johnnydan9
09-22-2013, 00:42
“Lực bất ṭng tâm” chính là lư do v́ sao Châu Âu và Mỹ đă chấp nhận đề nghị của Nga về giải trừ vũ khí hóa học Syria. <center><table style="text-align: center;" class="contentimg"> <tbody> <tr> <td>http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=242939&stc=1&d=1379810505</td> </tr> <tr> <td style="text-align: center;"></td> </tr> </tbody> </table></center>
Hiện thời, Nga đă trở nên mạnh hơn, Châu Âu vẫn c̣n lo giải quyết hậu quả khủng hoảng và Mỹ xem ra không c̣n đủ sức để phiêu lưu mạo hiểm như ở Iraq, Afghanistan. Ngoại trưởng Mỹ John Kerry và Ngoại trưởng Nga Sergei Lavrov cảm thấy hài ḷng, nhưng cuộc chiến chính vẫn c̣n ở phía trước. Đó là việc tranh căi về một nghị quyết Liên Hợp Quốc về Syria, trong đó có việc áp dụng Chương 7 Hiến chương LHQ. Chương này quy định việc sử dụng các biện pháp trừng phạt, và thậm chí sử dụng vũ lực, chống lại các nước vi phạm nghị quyết hữu quan được Liên Hợp Quốc hậu thuẫn. Nga kiên quyết loại trừ biện pháp can thiệp quân sự để giải quyết cuộc khủng hoảng Syria.
Lịch sử đương đại đầy dẫy những ví dụ về cách diễn giải khác nhau của cường quốc hàng đầu thế giới về các nghị quyết của Liên Hợp Quốc. Khốn nỗi, sự diễn giải này thường mang màu sắc chính trị, đầy rẫy định kiến. Nếu mọi sự không được như ư, Mỹ và phương Tây sẵn sàng áp đặt quan điểm của ḿnh, bỏ qua Liên Hợp Quốc, và điều này khiến Nga tức giận.
Giải quyết vấn đề vũ khí hóa học sẽ không giải quyết được tranh căi chính giữa Nga và Mỹ về việc bên nào có lỗi trong cho cuộc nội chiến ở Syria. Chính v́ vậy mà người ta không thể nói thỏa thuận Nga-Mỹ về vũ khí hóa học Syria là một thắng lợi ngoại giao lớn.
Đề nghị của Nga đă được chấp nhận bởi v́ nó hứa hẹn giúp các bên thoát khỏi một t́nh thế khó xử và đó là làm thế nào để tránh được một cuộc chiến tranh mà không bị bẽ mặt.
Hồi đầu những năm 1990, khi cường quốc hàng đầu thế giới tin rằng các cuộc xung đột địa phương có thể được giải quyết bằng cách can thiệp, giúp đỡ “những người tốt” thay v́ thỏa thuận hay thương lượng. Nhưng hiện thời, can thiệp quân sự đang ngày càng trở nên khó khăn hơn. Và thế là tất cả các bên lại đề cao sự cần thiết của giải pháp ngoại giao.
Thế giới đa cực đă trở thành hiện thực. Mỹ đă nhận ra rằng nước này không thể “một ḿnh thống trị thế giới” như trước đây. Hơn nữa, vốn đă quá mệt mỏi với vai tṛ lănh đạo toàn cầu và đang phải chật vật để mưu sinh, người Mỹ không c̣n “nhiệt t́nh” bành trướng ảnh hưởng ra nước ngoài như trước.
Ngày càng có nhiều thế lực muốn gây ảnh hưởng đối với các vấn đề thế giới, nhưng “lực bất ṭng tâm”: tham vọng của họ lại không luôn luôn được hỗ trợ bằng tiềm lực thực sự. Không một quốc gia nào có thể áp đặt ư chí của ḿnh đối với toàn thế giới v́ thiếu đ̣n bẩy thực sự. Diễn biến gần đây ở Trung Đông đă chứng tỏ thực tế này.
Mặc dù “thế giới lưỡng cực” đă vĩnh viễn lui vào dĩ văng, nhưng vai tṛ của Mỹ và Nga lại nổi lên trong kỷ nguyên mới. Hai nước này quả là không có đối thủ trong việc kết hợp kỹ năng ngoại giao và ư chí thực thi thỏa thuận.
Bị chia rẽ và mắc kẹt trong những vấn đề riêng của ḿnh, Châu Âu không thể góp phần quan trọng vào giải quyết cuộc khủng hoảng Syria. Trong khi đó, Trung Quốc vẫn thích duy tŕ vai tṛ “hậu thuẫn”, không chịu đi tiên phong. Các ngôi sao đang lên như Ấn Độ và Brazil th́ lại không biết làm thế nào để tiếp cận vấn đề v́ thiếu kinh nghiệm ngoại giao. Các cường quốc khu vực Saudi Arabia,Thổ Nhĩ Kỳ và Iran lại là các bên can dự vào cuộc xung đột Syria.
Lê Chân (theo RIA Novosti)
Hiện thời, Nga đă trở nên mạnh hơn, Châu Âu vẫn c̣n lo giải quyết hậu quả khủng hoảng và Mỹ xem ra không c̣n đủ sức để phiêu lưu mạo hiểm như ở Iraq, Afghanistan. Ngoại trưởng Mỹ John Kerry và Ngoại trưởng Nga Sergei Lavrov cảm thấy hài ḷng, nhưng cuộc chiến chính vẫn c̣n ở phía trước. Đó là việc tranh căi về một nghị quyết Liên Hợp Quốc về Syria, trong đó có việc áp dụng Chương 7 Hiến chương LHQ. Chương này quy định việc sử dụng các biện pháp trừng phạt, và thậm chí sử dụng vũ lực, chống lại các nước vi phạm nghị quyết hữu quan được Liên Hợp Quốc hậu thuẫn. Nga kiên quyết loại trừ biện pháp can thiệp quân sự để giải quyết cuộc khủng hoảng Syria.
Lịch sử đương đại đầy dẫy những ví dụ về cách diễn giải khác nhau của cường quốc hàng đầu thế giới về các nghị quyết của Liên Hợp Quốc. Khốn nỗi, sự diễn giải này thường mang màu sắc chính trị, đầy rẫy định kiến. Nếu mọi sự không được như ư, Mỹ và phương Tây sẵn sàng áp đặt quan điểm của ḿnh, bỏ qua Liên Hợp Quốc, và điều này khiến Nga tức giận.
Giải quyết vấn đề vũ khí hóa học sẽ không giải quyết được tranh căi chính giữa Nga và Mỹ về việc bên nào có lỗi trong cho cuộc nội chiến ở Syria. Chính v́ vậy mà người ta không thể nói thỏa thuận Nga-Mỹ về vũ khí hóa học Syria là một thắng lợi ngoại giao lớn.
Đề nghị của Nga đă được chấp nhận bởi v́ nó hứa hẹn giúp các bên thoát khỏi một t́nh thế khó xử và đó là làm thế nào để tránh được một cuộc chiến tranh mà không bị bẽ mặt.
Hồi đầu những năm 1990, khi cường quốc hàng đầu thế giới tin rằng các cuộc xung đột địa phương có thể được giải quyết bằng cách can thiệp, giúp đỡ “những người tốt” thay v́ thỏa thuận hay thương lượng. Nhưng hiện thời, can thiệp quân sự đang ngày càng trở nên khó khăn hơn. Và thế là tất cả các bên lại đề cao sự cần thiết của giải pháp ngoại giao.
Thế giới đa cực đă trở thành hiện thực. Mỹ đă nhận ra rằng nước này không thể “một ḿnh thống trị thế giới” như trước đây. Hơn nữa, vốn đă quá mệt mỏi với vai tṛ lănh đạo toàn cầu và đang phải chật vật để mưu sinh, người Mỹ không c̣n “nhiệt t́nh” bành trướng ảnh hưởng ra nước ngoài như trước.
Ngày càng có nhiều thế lực muốn gây ảnh hưởng đối với các vấn đề thế giới, nhưng “lực bất ṭng tâm”: tham vọng của họ lại không luôn luôn được hỗ trợ bằng tiềm lực thực sự. Không một quốc gia nào có thể áp đặt ư chí của ḿnh đối với toàn thế giới v́ thiếu đ̣n bẩy thực sự. Diễn biến gần đây ở Trung Đông đă chứng tỏ thực tế này.
Mặc dù “thế giới lưỡng cực” đă vĩnh viễn lui vào dĩ văng, nhưng vai tṛ của Mỹ và Nga lại nổi lên trong kỷ nguyên mới. Hai nước này quả là không có đối thủ trong việc kết hợp kỹ năng ngoại giao và ư chí thực thi thỏa thuận.
Bị chia rẽ và mắc kẹt trong những vấn đề riêng của ḿnh, Châu Âu không thể góp phần quan trọng vào giải quyết cuộc khủng hoảng Syria. Trong khi đó, Trung Quốc vẫn thích duy tŕ vai tṛ “hậu thuẫn”, không chịu đi tiên phong. Các ngôi sao đang lên như Ấn Độ và Brazil th́ lại không biết làm thế nào để tiếp cận vấn đề v́ thiếu kinh nghiệm ngoại giao. Các cường quốc khu vực Saudi Arabia,Thổ Nhĩ Kỳ và Iran lại là các bên can dự vào cuộc xung đột Syria.
Lê Chân (theo RIA Novosti)