vuitoichat
08-31-2013, 20:01
Chị tôi 54 tuổi, là lănh đạo một cơ quan cấp thành phố. Từ xưa đến giờ mọi người trong họ ai cũng bảo “chị Giang là sướng nhất”, là v́ bản thân chị thành đạt, có chồng quyền cao chức trọng, gia đ́nh êm ấm hạnh phúc, con cái giỏi giang (hai đứa con chị đều đang học ở nước ngoài)...
Ấy vậy mà đùng một cái, chị bảo tôi: “Đi với chị, phải làm cho ra nhẽ chuyện vợ bé con mọn của lăo Quân mới được”. “Anh Quân làm sao?” - tôi vô cùng kinh ngạc. Chị Giang nước mắt ngắn dài kể với tôi đầu đuôi câu chuyện.
Chung sống 30 năm, chưa bao giờ chị có ư nghi ngờ chồng không chung thủy, v́ tính anh rất hiền, sống có nguyên tắc, có trách nhiệm với gia đ́nh, đi đâu, làm ǵ anh đều thông báo rơ ràng với vợ... Hồi trẻ, có lần chị Giang nói đùa: “Ông Quân nhà ḿnh đứng đắn quá, tuy rất yên tâm nhưng nhiều khi cũng thấy... nhàm chán”.
Hiện nay anh Quân là Tổng giám đốc một công ty cổ phần Nhà nước, đồng thời c̣n hùn hạp với Sơn, một “đệ tử”, mở công ty riêng. Chị Giang hoàn toàn không để ư chuyện tiền nong, làm ăn của chồng, nhưng khi nào anh cũng để cho vợ hai tỉ đồng trong tủ để chị “tiêu vặt”, đó là khoản riêng dành cho chị không bao giờ suy xuyển.
Bỗng một hôm chị Giang không thấy hai tỉ đồng đâu nữa, chị giật ḿnh hỏi chồng th́ anh bảo: “Đưa chú Sơn rồi, công ty đang cần gấp”. Chị lại hỏi: “Khoản 10 tỉ anh bán hai căn biệt thự liền kề cũng đă đưa chú ấy. Sao đưa nhiều vậy?”. Anh ậm ờ: “Vài bữa chú ấy sẽ trả ngay thôi”.
Thấy nóng ruột, chị Giang lặng lẽ đi gặp Sơn hỏi, Sơn thú thật: “Anh có dặn em, nếu chị hỏi th́ bảo anh góp vốn vào công ty 12 tỉ đồng. Nói thật, nếu anh bảo đưa em 2 - 3 tỉ th́ em c̣n dám nói dối chị chứ 12 tỉ th́ em không dám nhận. Sự thực là anh chưa đưa cho em đồng nào cả”.
Chị Giang suưt nữa th́ ngất xỉu. Chưa vội làm ầm ĩ, chị thuê thám tử theo dơi chồng và được biết anh Quân thường hay lui đến một ngôi biệt thự ở quận Tây Hồ, có cả ảnh chụp số nhà. Trước những bằng chứng không thể chối căi, anh Quân đă phải thú nhận có “pḥng nh́”, đó là một cô người mẫu nghiệp dư, họ đă có với nhau đứa con gái 8 tuổi.
Chị Giang càng uất ức nghẹn ngào hơn khi biết toàn bộ số tiền 12 tỉ chồng ḿnh đă “đầu tư” hết cho cô ta: 8 tỉ mua căn biệt thự, 4 tỉ dùng vào việc 2 lần “chuộc” con gái bị bọn xă hội đen “bắt cóc tống tiền”... Chị đă phải gào lên: “Sao anh ngu thế! Chính anh mới là người bị con cave ấy nó bắt cóc tống tiền, hiểu chưa?”.
Anh Quân chỉ c̣n biết “sửa sai” bằng cách bán lại căn biệt thự cho một người bạn để thu hồi vốn. Anh bạn đặt trước 4 tỉ rồi 2 người đi làm công chứng. Nhưng hỡi ôi, khi cô “vợ bé” đưa giấy tờ nhà ra, anh Quân mới ngă ngửa người v́ cô ta thuê chứ không phải mua căn nhà.
Khi tôi đi cùng chị Giang đến căn biệt thự ở Tây Hồ th́ bị “vệ sĩ” của cô ta cản lại. Thật đáng kinh ngạc, cô ta có tiền thuê vệ sĩ trông nhà và đưa đón con đi học, vậy mà vẫn hai lần nhắn tin cho anh Quân: “Con gái bị bắt cóc, chúng đ̣i 2 tỉ tiền chuộc. Anh đến ngay...”. Như bị ma quỷ bịt mắt, anh Quân vẫn ngoan ngoăn đưa tiền cho cô ta.
Bằng tất cả sức mạnh của sự căm hận, chị Giang tát vào mặt tay “vệ sĩ” (tôi nghĩ hắn bị đánh oan) và xông thẳng vào nhà. Cả hai chúng tôi đều bàng hoàng, choáng ngợp trước sự sang trọng chưa từng thấy bên trong căn biệt thự. Nghe nói kiến trúc sư đă “copy” thiết kế nội thất pḥng ngủ của hoàng hậu Thổ Nhĩ Kỳ(!).
Phía trên đầu giường có bức “ảnh cưới” của chồng chị Giang với cô ta (chụp tại biệt thự) lồng trong khung lớn nạm vàng, hai người mặc trang phục như ông hoàng bà chúa. Điên tiết, chị Giang giật lấy bức ảnh đập vỡ tan.
Ôi thôi, từ phía sau bức ảnh lớn, hàng chục tấm h́nh nhỏ rơi lả tả xuống nền nhà. Nhặt lên xem th́ đó là những tấm h́nh cô ả chân dài chụp cảnh “ăn chơi” với ít nhất 3 - 4 người t́nh trẻ trung khác.
Hóa ra lâu nay cô ta vẫn “lấy của thằng miền xuôi nuôi thằng miền ngược”. Vậy mà ai đời cô ta c̣n bù lu bù loa: “Tôi sẽ kiện chồng chị v́ đă cướp mất tuổi thanh xuân của tôi”... Thấy đứa con gái đứng nép bên mẹ, chị Giang liền túm lấy nó nhổ vài sợi tóc để mang đi xét nghiệm ADN.
Kết quả thật bất ngờ, đứa trẻ không phải con anh Quân. Anh choáng váng nhưng vẫn không tin, cho rằng vợ đă “giả mạo kết quả”. Cô bồ của anh cũng không tin, cô ta khẳng định thời gian đó chỉ “quan hệ” với một ḿnh anh Quân nên nhất định đứa bé là con đẻ của anh. Không nói nhiều, chị Giang vơ hết đồ đạc, quần áo của chồng tống vào hai chiếc va li và quăng ra sân: “Anh cút đi cho tôi nhờ. Đừng bao giờ bước chân về nhà này nữa!”. Anh Quân lủi thủi đến nhà em gái ở nhờ.
Rồi chính cô bồ của anh mang con đi xét nghiệm ADN với sự giám sát của chị Giang. Lần này, khi chị cầm tờ giấy xét nghiệm về ném trước mặt chồng - kết quả vẫn không phải con anh - th́ anh Quân sụp đổ hoàn toàn. Anh bị đột quỵ sau một cơn tai biến, phải nằm viện điều trị dài ngày.
Hơn một tháng nay, chưa một lần chị Giang vào bệnh viện thăm chồng, tôi khuyên chị đừng quá cố chấp như vậy, nhưng chị bảo: “Hết rồi. Chị không thể nào tha thứ cho ông ấy. Sự thực là trong ḷng chị, ông ấy coi như đă chết”.
Tôi không biết nói sao, nhưng quả thật, sự sụp đổ đầy kịch tính những giá trị hôn nhân như chị Giang có lẽ chỉ thời đại này mới có. Và h́nh như không phải là chuyện hiếm!
(Theo Lao động)
Ấy vậy mà đùng một cái, chị bảo tôi: “Đi với chị, phải làm cho ra nhẽ chuyện vợ bé con mọn của lăo Quân mới được”. “Anh Quân làm sao?” - tôi vô cùng kinh ngạc. Chị Giang nước mắt ngắn dài kể với tôi đầu đuôi câu chuyện.
Chung sống 30 năm, chưa bao giờ chị có ư nghi ngờ chồng không chung thủy, v́ tính anh rất hiền, sống có nguyên tắc, có trách nhiệm với gia đ́nh, đi đâu, làm ǵ anh đều thông báo rơ ràng với vợ... Hồi trẻ, có lần chị Giang nói đùa: “Ông Quân nhà ḿnh đứng đắn quá, tuy rất yên tâm nhưng nhiều khi cũng thấy... nhàm chán”.
Hiện nay anh Quân là Tổng giám đốc một công ty cổ phần Nhà nước, đồng thời c̣n hùn hạp với Sơn, một “đệ tử”, mở công ty riêng. Chị Giang hoàn toàn không để ư chuyện tiền nong, làm ăn của chồng, nhưng khi nào anh cũng để cho vợ hai tỉ đồng trong tủ để chị “tiêu vặt”, đó là khoản riêng dành cho chị không bao giờ suy xuyển.
Bỗng một hôm chị Giang không thấy hai tỉ đồng đâu nữa, chị giật ḿnh hỏi chồng th́ anh bảo: “Đưa chú Sơn rồi, công ty đang cần gấp”. Chị lại hỏi: “Khoản 10 tỉ anh bán hai căn biệt thự liền kề cũng đă đưa chú ấy. Sao đưa nhiều vậy?”. Anh ậm ờ: “Vài bữa chú ấy sẽ trả ngay thôi”.
Thấy nóng ruột, chị Giang lặng lẽ đi gặp Sơn hỏi, Sơn thú thật: “Anh có dặn em, nếu chị hỏi th́ bảo anh góp vốn vào công ty 12 tỉ đồng. Nói thật, nếu anh bảo đưa em 2 - 3 tỉ th́ em c̣n dám nói dối chị chứ 12 tỉ th́ em không dám nhận. Sự thực là anh chưa đưa cho em đồng nào cả”.
Chị Giang suưt nữa th́ ngất xỉu. Chưa vội làm ầm ĩ, chị thuê thám tử theo dơi chồng và được biết anh Quân thường hay lui đến một ngôi biệt thự ở quận Tây Hồ, có cả ảnh chụp số nhà. Trước những bằng chứng không thể chối căi, anh Quân đă phải thú nhận có “pḥng nh́”, đó là một cô người mẫu nghiệp dư, họ đă có với nhau đứa con gái 8 tuổi.
Chị Giang càng uất ức nghẹn ngào hơn khi biết toàn bộ số tiền 12 tỉ chồng ḿnh đă “đầu tư” hết cho cô ta: 8 tỉ mua căn biệt thự, 4 tỉ dùng vào việc 2 lần “chuộc” con gái bị bọn xă hội đen “bắt cóc tống tiền”... Chị đă phải gào lên: “Sao anh ngu thế! Chính anh mới là người bị con cave ấy nó bắt cóc tống tiền, hiểu chưa?”.
Anh Quân chỉ c̣n biết “sửa sai” bằng cách bán lại căn biệt thự cho một người bạn để thu hồi vốn. Anh bạn đặt trước 4 tỉ rồi 2 người đi làm công chứng. Nhưng hỡi ôi, khi cô “vợ bé” đưa giấy tờ nhà ra, anh Quân mới ngă ngửa người v́ cô ta thuê chứ không phải mua căn nhà.
Khi tôi đi cùng chị Giang đến căn biệt thự ở Tây Hồ th́ bị “vệ sĩ” của cô ta cản lại. Thật đáng kinh ngạc, cô ta có tiền thuê vệ sĩ trông nhà và đưa đón con đi học, vậy mà vẫn hai lần nhắn tin cho anh Quân: “Con gái bị bắt cóc, chúng đ̣i 2 tỉ tiền chuộc. Anh đến ngay...”. Như bị ma quỷ bịt mắt, anh Quân vẫn ngoan ngoăn đưa tiền cho cô ta.
Bằng tất cả sức mạnh của sự căm hận, chị Giang tát vào mặt tay “vệ sĩ” (tôi nghĩ hắn bị đánh oan) và xông thẳng vào nhà. Cả hai chúng tôi đều bàng hoàng, choáng ngợp trước sự sang trọng chưa từng thấy bên trong căn biệt thự. Nghe nói kiến trúc sư đă “copy” thiết kế nội thất pḥng ngủ của hoàng hậu Thổ Nhĩ Kỳ(!).
Phía trên đầu giường có bức “ảnh cưới” của chồng chị Giang với cô ta (chụp tại biệt thự) lồng trong khung lớn nạm vàng, hai người mặc trang phục như ông hoàng bà chúa. Điên tiết, chị Giang giật lấy bức ảnh đập vỡ tan.
Ôi thôi, từ phía sau bức ảnh lớn, hàng chục tấm h́nh nhỏ rơi lả tả xuống nền nhà. Nhặt lên xem th́ đó là những tấm h́nh cô ả chân dài chụp cảnh “ăn chơi” với ít nhất 3 - 4 người t́nh trẻ trung khác.
Hóa ra lâu nay cô ta vẫn “lấy của thằng miền xuôi nuôi thằng miền ngược”. Vậy mà ai đời cô ta c̣n bù lu bù loa: “Tôi sẽ kiện chồng chị v́ đă cướp mất tuổi thanh xuân của tôi”... Thấy đứa con gái đứng nép bên mẹ, chị Giang liền túm lấy nó nhổ vài sợi tóc để mang đi xét nghiệm ADN.
Kết quả thật bất ngờ, đứa trẻ không phải con anh Quân. Anh choáng váng nhưng vẫn không tin, cho rằng vợ đă “giả mạo kết quả”. Cô bồ của anh cũng không tin, cô ta khẳng định thời gian đó chỉ “quan hệ” với một ḿnh anh Quân nên nhất định đứa bé là con đẻ của anh. Không nói nhiều, chị Giang vơ hết đồ đạc, quần áo của chồng tống vào hai chiếc va li và quăng ra sân: “Anh cút đi cho tôi nhờ. Đừng bao giờ bước chân về nhà này nữa!”. Anh Quân lủi thủi đến nhà em gái ở nhờ.
Rồi chính cô bồ của anh mang con đi xét nghiệm ADN với sự giám sát của chị Giang. Lần này, khi chị cầm tờ giấy xét nghiệm về ném trước mặt chồng - kết quả vẫn không phải con anh - th́ anh Quân sụp đổ hoàn toàn. Anh bị đột quỵ sau một cơn tai biến, phải nằm viện điều trị dài ngày.
Hơn một tháng nay, chưa một lần chị Giang vào bệnh viện thăm chồng, tôi khuyên chị đừng quá cố chấp như vậy, nhưng chị bảo: “Hết rồi. Chị không thể nào tha thứ cho ông ấy. Sự thực là trong ḷng chị, ông ấy coi như đă chết”.
Tôi không biết nói sao, nhưng quả thật, sự sụp đổ đầy kịch tính những giá trị hôn nhân như chị Giang có lẽ chỉ thời đại này mới có. Và h́nh như không phải là chuyện hiếm!
(Theo Lao động)