vuitoichat
08-25-2013, 15:46
Bị chính người cậu ruột lừa bán sang Trung Quốc nhưng với quyết tâm trốn chạy về Việt Nam cùng sự may mắn, cô bé Thào Thị P.N (14 tuổi), dân tộc Mông, ở thôn Kim San Hồ, xă Pa Cheo, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai đă t́m được về với gia đ́nh sau hơn 800 ngày lưu lạc.
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=237797&stc=1&d=1377445431
Cô bé Thào P.N. Ảnh: T.G
Hành tŕnh vượt qua những ngày đen tối nhất cuộc đời ấy của cô bé thực sự là một câu chuyện ly kỳ, đầy xúc động. Mà có lẽ, nếu không trực tiếp nghe kể, bất kỳ ai giàu trí tưởng tượng nhất cũng chỉ có thể nghĩ đến… trên phim ảnh.
Bị cậu ruột lừa bán
Đẻ nhiều con, tối ngày làm bạn với “lưu linh” nên cái đói, cái nghèo cứ măi đeo đẳng gia đ́nh anh Thào A Hừ, dân tộc Mông, thôn Kim Sán Hồ, xă Pa Cheo (huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai). Cuộc sống khổ cực, lại bị kẻ xấu dụ dỗ, cuối năm 2010, vợ của anh Hừ quyết định ôm hai con thơ (bỏ lại đứa con gái đầu là Thào Thị P.N đang học lớp 3 - PV) vượt biên sang Trung Quốc, với hy vọng sẽ có được một cuộc sống khấm khá nơi đất khách. Sau khi mẹ và em đi, Thào Thị P.N ngày đêm nhớ mong nên gần như bỏ học.
P.N suốt ngày lang thang, t́m con đường sang Trung Quốc để được gặp mẹ và các em ḿnh. Ngày nào, P.N cũng sang nhà cậu ruột bên cạnh để ḍ hỏi về đường sang Trung Quốc. Ban đầu, người cậu c̣n tỏ ra thương xót đứa cháu gái của ḿnh, hắn nhất quyết ngăn cản P.N ra đi. Nhưng không hiểu sao, chỉ sau ít ngày, người cậu đột ngột thay đổi thái độ, một mực ủng hộ quyết định sang Trung Quốc t́m mẹ của đứa cháu. Được người cậu hứa cho vượt biên, đưa đi t́m mẹ và em, P.N tin tưởng và mong đợi từng ngày. Cô bé ngây thơ không biết rằng, đó là cái bẫy mà chính người cậu ruột đă giăng ra để bán ḿnh cho bọn buôn người.
Và một kế hoạch hoàn hảo đă được người cậu độc ác vạch ra. Đầu tháng 3/2011, P.N được cậu đưa đến bờ sông Hồng. Một người phụ nữ bên kia biên giới đi đ̣ sang, hai người họ th́ thầm to nhỏ một lúc rồi P.N nhanh chóng được đưa xuống đ̣ mà không có cậu ruột đi cùng. Em hốt hoảng khóc gọi cậu quay lại nhưng người cậu bất nhân, mặc kệ cháu ruột của ḿnh quằn quại, khàn giọng gọi kêu cứu. Sang đến vùng đất biên giới Trung Quốc, P.N được đưa đến ngôi nhà nằm sâu trong một căn ngơ nhỏ. Tại đây, vô t́nh P.N gặp được em ruột của ḿnh trong niềm vui khôn tả.
Gặp được em, P.N khát khao t́m lại mẹ. Tuy nhiên, người phụ nữ đi bên cạnh nói, mẹ em đang đi làm nương rất xa, không về được. Nếu muốn được gặp mẹ th́ chờ vài ngày, sẽ có người đưa đi. Cô bé vui mừng và lại tiếp tục đợi. Chỉ hai hôm sau, người phụ nữ kia đến, bảo em lên một chiếc ô tô để đi t́m mẹ. P.N băn khoăn, muốn cho em gái đi cùng th́ người ấy bảo em c̣n bé quá, chưa đi xa được. Tin lời, N. ngoan ngoăn lên ô tô mà không hề biết nguy hiểm đang chực chờ ḿnh ở phía trước. Chiếc xe ́ ạch di chuyển liên tục ba ngày, bốn đêm mới đến được nơi bọn buôn người giao hàng. P.N được giao cho hai người đàn ông và một người phụ nữ.
P.N được đưa về một ngôi nhà khang trang hai tầng giữa khu đồi núi nhưng em lại bị giam trong một căn pḥng rộng chỉ chục mét vuông. Ở đây, ánh sáng lọt vào căn pḥng qua cửa sổ chỉ to bằng hai bàn tay. Lúc này, em thực sự hoảng sợ. Dù hàng ngày, người ta vẫn cho P.N ăn uống đầy đủ nhưng thức ăn đưa vào hôm nào là lại đưa ra nguyên vẹn. P.N không thiết ǵ ăn uống v́ cô bé biết, ḿnh đă bị lừa bán và một trong số hai người đàn ông kia sẽ lấy ḿnh làm vợ. Rơi nước mắt cay đắng, em thầm trách người cậu bất nhân đă tiếp một tay trong việc bán ḿnh đi làm vợ nơi xứ người. Tuy nhiên, một thân một ḿnh giữa căn pḥng giam lỏng, cô bé chỉ biết ngồi khóc trong lo sợ.
Không ngày nào, P.N không thầm gọi mẹ để cầu cứu. Nhiều khi lả đi v́ quá mệt, em lại giật ḿnh tỉnh giấc v́ những cơn ác mộng cứ chực đến trong mỗi giấc ngủ chập chờn. Sau những ngày khóc hết nước mắt, biết không thể thay đổi được t́nh h́nh, P.N bắt đầu nhen nhóm ư định phải trốn khỏi căn pḥng này. Em vờ hợp tác với bọn buôn người, chịu khó ăn mỗi suất cơm bọn chúng đưa vào và cố gắng giao tiếp với chúng bằng cách ra hiệu. Đến khi tạo được ḷng tin, lợi dụng một phút lơ là của gă canh cửa, P.N đă bỏ trốn khỏi căn pḥng được xây không khác ǵ một nhà tù kia.
Hành tŕnh trốn chạy nghẹt thở
Chạy khỏi nơi bị giam cầm, P.N chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng cả ngày với hy vọng sẽ không lọt vào tay bọn buôn người lần nữa. Em hiểu rằng, đây là cơ hội đầu tiên cũng là cuối cùng của ḿnh. P.N chạy mà không biết ḿnh đang về đâu, đang đi hướng nào. Cứ thấy đường là em chạy, thấy nhà là em dừng. Ghé vào nhà ai, nh́n thấy thứ ǵ có thể ăn, uống được, cô bé đều dùng tay diễn đạt để xin. Khi đă có chút đồ lót dạ, không cần nghỉ ngơi, em lại tiếp tục cuộc hành tŕnh. Nhưng cũng có lúc, P.N lạc vào nơi không có dân cư. Bụng đói đến cồn cào, khát nước, cô bé đành phải vặt lá rừng ăn tạm. Những giây phút ấy, em lấy đâu ra năng lượng và sức mạnh để chạy trốn như vậy. Thậm chí, em c̣n băng qua cả những đoạn rừng hiểm trở, đồi núi cao ngút tầm mắt. Cô bé vẫn hồn nhiên nói: “Có thể cháu chỉ nghĩ đến việc làm sao thoát được người đàn ông kia càng nhanh càng tốt. Nếu để chúng bắt lại, có lẽ cháu sẽ bị chúng đánh tới chết. Chính v́ thế, cứ thấy đường là cháu chạy mà không nghĩ đến việc ǵ khác”.
http://younhac.com/forum/attachment.php?attac hmentid=85072&stc=1&d=1377445466
Quyển sách tiếng Trung là quà tặng của Viện dưỡng lăo tỉnh Hà Nam tặng mà P.N coi như một người bạn
Mải miết chạy cả ngày, đến khi cạn kiệt sức lực, cô bé phải gục lại bên đường nghỉ ngơi. Lúc này, P.N may mắn gặp một vài người dân địa phương tốt bụng. Họ cho ăn, uống, d́u em về nhà nghỉ. Đồng thời, họ cũng thông báo cho công an phía Trung Quốc giúp đỡ. V́ P.N không biết tiếng Việt nhiều, chỉ giao tiếp bằng tiếng Mông, nên sau một ngày ở đồn công an, em được Công an địa phương đưa vào Viện dưỡng lăo ở tỉnh Hà Nam (Trung Quốc).
Tháng 5/2013, một kênh truyền h́nh Trung Quốc phát đi bản tin về một bé gái Việt Nam khoảng 12-14 tuổi bị lạc và đang sống trong Viện dưỡng lăo ở tỉnh Hà Nam. Một doanh nhân người Việt đang kinh doanh tại tỉnh Chiết Giang đă liên lạc với đài truyền h́nh để t́m hiểu thông tin. Khi biết hoàn cảnh và nguyện vọng của cô bé, vị doanh nhân này đă liên hệ với một số cơ quan chức năng Việt Nam, bày tỏ mong muốn giúp em được về đoàn tụ cùng gia đ́nh. Do cô bé không biết nhiều tiếng Việt, phóng viên của kênh Truyền h́nh Trung Quốc đă yêu cầu ghi tên cha mẹ, địa chỉ nhà ra giấy. Mẩu giấy viết bằng tiếng Việt sai chính tả khá nhiều, nhưng người doanh nhân tốt bụng cũng hiểu được nội dung. Ḍng chữ nguệch ngoạc đó là tên của em, tên bố, mẹ, địa chỉ nhà và cả nước mắt, niềm mong muốn được gặp bố mẹ hàng ngày.
Chỉ hai tháng sau khi phát bản tin đi, cùng với mảnh giấy thông tin sơ sài nhưng 19h, ngày 17/7/2013, sau hơn một ngày di chuyển bằng ô tô, rồi lên tàu hỏa, P.N đă được đưa tới Cửa khẩu Quốc tế Hữu Nghị (Lạng Sơn) để bàn giao cho phía Việt Nam. V́ hoàn cảnh gia đ́nh nghèo khó, ông Hừ (bố của P.N - PV) đă được cán bộ địa phương giúp đỡ việc đi lại, ăn ở trong những ngày đi đón con. Phút giây trùng phùng, hai cha con ôm lấy nhau khóc nức nở. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt chai sạm của người cha, cùng những tiếng nấc nghẹn ngào không thành lời của P.N chính thức kết thúc hơn 800 ngày lưu lạc của cô bé 14 tuổi người Mông. Người cha đă tự trách ḿnh v́ rượu chè mà để con gái phải chịu những ngày tháng khốn khổ bên xứ người. Cho đến giờ, khi tṛ chuyện cùng phóng viên, P.N vẫn bảo em vẫn chưa dám tin vào kỳ tích bản thân ḿnh đă làm được. Bởi lẽ, suốt những ngày trốn chạy, em không biết tiếng Trung, cũng chẳng rành tiếng Kinh. Thế nhưng, nghị lực và một chút may mắn đă giúp em thoát khỏi bàn tay bọn buôn người. P.N tự nhủ: “Sau này, dù ai nói thế nào, em cũng không bao giờ đi khỏi bản làng, khỏi ṿng tay gia đ́nh nữa”.
Một năm không thể quên ở Viện dưỡng lăo tỉnh Hà Nam
Vẫn khuôn mặt thất thần như trở lại giây phút kinh hoàng khi trốn chạy, P.N kể: “Mặc dù không quen môi trường mới nhưng với sự đùm bọc, thương yêu của các bác, bà ở trại dưỡng lăo nên cháu cảm thấy rất thoải mái. Thời gian đầu ở viện dưỡng lăo, cháu được ăn bánh bao như mọi người, được tạo điều kiện cho đi học tiếng Trung Quốc. Sợ cháu bị lạc, các cán bộ ở viện dưỡng lăo đă cử người đưa, đón cháu khi đi học”. Giọng của P.N vẫn c̣n nguyên sự xúc động khi nói về viện dưỡng lăo, nơi đă cưu mang em gần một năm trên xứ người. “Ở đấy thực sự tốt hơn nhiều khi ở nhà, nhưng cháu nhớ nhà lắm, nhớ bố mẹ và các em nên chỉ muốn về. Khi biết giao tiếp bằng tiếng Trung, việc đầu tiên cháu làm là đến đồn công an Trung Quốc, mong muốn họ giúp đỡ để cháu có thể về Việt Nam sớm nhất”.
Nguồn: Lam Anh/ Giadinh.net
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=237797&stc=1&d=1377445431
Cô bé Thào P.N. Ảnh: T.G
Hành tŕnh vượt qua những ngày đen tối nhất cuộc đời ấy của cô bé thực sự là một câu chuyện ly kỳ, đầy xúc động. Mà có lẽ, nếu không trực tiếp nghe kể, bất kỳ ai giàu trí tưởng tượng nhất cũng chỉ có thể nghĩ đến… trên phim ảnh.
Bị cậu ruột lừa bán
Đẻ nhiều con, tối ngày làm bạn với “lưu linh” nên cái đói, cái nghèo cứ măi đeo đẳng gia đ́nh anh Thào A Hừ, dân tộc Mông, thôn Kim Sán Hồ, xă Pa Cheo (huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai). Cuộc sống khổ cực, lại bị kẻ xấu dụ dỗ, cuối năm 2010, vợ của anh Hừ quyết định ôm hai con thơ (bỏ lại đứa con gái đầu là Thào Thị P.N đang học lớp 3 - PV) vượt biên sang Trung Quốc, với hy vọng sẽ có được một cuộc sống khấm khá nơi đất khách. Sau khi mẹ và em đi, Thào Thị P.N ngày đêm nhớ mong nên gần như bỏ học.
P.N suốt ngày lang thang, t́m con đường sang Trung Quốc để được gặp mẹ và các em ḿnh. Ngày nào, P.N cũng sang nhà cậu ruột bên cạnh để ḍ hỏi về đường sang Trung Quốc. Ban đầu, người cậu c̣n tỏ ra thương xót đứa cháu gái của ḿnh, hắn nhất quyết ngăn cản P.N ra đi. Nhưng không hiểu sao, chỉ sau ít ngày, người cậu đột ngột thay đổi thái độ, một mực ủng hộ quyết định sang Trung Quốc t́m mẹ của đứa cháu. Được người cậu hứa cho vượt biên, đưa đi t́m mẹ và em, P.N tin tưởng và mong đợi từng ngày. Cô bé ngây thơ không biết rằng, đó là cái bẫy mà chính người cậu ruột đă giăng ra để bán ḿnh cho bọn buôn người.
Và một kế hoạch hoàn hảo đă được người cậu độc ác vạch ra. Đầu tháng 3/2011, P.N được cậu đưa đến bờ sông Hồng. Một người phụ nữ bên kia biên giới đi đ̣ sang, hai người họ th́ thầm to nhỏ một lúc rồi P.N nhanh chóng được đưa xuống đ̣ mà không có cậu ruột đi cùng. Em hốt hoảng khóc gọi cậu quay lại nhưng người cậu bất nhân, mặc kệ cháu ruột của ḿnh quằn quại, khàn giọng gọi kêu cứu. Sang đến vùng đất biên giới Trung Quốc, P.N được đưa đến ngôi nhà nằm sâu trong một căn ngơ nhỏ. Tại đây, vô t́nh P.N gặp được em ruột của ḿnh trong niềm vui khôn tả.
Gặp được em, P.N khát khao t́m lại mẹ. Tuy nhiên, người phụ nữ đi bên cạnh nói, mẹ em đang đi làm nương rất xa, không về được. Nếu muốn được gặp mẹ th́ chờ vài ngày, sẽ có người đưa đi. Cô bé vui mừng và lại tiếp tục đợi. Chỉ hai hôm sau, người phụ nữ kia đến, bảo em lên một chiếc ô tô để đi t́m mẹ. P.N băn khoăn, muốn cho em gái đi cùng th́ người ấy bảo em c̣n bé quá, chưa đi xa được. Tin lời, N. ngoan ngoăn lên ô tô mà không hề biết nguy hiểm đang chực chờ ḿnh ở phía trước. Chiếc xe ́ ạch di chuyển liên tục ba ngày, bốn đêm mới đến được nơi bọn buôn người giao hàng. P.N được giao cho hai người đàn ông và một người phụ nữ.
P.N được đưa về một ngôi nhà khang trang hai tầng giữa khu đồi núi nhưng em lại bị giam trong một căn pḥng rộng chỉ chục mét vuông. Ở đây, ánh sáng lọt vào căn pḥng qua cửa sổ chỉ to bằng hai bàn tay. Lúc này, em thực sự hoảng sợ. Dù hàng ngày, người ta vẫn cho P.N ăn uống đầy đủ nhưng thức ăn đưa vào hôm nào là lại đưa ra nguyên vẹn. P.N không thiết ǵ ăn uống v́ cô bé biết, ḿnh đă bị lừa bán và một trong số hai người đàn ông kia sẽ lấy ḿnh làm vợ. Rơi nước mắt cay đắng, em thầm trách người cậu bất nhân đă tiếp một tay trong việc bán ḿnh đi làm vợ nơi xứ người. Tuy nhiên, một thân một ḿnh giữa căn pḥng giam lỏng, cô bé chỉ biết ngồi khóc trong lo sợ.
Không ngày nào, P.N không thầm gọi mẹ để cầu cứu. Nhiều khi lả đi v́ quá mệt, em lại giật ḿnh tỉnh giấc v́ những cơn ác mộng cứ chực đến trong mỗi giấc ngủ chập chờn. Sau những ngày khóc hết nước mắt, biết không thể thay đổi được t́nh h́nh, P.N bắt đầu nhen nhóm ư định phải trốn khỏi căn pḥng này. Em vờ hợp tác với bọn buôn người, chịu khó ăn mỗi suất cơm bọn chúng đưa vào và cố gắng giao tiếp với chúng bằng cách ra hiệu. Đến khi tạo được ḷng tin, lợi dụng một phút lơ là của gă canh cửa, P.N đă bỏ trốn khỏi căn pḥng được xây không khác ǵ một nhà tù kia.
Hành tŕnh trốn chạy nghẹt thở
Chạy khỏi nơi bị giam cầm, P.N chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng cả ngày với hy vọng sẽ không lọt vào tay bọn buôn người lần nữa. Em hiểu rằng, đây là cơ hội đầu tiên cũng là cuối cùng của ḿnh. P.N chạy mà không biết ḿnh đang về đâu, đang đi hướng nào. Cứ thấy đường là em chạy, thấy nhà là em dừng. Ghé vào nhà ai, nh́n thấy thứ ǵ có thể ăn, uống được, cô bé đều dùng tay diễn đạt để xin. Khi đă có chút đồ lót dạ, không cần nghỉ ngơi, em lại tiếp tục cuộc hành tŕnh. Nhưng cũng có lúc, P.N lạc vào nơi không có dân cư. Bụng đói đến cồn cào, khát nước, cô bé đành phải vặt lá rừng ăn tạm. Những giây phút ấy, em lấy đâu ra năng lượng và sức mạnh để chạy trốn như vậy. Thậm chí, em c̣n băng qua cả những đoạn rừng hiểm trở, đồi núi cao ngút tầm mắt. Cô bé vẫn hồn nhiên nói: “Có thể cháu chỉ nghĩ đến việc làm sao thoát được người đàn ông kia càng nhanh càng tốt. Nếu để chúng bắt lại, có lẽ cháu sẽ bị chúng đánh tới chết. Chính v́ thế, cứ thấy đường là cháu chạy mà không nghĩ đến việc ǵ khác”.
http://younhac.com/forum/attachment.php?attac hmentid=85072&stc=1&d=1377445466
Quyển sách tiếng Trung là quà tặng của Viện dưỡng lăo tỉnh Hà Nam tặng mà P.N coi như một người bạn
Mải miết chạy cả ngày, đến khi cạn kiệt sức lực, cô bé phải gục lại bên đường nghỉ ngơi. Lúc này, P.N may mắn gặp một vài người dân địa phương tốt bụng. Họ cho ăn, uống, d́u em về nhà nghỉ. Đồng thời, họ cũng thông báo cho công an phía Trung Quốc giúp đỡ. V́ P.N không biết tiếng Việt nhiều, chỉ giao tiếp bằng tiếng Mông, nên sau một ngày ở đồn công an, em được Công an địa phương đưa vào Viện dưỡng lăo ở tỉnh Hà Nam (Trung Quốc).
Tháng 5/2013, một kênh truyền h́nh Trung Quốc phát đi bản tin về một bé gái Việt Nam khoảng 12-14 tuổi bị lạc và đang sống trong Viện dưỡng lăo ở tỉnh Hà Nam. Một doanh nhân người Việt đang kinh doanh tại tỉnh Chiết Giang đă liên lạc với đài truyền h́nh để t́m hiểu thông tin. Khi biết hoàn cảnh và nguyện vọng của cô bé, vị doanh nhân này đă liên hệ với một số cơ quan chức năng Việt Nam, bày tỏ mong muốn giúp em được về đoàn tụ cùng gia đ́nh. Do cô bé không biết nhiều tiếng Việt, phóng viên của kênh Truyền h́nh Trung Quốc đă yêu cầu ghi tên cha mẹ, địa chỉ nhà ra giấy. Mẩu giấy viết bằng tiếng Việt sai chính tả khá nhiều, nhưng người doanh nhân tốt bụng cũng hiểu được nội dung. Ḍng chữ nguệch ngoạc đó là tên của em, tên bố, mẹ, địa chỉ nhà và cả nước mắt, niềm mong muốn được gặp bố mẹ hàng ngày.
Chỉ hai tháng sau khi phát bản tin đi, cùng với mảnh giấy thông tin sơ sài nhưng 19h, ngày 17/7/2013, sau hơn một ngày di chuyển bằng ô tô, rồi lên tàu hỏa, P.N đă được đưa tới Cửa khẩu Quốc tế Hữu Nghị (Lạng Sơn) để bàn giao cho phía Việt Nam. V́ hoàn cảnh gia đ́nh nghèo khó, ông Hừ (bố của P.N - PV) đă được cán bộ địa phương giúp đỡ việc đi lại, ăn ở trong những ngày đi đón con. Phút giây trùng phùng, hai cha con ôm lấy nhau khóc nức nở. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt chai sạm của người cha, cùng những tiếng nấc nghẹn ngào không thành lời của P.N chính thức kết thúc hơn 800 ngày lưu lạc của cô bé 14 tuổi người Mông. Người cha đă tự trách ḿnh v́ rượu chè mà để con gái phải chịu những ngày tháng khốn khổ bên xứ người. Cho đến giờ, khi tṛ chuyện cùng phóng viên, P.N vẫn bảo em vẫn chưa dám tin vào kỳ tích bản thân ḿnh đă làm được. Bởi lẽ, suốt những ngày trốn chạy, em không biết tiếng Trung, cũng chẳng rành tiếng Kinh. Thế nhưng, nghị lực và một chút may mắn đă giúp em thoát khỏi bàn tay bọn buôn người. P.N tự nhủ: “Sau này, dù ai nói thế nào, em cũng không bao giờ đi khỏi bản làng, khỏi ṿng tay gia đ́nh nữa”.
Một năm không thể quên ở Viện dưỡng lăo tỉnh Hà Nam
Vẫn khuôn mặt thất thần như trở lại giây phút kinh hoàng khi trốn chạy, P.N kể: “Mặc dù không quen môi trường mới nhưng với sự đùm bọc, thương yêu của các bác, bà ở trại dưỡng lăo nên cháu cảm thấy rất thoải mái. Thời gian đầu ở viện dưỡng lăo, cháu được ăn bánh bao như mọi người, được tạo điều kiện cho đi học tiếng Trung Quốc. Sợ cháu bị lạc, các cán bộ ở viện dưỡng lăo đă cử người đưa, đón cháu khi đi học”. Giọng của P.N vẫn c̣n nguyên sự xúc động khi nói về viện dưỡng lăo, nơi đă cưu mang em gần một năm trên xứ người. “Ở đấy thực sự tốt hơn nhiều khi ở nhà, nhưng cháu nhớ nhà lắm, nhớ bố mẹ và các em nên chỉ muốn về. Khi biết giao tiếp bằng tiếng Trung, việc đầu tiên cháu làm là đến đồn công an Trung Quốc, mong muốn họ giúp đỡ để cháu có thể về Việt Nam sớm nhất”.
Nguồn: Lam Anh/ Giadinh.net