Log in

View Full Version : CỜ ĐỎ VÀ NHÂN CÁCH THỜI NAY


Romano
08-15-2013, 21:31
Sống ở nước ngoài đă lâu, tôi ít có điều kiện về thăm quê, nên một số từ ngữ tiếng Việt không hay dùng, đôi lúc cũng quên quên, nhớ nhớ. Ấy vậy mà nh́n thấy màu đỏ, hay nghe ai đó nhắc đến từ đỏ, cờ đỏ, đội cờ đỏ là tôi giật ḿnh thon thót. Có lẽ, ai có những giây phút ám ảnh này, mới hiểu, thông cảm cho Phù Thăng và thấy được cái hay, đồng cảm với truyện ngắn Hạt Thóc của ông.

Thế hệ chúng tôi, sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, chắc chắn không ai có thể quên nhiệm vụ đội cờ đỏ, được làm quen ngay từ ngày đầu đến lớp (vỡ ḷng). Đội cờ đỏ của lớp, của trường do tuyển chọn, hoặc phân công từng tổ thay nhau làm trong tuần. Đội này, được phát băng đỏ đeo trên tay. Nhiệm vụ chính giám sát hành vi của các bạn cùng lớp, cùng trường, báo cáo lại thày cô giáo chủ nhiệm, hoặc ban giám hiệu chấm điểm thi đua. Nó là cơ sở để thày cô, ghi hạnh kiểm vào học bạ cuối năm.

Hồi học lớp hai, lớp ba ǵ đó, tôi cũng được phân công làm cờ đỏ một tuần. Công việc của tôi, giữ trật tự cho việc chào cờ đầu tuần và có quyền cho tổ, bàn nào ra khỏi lớp trước, khi tan học. Thường tổ nào trật tự, chăm chỉ học tập, cờ đỏ cho ra đầu tiên, c̣n lại tổ nghịch ngợm, điểm kém ra sau cùng. Ngay buổi sáng nhận băng đỏ, mấy thằng ngồi cuối lớp, nghịch và lười học, nhưng lại con nhà giầu, rủng rỉnh tiền ăn quà sáng, dúi ngay vào tay tôi gói xôi nóng hổi, bảo: Hôm nay, mày phải cho tổ tao ra đầu tiên đấy!

Đang đói vàng cả mắt, mùi của hương nếp đập thẳng vào mũi. Có là thánh cũng chẳng cưỡng lại được, tôi đút tọt gói xôi vào cặp. Cả giờ học đầu tiên, ŕnh khi cô giáo quay mặt lên bảng, tôi lại gục mặt xuống bàn, véo, vặt, giải quyết nhanh gọn gói xôi, chẳng c̣n một chút tâm trí nào cho bài học. Hết buổi học, sau khi hô cả lớp đứng nghiêm chào cô giáo, tôi cho tổ mấy thằng hối lộ quà sáng, ra đầu tiên. Tất nhiên có gặp sự eo xèo của các tổ khác, nhưng với tôi lúc này, tiếng nói phản đối đó, làm sao giá trị bằng gói xôi nóng hổi kia.

Bây giờ, ngồi nghĩ lại, nếu như mấy chục năm trước, không phá bĩnh bỏ việc, bỏ học, có máu ăn hối lộ từ thuở c̣n mặc quần thủng đít, với một chút lươn lẹo, có lẽ tôi trở thành thằng cờ đỏ có mấu có cạnh chứ chẳng chơi. Nhưng nh́n những nhát chém thuê của các đồng chí giáo sư cờ đỏ Phong Lê, Nguyễn Văn Lưu và đám bậu sậu, theo đóm ăn tàn Đông La (Nguyễn Huy Hùng) về luận văn thạc sỹ của Nhă Thuyên, tôi lại giật ḿnh kinh hăi.

Thật ra, cờ đỏ không chỉ gác cổng trong học đường, chỉ điểm trong giới văn học nghệ thuật, mà nó đă chui tận xó bếp, cũng như sinh hoạt của mỗi gia đ́nh, phường xóm. Bố tôi, học trường thuốc từ thời Tây, nhưng không hiểu sao, sau năm 1954, ông không làm việc trong bệnh viện. Đến ông chú tôi cũng vậy, dù đă đỗ tú tài, không chịu học tiếp, hoặc làm việc cho nhà nước, quanh năm với cái ḥm cắt tóc, dạo quanh Hải Pḥng để kiếm sống. Bố tôi làm đủ thứ nghề, nhưng (tịnh) không thấy ông nhắc đến cái nghề y đă học bao giờ. Sau này, các y, bác sỹ trẻ ở gần nhà, sang nhờ đọc cho cái hướng dẫn sử dụng thuốc, bằng tiếng Pháp, ông mới nói chuyện rôm rả về nó. Thỉnh thoảng, đêm hôm, hàng xóm có người ốm đau đến nhờ, ông buộc phải giúp. Sau này, nhiều người bệnh t́m đến, đội cờ đỏ đánh hơi, ŕnh ṃ cảnh cáo ông, không được chữa chui, chữa lậu. Thật ra, chữa bệnh cho toàn người nghèo, ông có nhận tiền đâu. Nếu như tính công, họ cũng chẳng có tiền để trả. Nhiều lần cờ đỏ xộc vào nhà bắt ông, khi đang khám bệnh. Họ thu dụng cụ, thuốc men, áp giải ông ra tiểu khu làm kiểm điểm.

Chứng kiến những cảnh đó, tôi thấy sợ. Sự ám ảnh từ tuổi thơ đó, in hằn măi trong tôi. Sau đó, nhiều lần được cử làm cờ đỏ của lớp, của trường, nhưng tôi đều viện lư do, từ chối. Lúc này, giá trị của sự dị ứng cờ đỏ và sợ hăi lớn hơn những gói xôi nóng hổi kia trong tôi rất nhiều.

Nh́n những cảnh cờ đỏ bắt bớ, đánh đập người biểu t́nh chống Tầu, những người dân mất đất, mất nhà gần đây, tôi thấy quyền lực, tổ chức của bọn này, ngày càng được củng cố tăng cường. Và dường như hiện nay, ngoài cờ đỏ xuất đầu lộ diện, c̣n một thứ cờ đỏ luẩn quất đâu đó, dân dă quen gọi là thứ âm binh. Bọn này, có lẽ c̣n nguy hiểm, kém nhân cách hơn cờ đỏ lộ diện. Trong văn học nghệ thuật cũng vậy. Ngoài những cờ đỏ gác cổng có tên tuổi, chai lỳ c̣n có những cờ đỏ ma, bịt mặt, ẩn ḿnh trong những bí danh đọc lên cứ như những điệp viên 007 vậy.

Hôm rồi, ông bạn hàng xóm, nguyên là giáo viên trường đảng cao cấp, đưa cho tôi, mấy bài viết của Đông La và bảo: Cái tay Đông La này, làm thơ rỗng tuếch, văn viết chưa sạch nước cản, nhưng kiểu chửi của hắn rất giống mấy bà ở quê khi bị mất cắp gà. Nhân sỹ, trí thức từ trong đến ngoài nước cứ dính vào chống Tầu và khai thác Boxit là hắn cho là trí thức bầy đàn. Hắn chửi tuốt tuồn tuột từ nhà văn Nguyên Ngọc… cho đến nhà phê b́nh văn học Phạm Xuân Nguyên, chỉ v́ can tội viết thật, nói thật những suy nghĩ của ḿnh có lẽ làm phật ư bề trên của hắn.

Trước khi ra khỏi cổng, ông bạn c̣n ngoái lại: Ông đọc đi, rồi viết một bài, chứ ở trong đến ngoài nước chẳng ai có ư kiến ǵ, thế này th́ loạn mất.

Hôm rồi, viết bài về cuốn sách Nỗi Buồn Chiến Tranh của Bảo Ninh, tôi có nhắc đến đoạn phê b́nh KHÔNG CHÍNH NHÂN của Đông La với cuốn sách này. Bài vừa lên mạng, có nhiều bạn bè và người đọc viết thư, đề nghị tôi hăy gạch bỏ đoạn về Đông La đi, v́ họ không muốn nh́n, đọc cái tên này. Có bác căng hơn bảo, cái tên Đông La làm bẩn cả bài viết. Tôi tuy không đồng ư với Đông La về bài viết này, nhưng không có cái suy nghĩ cực đoan như vậy. Nhưng điềm đạm như ông bạn cựu giáo viên, đă đào tạo lư luận cao cấp cho nhiều cán bộ lănh đạo của đảng, đưa cho, dứt khoát tôi phải đọc.

Đọc xong, tôi c̣n đọc tiếp một số bài thơ và văn khác trên Blog của chính chủ Đông La. Qủa thật, nếu như ai đă nói, văn tức là người, th́ văn thơ của Đông La mang dáng dấp của người không có gốc. Tức là ít (không) có truyền thống giáo dục gia đ́nh. Chỉ thấy lấp ló những từ ngữ xáo ṃn, tự hăo huyền về tài năng, với cái đầu rỗng tuếch và mớ kiến thức nghèo nàn của ḿnh. Tôi cho đây là những suy nghĩ không được b́nh thường, nếu như không muốn nói, Đông La nên đến nhà thương Biên Ḥa để kiểm tra lại. Với những từ ngữ chợ búa đầy sát khí của mớ lư thuyết hoang đường này, không ai muốn lên tiếng phản bác lại Đông La là phải.

Tôi không hề có ân oán với bác Đông La và cũng chẳng quen biết nhà phê b́nh Phạm Xuân Nguyên, (thỉnh thoảng có đọc một vài bài viết của anh. Gần đây nhất bài về luận văn của Nhă Thuyên, nhóm mở miệng). Nhưng công tâm mà nói, Đông La muốn làm thơ có hồn, viết văn thật, lư luận thật, hăy cởi cái áo cờ đỏ ra, rũ sạch những tâm khí đen ng̣m cho tâm hồn thanh thản, rồi cắp sách đến Phạm Xuân Nguyên, làm lại từ đầu.

Là người viết lư luận chuyên nghiệp, giáo sư Phong Lê thừa biết luận văn “Vị trí của kẻ bên lề: Thực hành thơ của nhóm Mở Miệng từ góc nh́n văn hóa“ của Nhă Thuyên là đề tài khoa học, nghiên cứu về một hiện tượng văn học trong xă hội. (Nói như giáo sư Trần Đ́nh Sử: Là hiện tượng văn học ngoại biên). Nhưng sao GS Phong Lê, Nguyễn Văn Lưu… hùa nhau, vung đại đao chính trị chém tới tấp vào người nghiên cứu và người hướng dẫn luận văn như vậy? Dù trước đây vài năm, một số trường, học viện quân sự có mấy luận văn Tiến sỹ trùng nhau, đại vớ vẩn, đại tầm phào: Lợi ích của việc bộ đội tắm sông… hay ǵ... ǵ đó. Các bác lại ngậm tăm, ngâm thóc giống vậy. Có người cho rằng, các bác ăn cơm chúa th́ phải múa cho hay là điều đương nhiên. Tôi không nghĩ như vậy, nhưng chưa t́m ra lời biện giải.

Có lẽ nào, các bác bán linh hồn một cách rẻ mạt cho vài ba cái tầm thường đó?

Nghề văn và văn học vốn là sang trọng, cao quí. Nếu như nhà thương, bệnh viện là nơi cứu sống con người, th́ văn thơ sẽ vá lại những linh hồn rách nát ấy. Chỉ có kẻ lợi dụng văn thơ, đạt đến mục đích nào đó, mới đẻ ra thứ quái thai, tầm thường mà thôi. Và đúng như một lần, tôi đă viết: Không hiểu văn thơ nó có bùa mê thuốc lú ǵ, khi khố rách áo ôm, cấm thấy bác nào nḥm ngó, ấy vậy mà lúc có tư chức quyền, tiền bạc, lăn xả vào cứ như ma ám. Có bác đánh đùng một phát đẻ đến năm, bảy tập, thơ chẳng ra thơ, vè chẳng ra vè, thế rồi thuê các b́nh luận gia ùa vào bóng kích. Ông khác chức cao, nhiều tiền hơn, thuê hẳn mấy bác phó lẩy nhạc, cho các em chân dài ca chơi. Thế mới kinh! Bác nào chập cheng quá, th́ thuê người viết. Không thuê được, các bác giở tṛ luộc nấu. Kẻ thô lỗ bảo hành vi đó là trộm cắp, người lịch lăm hơn gọi là đạo văn, thó văn.

Gần ba mươi năm nay, tôi không được hưởng không khí tết ở Việt Nam. Nên ngày đầu năm cứ bài văn, bài thơ nào có chữ xuân, chữ tết là tôi đọc tuốt tuồn tuột, của bất kỳ ai và không cần biết hay, dở. Trường hợp bác Nguyễn Văn Mạc (Magdeburg- CHLB Đức) thó văn (Đêm Giao Thừa Nhớ Mẹ) của nhà thơ Trần Mạnh Hảo, tôi bắt gặp trong hoàn cảnh như vậy. Khi bài viết lên mạng được vài tiếng, tôi nhận được điện thoại của mấy ông bạn hỏi, thù ghét ǵ ông Mạc mới sáng mùng một đă nhởi dữ vậy? Các ông buồn cười thật, ngay cái tên Nguyễn Văn Mạc lần đầu tôi mới nghe, làm ǵ có thù với chả hằn. Bác ta ghi trong bài văn thó cả địa chỉ, số điện thoại, tôi gơ Google mới biết ông ta làm giám đốc giám điếc, chủ tịch chủ tiếc ǵ đó thôi. Luộc nấu ngang nhiên như vậy, bác Mạc chứ Tổng thống, Thủ tướng tôi cũng phải nhởi như thường. Mà cái số ông Mạc này cũng xui, thó đúng vào cái bài viết về Mẹ hay nhất của Trần Mạnh Hảo, tôi lại vừa có bài viết về nó, nên ngứa mồm không chịu được. Thật ra, nếu tôi không ù suông trước, sẽ có người khác lôi cổ cái bài văn thó này ra thôi. Rút kinh nghiệm, lần sau bác nào có tính táy máy, nên chọn bài tầm tầm, tác giả ít người biết đến may ra thoát. Chứ cân đai mũ mă đến như bác chủ tịch hội nhà văn Việt Nam Hữu Thỉnh, chẳng biết có cầm nhầm bài thơ của nữ sĩ người Đức hay không, bị các cháu sinh viên trường sư phạm Hà Nội, móc mói, hỏi han, ngượng chết đi được.

Vâng! Nhân cách con người là sản phẩm của chế độ xă hội đương thời. Một xă hội giả tạo với những cơn lên đồng bệnh hoạn này, ai sẽ giữ lại được linh hồn đích thực của kẻ sĩ?

Wien- ngày 14-8- 2013
Đỗ Trường

Tác giả gửi cho blog TMG

Minhrau
08-15-2013, 22:46
cờ đỏ tượng trưng cho cái quần què không bao giờ ngốc đầu lên nổi

nhattran03
08-15-2013, 23:42
Cám ơn tác giả đă cho ra bài b́nh luận rất hay.

cha12 ba
08-15-2013, 23:45
VC làm ǵ có nhân cách, chỉ việc lấy miếng vải đỏ ịn chút phân vàng vàng vô làm cờ là biết dân ǵ rồi....heheheheh e

dzuca
08-18-2013, 17:37
Cả nước đă bị lừa.

Đă hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nh́n nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là băi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!

150 năm đă trôi qua, nhưng bài học này c̣n nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 37 năm xây dựng trong ḥa b́nh với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn c̣n là một nước chậm tiến.
Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đă bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng c̣n lớn hơn vinh quang chiến thắng. Ḥa b́nh và thống nhất đă chỉ phơi bày một miền Bắc xă hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. "Tính hơn hẳn" của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một tṛ cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rơ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc.

Nh́n lại sau hơn nửa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra :
_ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam ?
_ Sau năm 1975 , tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp ?
_ Tại sao sau khi được "giải phóng" khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên t́m tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ?
_ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới h́nh thức tị nạn chính trị ?
Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái ǵ?
_ Tại sao đàn ông? của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?
_ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ?
_ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn?
Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm công cho các nước tư bản?
_ Tại sao các lănh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?
Hỏi tức là trả lời, người VN đă bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xă hội phi nhân tính. Mọi lư luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghĩa.
Sự thực đă quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nh́n nhận. Họ không thể nh́n nhận là đă hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế th́ họ không c̣n tư cách ǵ để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách b́nh thường.
Nh́n nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đ̣i hỏi một ḷng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lănh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đă được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đă nắm được.
Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những ǵ trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba ḍng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi ḷng ḍng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô h́nh tư bản để tồn tại .
Hiện tượng "Mửa ra rồi nuốt lại" này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương.
Cách mạng cộng sản đă đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đă thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào ḷng người những ảo tưởng bền vững nhất.
Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đă diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lư, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dă man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người.
Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ư nghĩ của ḿnh. Không có ǵ đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dă man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của ḿnh và "nhai lại" suy nghĩ của kẻ khác.
Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối, những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lư bảo thủ giáo điều…
Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hăi, luôn luôn lo lắng không biết ḿnh có làm ǵ sai để khỏi phải chứng minh rằng ḿnh không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xă hội.
Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những h́nh thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dă man nhất. V́ vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều ǵ được phép làm, c̣n điều ǵ th́ không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đă trở thành "phương hướng hành động" chung cho tất cả mọi người.
Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xă hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống…
Bác và đảng đă gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) th́ chuyển sang làm tư bản đỏ, c̣n vô sản b́nh thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.
Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia , bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang, vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian.
Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đă tan thành mây khói khi giai cấp "vô sản" âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.
Do vậy, lư thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rũ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đă làm cho các ĐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công tŕnh lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xă hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vũ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muỗi ṃng giữa bầu trời rộng lớn nếu như ḷng dân đă hết niềm tin vào chính quyền.
Học thuyết về xây dựng một xă hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lư tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo.
Chẳng hạn đảng nói "xây dựng xă hội không có bóc lột"th́ chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người ; đảng nói " một xă hội có nền dân chủ gấp triệu lần xă hội tư bản"th́ chính xă hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói "đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất"nhưng thực tế th́ đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân.
Sở dĩ ĐCSVN c̣n cố giương cao ngọn cờ XHCN đă bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó v́ chúng đang c̣n nhờ vào miếng vơ độc “vô sản chuyên chính” là... c̣ng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại !
Nhân dân đang hy vọng rằng Đảng sớm tự ư thức về tội lỗi tầy trời của ḿnh. Đảng sẽ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chắp vá một cách trơ trẻn.
Người dân chẳng c̣n một tí ti ḷng tin vào bất cứ tṛ ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nh́n vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xă, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lư thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi c̣i" mà kết luận: "Tất cả đều là lừa bịp!”
Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ... đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại.
Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ :

"Quay mặt phía nào cũng phải gh́m cơn mửa !
Cả một thời đểu cáng đă lên ngôi!"

Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao ?
Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy?
Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chỗ cho cái xấu?
Một xă hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối th́ dân tộc đó không thể có tương lai!
Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.

Tac gia: Châu Hiển Lư
Bộ đội tập kết 1954

caocao1
08-18-2013, 18:27
có ai biết tại sao lá cờ cọng sản màu đỏ không? tại V́ bọn chúng hút máu của nhân dân nhộm cho lá cờ nầY đó cho nên lúc nào lá cờ cũng đỏ tươi như máu VậY đó , hảY nh́n em bọn đảng cọng sản thằng nào thằng nấY mập như con heo , là nhờ hút máu dân lành mới mập như VậY đó:o:o:o