổi”, bà Thanh lau nước mắt kể.
Đến lúc bà muốn giải thoát cho ḿnh khỏi người đàn ông vô trách nhiệm, tàn ác ấy th́ con trai năn nỉ mẹ: “Con đă 30 tuổi nhưng chưa lấy vợ. Mệ th́ gần đất xa trời. Người ta nh́n vào cười nhà ḿnh. Con sẽ níu kéo cha lại, sửa đổi tính nết để thành người tốt, đoàn tụ với con cháu, để con cháu có cha có ông. Nếu chia tay, một là tội mẹ, hai là tội con”.
Vậy là bà tiếp tục chấp nhận...
Nguồn : Tuổi trẻ