johnnydan9
08-15-2013, 17:16
“Cứ chạm tay vào nước lạnh tôi lại thấy cảnh ḿnh và đồng nghiệp chới với giữa biển đêm. H́nh ảnh anh em đu bám ở mũi tàu cũng liên tục hiện về trong những giấc ngủ chập chờn”, chị B́nh kể về nỗi ám ảnh sau vụ đắm tàu ở Cần Giờ.
http://luyenchuong.com/forum/attachment.php?attac hmentid=400507&stc=1&d=1376586913
Những vết bầm c̣n hiện rơ trên khuôn mặt của chị Nguyễn Thị B́nh.
“Cứ chạm tay vào nước lạnh tôi lại thấy cảnh ḿnh và đồng nghiệp chới với giữa biển đêm. H́nh ảnh anh em đu bám ở mũi tàu cũng liên tục hiện về trong những giấc ngủ chập chờn”, chị B́nh kể về nỗi ám ảnh sau vụ đắm tàu ở Cần Giờ.
Trong căn nhà tuềnh toàng ở thị trấn Vàm Láng (G̣ Công Đông, Tiền Giang), những bước đi của chị Nguyễn Thị B́nh – một trong 21 nạn nhân sóng sót sau vụ đắm tàu ở biển Cần Giờ gần 2 tuần trước – vẫn rất khó nhọc. Toàn thân loang lổ những vết bầm tím do sóng dữ xô đập vào thân tàu, hai bàn chân của người phụ nữ 38 tuổi này cũng chi chít vết thương mà người có kinh nghiệm đi biển cho là bị cá cắn.
Trên chuyến tàu định mệnh hôm 2/8 có 5 phụ nữ th́ chỉ 3 người sống sót sau nhiều giờ chống cự với sóng dữ. Chị B́nh cho hay, khi xuất viện về nhà, những vết bầm trên thân thể chị càng sưng tấy, da g̣ má bong tróc, nóng rát rất khó chịu. Trong gần 2 tuần qua, mọi sinh hoạt của chị phải nhờ cả vào mẹ già. “Nỗi đau về thể xác rồi cũng sẽ lành. Nhưng ám ảnh về cái chết của các anh em, cái cảm giác kinh hoàng của đêm đó không biết đến bao giờ mới thôi đeo bám tôi”, chị nói.
Giọng đặc chất Nam bộ của người vùng quê sông nước, chị bảo bản thân biết bơi từ nhỏ và chưa từng sợ hăi với nước nhưng giờ nước làm chị luôn hoảng loạn. “Xem tivi mà thấy cảnh sông nước tôi không dám nh́n. C̣n chạm tay vào nước lạnh tôi lại thấy cảnh ḿnh và đồng nghiệp chới với giữa biển đêm”, chị nói. “Đêm xuống tôi rơi vào trạng thái như lúc bị sóng đánh văng ra khỏi tàu, nh́n xung quanh chỉ thấy cảnh tối tăm như rừng U Minh. H́nh ảnh anh em đu bám ở mũi tàu cũng liên tục hiện về trong những giấc ngủ chập chờn”.
Mới mấy hôm trước, chị trở lại công ty để gặp mặt những đồng nghiệp c̣n sống sót sau chuyến đi, có vài lần chị đă “thấy đâu đó h́nh ảnh những người đă mất”. “Tôi thấy em Sơn, bé Hoàng ngồi trong pḥng ăn uống quấn quưt như trước kia. Tôi không biết h́nh ảnh ấy sẽ đeo bám ḿnh bao lâu, có khi suốt đời”, giọng chị ngậm ngùi.
Trở lại Tiền Giang làm việc sau những ngày liên tục gặp ác mộng, Nguyễn Văn Cương – người giữ chiếc điện thoại duy nhất để gọi cứu hộ khi tàu ch́m – cho rằng “đó là liệu pháp giúp vơi bớt nỗi ám ảnh”. “Có lẽ anh em chết oan nên tôi mới liên tục mơ thấy họ về kêu cứu. Trong mơ tôi cũng kêu cứu rất nhiều nhưng tất cả chỉ là tuyệt vọng”, Cương kể.
Nam công nhân 25 tuổi quê Hà Tĩnh cho biết, trong đêm đầu sau khi được cứu, cơ thể kiệt sức nhưng anh và nhiều người đă không ngủ được khi chưa biết số phận các đồng nghiệp c̣n lênh đênh giữa biển khơi. “Từ đó đến nay tôi chưa từng có giấc ngủ ngon, luôn sợ hăi nên phải nhờ hai người bạn đến ở chung”, anh Cương nói.
Nguyễn Văn Hà cho rằng sau khi may mắn sống sót, anh thấy bản thân ḿnh hoàn toàn khác trước.
Với anh Nguyễn Văn Hà – một trong 4 nạn nhân cuối cùng được cứu sống cũng đang sống trong những ngày ám ảnh. Trở lại Tiền Giang sớm nhất để dọn dẹp đồ đạc của người bạn chung pḥng Hoàng Trung Biên đă tử nạn, anh Hà mân mê măi cây đàn guitar mà bạn thường gảy cho ḿnh hát khi rảnh rỗi. Anh bảo ḿnh và Biên xem nhau như anh em. “Dù cố xua đuổi nhưng h́nh ảnh kinh hăi của vụ tai nạn thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi. Nhất là những lúc ở một ḿnh hay khi cố dỗ giấc ngủ, khoảnh khắc vật lộn trên biển suốt 9 tiếng đồng hồ hay h́nh ảnh của Biên lại hiện về. Nó khiến tôi nhói tim”, Hà nói.
Trong chuyến đi định mệnh hôm đó, Lai Hồng Phúc (30 tuổi, ngụ Hà Nội) là một trong những người không có áo phao được cứu sống. Ngoài thể h́nh khoẻ mạnh và biết bơi từ nhỏ, anh bảo việc ḿnh vượt qua “cơn giận của thủy thần” c̣n do số phận may mắn. Dự định sẽ không có mặt trong buổi lễ cầu siêu cho các đồng nghiệp tại công ty ở thị trấn Vàm Láng (Tiền Giang) hôm 13/8, nhưng cuối cùng Phúc đă đổi ư. Anh cùng các đồng nghiệp may mắn thoát nạn đă có mặt từ rất sớm để cầu mong những người xấu số ra đi thanh thản.
“Cũng như những người khác, cứ nhắm mắt vào tôi lại thấy ḿnh đang bị biển đen nhấn ch́m. Thật kinh khủng”, Phúc nói.
Lai Hồng Phúc kể về những ám ảnh trong chuyến đi.
Người thanh niên có nước da rám nắng bảo để không c̣n liên tưởng đến anh em đă tử vong, anh đă xóa facebook của ḿnh. “Những người chết th́ không thể xóa facebook, tôi th́ không thể tự hủy kết bạn với họ. Thôi th́ đóng facebook ḿnh luôn”. Tuy nhiên, điều đó theo anh cũng chỉ giúp bản thân giảm một phần ám ảnh. Bởi tai họa thảm khốc này in quá sâu trong tâm trí những người sống sót, để nó nguôi ngoai anh và các đồng nghiệp cần rất nhiều thời gian.
http://luyenchuong.com/forum/attachment.php?attac hmentid=400507&stc=1&d=1376586913
Những vết bầm c̣n hiện rơ trên khuôn mặt của chị Nguyễn Thị B́nh.
“Cứ chạm tay vào nước lạnh tôi lại thấy cảnh ḿnh và đồng nghiệp chới với giữa biển đêm. H́nh ảnh anh em đu bám ở mũi tàu cũng liên tục hiện về trong những giấc ngủ chập chờn”, chị B́nh kể về nỗi ám ảnh sau vụ đắm tàu ở Cần Giờ.
Trong căn nhà tuềnh toàng ở thị trấn Vàm Láng (G̣ Công Đông, Tiền Giang), những bước đi của chị Nguyễn Thị B́nh – một trong 21 nạn nhân sóng sót sau vụ đắm tàu ở biển Cần Giờ gần 2 tuần trước – vẫn rất khó nhọc. Toàn thân loang lổ những vết bầm tím do sóng dữ xô đập vào thân tàu, hai bàn chân của người phụ nữ 38 tuổi này cũng chi chít vết thương mà người có kinh nghiệm đi biển cho là bị cá cắn.
Trên chuyến tàu định mệnh hôm 2/8 có 5 phụ nữ th́ chỉ 3 người sống sót sau nhiều giờ chống cự với sóng dữ. Chị B́nh cho hay, khi xuất viện về nhà, những vết bầm trên thân thể chị càng sưng tấy, da g̣ má bong tróc, nóng rát rất khó chịu. Trong gần 2 tuần qua, mọi sinh hoạt của chị phải nhờ cả vào mẹ già. “Nỗi đau về thể xác rồi cũng sẽ lành. Nhưng ám ảnh về cái chết của các anh em, cái cảm giác kinh hoàng của đêm đó không biết đến bao giờ mới thôi đeo bám tôi”, chị nói.
Giọng đặc chất Nam bộ của người vùng quê sông nước, chị bảo bản thân biết bơi từ nhỏ và chưa từng sợ hăi với nước nhưng giờ nước làm chị luôn hoảng loạn. “Xem tivi mà thấy cảnh sông nước tôi không dám nh́n. C̣n chạm tay vào nước lạnh tôi lại thấy cảnh ḿnh và đồng nghiệp chới với giữa biển đêm”, chị nói. “Đêm xuống tôi rơi vào trạng thái như lúc bị sóng đánh văng ra khỏi tàu, nh́n xung quanh chỉ thấy cảnh tối tăm như rừng U Minh. H́nh ảnh anh em đu bám ở mũi tàu cũng liên tục hiện về trong những giấc ngủ chập chờn”.
Mới mấy hôm trước, chị trở lại công ty để gặp mặt những đồng nghiệp c̣n sống sót sau chuyến đi, có vài lần chị đă “thấy đâu đó h́nh ảnh những người đă mất”. “Tôi thấy em Sơn, bé Hoàng ngồi trong pḥng ăn uống quấn quưt như trước kia. Tôi không biết h́nh ảnh ấy sẽ đeo bám ḿnh bao lâu, có khi suốt đời”, giọng chị ngậm ngùi.
Trở lại Tiền Giang làm việc sau những ngày liên tục gặp ác mộng, Nguyễn Văn Cương – người giữ chiếc điện thoại duy nhất để gọi cứu hộ khi tàu ch́m – cho rằng “đó là liệu pháp giúp vơi bớt nỗi ám ảnh”. “Có lẽ anh em chết oan nên tôi mới liên tục mơ thấy họ về kêu cứu. Trong mơ tôi cũng kêu cứu rất nhiều nhưng tất cả chỉ là tuyệt vọng”, Cương kể.
Nam công nhân 25 tuổi quê Hà Tĩnh cho biết, trong đêm đầu sau khi được cứu, cơ thể kiệt sức nhưng anh và nhiều người đă không ngủ được khi chưa biết số phận các đồng nghiệp c̣n lênh đênh giữa biển khơi. “Từ đó đến nay tôi chưa từng có giấc ngủ ngon, luôn sợ hăi nên phải nhờ hai người bạn đến ở chung”, anh Cương nói.
Nguyễn Văn Hà cho rằng sau khi may mắn sống sót, anh thấy bản thân ḿnh hoàn toàn khác trước.
Với anh Nguyễn Văn Hà – một trong 4 nạn nhân cuối cùng được cứu sống cũng đang sống trong những ngày ám ảnh. Trở lại Tiền Giang sớm nhất để dọn dẹp đồ đạc của người bạn chung pḥng Hoàng Trung Biên đă tử nạn, anh Hà mân mê măi cây đàn guitar mà bạn thường gảy cho ḿnh hát khi rảnh rỗi. Anh bảo ḿnh và Biên xem nhau như anh em. “Dù cố xua đuổi nhưng h́nh ảnh kinh hăi của vụ tai nạn thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi. Nhất là những lúc ở một ḿnh hay khi cố dỗ giấc ngủ, khoảnh khắc vật lộn trên biển suốt 9 tiếng đồng hồ hay h́nh ảnh của Biên lại hiện về. Nó khiến tôi nhói tim”, Hà nói.
Trong chuyến đi định mệnh hôm đó, Lai Hồng Phúc (30 tuổi, ngụ Hà Nội) là một trong những người không có áo phao được cứu sống. Ngoài thể h́nh khoẻ mạnh và biết bơi từ nhỏ, anh bảo việc ḿnh vượt qua “cơn giận của thủy thần” c̣n do số phận may mắn. Dự định sẽ không có mặt trong buổi lễ cầu siêu cho các đồng nghiệp tại công ty ở thị trấn Vàm Láng (Tiền Giang) hôm 13/8, nhưng cuối cùng Phúc đă đổi ư. Anh cùng các đồng nghiệp may mắn thoát nạn đă có mặt từ rất sớm để cầu mong những người xấu số ra đi thanh thản.
“Cũng như những người khác, cứ nhắm mắt vào tôi lại thấy ḿnh đang bị biển đen nhấn ch́m. Thật kinh khủng”, Phúc nói.
Lai Hồng Phúc kể về những ám ảnh trong chuyến đi.
Người thanh niên có nước da rám nắng bảo để không c̣n liên tưởng đến anh em đă tử vong, anh đă xóa facebook của ḿnh. “Những người chết th́ không thể xóa facebook, tôi th́ không thể tự hủy kết bạn với họ. Thôi th́ đóng facebook ḿnh luôn”. Tuy nhiên, điều đó theo anh cũng chỉ giúp bản thân giảm một phần ám ảnh. Bởi tai họa thảm khốc này in quá sâu trong tâm trí những người sống sót, để nó nguôi ngoai anh và các đồng nghiệp cần rất nhiều thời gian.