Romano
09-18-2013, 17:04
Trong chiếc cũi gỗ rộng chừng 6m, cao hơn 2m, người đàn ông gầy guộc đang hát Quan Họ.
Vợ ông bảo, cực chẳng đă mới phải làm cũi nhốt chồng vào đó. Nhiều đêm mưa ra thấy chồng vẫn ngoác miệng cười mà xót xa...
Vợ bất lực, làm cũi nhốt chồng
Người đàn ông ấy tên là Lư Văn Long ở thôn Làng Rào, xă Đức Minh, huyện Hàm Yên (Tuyên Quang). Hơn 20 năm nay, cuộc sống của ông gói gọn trong bốn khung gỗ ấy. Người dân nơi đây bảo, những lúc tỉnh táo nhất ông thường ca hát. Ông hát hay, đặc biệt là dân ca quan họ khiến ai chứng kiến cũng trầm trồ xen lẫn cảm thương.
Qua lời giới thiệu của cán bộ xă Đức Minh, chúng tôi men theo con đường rừng t́m đến nhà ông Long. Vừa bước chân vào tới cổng, h́nh ảnh đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là ngay bên cạnh căn nhà lán mái lợp cọ, tường trát đất là một cái cũi bằng gỗ rộng chừng 6m, chiều cao khoảng hơn 2m. Bên trong chiếc cũi - ông Lư Văn Long (SN 1963) đang nằm co ro người, đôi mắt đờ đẫn như không c̣n sinh khí. Khi thấy chúng tôi đến gần, ông từ từ ngồi dậy, mắt trợn trừng. Những vật dụng như chăn, chiếu của ông đă chuyển sang màu tro, đặc biệt chiếc màn để chống muỗi đen kịt như nước bùn, mùi xú uế bốc lên. Chúng tôi lại gần để hỏi chuyện nhưng ông trả lời rất chậm chạp và liên tục bị ngắt quăng.
Chưa kịp dứt câu chuyện, bà Định, vợ ông Long mời chúng tôi vào nhà. Vừa rót nước mời khách bà vừa kể: "Gia đ́nh chúng tôi phải làm cũi để anh sống trong đó. Tội lắm, từ năm 1993 đến nay, cũng 20 năm rồi". Bên ngoài, ông Long vẫn đang ngân vang bài hát bằng tiếng dân tộc người Cao Lan với những đoạn: "Lô lô ố ố… ố lau chu… t́nh tang ta đi… láu ô tính t́nh… chả ô... ô ố". Chúng tôi quay sang hỏi bà Định, ông nhà đang hát bài ǵ vậy?. Bà nhoẻn miệng cười nói: "Ông ấy hát liên tục, chẳng bài nào ra hồn mỗi bài hát vài câu, hát đủ các thể loại bài, dân ca, quan họ, cách mạng. Ngày xưa ông ấy hát hay lắm…".
Ngồi một hồi lâu, bà Định tiếp tục câu chuyện: "Gia đ́nh tôi sinh được bốn người con, khi thằng út được 3 tuổi th́ ông nhà tôi bắt đầu phát bệnh. Hôm đó tôi đi làm nương về, tôi không thể tin được chồng ḿnh đang điên cuồng đập cả đàn lợn trong chuồng, người dân trong làng đến xem đông nhưng không ai dám vào can ngăn. Lúc đó, tôi vô cùng sợ hăi không biết làm thế nào, đến khi mệt quá ông ấy mới ngất đi, bọt mép trào ra. Mặc dù, chưa hoàn hồn trở lại nhưng thương chồng nên tôi đă cơng chồng về đưa xuống bệnh viện huyện khám".
Qua thăm khám, các bác sĩ ở bệnh viện Hàm Yên chẩn đoán ông Long bị tâm thần phân liệt, sau đó gia đ́nh xin được đưa ông về nhà để điều trị. Có hôm, ông Long tự nhiên lên cơn điên ra bóp cổ ông nội sau đó gí xuống bùn, may mà người dân phát hiện kịp thời nên ông cụ mới thoát chết. Không dừng lại ở đó, nhiều đêm ông Long c̣n vào bóp cổ vợ và đuổi đánh con cái. Đầu sáng, ông lại lên cơn vật vă giăy giụa khiến cả xóm mất ngủ… "Bệnh t́nh của chồng tôi ngày càng nặng, tôi phải đưa đi bệnh viện tỉnh ba lần, trong nhà có cái ǵ đáng giá cũng bán hết, trâu cũng bán, gà cũng bán, c̣n ít thóc để các con ăn cũng bán… nhưng vẫn không chữa khỏi bệnh cho chồng. Bao nhiêu lần đi bệnh viện là bấy nhiêu lần ông ấy lại trốn về, mặc dù đường xa đến mấy nhưng ông vẫn nhớ đường và lếch thếch đi bộ tự về nhà. Có bệnh vái tứ phương, tôi cũng đi xem gần chục thầy, cứ ai mách có thầy giỏi th́ đi làm lễ cúng ma nhưng về cũng không khỏi", bà Định tâm sự.
Theo lời bà Định, từ khi bị nhốt vào trong cũi, ông Long đă tự phá cũi tới 5 lần. Mỗi khi cũi xuống cấp, gỗ mục là ông Long lại đạp tung ra, ra ngoài phá phách đồ đạc trong nhà và hàng xóm. Thế nên, đến năm 2003 bà Định phải nhờ anh em trong nhà lên đồi chặt những cây gỗ to, chắc chắn để đóng lại cũi cho chồng.
Tâm sự xót xa của người vợ
Từ khi chồng mắc bệnh, gánh nặng trong gia đ́nh đều đổ dồn lên đôi vai bà Định, nỗi khổ cực vẫn c̣n ám ảnh đến bây giờ. Những hôm nhà không c̣n ǵ để ăn, bà lại đi bộ hàng chục cây số xuống chợ xă để bán chè, bán rau lấy tiền mua gạo. Mấy đứa con nhỏ cũng thường theo mẹ đi lên núi hái chè thuê, trồng sắn, lấy củi…
Bác Lư Thị Hoa, một người hàng xóm cho biết: "Bà Định và ông Long có bốn người con, hiện tại ba người con đă lấy vợ gả chồng cho ra ở riêng, chỉ c̣n mỗi cậu con trai út - Lư Văn Thà (SN 1991) đang làm công nhân xây dựng ở dưới Hà Nội. Nhiều khi sang thăm bà Định mà thấy thương bà ấy tất tả từ sáng đến tối. Thời gian đầu khi bà làm cũi nhốt chồng, nhiều người không biết cũng lời ra tiếng vào. Nhưng có ở gần mới biết, khổ cực vậy nhưng bà vẫn chăm sóc chồng rất chu đáo".
Khi được hỏi tại sao không đưa chồng đi bệnh viện tâm thần, bà Định phân trần, gia đ́nh cũng đưa đi bệnh viện mấy lần nhưng không khỏi, gia đ́nh cũng không mấy dư giả nên đành cứ nhốt ông ở trong đó.
Trao đổi với PV, ông Nguyễn Đức Chính cho biết: "Ngày xưa khi chưa bị bệnh, ông Long rất thông minh, là thợ mộc giỏi. B́nh thường, ông vẫn biết mọi thứ, có lần ông c̣n bảo con đi sang nhà tôi lấy ŕu, đục về. Chính quyền địa phương cũng đặc biệt quan tâm đến trường hợp của ông Long, mùa đông c̣n hỗ trợ bạt để bà Định quây xung quanh cho gió đỡ lùa vào giúp ông Long tránh rét. Ngày lễ, tết đều có cán bộ đến thăm và trao quà. Mỗi tháng, gia đ́nh ông Long nhận được 270.000 đồng tiền hỗ trợ. Hàng tháng, bà Định vẫn lên trạm xá xă nhận thuốc về để điều trị và chăm sóc chồng".
Không dám thả chồng ra ngoài!
"Tôi chỉ làm việc nhà thôi, ở nhà chăm sóc chồng như có con mọn, tắm giặt th́ phải dùng ṿi nước xịt vào, giúp ông ấy đi vệ sinh phải dỗ dành như một đứa trẻ, phục vụ cơm nước… quanh đi quẩn lại là hết ngày thôi. Giờ cũng muốn thả chồng ra nhưng tôi đi làm nương cả ngày, không có ai trông nom, nhỡ bệnh t́nh ông tái phát mà làm chuyện ǵ không hay không biết thế nào", bà Định ngậm ngùi chia sẻ.
Theo Nguoiduatin
Vợ ông bảo, cực chẳng đă mới phải làm cũi nhốt chồng vào đó. Nhiều đêm mưa ra thấy chồng vẫn ngoác miệng cười mà xót xa...
Vợ bất lực, làm cũi nhốt chồng
Người đàn ông ấy tên là Lư Văn Long ở thôn Làng Rào, xă Đức Minh, huyện Hàm Yên (Tuyên Quang). Hơn 20 năm nay, cuộc sống của ông gói gọn trong bốn khung gỗ ấy. Người dân nơi đây bảo, những lúc tỉnh táo nhất ông thường ca hát. Ông hát hay, đặc biệt là dân ca quan họ khiến ai chứng kiến cũng trầm trồ xen lẫn cảm thương.
Qua lời giới thiệu của cán bộ xă Đức Minh, chúng tôi men theo con đường rừng t́m đến nhà ông Long. Vừa bước chân vào tới cổng, h́nh ảnh đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là ngay bên cạnh căn nhà lán mái lợp cọ, tường trát đất là một cái cũi bằng gỗ rộng chừng 6m, chiều cao khoảng hơn 2m. Bên trong chiếc cũi - ông Lư Văn Long (SN 1963) đang nằm co ro người, đôi mắt đờ đẫn như không c̣n sinh khí. Khi thấy chúng tôi đến gần, ông từ từ ngồi dậy, mắt trợn trừng. Những vật dụng như chăn, chiếu của ông đă chuyển sang màu tro, đặc biệt chiếc màn để chống muỗi đen kịt như nước bùn, mùi xú uế bốc lên. Chúng tôi lại gần để hỏi chuyện nhưng ông trả lời rất chậm chạp và liên tục bị ngắt quăng.
Chưa kịp dứt câu chuyện, bà Định, vợ ông Long mời chúng tôi vào nhà. Vừa rót nước mời khách bà vừa kể: "Gia đ́nh chúng tôi phải làm cũi để anh sống trong đó. Tội lắm, từ năm 1993 đến nay, cũng 20 năm rồi". Bên ngoài, ông Long vẫn đang ngân vang bài hát bằng tiếng dân tộc người Cao Lan với những đoạn: "Lô lô ố ố… ố lau chu… t́nh tang ta đi… láu ô tính t́nh… chả ô... ô ố". Chúng tôi quay sang hỏi bà Định, ông nhà đang hát bài ǵ vậy?. Bà nhoẻn miệng cười nói: "Ông ấy hát liên tục, chẳng bài nào ra hồn mỗi bài hát vài câu, hát đủ các thể loại bài, dân ca, quan họ, cách mạng. Ngày xưa ông ấy hát hay lắm…".
Ngồi một hồi lâu, bà Định tiếp tục câu chuyện: "Gia đ́nh tôi sinh được bốn người con, khi thằng út được 3 tuổi th́ ông nhà tôi bắt đầu phát bệnh. Hôm đó tôi đi làm nương về, tôi không thể tin được chồng ḿnh đang điên cuồng đập cả đàn lợn trong chuồng, người dân trong làng đến xem đông nhưng không ai dám vào can ngăn. Lúc đó, tôi vô cùng sợ hăi không biết làm thế nào, đến khi mệt quá ông ấy mới ngất đi, bọt mép trào ra. Mặc dù, chưa hoàn hồn trở lại nhưng thương chồng nên tôi đă cơng chồng về đưa xuống bệnh viện huyện khám".
Qua thăm khám, các bác sĩ ở bệnh viện Hàm Yên chẩn đoán ông Long bị tâm thần phân liệt, sau đó gia đ́nh xin được đưa ông về nhà để điều trị. Có hôm, ông Long tự nhiên lên cơn điên ra bóp cổ ông nội sau đó gí xuống bùn, may mà người dân phát hiện kịp thời nên ông cụ mới thoát chết. Không dừng lại ở đó, nhiều đêm ông Long c̣n vào bóp cổ vợ và đuổi đánh con cái. Đầu sáng, ông lại lên cơn vật vă giăy giụa khiến cả xóm mất ngủ… "Bệnh t́nh của chồng tôi ngày càng nặng, tôi phải đưa đi bệnh viện tỉnh ba lần, trong nhà có cái ǵ đáng giá cũng bán hết, trâu cũng bán, gà cũng bán, c̣n ít thóc để các con ăn cũng bán… nhưng vẫn không chữa khỏi bệnh cho chồng. Bao nhiêu lần đi bệnh viện là bấy nhiêu lần ông ấy lại trốn về, mặc dù đường xa đến mấy nhưng ông vẫn nhớ đường và lếch thếch đi bộ tự về nhà. Có bệnh vái tứ phương, tôi cũng đi xem gần chục thầy, cứ ai mách có thầy giỏi th́ đi làm lễ cúng ma nhưng về cũng không khỏi", bà Định tâm sự.
Theo lời bà Định, từ khi bị nhốt vào trong cũi, ông Long đă tự phá cũi tới 5 lần. Mỗi khi cũi xuống cấp, gỗ mục là ông Long lại đạp tung ra, ra ngoài phá phách đồ đạc trong nhà và hàng xóm. Thế nên, đến năm 2003 bà Định phải nhờ anh em trong nhà lên đồi chặt những cây gỗ to, chắc chắn để đóng lại cũi cho chồng.
Tâm sự xót xa của người vợ
Từ khi chồng mắc bệnh, gánh nặng trong gia đ́nh đều đổ dồn lên đôi vai bà Định, nỗi khổ cực vẫn c̣n ám ảnh đến bây giờ. Những hôm nhà không c̣n ǵ để ăn, bà lại đi bộ hàng chục cây số xuống chợ xă để bán chè, bán rau lấy tiền mua gạo. Mấy đứa con nhỏ cũng thường theo mẹ đi lên núi hái chè thuê, trồng sắn, lấy củi…
Bác Lư Thị Hoa, một người hàng xóm cho biết: "Bà Định và ông Long có bốn người con, hiện tại ba người con đă lấy vợ gả chồng cho ra ở riêng, chỉ c̣n mỗi cậu con trai út - Lư Văn Thà (SN 1991) đang làm công nhân xây dựng ở dưới Hà Nội. Nhiều khi sang thăm bà Định mà thấy thương bà ấy tất tả từ sáng đến tối. Thời gian đầu khi bà làm cũi nhốt chồng, nhiều người không biết cũng lời ra tiếng vào. Nhưng có ở gần mới biết, khổ cực vậy nhưng bà vẫn chăm sóc chồng rất chu đáo".
Khi được hỏi tại sao không đưa chồng đi bệnh viện tâm thần, bà Định phân trần, gia đ́nh cũng đưa đi bệnh viện mấy lần nhưng không khỏi, gia đ́nh cũng không mấy dư giả nên đành cứ nhốt ông ở trong đó.
Trao đổi với PV, ông Nguyễn Đức Chính cho biết: "Ngày xưa khi chưa bị bệnh, ông Long rất thông minh, là thợ mộc giỏi. B́nh thường, ông vẫn biết mọi thứ, có lần ông c̣n bảo con đi sang nhà tôi lấy ŕu, đục về. Chính quyền địa phương cũng đặc biệt quan tâm đến trường hợp của ông Long, mùa đông c̣n hỗ trợ bạt để bà Định quây xung quanh cho gió đỡ lùa vào giúp ông Long tránh rét. Ngày lễ, tết đều có cán bộ đến thăm và trao quà. Mỗi tháng, gia đ́nh ông Long nhận được 270.000 đồng tiền hỗ trợ. Hàng tháng, bà Định vẫn lên trạm xá xă nhận thuốc về để điều trị và chăm sóc chồng".
Không dám thả chồng ra ngoài!
"Tôi chỉ làm việc nhà thôi, ở nhà chăm sóc chồng như có con mọn, tắm giặt th́ phải dùng ṿi nước xịt vào, giúp ông ấy đi vệ sinh phải dỗ dành như một đứa trẻ, phục vụ cơm nước… quanh đi quẩn lại là hết ngày thôi. Giờ cũng muốn thả chồng ra nhưng tôi đi làm nương cả ngày, không có ai trông nom, nhỡ bệnh t́nh ông tái phát mà làm chuyện ǵ không hay không biết thế nào", bà Định ngậm ngùi chia sẻ.
Theo Nguoiduatin