PinaColada
05-13-2014, 00:05
Tôi sẽ rất hạnh phúc khi được gặp lại nhạc sỹ Trịnh Công Sơn trong những khoảnh khắc quư giá nhất, trên sân khấu quê nhà.
Những trải ḷng xúc động trong ngày trở lại của danh ca Khánh Ly: "Tôi là người đă sống qua hai thế kỷ, là kẻ đi kể chuyện rong trong suốt 50 năm. Tôi đă kể cho các bạn nghe về t́nh yêu đôi lứa, t́nh bằng hữu và t́nh quê hương. Các bạn đến với tôi ngày hôm nay không phải v́ tôi đẹp hơn ngày xưa, cũng không phải giọng hát tôi bây giờ vẫn như thuở thanh xuân mà v́ những năm tháng xa cách, tôi đă trở thành kỷ niệm.
Tôi sẽ rất hạnh phúc khi được gặp lại nhạc sỹ Trịnh Công Sơn trong những khoảnh khắc quư giá nhất, trên sân khấu quê nhà". Khánh Ly mở đầu bằng những lời rưng rưng như thế về ḿnh, về Trịnh Công Sơn. Sự gan ruột của bà gợi nhắc về kỷ niệm, về những năm tháng đắng cay, tủi hờn của một đời nghệ sỹ, một kiếp đàn bà đa đoan.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=611001&stc=1&d=1399939458
"Tôi đă luôn mơ ước được trở về…"
Khánh Ly nói vậy khi được đặt câu hỏi về ḿnh. Với bà, chẳng có sự trở về nào muộn màng cả. Dù rằng bà đă phải chờ đợi 50 năm mới có được một cuộc hội ngộ đúng nghĩa với nhạc Trịnh, với khán giả. ấy vậy mà bà vẫn thốt lên thật xót xa: "Hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ nữa". Tuổi tác, thời gian đă làm Khánh Ly già đi nhiều. 50 năm lưu lạc nơi xứ người, với những biến cố, thăng trầm. Có thể bà đă sống bằng nhiều cuộc đời cộng lại.
Bây giờ sau 50 năm, có lẽ Khánh Ly vẫn thấm thía về sự ra đi, rời xa đất nước, ở thời điểm mối quan hệ Việt - Mỹ chưa b́nh thường hóa: "Nếu bây giờ tôi nói tôi là người Mỹ. Cũng đúng thôi. V́ tôi đang mang quốc tịch Mỹ. Nhưng nói thế chẳng thà tôi tự lấy dao đâm ḿnh c̣n sướng hơn. Tôi nhớ là tôi đă khóc rất lớn, khóc một cách tận t́nh, làm mọi người ngạc nhiên, khi giơ tay tuyên thệ, thề bảo vệ xứ sở này. Tôi đă từ bỏ, chối bỏ nguồn gốc của ḿnh. Bài quốc ca Mỹ vang lên như những mũi đinh nhọn hoắt đâm thẳng vào tim tôi".
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=611002&stc=1&d=1399939458
Khánh Ly đến viếng mộ Trịnh Công Sơn. Bà mặc áo dài tím như một ngụ ư gợi nhắc về kỷ niệm. Đây là màu áo đặc trưng của Huế, quê hương của Trịnh và là màu ông yêu thích lúc c̣n sống.
50 năm, chất giọng Hà Nội khàn đục của bà vẫn không thay đổi. Nh́n Khánh Ly mặc áo dài người ta vẫn nhận ra nét thanh lịch của người Tràng An trong đó. "Có một thời gian rất dài, tôi luôn mơ ước được trở về. Con người tôi quá Việt Nam, khó có thể hội nhập được với bất cứ nơi nào khác. Nhưng điều quan trọng là các con tôi. Đời sống xáo trộn là điều người lớn có thể sắp xếp được. Các con th́ không. Tôi phải chờ đợi đến lúc tất cả yên nơi yên chỗ tôi mới có thể sống một chút cho ḿnh, cho mơ ước của ḿnh. Dẫu có hơi trễ nhưng tôi mong là vẫn c̣n kịp. Một ngày sống có ư nghĩa. Đủ cho một đời".
Những ám ảnh day dứt về Trịnh Công Sơn
Thổn thức với những hồi ức của ḿnh, Khánh Ly nói: "Tôi đă như một kẻ lạc loài đi giữa cuộc đời bằng đôi chân thơ dại, bằng trái tim sớm mang nhiều vết thương, bằng cảm giác luôn lo âu, sợ hăi, mất niềm tin ở chính ḿnh và cuộc đời. Tôi đă không biết phải làm ǵ, phải làm sao. Trời đất bao la, lẽ nào không có một nơi b́nh yên cho tôi trú ẩn. Tôi mải miết đi t́m. T́m một bóng mát đủ che đời ḿnh. T́m một trái tim độ lượng để cưu mang ḿnh. T́m một người có tấm ḷng nhân hậu để dẫu mai sau có thế nào, ở cuối chân mây, góc biển, tôi vẫn cảm thấy được gần gũi, chở che và an ủi.
Bên ngoài, nắng đang lên. Căn pḥng nhỏ tịch lặng, có hai người đứng bên lề cuộc đời. Hai người ở ngoài những cuộc vui, không hề liên quan đến sự sống ồn ào, hối hả của một ngày vừa bắt đầu. Ly rượu pha nhạt, trên mặt bàn là gốc của một cây thốt nốt 100 tuổi. Tôi rút một điếu thuốc. Làn khói mỏng bay vờn. Những ngón tay gầy guộc đưa lên gọng kính. Anh bảo, nắng buồn hơn mưa. Tôi hiểu và lơ đăng nh́n ra khung cửa nhỏ. Những đốm nắng lung linh đậu trên ṿm lá xanh. Cái cây này, anh đă trồng từ năm 1973, giờ nó cũng bắt đầu già. Những ca khúc anh viết lúc nào, không ai biết.
Trong những đêm khuya một ḿnh bên ly rượu không bao giờ vơi. Trong một buổi chiều một ḿnh lặng lẽ nghe tiếng mưa nhẩy nhót trên sân nhà. Trong b́nh minh - cũng vẫn một ḿnh - chờ đợi để thấy nắng lên, để chiêm nghiệm rằng... nắng buồn hơn mưa. Ca khúc của anh và người nghe đă trở thành đôi bạn tâm giao chẳng thể chia ĺa. V́ sao tôi yêu những sáng tác của anh?
Tôi sẽ không đủ sức ngợi khen như nhiều người đă làm bởi tôi đơn giản lắm. Làm sao hiểu được v́ đâu... "con chim hót trên những cành lau"... "nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối"... ấy lại có thể nặng ḷng với quê hương, gia đ́nh và bằng hữu đến vậy. Anh chính là tấm gương soi cho tôi nh́n lại rơ ḿnh, t́m lại được chính ḿnh từ những mất mát. Tôi đă được chia sẻ, được an ủi ngay cả trong giây phút phân ly".
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=611003&stc=1&d=1399939458
Những giai thoại t́nh yêu của họ đă góp phần làm nhạc Trịnh thêm phần bay bổng, lăng mạn.
Có thể thấy, Trịnh vẫn là câu chuyện được Khánh Ly nhắc đến nhiều nhất trong lần trở lại này. Với bà, những kư ức về "người ở trọ trần gian" có lẽ là sự day dứt ám ảnh nhất. Viếng mộ Trịnh Công Sơn trong một buổi chiều loang tím, Khánh Ly vẫn không quên chọn cho ḿnh một tà áo tím. Màu tím như một sự gợi nhắc về quá khứ, như một sự trở về của kỷ niệm, một sự hội ngộ xúc động của hai con người ở hai thế giới. Kỷ niệm đă soi lối, đưa đường cho họ t́m về nhau, yêu thương nhau.
Có lẽ Khánh Ly sẽ chẳng bao giờ nghĩ bà sẽ phải chờ đợi lâu đến thế để có một cuộc hội ngộ với khán giả nước nhà. Năm mươi năm, thời gian của một nửa thế kỷ dài ngang bằng một cuộc đời ch́m nổi, long đong, biến động. Bởi thế sự trở về của Khánh Ly với những buồn vui của câu chuyện bên lề âu cũng là điều dễ hiểu. Khánh Ly chỉ có một đêm diễn duy nhất để tri ân khán giả nước nhà. Thời gian ấy quá ít ỏi, khiêm tốn so với nhiều đồng nghiệp của bà ở hải ngoại nhưng lại vừa đủ để những tâm hồn mộ điệu nhạc Trịnh cảm thấy ấm ḷng.
Trịnh và Khánh Ly đă là sự hóa thân của nhau
Với người viết, không có sự so sánh và bàn căi, Khánh Ly là người hát nhạc Trịnh hay nhất. Bà sinh ra để hát nhạc Trịnh, dẫu sau này bà c̣n hát nhiều nhạc phẩm của những nhạc sỹ khác.
Nhưng tôi hoàn toàn cảm thấy dửng dưng. Đơn giản v́ tôi không cảm thấy độ rung nồng nàn trong trái tim người hát. Có lẽ giữa Trịnh và Khánh Ly đă là sự hóa thân của nhau. Một sự ḥa điệu của tâm hồn, của âm nhạc, của cuộc đời. Không có nhạc Trịnh sẽ không có Khánh Ly và không có Khánh Ly, nhạc Trịnh ắt hẳn sẽ thiếu đi nhiều lắm những ám ảnh, lay động, bay bổng, thanh cao. Sự gặp gỡ của họ trong âm nhạc và trong cuộc đời là sự gặp gỡ của số phận và điều đó đă làm nên những giá trị bất hủ.
Bích Đào
Theo www.nguoiduatin.vn
Những trải ḷng xúc động trong ngày trở lại của danh ca Khánh Ly: "Tôi là người đă sống qua hai thế kỷ, là kẻ đi kể chuyện rong trong suốt 50 năm. Tôi đă kể cho các bạn nghe về t́nh yêu đôi lứa, t́nh bằng hữu và t́nh quê hương. Các bạn đến với tôi ngày hôm nay không phải v́ tôi đẹp hơn ngày xưa, cũng không phải giọng hát tôi bây giờ vẫn như thuở thanh xuân mà v́ những năm tháng xa cách, tôi đă trở thành kỷ niệm.
Tôi sẽ rất hạnh phúc khi được gặp lại nhạc sỹ Trịnh Công Sơn trong những khoảnh khắc quư giá nhất, trên sân khấu quê nhà". Khánh Ly mở đầu bằng những lời rưng rưng như thế về ḿnh, về Trịnh Công Sơn. Sự gan ruột của bà gợi nhắc về kỷ niệm, về những năm tháng đắng cay, tủi hờn của một đời nghệ sỹ, một kiếp đàn bà đa đoan.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=611001&stc=1&d=1399939458
"Tôi đă luôn mơ ước được trở về…"
Khánh Ly nói vậy khi được đặt câu hỏi về ḿnh. Với bà, chẳng có sự trở về nào muộn màng cả. Dù rằng bà đă phải chờ đợi 50 năm mới có được một cuộc hội ngộ đúng nghĩa với nhạc Trịnh, với khán giả. ấy vậy mà bà vẫn thốt lên thật xót xa: "Hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ nữa". Tuổi tác, thời gian đă làm Khánh Ly già đi nhiều. 50 năm lưu lạc nơi xứ người, với những biến cố, thăng trầm. Có thể bà đă sống bằng nhiều cuộc đời cộng lại.
Bây giờ sau 50 năm, có lẽ Khánh Ly vẫn thấm thía về sự ra đi, rời xa đất nước, ở thời điểm mối quan hệ Việt - Mỹ chưa b́nh thường hóa: "Nếu bây giờ tôi nói tôi là người Mỹ. Cũng đúng thôi. V́ tôi đang mang quốc tịch Mỹ. Nhưng nói thế chẳng thà tôi tự lấy dao đâm ḿnh c̣n sướng hơn. Tôi nhớ là tôi đă khóc rất lớn, khóc một cách tận t́nh, làm mọi người ngạc nhiên, khi giơ tay tuyên thệ, thề bảo vệ xứ sở này. Tôi đă từ bỏ, chối bỏ nguồn gốc của ḿnh. Bài quốc ca Mỹ vang lên như những mũi đinh nhọn hoắt đâm thẳng vào tim tôi".
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=611002&stc=1&d=1399939458
Khánh Ly đến viếng mộ Trịnh Công Sơn. Bà mặc áo dài tím như một ngụ ư gợi nhắc về kỷ niệm. Đây là màu áo đặc trưng của Huế, quê hương của Trịnh và là màu ông yêu thích lúc c̣n sống.
50 năm, chất giọng Hà Nội khàn đục của bà vẫn không thay đổi. Nh́n Khánh Ly mặc áo dài người ta vẫn nhận ra nét thanh lịch của người Tràng An trong đó. "Có một thời gian rất dài, tôi luôn mơ ước được trở về. Con người tôi quá Việt Nam, khó có thể hội nhập được với bất cứ nơi nào khác. Nhưng điều quan trọng là các con tôi. Đời sống xáo trộn là điều người lớn có thể sắp xếp được. Các con th́ không. Tôi phải chờ đợi đến lúc tất cả yên nơi yên chỗ tôi mới có thể sống một chút cho ḿnh, cho mơ ước của ḿnh. Dẫu có hơi trễ nhưng tôi mong là vẫn c̣n kịp. Một ngày sống có ư nghĩa. Đủ cho một đời".
Những ám ảnh day dứt về Trịnh Công Sơn
Thổn thức với những hồi ức của ḿnh, Khánh Ly nói: "Tôi đă như một kẻ lạc loài đi giữa cuộc đời bằng đôi chân thơ dại, bằng trái tim sớm mang nhiều vết thương, bằng cảm giác luôn lo âu, sợ hăi, mất niềm tin ở chính ḿnh và cuộc đời. Tôi đă không biết phải làm ǵ, phải làm sao. Trời đất bao la, lẽ nào không có một nơi b́nh yên cho tôi trú ẩn. Tôi mải miết đi t́m. T́m một bóng mát đủ che đời ḿnh. T́m một trái tim độ lượng để cưu mang ḿnh. T́m một người có tấm ḷng nhân hậu để dẫu mai sau có thế nào, ở cuối chân mây, góc biển, tôi vẫn cảm thấy được gần gũi, chở che và an ủi.
Bên ngoài, nắng đang lên. Căn pḥng nhỏ tịch lặng, có hai người đứng bên lề cuộc đời. Hai người ở ngoài những cuộc vui, không hề liên quan đến sự sống ồn ào, hối hả của một ngày vừa bắt đầu. Ly rượu pha nhạt, trên mặt bàn là gốc của một cây thốt nốt 100 tuổi. Tôi rút một điếu thuốc. Làn khói mỏng bay vờn. Những ngón tay gầy guộc đưa lên gọng kính. Anh bảo, nắng buồn hơn mưa. Tôi hiểu và lơ đăng nh́n ra khung cửa nhỏ. Những đốm nắng lung linh đậu trên ṿm lá xanh. Cái cây này, anh đă trồng từ năm 1973, giờ nó cũng bắt đầu già. Những ca khúc anh viết lúc nào, không ai biết.
Trong những đêm khuya một ḿnh bên ly rượu không bao giờ vơi. Trong một buổi chiều một ḿnh lặng lẽ nghe tiếng mưa nhẩy nhót trên sân nhà. Trong b́nh minh - cũng vẫn một ḿnh - chờ đợi để thấy nắng lên, để chiêm nghiệm rằng... nắng buồn hơn mưa. Ca khúc của anh và người nghe đă trở thành đôi bạn tâm giao chẳng thể chia ĺa. V́ sao tôi yêu những sáng tác của anh?
Tôi sẽ không đủ sức ngợi khen như nhiều người đă làm bởi tôi đơn giản lắm. Làm sao hiểu được v́ đâu... "con chim hót trên những cành lau"... "nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối"... ấy lại có thể nặng ḷng với quê hương, gia đ́nh và bằng hữu đến vậy. Anh chính là tấm gương soi cho tôi nh́n lại rơ ḿnh, t́m lại được chính ḿnh từ những mất mát. Tôi đă được chia sẻ, được an ủi ngay cả trong giây phút phân ly".
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=611003&stc=1&d=1399939458
Những giai thoại t́nh yêu của họ đă góp phần làm nhạc Trịnh thêm phần bay bổng, lăng mạn.
Có thể thấy, Trịnh vẫn là câu chuyện được Khánh Ly nhắc đến nhiều nhất trong lần trở lại này. Với bà, những kư ức về "người ở trọ trần gian" có lẽ là sự day dứt ám ảnh nhất. Viếng mộ Trịnh Công Sơn trong một buổi chiều loang tím, Khánh Ly vẫn không quên chọn cho ḿnh một tà áo tím. Màu tím như một sự gợi nhắc về quá khứ, như một sự trở về của kỷ niệm, một sự hội ngộ xúc động của hai con người ở hai thế giới. Kỷ niệm đă soi lối, đưa đường cho họ t́m về nhau, yêu thương nhau.
Có lẽ Khánh Ly sẽ chẳng bao giờ nghĩ bà sẽ phải chờ đợi lâu đến thế để có một cuộc hội ngộ với khán giả nước nhà. Năm mươi năm, thời gian của một nửa thế kỷ dài ngang bằng một cuộc đời ch́m nổi, long đong, biến động. Bởi thế sự trở về của Khánh Ly với những buồn vui của câu chuyện bên lề âu cũng là điều dễ hiểu. Khánh Ly chỉ có một đêm diễn duy nhất để tri ân khán giả nước nhà. Thời gian ấy quá ít ỏi, khiêm tốn so với nhiều đồng nghiệp của bà ở hải ngoại nhưng lại vừa đủ để những tâm hồn mộ điệu nhạc Trịnh cảm thấy ấm ḷng.
Trịnh và Khánh Ly đă là sự hóa thân của nhau
Với người viết, không có sự so sánh và bàn căi, Khánh Ly là người hát nhạc Trịnh hay nhất. Bà sinh ra để hát nhạc Trịnh, dẫu sau này bà c̣n hát nhiều nhạc phẩm của những nhạc sỹ khác.
Nhưng tôi hoàn toàn cảm thấy dửng dưng. Đơn giản v́ tôi không cảm thấy độ rung nồng nàn trong trái tim người hát. Có lẽ giữa Trịnh và Khánh Ly đă là sự hóa thân của nhau. Một sự ḥa điệu của tâm hồn, của âm nhạc, của cuộc đời. Không có nhạc Trịnh sẽ không có Khánh Ly và không có Khánh Ly, nhạc Trịnh ắt hẳn sẽ thiếu đi nhiều lắm những ám ảnh, lay động, bay bổng, thanh cao. Sự gặp gỡ của họ trong âm nhạc và trong cuộc đời là sự gặp gỡ của số phận và điều đó đă làm nên những giá trị bất hủ.
Bích Đào
Theo www.nguoiduatin.vn