PDA

View Full Version : Chuyện t́nh của chàng giám đốc với cô gái khuyết tật


johnnydan9
08-17-2013, 17:17
Ngày đó, chị là cô sinh viên mới ra trường, xinh xắn, hoạt bát. Tai nạn bất ngờ đă cướp đi một chân của chị. Bằng nghị lực phi thường, sự chắp cánh của t́nh yêu đă giúp chị trở thành nhà vô địch thể thao môn cầu lông, một giao dịch viên xuất sắc của ngành bưu điện.
Hồi sinh sau 1 tháng bất tỉnh
Chị là Lê Thị Thu Hiền, ngụ ở phường Ḥa Khánh Bắc, quận Liên Chiểu, TP.Đà Nẵng. Sinh ra lành lặn như những đứa trẻ khác, trời c̣n phú cho chị vẻ ngoài xinh xắn, thông minh. Chị kể, trong gia đ́nh có năm anh chị em, mỗi chị là con gái nên ba mẹ rất thương, coi chị như công chúa trong nhà, lúc nào cũng “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”. Năm 20 tuổi, chị học xong sơ cấp ngành bưu điện đang khấp khởi chờ việc làm. Trong một lần đi trên đường, tai họa giáng xuống khi một chiếc xe tải đâm vào xe của chị và bạn. Người bạn ấy, chỉ bị bó bột chân, c̣n chị không may mắn như vậy, chân phải của chị đă bị cưa cụt.
Khi được đưa vào bệnh viện, chân phải của chị dập nát, vết thương bị nhiễm trùng máu, từng thớ thịt hoại tử. Trong ṿng một tháng, chị Hiền phải mổ đi mổ lại 5 lần. Chân trái lành lặn cũng không tránh khỏi đau đớn, khi bác sĩ lọc hết da để vá sang chân phải, chỉ chừa lại chút da ở đầu gối. Những ngày nằm trong pḥng bệnh kéo dài đằng đẵng, không biết sống chết thế nào. Bác sĩ luôn miệng nói “gia đ́nh nên chuẩn bị tư tưởng trước”. T́nh trạng chị càng trở nên nguy kịch khi thực tập sinh truyền nhầm thuốc cho chị từ thuốc rửa vết thương thành thuốc chữa bệnh. Mẹ chị kể lại: “Lúc nghe tin dữ, tôi chạy ngay vào bệnh viện, bác sĩ không cho gặp, anh em bạn bè nói cháu bị không nặng. Tôi nghĩ, chắc cháu cũng chỉ bó bột chân thôi. Khi đối đầu sự thật rằng con bị cắt chân, tôi nát ruột, nát gan. Nỗi ḷng người làm mẹ ai hiểu cho thấu, khi con gái đang c̣n mơn mởn lại phải chịu cảnh mất chân”.
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=236266&stc=1&d=1376759774

Chị Thu Hiền rạng rỡ bên chồng.

Hơn một tháng nằm bệnh viện, chị Hiền mới thoát khỏi cơn mê man. Khi tỉnh lại, chị rờ rẫm đôi chân, cảm giác phẫn nộ, run rẩy khi chân phải đă mất. Chị kể: “Lúc đó, tôi đờ dại, bật khóc tức tưởi, Mẹ tôi bên cạnh, nh́n bà ngồi thẫn thờ, đôi mắt đầy nước. Nỗi đau quá lớn, thật khó mà chấp nhận”. Bác sĩ nói, chân phải của chị chỉ c̣n lại 14cm. Tưởng chừng như tai nạn đó đă là tận cùng nỗi đau, số phận nghiệt ngă c̣n giáng xuống khi việc làm ăn của gia đ́nh chị trục trặc, ba bị lừa tiền, mất toàn bộ tài sản, c̣n phải bán nhà để trả nợ. Trước những cú sốc quá lớn, ba chị mất hết hy vọng, ông quyết định ra đi gây dựng lại sự nghiệp, bỏ lại hai mẹ con chị bơ vơ.
Bảng thành tích đáng nể
Chị Thu Hiền là vận động viên trong đội tuyển cầu lông của TP.Đà Nẵng, không chỉ tham gia nhiều giải đấu trong nước mà c̣n thi đấu ở nước ngoài. Chị đạt được bảng thành tích đáng nể: HCV toàn quốc các năm 2003, 2004, 2005, 2010, 2011; HCB ASEAN ParaGame 2003, 2005; HCĐ ASEAN ParaGame 2011. Hiện chị đang là giao dịch viên tại bưu điện quận Liên Chiểu. Chị luôn ḥa đồng với mọi người, không bao giờ mặc cảm tự ti, trễ nải trong công việc.
Chị kể: “Nhiều người nh́n thấy tôi, có những ánh mắt thương hại, rồi cũng có những người coi thường, nhưng tôi không để ư nhiều, khi đă xác định tư tưởng dù không c̣n lành lặn nhưng vẫn tiếp tục phải sống đă làm tôi tự tin rất nhiều”.
Con đường đến với ASEAN ParaGame của chị Hiền bắt đầu từ cuộc gặp gỡ với một đàn anh trong đội tuyển cầu lông Đà Nẵng. Trước khi gặp tai nạn, cầu lông là môn thể thao sở trường của chị, nhưng khi được giới thiệu đi thi đấu chị lại chần chừ, với sự động viên của mẹ và bạn bè, chị mạnh dạn luyện tập, nhiều lúc ngă nhào đau buốt, bong gân, rớm máu, ê ẩm cả người chị vẫn kiên tŕ luyện tập. Trời không phụ ḷng người, ngay trong năm 2003, chị Hiền đă đạt thành tích cao nhất tại đấu trường ASEAN ParaGames với bộ môn cầu lông xe lăn. Năm 2005, chị lại được vinh danh trên bục cao nhất của đấu trường góp phần vẻ vang cho thể thao nước nhà. Ngoài ra, trong hội thi Thể thao Người khuyết tật toàn quốc qua nhiều năm, chị Hiền đều đạt HCV như năm 2004, 2005, 2010, 2011. Chị Hiền tâm sự: “Đời không yêu ḿnh th́ ḿnh phải yêu đời mà sống, điều quan trọng nhất là thái độ của bản thân đối với cuộc sống này”.


T́nh yêu sét đánh và câu chuyện cổ tích
Năm 2007, chị được nhận vào làm giao dịch viên ở bưu điện quận Liên Chiểu. Tại đây, chị gặp anh, câu chuyện t́nh yêu đẹp như tiểu thuyết diễn ra. Khi kể về mối nhân duyên với anh, đôi mắt chị rạng ngời hạnh phúc. Ngày ấy, anh c̣n là cậu sinh viên năm cuối của trường đại học Bách khoa, thỉnh thoảng lên bưu điện gửi thư về cho gia đ́nh và nhận tiền từ gia đ́nh gửi vào.
Thời gian đầu, chị coi anh như người bạn b́nh thường, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với anh những khó khăn trong cuộc sống. Dần dà, t́nh cảm của anh với chị càng mănh liệt hơn, ở chị anh cảm nhận được nghị lực phi thường so với những người con gái khác. Chị cảm mến anh v́ anh chững chạc, nhỏ nhẹ và hết mực quan tâm chị. Chị bảo: “Mặc dù hồi đấy anh vẫn đang là sinh viên nhưng nh́n anh người lớn và rất từng trải. T́nh yêu được ươm mầm và lớn lên từ sự cảm thông sâu sắc khiến anh chị quyết định kết hôn. Nhưng chuyện t́nh đẹp của chị và anh bị hai bên gia đ́nh phản đối kịch liệt. Mẹ chị, v́ thương con, lo sợ rằng cuộc sống sau này chị sẽ phải chịu nhiều thiệt tḥi. C̣n gia đ́nh anh cũng phản đối chuyện anh kết hôn với một cô gái khuyết tật, sợ chị không làm tṛn bổn phận dâu con. Vượt qua tất thảy những định kiến, vào đầu năm 2008, anh chị có một đám cưới ấm áp và hạnh phúc bên gia đ́nh và bạn bè.
Niềm hạnh phúc vỡ ̣a khi cuối năm 2008, anh chị sinh một bé trai kháu khỉnh. Đối với chị, việc nuôi con c̣n khó hơn nhiều lần những người b́nh thường, ấy vậy mà chị chưa một lần phàn nàn với anh. Mỗi lần anh ra ngoài, chị đều lén để tiền vào ví cho anh. Lúc khó khăn quá, chị giấu anh bán hết tư trang chị tích cóp và của anh em bạn bè mừng vào ngày cưới để anh khỏi lăn tăn lo lắng mà tập trung vào sự nghiệp.
Rồi anh tự ḿnh mở một công ty chuyên về xây dựng. Công việc dù bận rộn và nhiều lúc phải ở xa nhau, nhưng anh chị vẫn thường xuyên liên lạc với nhau qua điện thoại. Thời gian thấm thoắt trôi, bây giờ anh đă là người đàn ông thành đạt nhưng t́nh cảm của anh với chị vẫn nồng nàn sâu đậm như ngày đầu tiên…
(BNĐT)