Hanna
04-01-2014, 06:07
Một đêm cuối tháng ba, tôi cảm nhận được ngày đang chuyển, và mùa cũng từ đó mà chuyển theo. Tôi, cố níu kéo chút hanh hao cuối cùng của mùa xuân v́ ngoài kia tháng tư đang đến rồi. Thông thường người ta nhớ đến ngày đầu tiên của mùa hạ là ngày cả thế giới đều được phép nói dối, c̣n tôi nhớ đến ngày này là một ngày khác, cái ngày mà cách đây 13 năm có người đă “từ bỏ cuộc chơi" để “về nơi cuối trời”… Tôi sinh ra không cùng thời với Trịnh Công Sơn nên cũng không cảm nhận được nỗi đau khi ông ra đi. Ngày c̣n nhỏ, tôi nghe nhạc Trịnh một cách vô thức, ừ th́, trong nhà có nhạc ǵ th́ nghe nhạc nấy. Cái máy cassette cũ của ba cứ tua lui tua tới đoạn băng được thu âm từ rất lâu rồi, trong đó có giọng hát của Khánh Ly và nhiều ca sĩ khác nữa.
Sau này, tôi mua đủ bộ album Da vàng của Khánh Ly, nghiền ngẫm để cố mường tượng lại một thời chiến tranh đă qua. Thật khó để một cô bé, cậu bé sinh ra trong thời b́nh có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của chiến tranh, nên tôi cứ cảm nhận theo cách của riêng ḿnh vậy. Trong ṿng xoáy của những chuỗi ca khúc đó, có một niềm xót thương vô hạn cho thân phận của quê hương.
Ca từ trong mỗi bài hát là lời kể chuyện thật chân thực và sống động với đầy đủ âm thanh và màu sắc; có tiếng súng vang rền, “tiếng đại bác ru đêm”… , có bóng dáng của “người con gái Việt Nam da vàng”, người mẹ ru con, có cả em thơ, người già,… tất cả ẩn hiện trong một màu khói lửa, tang thương. Dù vậy nhưng khi nghe những bài hát đó tôi chưa từng thấy nó bi lụy và sầu thảm bao giờ, mà giai điệu của nó khiến tôi cảm giác như đang nghe những câu kinh nguyện cầu. Ở đó, cái sống – cái chết, mất mát – chia ly,… hiện lên một cách b́nh thản, nhẹ nhàng mà đầy ám ảnh.
Ngày xưa bố mẹ ta, ông cha ta yêu quê hương là đầu quân đi đánh giặc, là nung nấu ư chí yêu nước căm thù, là sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ mảnh đất quê hương. Giờ đây, chiến tranh đă đi qua gần 40 năm, chúng ta đang được sống trong những ngày tháng ḥa b́nh, có chăng chúng ta phải thể hiện t́nh yêu quê hương theo một cách khác?
<table class="contentimg" style="text-align: center; width: 600px; height: auto;"> <tbody> <tr> <td>http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=593784&stc=1&d=1396332410</td> </tr> <tr> <td style="text-align: center;"></td> </tr> </tbody> </table>
Quê hương – một cụm từ nghe đầy thân thương và quen thuộc; nó vừa hiện hữu lại vừa vô h́nh, có thể hiểu theo nghĩa hẹp hoặc nghĩa rộng hơn. Ngày c̣n nhỏ, bài học vở ḷng cho tôi biết “quê hương là chùm khế ngọt”, là “đường đi học”, là “con diều biếc”,… vậy ra, quê hương là những sự vật sự việc giản đơn, gần gũi mà chúng ta tiếp xúc hàng ngày, có thể chạm được và cảm nhận được; nó thấm vào máu thịt của ta từ khi sinh ra rồi nó quy định luôn những cử chỉ, hành động, giọng nói và tính cách của mỗi người. Để khi lớn lên, ta đặt chân đến một vùng đất mới th́ có cái để đau đáu nhớ về…
Nếu trước đây tôi chỉ bó hẹp quê hương đơn giản là nơi tôi sinh ra th́ việc đến với âm nhạc của Trịnh Công Sơn đă làm tôi thay đổi suy nghĩ của ḿnh. Cuộc đời của Trịnh Công Sơn là những chuyến đi, ông đi nhiều, gặp gỡ nhiều, suy nghĩ và trải nghiệm thật nhiều để từ đó viết ra những câu ca tiếng hát sống măi với thời gian. Ông từng nói: “Huế là người yêu của tôi, là giấc mộng của tôi, nhưng bây giờ tôi c̣n có cả Sài G̣n và Hà Nội. Tôi thấy đâu cũng là quê nhà. Ở đâu tôi cũng có giấc mộng và t́nh yêu”.
Có lẽ khi con người ta sống đủ lâu, trải nghiệm đủ nhiều th́ chợt nhận ra rằng t́nh yêu cuộc sống, t́nh yêu quê hương trong mỗi người là vô hạn, nó rộng lớn như muốn ôm ấp cả núi sông và những ngôi nhà.
Suy cho cùng, tuổi trẻ của chúng tôi cần “sống, yêu và trải nghiệm” nhiều hơn nữa để mỗi mảnh đất chúng tôi đặt chân tới đều là nhà, đều trở thành quê hương, và cũng bởi “quê hương là quê hương chung chứ không phải quê hương của riêng ai… Hăy yêu quên hương như yêu t́nh nhân của ḿnh vậy”.
Tháng tư, Huế lại đón chào một mùa festival nữa, tôi chờ đợi nó và cũng chờ đợi một chương tŕnh quen thuộc sẽ diễn ra ở Vườn Cơ Hạ - nơi mà các nghệ sĩ cùng hội ngộ trên một ngọn đồi nhỏ, dưới bóng một cây đa im ĺm, cùng nhau hát lại những ca khúc của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Trong thứ âm thanh kỳ diệu của tiếng đàn dương cầm, tiếng đàn violin réo rắt, tiếng kèn saxophone bất tử… cứ thế giọng hát cất lên giữa một khoảng không tĩnh mịch, bên dưới là hàng trăm trái tim yêu nhạc đang lặng yên để thưởng thức “chút thiên thu c̣n măi”.
Thiết nghĩ, thế hệ của chúng tôi bây giờ, cần thêm chút thời gian nữa để lắng nghe và suy ngẫm nhạc Trịnh một cách sâu sắc hơn, để yêu hơn thứ ngôn ngữ được gọi là “tiếng Việt” và hăy để những cảm xúc trong mỗi người lớn dần, lớn dần lên sau mỗi lần nghe nhạc Trịnh …
vnn
Sau này, tôi mua đủ bộ album Da vàng của Khánh Ly, nghiền ngẫm để cố mường tượng lại một thời chiến tranh đă qua. Thật khó để một cô bé, cậu bé sinh ra trong thời b́nh có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của chiến tranh, nên tôi cứ cảm nhận theo cách của riêng ḿnh vậy. Trong ṿng xoáy của những chuỗi ca khúc đó, có một niềm xót thương vô hạn cho thân phận của quê hương.
Ca từ trong mỗi bài hát là lời kể chuyện thật chân thực và sống động với đầy đủ âm thanh và màu sắc; có tiếng súng vang rền, “tiếng đại bác ru đêm”… , có bóng dáng của “người con gái Việt Nam da vàng”, người mẹ ru con, có cả em thơ, người già,… tất cả ẩn hiện trong một màu khói lửa, tang thương. Dù vậy nhưng khi nghe những bài hát đó tôi chưa từng thấy nó bi lụy và sầu thảm bao giờ, mà giai điệu của nó khiến tôi cảm giác như đang nghe những câu kinh nguyện cầu. Ở đó, cái sống – cái chết, mất mát – chia ly,… hiện lên một cách b́nh thản, nhẹ nhàng mà đầy ám ảnh.
Ngày xưa bố mẹ ta, ông cha ta yêu quê hương là đầu quân đi đánh giặc, là nung nấu ư chí yêu nước căm thù, là sẵn sàng hy sinh cả tính mạng để bảo vệ mảnh đất quê hương. Giờ đây, chiến tranh đă đi qua gần 40 năm, chúng ta đang được sống trong những ngày tháng ḥa b́nh, có chăng chúng ta phải thể hiện t́nh yêu quê hương theo một cách khác?
<table class="contentimg" style="text-align: center; width: 600px; height: auto;"> <tbody> <tr> <td>http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=593784&stc=1&d=1396332410</td> </tr> <tr> <td style="text-align: center;"></td> </tr> </tbody> </table>
Quê hương – một cụm từ nghe đầy thân thương và quen thuộc; nó vừa hiện hữu lại vừa vô h́nh, có thể hiểu theo nghĩa hẹp hoặc nghĩa rộng hơn. Ngày c̣n nhỏ, bài học vở ḷng cho tôi biết “quê hương là chùm khế ngọt”, là “đường đi học”, là “con diều biếc”,… vậy ra, quê hương là những sự vật sự việc giản đơn, gần gũi mà chúng ta tiếp xúc hàng ngày, có thể chạm được và cảm nhận được; nó thấm vào máu thịt của ta từ khi sinh ra rồi nó quy định luôn những cử chỉ, hành động, giọng nói và tính cách của mỗi người. Để khi lớn lên, ta đặt chân đến một vùng đất mới th́ có cái để đau đáu nhớ về…
Nếu trước đây tôi chỉ bó hẹp quê hương đơn giản là nơi tôi sinh ra th́ việc đến với âm nhạc của Trịnh Công Sơn đă làm tôi thay đổi suy nghĩ của ḿnh. Cuộc đời của Trịnh Công Sơn là những chuyến đi, ông đi nhiều, gặp gỡ nhiều, suy nghĩ và trải nghiệm thật nhiều để từ đó viết ra những câu ca tiếng hát sống măi với thời gian. Ông từng nói: “Huế là người yêu của tôi, là giấc mộng của tôi, nhưng bây giờ tôi c̣n có cả Sài G̣n và Hà Nội. Tôi thấy đâu cũng là quê nhà. Ở đâu tôi cũng có giấc mộng và t́nh yêu”.
Có lẽ khi con người ta sống đủ lâu, trải nghiệm đủ nhiều th́ chợt nhận ra rằng t́nh yêu cuộc sống, t́nh yêu quê hương trong mỗi người là vô hạn, nó rộng lớn như muốn ôm ấp cả núi sông và những ngôi nhà.
Suy cho cùng, tuổi trẻ của chúng tôi cần “sống, yêu và trải nghiệm” nhiều hơn nữa để mỗi mảnh đất chúng tôi đặt chân tới đều là nhà, đều trở thành quê hương, và cũng bởi “quê hương là quê hương chung chứ không phải quê hương của riêng ai… Hăy yêu quên hương như yêu t́nh nhân của ḿnh vậy”.
Tháng tư, Huế lại đón chào một mùa festival nữa, tôi chờ đợi nó và cũng chờ đợi một chương tŕnh quen thuộc sẽ diễn ra ở Vườn Cơ Hạ - nơi mà các nghệ sĩ cùng hội ngộ trên một ngọn đồi nhỏ, dưới bóng một cây đa im ĺm, cùng nhau hát lại những ca khúc của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Trong thứ âm thanh kỳ diệu của tiếng đàn dương cầm, tiếng đàn violin réo rắt, tiếng kèn saxophone bất tử… cứ thế giọng hát cất lên giữa một khoảng không tĩnh mịch, bên dưới là hàng trăm trái tim yêu nhạc đang lặng yên để thưởng thức “chút thiên thu c̣n măi”.
Thiết nghĩ, thế hệ của chúng tôi bây giờ, cần thêm chút thời gian nữa để lắng nghe và suy ngẫm nhạc Trịnh một cách sâu sắc hơn, để yêu hơn thứ ngôn ngữ được gọi là “tiếng Việt” và hăy để những cảm xúc trong mỗi người lớn dần, lớn dần lên sau mỗi lần nghe nhạc Trịnh …
vnn