johnnydan9
08-15-2013, 17:13
Tôi từng đọc được status của một người bạn, rằng: “ Ông bạn người Tây ḿnh bảo: Tao không đến Saigon để t́m thấy một góc của Paris, một góc của Trung Hoa, một góc của Hàn Quốc, Nhật Bản… Tao t́m Việt Nam, nhưng chẳng có ǵ cả. Tao không biết v́ sao tụi mày lại cảm thấy tự hào về thánh phố “thập cẩm” này như thế. Tôi ngượng chín người, chỉ biết cười trừ và nói nhỏ rằng, mai tôi sẽ lấy vé cho ông ra Hội An.”
Status này của bạn tôi tồn tại được tầm vài giây là được delete luôn
V́ tôi là người Sài G̣n, nên tôi nhột. Nhột xong, tôi giật ḿnh nhận ra, đă rất nhiều lần tôi nhột như vậy. Mà hầu như người Sài G̣n, tự nhột, tự găi, hết nhột.
V̀ SAO TÔI NHỘT?
Ông bạn tôi lúc mới tới đây, theo tôi biết, có hỏi vài bạn trẻ về nơi yêu thích nhất ở Sài G̣n, họ trả lời là nhà thờ Đức Bà, là nhà hát thành phố. Ừ, hóa ra hầu hết người ta rất thích các công tŕnh kiến trúc Tây Âu. Trên các mạng xă hội h́nh ảnh tập trung nhiều người Việt nhất, người ta cũng chỉ thấy các bức ảnh về công tŕnh như: Bưu điện thành phố, nhà thờ Đức Bà, bến nhà Rồng, Dinh Độc Lập, nhà hát thành phố, Ủy ban thành phố… rất Tây, rất Pháp. Và đến khi nhà nước chuẩn bị ban bố luật định cấm các công tŕnh kiến trúc có mang hơi hướng Tây Âu, th́ dân Việt Nam lại phản đối và làm ầm lên.
Đến lũ bồ câu ở nhà thờ cũng giống ở Tây nữa
Thứ c̣n lại, họa chăng là chợ Bến Thành, c̣n chút ǵ Việt Việt.
Nhưng Bến Thành cũng chẳng mang điều ǵ đặc trưng của Việt Nam. Nó không lớn như Chợ Lớn của người Hoa, không được người Việt đi ra đi vào thường xuyên như chợ quê. Từ lâu, khu chợ này đă trở nên thất sủng, bị tụt hạng quá nhiều so với h́nh ảnh nó tạo nên. Bến Thành chỉ là một cái tên, là một cái chợ dành riêng cho khách du lịch ở hiện tại. Người già không đi, người trẻ không tới. Chỉ có người nước ngoài là ham hố. Bởi họ bị tourguide người Việt “tiêm nhiễm” vào đầu đấy là chợ của Việt Nam, là nơi bán đồ siêu rẻ, là nơi ít bị chặt chém nhất Sài G̣n.
Bến Thành giờ chỉ có chức năng du lịch là chính
Ở Sài G̣n, người Tàu có khu người Tàu, tập trung chủ yếu ở quận 5. Họ có cả nhà kiểu Trung Hoa, trường học chữ Hoa, banner bảng hiệu chữ Trung, chợ của người Trung… Mà Việt Nam ảnh hưởng rất nhiều từ Nho giáo Trung Quốc, nên hễ đến lễ lạt là người ta lại ồ ạt sang phố Hoa mua sắm các thứ. Như thể ḿnh là một người Trung chính gốc. Trung Thu, không đâu đẹp bằng phố đèn lồng Quận 5. Tết, không đâu nhiều b́ ĺ x́ đỏ và câu đối chữ Tàu bằng đường Hải Thượng Lăn Ông. Chưa kể đến mấy thứ made in Chine đầy tai tiếng bán công khai trong Chợ Lớn. Người ta sống với Tàu, rồi người ta cũng Tàu nốt.
Khu người Hoa cực kỳ hoành tráng giữa Sài G̣n
Rồi Nhật sang đây, họ có nguyên một phố sặc mùi Nhật ở Lê Thánh Tôn quận 1. Ăn uống, ngồi chơi kiểu Nhật. Cả “gái kiểu Nhật” phục vụ đủ mọi loại h́nh giải trí, nghỉ dưỡng cho các ông Nhật văn pḥng. Người Nhật th́ kín đáo hơn, không quá ŕnh rang như người Hoa. Nhưng vẫn rất đặc trưng.
Hàn Quốc cũng thế, họ qua lao động là chủ yếu nhưng vẫn có hẳn một khu toàn chữ Hàn ở quận 7. Đứng lâu một tư ở khu phố đó, người ta sẽ ngỡ như ḿnh đang đóng một vai hài hước trong các thước phim lăng mạn đầy rẫy trên truyền h́nh quốc gia, khung giờ vàng.
Phố người Nhật nằm ngang dọc trung tâm thành phố
Tây cũng có hẳn một phố, gọi là phố Tây ở Bùi Viện, Phạm Ngũ Lăo. Sinh hoạt theo giờ Tây, nhậu theo kiểu Tây, chào mời bằng tiếng Tây. Tới đây, Tây th́ được chào đón đon đả hơn. Người Việt ở đây là dân thiểu số, bị đối xử như một người hành khất, lạc lơng trên chính mảnh đất của ḿnh – không ít quán xá ở đây khiến tôi nghĩ thế. Bạn cứ thử ngồi đồng hồi lâu mà không kêu thêm đồ uống đi, tức th́ sẽ bị mời đứng dậy một cách “lịch sự” liền.
http://luyenchuong.com/forum/attachment.php?attac hmentid=400505&stc=1&d=1376586717Một số quán, họ chỉ đon đả với khách Tây
Vâng, Sài G̣n của chúng ta là một mảnh đất hỗn tạp những loại người, loại chữ nhưng lại không có lấy một khu đặc trưng người Việt. Hay riết rồi người ta chẳng biết Việt Nam đặc trưng thế nào?
Đâu, Sài G̣n đâu, chỉ tôi xem???
Ở các nước khác, mà không đâu xa xôi, là các dân tộc Châu Á rất gần Việt Nam, người ta cực kỳ khắt khe trong việc khách du lịch tới có mang cái ǵ của đất nước người ta đi không. Một nắm cát, một tí bụi ở gót giày lúc lên tàu cũng phải được rửa sạch. Thế mà ở một nơi như nơi đây, như Sài G̣n, chúng ta không những không giữ lại những thứ thuộc về đất nước mà c̣n cho phép kẻ khác mang quá nhiều công tŕnh lớn nhỏ sang. Đẹp th́ đă đành, nhưng không đẹp cũng duyệt! V́ nó mang hơi hướng Tây Phương.
Người trẻ – mỗi lần rủ nhau đi ăn ǵ – th́ danh sách các món đứng đầu luôn là Tokyo Deli, Lạc Thái…Người trẻ – mỗi lần rủ nhau đi uống ǵ – th́ cứ phố Tây mà thẳng tiến. Người trẻ – mỗi khi hướng dẫn khách du lịch – đều hỏi họ từ đâu đến, và nếu họ là người Nhật ư, sẽ có ngay một quán ăn Nhật xuất hiện ngay tức khắc. Sao vậy nhỉ? Ông trời biết được.
Tôi hỏi ông bạn tôi “Liệu ở Sài G̣n không có nơi nào ông thích sao?”
Ông trả lời, thứ duy nhất ở Sài G̣n mà ông thích là café Bệt. Ở đó có một thế hệ người Việt sống là chính ḿnh, không đi theo bất kỳ xu hướng nào khác trên thế giới. Nhưng hài hước thay, người ta lại không cho một khu như thế hoạt động đường đường chính chính. À, không, họ cho dân t́nh ra đây chơi nhưng phải có chứng minh nhân dân. Khách Tây ư, miễn xét. Tôi cũng chả hiểu lư do sao lại thế.
Nhưng điều gây bất b́nh cũng chẳng phải là bị cấm buôn bán mà người ta cứ cấm kiểu nửa vời. Dẹp một khu bán hàng rong có khó không? Mà họ cứ phải “dí chạy” một lượt, xong lại yên lặng cho buôn bán, rồi lại “diễu hành” bất chợt lần nữa. Tôi không tin lắm rằng họ không biết sau khi họ đi con phố đó lại tấp nập người bán kẻ mua. Kiểu mèo vờn chuột, cuối cùng chỉ khiến số người Tây ra đây chơi cảm thấy khó hiểu và tức tối.
Café bệt ít ra là một điểm hay ho riêng việt của thành phố
Rút cuộc Sài G̣n có ǵ?
Tôi không phản bác chuyện các nước khác qua đây và xây dựng khu dân phố đặc trưng của người ta. Nhưng sự lỏng lẻo trong quản lư của chúng ta khiến người Việt trở thành vai yếu. Đến nỗi một người nước ngoài qua, chúng ta c̣n không biết dắt đi đâu để t́m chút không gian Việt Nam, đến nỗi để t́m chút sắc hương dân tộc, chúng ta phải đẩy họ tới các thành phố khác như Hội An, Tháp Chàm, Huế.
Tất nhiên, người ta cũng không thể nào nghĩ tới Sài G̣n như một nơi đă từng ngoan cường chống lại chiến tranh và rồi đ̣i hỏi chúng ta giữ nguyên vẹn mọi vết tích. Nhưng có vẻ ở một nơi như Sài G̣n, một thành phố quá chừng nổi tiếng của h́nh chữ S, chúng ta chẳng có điều ǵ để giới thiệu về Việt Nam cả. Thế rồi rốt cuộc lại phải: “À, chúng tôi là đất nước kiên cường từng thắng hai cường quốc Pháp và Mỹ. Sài G̣n là chốt quan trọng trong cuộc chiến thống nhất đất nước”, sau đó: “Ḿnh đi bảo tàng chứng tích chiến tranh ha!”
Có ai đi bảo tàng chơi không?
*Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
Lang
Status này của bạn tôi tồn tại được tầm vài giây là được delete luôn
V́ tôi là người Sài G̣n, nên tôi nhột. Nhột xong, tôi giật ḿnh nhận ra, đă rất nhiều lần tôi nhột như vậy. Mà hầu như người Sài G̣n, tự nhột, tự găi, hết nhột.
V̀ SAO TÔI NHỘT?
Ông bạn tôi lúc mới tới đây, theo tôi biết, có hỏi vài bạn trẻ về nơi yêu thích nhất ở Sài G̣n, họ trả lời là nhà thờ Đức Bà, là nhà hát thành phố. Ừ, hóa ra hầu hết người ta rất thích các công tŕnh kiến trúc Tây Âu. Trên các mạng xă hội h́nh ảnh tập trung nhiều người Việt nhất, người ta cũng chỉ thấy các bức ảnh về công tŕnh như: Bưu điện thành phố, nhà thờ Đức Bà, bến nhà Rồng, Dinh Độc Lập, nhà hát thành phố, Ủy ban thành phố… rất Tây, rất Pháp. Và đến khi nhà nước chuẩn bị ban bố luật định cấm các công tŕnh kiến trúc có mang hơi hướng Tây Âu, th́ dân Việt Nam lại phản đối và làm ầm lên.
Đến lũ bồ câu ở nhà thờ cũng giống ở Tây nữa
Thứ c̣n lại, họa chăng là chợ Bến Thành, c̣n chút ǵ Việt Việt.
Nhưng Bến Thành cũng chẳng mang điều ǵ đặc trưng của Việt Nam. Nó không lớn như Chợ Lớn của người Hoa, không được người Việt đi ra đi vào thường xuyên như chợ quê. Từ lâu, khu chợ này đă trở nên thất sủng, bị tụt hạng quá nhiều so với h́nh ảnh nó tạo nên. Bến Thành chỉ là một cái tên, là một cái chợ dành riêng cho khách du lịch ở hiện tại. Người già không đi, người trẻ không tới. Chỉ có người nước ngoài là ham hố. Bởi họ bị tourguide người Việt “tiêm nhiễm” vào đầu đấy là chợ của Việt Nam, là nơi bán đồ siêu rẻ, là nơi ít bị chặt chém nhất Sài G̣n.
Bến Thành giờ chỉ có chức năng du lịch là chính
Ở Sài G̣n, người Tàu có khu người Tàu, tập trung chủ yếu ở quận 5. Họ có cả nhà kiểu Trung Hoa, trường học chữ Hoa, banner bảng hiệu chữ Trung, chợ của người Trung… Mà Việt Nam ảnh hưởng rất nhiều từ Nho giáo Trung Quốc, nên hễ đến lễ lạt là người ta lại ồ ạt sang phố Hoa mua sắm các thứ. Như thể ḿnh là một người Trung chính gốc. Trung Thu, không đâu đẹp bằng phố đèn lồng Quận 5. Tết, không đâu nhiều b́ ĺ x́ đỏ và câu đối chữ Tàu bằng đường Hải Thượng Lăn Ông. Chưa kể đến mấy thứ made in Chine đầy tai tiếng bán công khai trong Chợ Lớn. Người ta sống với Tàu, rồi người ta cũng Tàu nốt.
Khu người Hoa cực kỳ hoành tráng giữa Sài G̣n
Rồi Nhật sang đây, họ có nguyên một phố sặc mùi Nhật ở Lê Thánh Tôn quận 1. Ăn uống, ngồi chơi kiểu Nhật. Cả “gái kiểu Nhật” phục vụ đủ mọi loại h́nh giải trí, nghỉ dưỡng cho các ông Nhật văn pḥng. Người Nhật th́ kín đáo hơn, không quá ŕnh rang như người Hoa. Nhưng vẫn rất đặc trưng.
Hàn Quốc cũng thế, họ qua lao động là chủ yếu nhưng vẫn có hẳn một khu toàn chữ Hàn ở quận 7. Đứng lâu một tư ở khu phố đó, người ta sẽ ngỡ như ḿnh đang đóng một vai hài hước trong các thước phim lăng mạn đầy rẫy trên truyền h́nh quốc gia, khung giờ vàng.
Phố người Nhật nằm ngang dọc trung tâm thành phố
Tây cũng có hẳn một phố, gọi là phố Tây ở Bùi Viện, Phạm Ngũ Lăo. Sinh hoạt theo giờ Tây, nhậu theo kiểu Tây, chào mời bằng tiếng Tây. Tới đây, Tây th́ được chào đón đon đả hơn. Người Việt ở đây là dân thiểu số, bị đối xử như một người hành khất, lạc lơng trên chính mảnh đất của ḿnh – không ít quán xá ở đây khiến tôi nghĩ thế. Bạn cứ thử ngồi đồng hồi lâu mà không kêu thêm đồ uống đi, tức th́ sẽ bị mời đứng dậy một cách “lịch sự” liền.
http://luyenchuong.com/forum/attachment.php?attac hmentid=400505&stc=1&d=1376586717Một số quán, họ chỉ đon đả với khách Tây
Vâng, Sài G̣n của chúng ta là một mảnh đất hỗn tạp những loại người, loại chữ nhưng lại không có lấy một khu đặc trưng người Việt. Hay riết rồi người ta chẳng biết Việt Nam đặc trưng thế nào?
Đâu, Sài G̣n đâu, chỉ tôi xem???
Ở các nước khác, mà không đâu xa xôi, là các dân tộc Châu Á rất gần Việt Nam, người ta cực kỳ khắt khe trong việc khách du lịch tới có mang cái ǵ của đất nước người ta đi không. Một nắm cát, một tí bụi ở gót giày lúc lên tàu cũng phải được rửa sạch. Thế mà ở một nơi như nơi đây, như Sài G̣n, chúng ta không những không giữ lại những thứ thuộc về đất nước mà c̣n cho phép kẻ khác mang quá nhiều công tŕnh lớn nhỏ sang. Đẹp th́ đă đành, nhưng không đẹp cũng duyệt! V́ nó mang hơi hướng Tây Phương.
Người trẻ – mỗi lần rủ nhau đi ăn ǵ – th́ danh sách các món đứng đầu luôn là Tokyo Deli, Lạc Thái…Người trẻ – mỗi lần rủ nhau đi uống ǵ – th́ cứ phố Tây mà thẳng tiến. Người trẻ – mỗi khi hướng dẫn khách du lịch – đều hỏi họ từ đâu đến, và nếu họ là người Nhật ư, sẽ có ngay một quán ăn Nhật xuất hiện ngay tức khắc. Sao vậy nhỉ? Ông trời biết được.
Tôi hỏi ông bạn tôi “Liệu ở Sài G̣n không có nơi nào ông thích sao?”
Ông trả lời, thứ duy nhất ở Sài G̣n mà ông thích là café Bệt. Ở đó có một thế hệ người Việt sống là chính ḿnh, không đi theo bất kỳ xu hướng nào khác trên thế giới. Nhưng hài hước thay, người ta lại không cho một khu như thế hoạt động đường đường chính chính. À, không, họ cho dân t́nh ra đây chơi nhưng phải có chứng minh nhân dân. Khách Tây ư, miễn xét. Tôi cũng chả hiểu lư do sao lại thế.
Nhưng điều gây bất b́nh cũng chẳng phải là bị cấm buôn bán mà người ta cứ cấm kiểu nửa vời. Dẹp một khu bán hàng rong có khó không? Mà họ cứ phải “dí chạy” một lượt, xong lại yên lặng cho buôn bán, rồi lại “diễu hành” bất chợt lần nữa. Tôi không tin lắm rằng họ không biết sau khi họ đi con phố đó lại tấp nập người bán kẻ mua. Kiểu mèo vờn chuột, cuối cùng chỉ khiến số người Tây ra đây chơi cảm thấy khó hiểu và tức tối.
Café bệt ít ra là một điểm hay ho riêng việt của thành phố
Rút cuộc Sài G̣n có ǵ?
Tôi không phản bác chuyện các nước khác qua đây và xây dựng khu dân phố đặc trưng của người ta. Nhưng sự lỏng lẻo trong quản lư của chúng ta khiến người Việt trở thành vai yếu. Đến nỗi một người nước ngoài qua, chúng ta c̣n không biết dắt đi đâu để t́m chút không gian Việt Nam, đến nỗi để t́m chút sắc hương dân tộc, chúng ta phải đẩy họ tới các thành phố khác như Hội An, Tháp Chàm, Huế.
Tất nhiên, người ta cũng không thể nào nghĩ tới Sài G̣n như một nơi đă từng ngoan cường chống lại chiến tranh và rồi đ̣i hỏi chúng ta giữ nguyên vẹn mọi vết tích. Nhưng có vẻ ở một nơi như Sài G̣n, một thành phố quá chừng nổi tiếng của h́nh chữ S, chúng ta chẳng có điều ǵ để giới thiệu về Việt Nam cả. Thế rồi rốt cuộc lại phải: “À, chúng tôi là đất nước kiên cường từng thắng hai cường quốc Pháp và Mỹ. Sài G̣n là chốt quan trọng trong cuộc chiến thống nhất đất nước”, sau đó: “Ḿnh đi bảo tàng chứng tích chiến tranh ha!”
Có ai đi bảo tàng chơi không?
*Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác giả
Lang