Hanna
12-30-2013, 19:16
Tối Chủ Nhật, sau khi tham dự Thánh Lễ với cộng đoàn Việt Nam ở giáo đường St. Nicholas, vợ chồng tôi về nhà. Khoảng 7 giờ, từ Spokane, Washington, hai người bạn trẻ - vợ chồng Yến Ngọc và Dương - như rất nhiều lần trong quá khứ, ngỏ ư mời tôi lên tiếng trên diễn đàn Paltalk. Đề tài buổi tối hôm ấy nói về trường hợp Đặng Chí Hùng, người thanh niên 31 tuổi xuất thân trong một đại gia đ́nh miền Bắc Việt Nam nhiều đời gắn bó với chế độ và đảng CS, hiện đang bị mật vụ Hà Nội truy lùng ráo riết tại thủ đô Thái Lan chỉ v́ anh đă nhận ra bộ mặt thật độc tài, gian dối, độc ác của tập đoàn thống trị CSVN. Và anh đă viết hàng loạt bài phơi bày tội ác của chúng, từ tên tội đồ số một là Hồ Chí Minh cho tới những kẻ kế thừa, từ Trường Chinh, Lê Duẩn trong thế kỷ trước tới Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Sinh Hùng hiện nay.
Trước khi mở đầu chương tŕnh, thể theo lời yêu cầu của người điều hợp, tôi chia sẻ vài suy nghĩ về sự ra đi bất ngờ ở tuổi c̣n quá trẻ của ca nhạc sĩ Việt Dzũng. Dịp này tôi đă gợi lại nỗi xúc động và cảm giác bàng hoàng, hụt hẫng khi được Bác Sĩ Trần Văn Cảo, chủ nhiệm DĐGD báo tin Việt Dzũng vừa từ giă cơi đời, nhất là sau khi được nghe những tiếng nấc nghẹn ngào của Minh Phượng về cái chết của người bạn chí thiết của vợ chồng cô, trong một cuộc điện đàm sau đó.
Ngồi trước máy để chia sẻ tâm t́nh với đám đông thính giả “ảo”, có thể lên tới nhiều trăm hoặc nhiều ngàn người trên diễn đàn Paltalk tối Chủ Nhật, tôi như vẫn c̣n nghe đâu đó âm vang tiếng khóc nghẹn ngào, thê thiết của Minh Phượng. Và khi gợi lại chi tiết này, tôi đă không giấu diếm nói với những người đang nghe ḿnh là giây phút ấy tôi đă khóc theo cô. Một nỗi đau quặn thắt bất chợt đến với tôi giống hệt như khi tôi ứa lệ gục đầu trên thi thể lạnh lẽo của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện hơn một năm về trước. Chính xác là sáng sớm hôm 2 Tháng Mười, 2012.
Trong một giây thảng thốt, tôi nhắc lại với thính giả lời than của Minh Phượng.
- Chúng ta thua đậm rồi chú ơi!
Và tôi tự hỏi: Phải chăng Phượng muốn nói “chúng ta thua đậm” v́ đă bất lực không kéo được Việt Dzũng ra khỏi bàn tay tử thần lúc 10 giờ 35 phút sáng Thứ Sáu, 20 Tháng Mười Hai? Hay cô ấm ức cho rằng tập thể những người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ, độc lập và quyền làm người trên quê hương Việt Nam đă thua ác tâm của tập đoàn thống trị cộng sản trong nước và bọn tay sai ở hải ngoại, hằng mong mỏi, đợi trông cho những chiến sĩ văn hóa can trường dũng càm như Việt Dzũng sớm ra đi?
Nhưng ngay lập tức, từ đâu đó một câu hỏi khác lại dội lên trong tâm tưởng tôi. Có nên, hoặc có cần phải nhắc lại những giây phút yếu ḷng của ḿnh - cho dù là chính đáng - để làm nhụt chí đám đông thính giả trên diễn đàn, trong đó hiện diện đông đảo những người trẻ đang rất cần cho cuộc đấu tranh hôm nay?
Và tôi đă chuyển hướng đề tài.
Than khóc, tiếc thương trước sự ra đi quá sớm của Việt Dzũng là điều chính đáng. Bởi v́ con người, tài năng, ư chí, khí phách, tinh thần yêu nước và sự dấn thân hết ḿnh cho đại nghĩa của anh đáng cho mọi người ngưỡng mộ. Cho nên cái chết của anh lúc này quả là một thiệt tḥi, một mất mát khó thể lấp đầy, nhất là trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng của t́nh h́nh đất nước hiện nay.
Thế nhưng, một câu hỏi cụ thể cần được đặt ra là có nên v́ vậy mà để cho không khí bi lụy lây lan trong ḷng mọi người, mọi giới đồng bào, nhất là giới trẻ, làm nhụt chí những người đang tranh đấu chống lại cái ác trên quê hương? Chắc chắn là không. Và từ bên kia thế giới, Việt Dzũng, người bạn mà chúng ta ngưỡng mộ, đang nghĩ ǵ và đang chờ đợi ǵ nơi đồng bào, nhất là những bạn bè của anh?
Hẳn là anh đang ngậm cười khi biết ḿnh được nhiều người thương yêu, quư mến. Nhưng thương yêu, quư mến là một chuyện. Chuyện anh đợi chờ, kỳ vọng điều ǵ nơi những người c̣n sống lại là chuyện khác.
Quả thật, người nhạc sĩ tài ba, can trường ấy đă chẳng nề hà tấm thân tàn phế, trọn một đời đă lê đôi nạng gỗ t́m tới những cộng đồng người Việt tị nạn trên khắp các tiểu bang Hoa Kỳ, kể cả các quốc gia Âu Châu, Úc Châu, Nhật, Philippines, Malaysia, Indonesia, Thái Lan... để thắp lên ngọn lửa đấu tranh chống lại tà quyền và những thế lực gian ác trên quê hương, với hoài băo dựng lại một quê hương thanh b́nh và an lạc.
Anh chết, nhưng tinh thần và khí phách anh vẫn đang sống. Nó hiện hữu trong hàng trăm bản nhạc đấu tranh bất hủ của anh. Nó là những di sản tinh thần quư giá mà anh muốn trao gửi cho những người c̣n sống là chúng ta.
Tắt một lời: Thương Việt Dzũng, nhớ tiếc Việt Dzũng v́ anh ra đi quá sớm là phản ứng tất nhiên của những con người c̣n có một trái tim biết rung cảm. Nhưng cũng chính v́ thế mà chúng ta không có quyền để cho những t́nh cảm ủy mị xoi ṃn ư chí của ḿnh, của mọi người.
Trái lại, thương tiếc, quư mến Việt Dzũng không ǵ làm vui ḷng anh hơn là quyết chí noi gương kiên tŕ, dũng cảm và ḷng yêu thương đất nước giống ṇi, để cùng nắm tay nhau làm giàu thêm những di sản tinh thần do anh để lại.
Chiều Thứ Hai, 23 Tháng Mười Hai, sau khi thâu xong chương tŕnh Vấn Đề Của Chúng Ta ở đài VNATV, băng tần 57.3, trên đường lái xe về nhà, Minh Phượng kêu tôi, nhưng sau khi biết tôi đang lái xe, cô cúp máy, hẹn sẽ gọi lại. Về đến nhà, tôi kêu cho Phượng và từ bên kia đầu dây, tôi nghe được âm sắc ríu rít, tươi mát thường lệ của cô. Phượng xin phép được phát lại lời phát biểu của tôi về cái chết bất ngờ của Việt Dzũng vào đầu giờ phát thanh của Radio Bolsa vào lúc 6 giờ chiều trên làn sóng 1840 AM. Không nhận ra sự ngỡ ngàng của tôi (v́ ngoại trừ mấy phút kêu cho Minh Phượng sáng Thứ Bảy để hỏi tên thánh của Việt Dzũng, Radio Bolsa không hề phỏng vấn tôi về chuyện này) cô cám ơn tôi v́ nhờ lời phát biểu của tôi đă giúp vực dậy tinh thần của cô tưởng chừng có lúc quỵ ngă, khiến chồng cô, anh Nguyễn Chí Thiện, phải lên tiếng khuyên can. Rồi thuận miệng cô kể cho tôi hay về mối liên hệ như cốt nhục giữa cô và người nhạc sĩ vắn số. Trên danh nghĩa Dzũng nhận cô là chị nuôi sau khi thân mẫu Dzũng trở thành người đỡ đầu cho cô trong ngày rửa tội. Trước khi cúp máy, Phượng cám ơn những lời phát biểu xây dựng của tôi và không quên nhắc tôi đón nghe đài Radio Bolsa.
Cho đến khi nghe xong tôi mới hết ngỡ ngàng. Giản dị v́ một ai đó đă thâu phần nhận định của tôi trong buổi nói chuyện trên diễn đàn Paltalk tối hôm trước về sự ra đi bất ngờ của Dzũng. Tôi đoán chừng vợ chồng Ngọc Yến đă chuyển cho nhà báo Khúc Minh, và v́ thế Minh Phượng đă không rơ xuất xứ.
Mấy ngày nay, lướt qua trên mạng, tôi đọc được hàng trăm tấm ḷng trân trọng, quư mến và tiếc thương của mọi giới đồng bào trước sự ra đi quá sớm của ca nhạc sĩ Việt Dzũng. Tôi thoáng nhớ lại những kỷ niệm không nhiều của tôi về người nhạc sĩ tài hoa này. Điều bất ngờ là không phải tôi chỉ gặp Việt Dzũng ở hải ngoại. Tôi đă nhiều lần nh́n thấy anh thuở c̣n là một học sinh bậc tiểu học ở trường Lasan Taberd, trên đường Nguyễn Du, gần nhà thờ Đức Bà, trong những năm giữa thập niên 60. (Từ năm 1961 cho đến biến cố Mậu Thân 1968, thời gian trường Lasan Taberd mở thêm các lớp 9, 10 và 11 chương tŕnh Việt, tôi được mời giảng dạy môn quốc văn lớp 9 và 10.) Rất nhiều buổi tan trường, tôi bắt gặp một chú bé chống nạng, hai chân teo nhỏ, nhưng với khuôn mặt thật khôi ngô, sáng sủa, cặp mắt mở to, đứng chờ người nhà đến đón ở cổng trường. Tôi không có cơ hội hỏi tên, ngoại trừ chi tiết chú bé là con trai Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Bảy có pḥng mạch ở khu Ngă Ba Ông Tạ, không xa nơi cư ngụ của song thân tôi. Biết vậy nhưng không bao giờ tôi t́m hiểu thêm.
Cho đến khi Việt Dzũng nổi tiếng, có lần t́nh cờ nhắc lại chuyện quá khứ, chính Dzũng xác nhận anh học tiểu học ở Lasan Taberd và mỗi buổi sáng chiều thường được thân phụ hoặc tài xế đưa đón đúng thời gian tôi dạy tại đây.
Sau đây là vài câu trích trong một bài thơ tôi lượm được trên NET...
“...
Thức giấc,
trời khuya,
gió lạnh...
Tôi như thấy ảnh h́nh anh lồng lộng
Giữa thinh không vang vọng tiếng kinh cầu
Cả Việt Nam và hải ngoại u sầu
Thương tiếc, xót xa người nhạc sĩ
Suốt nửa đời cống hiến, đấu tranh
Cho đất nước bị cộng quân dày xéo
V́ quê hương dân tộc bước điêu linh!
Triệu triệu con tim đang thổn thức nhớ anh...”
Một du sinh viên ở Canada viết:
“A Time for Everything
There is a time for everything, and a season for every activity under the heavens: a time to be born and a time to die, a time to plant and a time to uproot, a time to kill and a time to heal, a time to tear down and a time to build, a time to weep and a time to laugh, a time to mourn and a time to dance, a time to scatter stones and a time to gather them, a time to embrace and a time to refrain from embracing, a time to search and a time to give up, a time to keep and a time to throw away, a time to tear and a time to mend, a time to be silent and a time to speak, a time to love and a time to hate, a time for war and a time for peace.”
Tóm tắt một đời người là như vậy. Anh Việt Dzũng đă sống một đời sống cao đẹp, sống cho một lư tưởng cao thượng. Chắc chắn anh đang sống trên Thiên Đàng là nơi dành cho những người tốt khi c̣n sống ở trần gian. Anh là người tin ở Thiên Chúa đă sống lại để ta cũng được sống lại th́ ta phải vui v́ anh được chúa gọi về với Chúa. Xin anh cầu nguyện cho những người trẻ đang tranh đấu cho một nước Việt Nam tôn trọng tự do và quyền làm người...”
Và sau hết, đây là nội dung Email của Ngọc Yến, bạn Minh Phượng/Việt Dzũng (và cũng là cô em nhỏ của tôi) gửi hai linh mục Hiền và Đạo ở Spokane ngay sau khi hay tin Việt Dzũng qua đời. Như thường lệ, Ngọc Yến chia sẻ cho tôi đọc chung, v́ với hai linh mục Hiền và Đạo, tôi cũng là người quen thân.
“Dạ thưa Cha Hiền và Cha Đạo thân kính,
Tụi con muốn XIN LỄ cầu nguyện cho linh hồn anh Việt Dũng, trong Thánh Lễ tuần này ngày mai. Tên anh là Nguyễn Ngọc Hùng Dũng, tức Việt Dzũng. Anh Dzũng và con học ở University of Houston niên khóa 79-80, kết nghĩa anh em ‘mày tao’ với 2 đứa khác là ‘thằng tư, con năm’. Con là ‘em ba’, anh D là ‘anh hai’, để cùng nhau khởi xướng 4 công tác liên trường ở các đại học bên Texas: Báo chí liên trường, thể thao liên trường, trại hè liên trường, và văn nghệ liên trường, chính yếu là ở Houston/Dallas/Austin. Thời gian ấy, Việt Dzũng bắt đầu tung ra các sáng tác của anh.
34 năm quen biết, Việt Dzũng và vợ chồng con làm việc âm thầm hỗ trợ nhau liên tục nhiều việc, điển h́nh là team 3 - người dịch tin tức Reuters hàng ngày cho SBTN và giúp lập nên freevietnews.com để chỉ post tin tức Vietnam và tin đấu tranh từ Việt Nam. Vài tháng nay, anh Việt Dzũng bệnh tim trầm trọng hơn (không bypass được), th́ anh Việt Dzũng ngừng lo tin tức hàng ngày cho đài SBTN, tụi con cũng ngừng Freevietnews.
Có lần tiễn nhau ở phi trường San Jose, anh Việt Dzũng lột sợi dây chuyền Đức Mẹ đang đeo để tặng cho con, và lột cái đồng hồ ‘WorldCup Soccer’ của kư giả Nguyễn Văn Khanh (RFA) tặng từ Pháp, để cho anh Dương.
Anh Việt Dzũng sống t́nh nghĩa, nhân hậu và quảng đại.
15 phút anh Việt Dzũng vừa mất, anh kư giả Khúc Minh gọi phone báo con, con chẳng làm việc được, chảy nước mắt ṛng ṛng, anh Dương th́ bỏ việc sở nửa ngày, về nhà.
Bữa nay tuyết phủ trắng xóa thành phố. Buồn quá hai cha ơi!!
Xin cám ơn 2 cha giúp cầu nguyện cho linh hồn anh Việt Dzũng đă sống xứng đáng là con cái Chúa, sống bác ái quảng đại, dùng tài năng trí thông minh và sự vui tính của ḿnh để suốt đời làm việc nghĩa, phục vụ tha nhân, tận tụy hy sinh, quên ḿnh, vượt khó để phụng sự, nhất là qua 2 lănh vực truyền thông và văn nghệ. Anh là chiến sĩ kiên cường đấu tranh cho nhân quyền và công lư. Con nghĩ tới khẩu hiệu ‘Sống Oanh Liệt, Chết Lưu Danh’ của các tướng lănh Việt Nam Cộng Ḥa đă tuẫn tiết trong những ngày 30-4-75.
Tụi con biết ơn 2 Cha.
God bless Cha Hiền Cha Đạo
Con Yến.”
Tôi viết những ḍng này để tỏ bày ḷng quư mến Việt Dzũng, một ca nhạc sĩ trẻ, một chiến sĩ văn hóa kiên cường, tài trí vừa nằm xuống, và cũng để cùng anh em trong ṭa soạn Diễn Đàn Giáo Dân chia sẻ sự mất mát lớn lao này cùng Minh Phượng, Nguyễn Chí Thiện, Khúc Minh, Ngọc Yến, Nguyễn Dương và tang quyến... Một cách nào đó cũng để cảnh giác những kẻ đang “chụp mũ” Trúc Hồ, đài SBTN và trung tâm băng nhạc Asia rằng: Khi c̣n tại thế, chính người ca nhạc sĩ, người chiến sĩ yêu nước này đă đồng lao cộng khổ để vun đắp cho các cơ sở truyền thông, văn hóa từng bị Hà Nội lên án này.
nv
Trước khi mở đầu chương tŕnh, thể theo lời yêu cầu của người điều hợp, tôi chia sẻ vài suy nghĩ về sự ra đi bất ngờ ở tuổi c̣n quá trẻ của ca nhạc sĩ Việt Dzũng. Dịp này tôi đă gợi lại nỗi xúc động và cảm giác bàng hoàng, hụt hẫng khi được Bác Sĩ Trần Văn Cảo, chủ nhiệm DĐGD báo tin Việt Dzũng vừa từ giă cơi đời, nhất là sau khi được nghe những tiếng nấc nghẹn ngào của Minh Phượng về cái chết của người bạn chí thiết của vợ chồng cô, trong một cuộc điện đàm sau đó.
Ngồi trước máy để chia sẻ tâm t́nh với đám đông thính giả “ảo”, có thể lên tới nhiều trăm hoặc nhiều ngàn người trên diễn đàn Paltalk tối Chủ Nhật, tôi như vẫn c̣n nghe đâu đó âm vang tiếng khóc nghẹn ngào, thê thiết của Minh Phượng. Và khi gợi lại chi tiết này, tôi đă không giấu diếm nói với những người đang nghe ḿnh là giây phút ấy tôi đă khóc theo cô. Một nỗi đau quặn thắt bất chợt đến với tôi giống hệt như khi tôi ứa lệ gục đầu trên thi thể lạnh lẽo của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện hơn một năm về trước. Chính xác là sáng sớm hôm 2 Tháng Mười, 2012.
Trong một giây thảng thốt, tôi nhắc lại với thính giả lời than của Minh Phượng.
- Chúng ta thua đậm rồi chú ơi!
Và tôi tự hỏi: Phải chăng Phượng muốn nói “chúng ta thua đậm” v́ đă bất lực không kéo được Việt Dzũng ra khỏi bàn tay tử thần lúc 10 giờ 35 phút sáng Thứ Sáu, 20 Tháng Mười Hai? Hay cô ấm ức cho rằng tập thể những người Việt đấu tranh cho tự do, dân chủ, độc lập và quyền làm người trên quê hương Việt Nam đă thua ác tâm của tập đoàn thống trị cộng sản trong nước và bọn tay sai ở hải ngoại, hằng mong mỏi, đợi trông cho những chiến sĩ văn hóa can trường dũng càm như Việt Dzũng sớm ra đi?
Nhưng ngay lập tức, từ đâu đó một câu hỏi khác lại dội lên trong tâm tưởng tôi. Có nên, hoặc có cần phải nhắc lại những giây phút yếu ḷng của ḿnh - cho dù là chính đáng - để làm nhụt chí đám đông thính giả trên diễn đàn, trong đó hiện diện đông đảo những người trẻ đang rất cần cho cuộc đấu tranh hôm nay?
Và tôi đă chuyển hướng đề tài.
Than khóc, tiếc thương trước sự ra đi quá sớm của Việt Dzũng là điều chính đáng. Bởi v́ con người, tài năng, ư chí, khí phách, tinh thần yêu nước và sự dấn thân hết ḿnh cho đại nghĩa của anh đáng cho mọi người ngưỡng mộ. Cho nên cái chết của anh lúc này quả là một thiệt tḥi, một mất mát khó thể lấp đầy, nhất là trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng của t́nh h́nh đất nước hiện nay.
Thế nhưng, một câu hỏi cụ thể cần được đặt ra là có nên v́ vậy mà để cho không khí bi lụy lây lan trong ḷng mọi người, mọi giới đồng bào, nhất là giới trẻ, làm nhụt chí những người đang tranh đấu chống lại cái ác trên quê hương? Chắc chắn là không. Và từ bên kia thế giới, Việt Dzũng, người bạn mà chúng ta ngưỡng mộ, đang nghĩ ǵ và đang chờ đợi ǵ nơi đồng bào, nhất là những bạn bè của anh?
Hẳn là anh đang ngậm cười khi biết ḿnh được nhiều người thương yêu, quư mến. Nhưng thương yêu, quư mến là một chuyện. Chuyện anh đợi chờ, kỳ vọng điều ǵ nơi những người c̣n sống lại là chuyện khác.
Quả thật, người nhạc sĩ tài ba, can trường ấy đă chẳng nề hà tấm thân tàn phế, trọn một đời đă lê đôi nạng gỗ t́m tới những cộng đồng người Việt tị nạn trên khắp các tiểu bang Hoa Kỳ, kể cả các quốc gia Âu Châu, Úc Châu, Nhật, Philippines, Malaysia, Indonesia, Thái Lan... để thắp lên ngọn lửa đấu tranh chống lại tà quyền và những thế lực gian ác trên quê hương, với hoài băo dựng lại một quê hương thanh b́nh và an lạc.
Anh chết, nhưng tinh thần và khí phách anh vẫn đang sống. Nó hiện hữu trong hàng trăm bản nhạc đấu tranh bất hủ của anh. Nó là những di sản tinh thần quư giá mà anh muốn trao gửi cho những người c̣n sống là chúng ta.
Tắt một lời: Thương Việt Dzũng, nhớ tiếc Việt Dzũng v́ anh ra đi quá sớm là phản ứng tất nhiên của những con người c̣n có một trái tim biết rung cảm. Nhưng cũng chính v́ thế mà chúng ta không có quyền để cho những t́nh cảm ủy mị xoi ṃn ư chí của ḿnh, của mọi người.
Trái lại, thương tiếc, quư mến Việt Dzũng không ǵ làm vui ḷng anh hơn là quyết chí noi gương kiên tŕ, dũng cảm và ḷng yêu thương đất nước giống ṇi, để cùng nắm tay nhau làm giàu thêm những di sản tinh thần do anh để lại.
Chiều Thứ Hai, 23 Tháng Mười Hai, sau khi thâu xong chương tŕnh Vấn Đề Của Chúng Ta ở đài VNATV, băng tần 57.3, trên đường lái xe về nhà, Minh Phượng kêu tôi, nhưng sau khi biết tôi đang lái xe, cô cúp máy, hẹn sẽ gọi lại. Về đến nhà, tôi kêu cho Phượng và từ bên kia đầu dây, tôi nghe được âm sắc ríu rít, tươi mát thường lệ của cô. Phượng xin phép được phát lại lời phát biểu của tôi về cái chết bất ngờ của Việt Dzũng vào đầu giờ phát thanh của Radio Bolsa vào lúc 6 giờ chiều trên làn sóng 1840 AM. Không nhận ra sự ngỡ ngàng của tôi (v́ ngoại trừ mấy phút kêu cho Minh Phượng sáng Thứ Bảy để hỏi tên thánh của Việt Dzũng, Radio Bolsa không hề phỏng vấn tôi về chuyện này) cô cám ơn tôi v́ nhờ lời phát biểu của tôi đă giúp vực dậy tinh thần của cô tưởng chừng có lúc quỵ ngă, khiến chồng cô, anh Nguyễn Chí Thiện, phải lên tiếng khuyên can. Rồi thuận miệng cô kể cho tôi hay về mối liên hệ như cốt nhục giữa cô và người nhạc sĩ vắn số. Trên danh nghĩa Dzũng nhận cô là chị nuôi sau khi thân mẫu Dzũng trở thành người đỡ đầu cho cô trong ngày rửa tội. Trước khi cúp máy, Phượng cám ơn những lời phát biểu xây dựng của tôi và không quên nhắc tôi đón nghe đài Radio Bolsa.
Cho đến khi nghe xong tôi mới hết ngỡ ngàng. Giản dị v́ một ai đó đă thâu phần nhận định của tôi trong buổi nói chuyện trên diễn đàn Paltalk tối hôm trước về sự ra đi bất ngờ của Dzũng. Tôi đoán chừng vợ chồng Ngọc Yến đă chuyển cho nhà báo Khúc Minh, và v́ thế Minh Phượng đă không rơ xuất xứ.
Mấy ngày nay, lướt qua trên mạng, tôi đọc được hàng trăm tấm ḷng trân trọng, quư mến và tiếc thương của mọi giới đồng bào trước sự ra đi quá sớm của ca nhạc sĩ Việt Dzũng. Tôi thoáng nhớ lại những kỷ niệm không nhiều của tôi về người nhạc sĩ tài hoa này. Điều bất ngờ là không phải tôi chỉ gặp Việt Dzũng ở hải ngoại. Tôi đă nhiều lần nh́n thấy anh thuở c̣n là một học sinh bậc tiểu học ở trường Lasan Taberd, trên đường Nguyễn Du, gần nhà thờ Đức Bà, trong những năm giữa thập niên 60. (Từ năm 1961 cho đến biến cố Mậu Thân 1968, thời gian trường Lasan Taberd mở thêm các lớp 9, 10 và 11 chương tŕnh Việt, tôi được mời giảng dạy môn quốc văn lớp 9 và 10.) Rất nhiều buổi tan trường, tôi bắt gặp một chú bé chống nạng, hai chân teo nhỏ, nhưng với khuôn mặt thật khôi ngô, sáng sủa, cặp mắt mở to, đứng chờ người nhà đến đón ở cổng trường. Tôi không có cơ hội hỏi tên, ngoại trừ chi tiết chú bé là con trai Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Bảy có pḥng mạch ở khu Ngă Ba Ông Tạ, không xa nơi cư ngụ của song thân tôi. Biết vậy nhưng không bao giờ tôi t́m hiểu thêm.
Cho đến khi Việt Dzũng nổi tiếng, có lần t́nh cờ nhắc lại chuyện quá khứ, chính Dzũng xác nhận anh học tiểu học ở Lasan Taberd và mỗi buổi sáng chiều thường được thân phụ hoặc tài xế đưa đón đúng thời gian tôi dạy tại đây.
Sau đây là vài câu trích trong một bài thơ tôi lượm được trên NET...
“...
Thức giấc,
trời khuya,
gió lạnh...
Tôi như thấy ảnh h́nh anh lồng lộng
Giữa thinh không vang vọng tiếng kinh cầu
Cả Việt Nam và hải ngoại u sầu
Thương tiếc, xót xa người nhạc sĩ
Suốt nửa đời cống hiến, đấu tranh
Cho đất nước bị cộng quân dày xéo
V́ quê hương dân tộc bước điêu linh!
Triệu triệu con tim đang thổn thức nhớ anh...”
Một du sinh viên ở Canada viết:
“A Time for Everything
There is a time for everything, and a season for every activity under the heavens: a time to be born and a time to die, a time to plant and a time to uproot, a time to kill and a time to heal, a time to tear down and a time to build, a time to weep and a time to laugh, a time to mourn and a time to dance, a time to scatter stones and a time to gather them, a time to embrace and a time to refrain from embracing, a time to search and a time to give up, a time to keep and a time to throw away, a time to tear and a time to mend, a time to be silent and a time to speak, a time to love and a time to hate, a time for war and a time for peace.”
Tóm tắt một đời người là như vậy. Anh Việt Dzũng đă sống một đời sống cao đẹp, sống cho một lư tưởng cao thượng. Chắc chắn anh đang sống trên Thiên Đàng là nơi dành cho những người tốt khi c̣n sống ở trần gian. Anh là người tin ở Thiên Chúa đă sống lại để ta cũng được sống lại th́ ta phải vui v́ anh được chúa gọi về với Chúa. Xin anh cầu nguyện cho những người trẻ đang tranh đấu cho một nước Việt Nam tôn trọng tự do và quyền làm người...”
Và sau hết, đây là nội dung Email của Ngọc Yến, bạn Minh Phượng/Việt Dzũng (và cũng là cô em nhỏ của tôi) gửi hai linh mục Hiền và Đạo ở Spokane ngay sau khi hay tin Việt Dzũng qua đời. Như thường lệ, Ngọc Yến chia sẻ cho tôi đọc chung, v́ với hai linh mục Hiền và Đạo, tôi cũng là người quen thân.
“Dạ thưa Cha Hiền và Cha Đạo thân kính,
Tụi con muốn XIN LỄ cầu nguyện cho linh hồn anh Việt Dũng, trong Thánh Lễ tuần này ngày mai. Tên anh là Nguyễn Ngọc Hùng Dũng, tức Việt Dzũng. Anh Dzũng và con học ở University of Houston niên khóa 79-80, kết nghĩa anh em ‘mày tao’ với 2 đứa khác là ‘thằng tư, con năm’. Con là ‘em ba’, anh D là ‘anh hai’, để cùng nhau khởi xướng 4 công tác liên trường ở các đại học bên Texas: Báo chí liên trường, thể thao liên trường, trại hè liên trường, và văn nghệ liên trường, chính yếu là ở Houston/Dallas/Austin. Thời gian ấy, Việt Dzũng bắt đầu tung ra các sáng tác của anh.
34 năm quen biết, Việt Dzũng và vợ chồng con làm việc âm thầm hỗ trợ nhau liên tục nhiều việc, điển h́nh là team 3 - người dịch tin tức Reuters hàng ngày cho SBTN và giúp lập nên freevietnews.com để chỉ post tin tức Vietnam và tin đấu tranh từ Việt Nam. Vài tháng nay, anh Việt Dzũng bệnh tim trầm trọng hơn (không bypass được), th́ anh Việt Dzũng ngừng lo tin tức hàng ngày cho đài SBTN, tụi con cũng ngừng Freevietnews.
Có lần tiễn nhau ở phi trường San Jose, anh Việt Dzũng lột sợi dây chuyền Đức Mẹ đang đeo để tặng cho con, và lột cái đồng hồ ‘WorldCup Soccer’ của kư giả Nguyễn Văn Khanh (RFA) tặng từ Pháp, để cho anh Dương.
Anh Việt Dzũng sống t́nh nghĩa, nhân hậu và quảng đại.
15 phút anh Việt Dzũng vừa mất, anh kư giả Khúc Minh gọi phone báo con, con chẳng làm việc được, chảy nước mắt ṛng ṛng, anh Dương th́ bỏ việc sở nửa ngày, về nhà.
Bữa nay tuyết phủ trắng xóa thành phố. Buồn quá hai cha ơi!!
Xin cám ơn 2 cha giúp cầu nguyện cho linh hồn anh Việt Dzũng đă sống xứng đáng là con cái Chúa, sống bác ái quảng đại, dùng tài năng trí thông minh và sự vui tính của ḿnh để suốt đời làm việc nghĩa, phục vụ tha nhân, tận tụy hy sinh, quên ḿnh, vượt khó để phụng sự, nhất là qua 2 lănh vực truyền thông và văn nghệ. Anh là chiến sĩ kiên cường đấu tranh cho nhân quyền và công lư. Con nghĩ tới khẩu hiệu ‘Sống Oanh Liệt, Chết Lưu Danh’ của các tướng lănh Việt Nam Cộng Ḥa đă tuẫn tiết trong những ngày 30-4-75.
Tụi con biết ơn 2 Cha.
God bless Cha Hiền Cha Đạo
Con Yến.”
Tôi viết những ḍng này để tỏ bày ḷng quư mến Việt Dzũng, một ca nhạc sĩ trẻ, một chiến sĩ văn hóa kiên cường, tài trí vừa nằm xuống, và cũng để cùng anh em trong ṭa soạn Diễn Đàn Giáo Dân chia sẻ sự mất mát lớn lao này cùng Minh Phượng, Nguyễn Chí Thiện, Khúc Minh, Ngọc Yến, Nguyễn Dương và tang quyến... Một cách nào đó cũng để cảnh giác những kẻ đang “chụp mũ” Trúc Hồ, đài SBTN và trung tâm băng nhạc Asia rằng: Khi c̣n tại thế, chính người ca nhạc sĩ, người chiến sĩ yêu nước này đă đồng lao cộng khổ để vun đắp cho các cơ sở truyền thông, văn hóa từng bị Hà Nội lên án này.
nv