vuitoichat
06-13-2014, 18:49
WESTMINSTER (NV).- Cuộc đời Randy là một cuộc đời đặc biệt. Đúng. Nhưng theo nghĩa nào? “Kiếp người đến với tôi không có ǵ dễ dàng hết! Cái ǵ đến với tôi cũng khó hết!”
Dễ dàng sao được với đứa bé vừa mới qua ngày đầy tháng đă được mang vào cô nhi viện. Chưa đầy năm tuổi đă phải đương đầu với định kiến “đồ Mỹ lai” cùng những trận đ̣n thừa sống thiếu chết trong thân phận của đứa con nuôi nhà nghèo đảm nhiệm công việc chăn ḅ. Lớn lên một chút lại thêm nỗi tự ti của “thân phận dư thừa” được “bán” sang tay một gia đ́nh khác để người ta làm phương tiện t́m đường sang Mỹ. Vừa ở đỉnh vinh quang của sự nghiệp ca hát chưa lâu th́ lại đối diện với những trắc trở trong đời sống hôn nhân... Cứ vậy, cho đến ngày hôm nay, cái tên Randy vừa như quen thuộc vừa như xa xôi lắm trong ḷng những người yêu nhạc.
Thế nhưng, thật lạ lùng là trong suốt buổi chuyện tṛ, tôi đă không thể nào t́m thấy được một dấu hiệu bi quan, than trách nào ở người ca sĩ một thời vang dội với “Nó”, mà chỉ thấy đằng sau đôi mắt buồn của Randy là cả một nỗi yêu thương, độ lượng và luôn đong đầy hy vọng về những cơ duyên tốt đẹp hơn sẽ đến với ḿnh trong cuộc sống.
http://younhac.com/forum/attachment.php?attac hmentid=110439&stc=1&d=1402685178
Sau đôi mắt buồn của Randy là cả một nỗi yêu thương, độ lượng và luôn đong đầy hy vọng về những cơ duyên tốt đẹp hơn sẽ đến với ḿnh trong cuộc sống. (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)
***
Nếu Randy cho rằng mọi chuyện trong đời đều bắt đầu bằng chữ duyên th́ ắt hẳn cuộc gặp gỡ giữa anh và tôi cũng là duyên.
Nhớ lại trong thời gian tôi viết liên tiếp nhiều phóng sự xoay quanh đề tài cha mẹ t́m con, con t́m cha mẹ, và thân phận của những đứa trẻ mồ côi, đặc biệt là con lai, tôi đă cố gắng t́m cách liên lạc với Randy bằng cách này, cách khác nhưng tất cả đều không xong.
Vậy mà, thật t́nh cờ, một người quen cho biết, “Randy vừa quay về sống ở Little Saigon và hy vọng có cơ hội tham gia các sinh hoạt ca hát tại đây.”
Vậy là tôi hẹn gặp anh. Trước hết để muốn t́m câu trả lời: Anh đă t́m được mẹ đẻ của ḿnh chưa? Và, tại sao những “đứa con lai” như anh dường như luôn có khuynh hướng t́m mẹ mà hiếm nghe t́m cha? Sau nữa là muốn biết lư do ǵ anh lại “rơi” quá nhanh khi đang ở đài cao danh vọng từ hơn 20 năm trước?
Công việc của một nhà báo luôn khiến tôi có những sự ṭ ṃ như thế.
***
Randy có cách nói chuyện khá thân thiện, cởi mở, không khách sáo, câu nệ.
Anh bắt đầu câu chuyện bằng cách kể lại hành tŕnh vừa đi thăm những đứa con của ḿnh, những đứa con đang ở cùng mẹ, trước khi nói về giấc mơ trở thành ca sĩ của “thằng Mỹ đen chăn ḅ.”
“Khi được mang về quê Cẩm Hà làm con nuôi, tôi cứ bị trẻ con hàng xóm trêu chọc là 'đồ Mỹ đen'. Khi buồn như vậy, tôi lại muốn mượn nhạc để có thể trải hết ḷng ḿnh, trút hết tâm sự của ḿnh vào trong lời hát. Tôi có ước mơ làm ca sĩ từ thời nhỏ xíu đó.” Randy nhớ lại.
Anh suy luận, “Tôi nghĩ ḿnh có chất giọng tốt cũng là do lúc nhỏ đi chăn ḅ, đi tưới cây về khuya, sợ ma nên cứ la lớn, hát nghêu ngao lớn lên để cho người ta biết có ḿnh, để ḿnh tự trấn an ḿnh, an ủi ḿnh thoát khỏi nỗi sợ.”
Cứ vậy mà cậu bé chăn ḅ không cùng màu da với những đứa trẻ trong xóm lớn lên với khát khao thầm kín đó.
Cho đến khi Randy sang Mỹ theo diện “con lai” vào năm 20 tuổi.
Sau những khởi đầu không lấy ǵ làm sáng sủa hơn nơi quê cha nhưng lại là đất khách, Randy cho rằng ḿnh đă bắt được một cơ hội duy nhất trong đời, đó là: đi thi hát, đoạt giải nhất, để từ đó bước vào con đường ca hát chuyên nghiệp.
“Đó là cơ hội tốt nhất trong đời mà tôi có từ xưa đến nay.” Randy thừa nhận.
Từ bệ phóng này, anh thực hiện được ước mơ ngày thơ bé: trở thành ca sĩ.
Anh tâm sự, “Hạnh phúc là những ǵ ḿnh khao khát mà ḿnh có được. Tôi có được điều ḿnh khao khát là trở thành ca sĩ.”
Ước mơ ca hát khỏa lấp được hết tất cả những ước mơ khác của cậu bé mồ côi. “Sự ca hát thay đổi tôi rất nhiều và cho tôi nhiều thứ, ngay cả những thứ tôi từng mơ ước ngày thơ bé như được đi máy bay, được đi xe lửa, được đi xe Huê Kỳ. Tôi nhớ những lúc tôi dẫn ḅ đi ăn, thấy xe lửa chạy ngang là tôi dơi mắt nh́n theo, nh́n theo cho đến khi khuất tầm mắt mới thôi. Hay khi nh́n thấy một chiếc xe hơi nào chạy qua, mà ngày xưa ḿnh cứ gọi đó là xe Huê Kỳ th́ tôi cũng đứng nh́n theo, nh́n theo cho đến khi nó chỉ c̣n là một bóng mờ và biến mất.”
“Ca hát như một bước ngoặt thay đổi hết cuộc đời tôi và cho tôi được toại nguyện tất cả.” Chàng ca sĩ của một thời làm xao động không biết bao nhiêu trái tim, cơi ḷng người hâm mộ, thổ lộ.
Tuy nhiên, cuộc đời vốn dĩ chẳng bao giờ bằng phẳng cho mọi nơi, mọi chỗ. Nó cứ phải uốn khúc, ghập ghềnh, lúc phom phom thẳng tắp, lúc lại như dằn xốc những ổ gà cho người ta đừng ngủ gục trên chặng đường dài của cuộc đời phải đi.
Randy kể, “Vào thời điểm ở đỉnh cao, mọi người biết đến tên Randy nhiều là năm 1992. Lúc đó tôi kiếm tiền rất, nhiều lắm, bởi t́nh trạng sao chép, in lậu chưa có như bây giờ.”
“Tuổi thơ tôi cực quá, bầm dập quá rồi nên đến khi kiếm ra tiền th́ ḿnh cứ chơi, kiểu như ḿnh tự bù đắp lại sự thiếu thốn của bản thân. Xài tiền không cần suy nghĩ, không nghĩ đến đầu tư, không nghĩ đến ngày mai.” Randy nhắc lại một thời vàng son bằng gương mặt thanh thản, an nhiên. Bởi, “Dẫu sao th́ cũng tiền do ḿnh làm ra, tôi chọn cách sống đó. Giờ nghĩ lại th́ thấy cũng vui thôi.”
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=294111&stc=1&d=1402685190
Ca sĩ Randy: “Kiếp người đến với tôi không có ǵ dễ dàng hết! Cái ǵ đến với tôi cũng khó hết!” (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)
Chưa đầy 3 năm ở đỉnh cao của sự nghiệp, Randy thực hiện một quyết định lớn lao: cưới vợ và theo vợ sang Úc “để đổi môi trường. Một ḿnh tung hoành một cơi th́ cũng hay.”
Nhưng, trời không ch́u ḷng người. Sau 2 năm lập gia đ́nh, “có lẽ hết duyên hay duyên tận, không ở với nhau nữa, Randy trở về Mỹ, vẫn hát cho một số trung tâm nhưng không c̣n xôn xao như thời hát với trung tâm Hải Âu.”
Tuy nhiên, cũng có cái hay là khi ở Úc và lúc trở lại quận Cam th́ Randy lại có xu hướng sáng tác.
Anh bộc bạch, “Đường đời thay đổi, bập bềnh rày đây mai đó cho tôi nhiều cảm xúc sáng tác. Bên cạnh đó, tôi cũng có cơ hội đi nhiều, gặp anh chị em lai nhiều, gặp những người mẹ có con lai, mỗi người một câu chuyện. Tôi ghi nhận lại những câu chuyện, những tâm sự đó và khi cảm xúc trỗi lên th́ viết ra thành bài hát.”
Nh́n lại các sáng tác của Randy, hầu hết xoay quanh h́nh ảnh về một người mẹ mà anh cứ khắc khoải muốn ít nhất một lần trong đời được gặp lại, bên cạnh đó là nỗi niềm, thân phận của một đứa con lai mồ côi không biết cha ḿnh là ai.
“Trong tiềm thức tôi có ba nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện t́m ba. Bởi v́ tôi không hề có một chút dấu tích ǵ hết, ngay cả một cái tên th́ làm sao mà t́m? Thế nên có một điều là cứ đến ngày lễ Cha, dù tôi đang ở trên đất Cha nhưng lại cảm thấy buồn lắm.”
“Giờ tôi cũng là một người cha, nhưng không được ở gần con để lo cho chúng nệm ấm chăn êm nên tâm trạng làm tôi đau xót nhất là giờ mỗi lần hát bài Cha vừa có cảm giác như hát cho ḿnh mà cũng là hát cho thân phận của các con tôi. 'Cha ra đi xa khuất chân trời/ Con giận đời kết nghĩa mồ côi.' Nỗi đau ḿnh như nhân đôi. Vừa đau cho ḿnh vừa đau cho các con.”
***
“C̣n mẹ anh? Hành tŕnh đi t́m mẹ anh như thế nào?” Tôi hỏi.
“Đúng nghĩa là trong suốt nhiều năm qua tôi chờ mẹ đi t́m ḿnh.” Randy trả lời.
Anh kể: Tôi không có bất kỳ một dấu tích ǵ về người mẹ đă sanh ra ḿnh, ngoại trừ khi trở về cô nhi viện Thánh Tâm, nơi má nuôi đă xin tôi về, th́ t́m thấy những ǵ thuộc về tôi chỉ là: Trần Quốc Tuấn, sang ngày 25 Tháng 1, 1971, tại bệnh viện Hải Châu, Đà Nẵng. Ngày vào cô nhi viện Thánh Tâm: 26/2/1971. Ngày được người ta xin về làm con nuôi ở Cẩm Hà: 15/11/1975. Không có tên mẹ, cũng không có tên người đưa ḿnh vào.
Anh trầm ngâm, “Tôi đăng những ḍng này trên nhiều báo chí để mẹ, nếu c̣n sống, th́ đi t́m ḿnh, chứ thực sự ḿnh làm sao t́m mẹ được. Tôi cũng hiểu, thời chiến mà, làm sao biết chuyện ǵ đă xảy ra. Nhưng, buồn.”
Dẫu nói buồn, nhưng không thể t́m ra được nét bi quan, chán nản nơi Randy. Bởi, như anh nói, “Cho tới thời điểm này th́ tôi không bỏ cuộc nhưng hài ḷng là tôi đă làm hết khả năng của ḿnh. Dù rằng tôi vẫn có những khao khát, vẫn nuôi hy vọng t́m mẹ, nhưng tôi đă có bài hát kết, coi như một sự chan ḥa. Tôi nghĩ nếu mẹ c̣n th́ mẹ cũng vui nếu biết Randy đă viết 'Hỏi mẹ giờ đây có nhớ không, hay đă quên con từ thuở nào, Mẹ hăy về đây con vẫn chờ, Thương mẹ nhiều đêm nhớ ngày mong.”
Đứa con mồ côi này tin chắc “nếu mẹ c̣n sống th́ sẽ cầu trời, nhớ đến ḿnh, cầu trời cho ḿnh sống b́nh an.”
Nói thêm về những biến động xảy ra trong cuộc đời không bằng phẳng của ḿnh, Randy mượn lời bài hát Cơi Ḷng để nói thay:
“Nếu ai có ḷng vẽ một ḍng sông, mà ḍng sông đó trong hơn cơi ḷng, tôi sẽ âm thầm ra sông lén uống, cho ḍng đời trong tựa ḍng sông.”
“Tôi xem lời bài hát này là liều thuốc giải độc mỗi khi ḿnh bị ngộ độc tinh thần: Bài hát này thay đổi tôi, làm tôi không kép ḿnh nữa, không tự nhốt ḿnh trong vỏ ốc của chính ḿnh nữa. Tôi không ân hận về tất cả những ǵ đă qua, có chăng chỉ một chút tiếc nuối. Giả sử nếu giờ có những cơ hội tốt th́ ḿnh sẽ biết nắm giữ và làm cho nó tốt hơn chứ không có kiểu chơi xả láng sáng về sớm như xưa.”
Và, Randy, người ca sĩ “da màu”, vẫn đang chờ đợi một cơ duyên nào đó sẽ đến với ḿnh, để được tiếp tục đắm ḿnh trong niềm hạnh phúc được hát, hát thật nhiều, cho quên đi những khó khăn luôn đến với anh trong cuộc đời này.
Ngọc Lan/Người Việt
Dễ dàng sao được với đứa bé vừa mới qua ngày đầy tháng đă được mang vào cô nhi viện. Chưa đầy năm tuổi đă phải đương đầu với định kiến “đồ Mỹ lai” cùng những trận đ̣n thừa sống thiếu chết trong thân phận của đứa con nuôi nhà nghèo đảm nhiệm công việc chăn ḅ. Lớn lên một chút lại thêm nỗi tự ti của “thân phận dư thừa” được “bán” sang tay một gia đ́nh khác để người ta làm phương tiện t́m đường sang Mỹ. Vừa ở đỉnh vinh quang của sự nghiệp ca hát chưa lâu th́ lại đối diện với những trắc trở trong đời sống hôn nhân... Cứ vậy, cho đến ngày hôm nay, cái tên Randy vừa như quen thuộc vừa như xa xôi lắm trong ḷng những người yêu nhạc.
Thế nhưng, thật lạ lùng là trong suốt buổi chuyện tṛ, tôi đă không thể nào t́m thấy được một dấu hiệu bi quan, than trách nào ở người ca sĩ một thời vang dội với “Nó”, mà chỉ thấy đằng sau đôi mắt buồn của Randy là cả một nỗi yêu thương, độ lượng và luôn đong đầy hy vọng về những cơ duyên tốt đẹp hơn sẽ đến với ḿnh trong cuộc sống.
http://younhac.com/forum/attachment.php?attac hmentid=110439&stc=1&d=1402685178
Sau đôi mắt buồn của Randy là cả một nỗi yêu thương, độ lượng và luôn đong đầy hy vọng về những cơ duyên tốt đẹp hơn sẽ đến với ḿnh trong cuộc sống. (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)
***
Nếu Randy cho rằng mọi chuyện trong đời đều bắt đầu bằng chữ duyên th́ ắt hẳn cuộc gặp gỡ giữa anh và tôi cũng là duyên.
Nhớ lại trong thời gian tôi viết liên tiếp nhiều phóng sự xoay quanh đề tài cha mẹ t́m con, con t́m cha mẹ, và thân phận của những đứa trẻ mồ côi, đặc biệt là con lai, tôi đă cố gắng t́m cách liên lạc với Randy bằng cách này, cách khác nhưng tất cả đều không xong.
Vậy mà, thật t́nh cờ, một người quen cho biết, “Randy vừa quay về sống ở Little Saigon và hy vọng có cơ hội tham gia các sinh hoạt ca hát tại đây.”
Vậy là tôi hẹn gặp anh. Trước hết để muốn t́m câu trả lời: Anh đă t́m được mẹ đẻ của ḿnh chưa? Và, tại sao những “đứa con lai” như anh dường như luôn có khuynh hướng t́m mẹ mà hiếm nghe t́m cha? Sau nữa là muốn biết lư do ǵ anh lại “rơi” quá nhanh khi đang ở đài cao danh vọng từ hơn 20 năm trước?
Công việc của một nhà báo luôn khiến tôi có những sự ṭ ṃ như thế.
***
Randy có cách nói chuyện khá thân thiện, cởi mở, không khách sáo, câu nệ.
Anh bắt đầu câu chuyện bằng cách kể lại hành tŕnh vừa đi thăm những đứa con của ḿnh, những đứa con đang ở cùng mẹ, trước khi nói về giấc mơ trở thành ca sĩ của “thằng Mỹ đen chăn ḅ.”
“Khi được mang về quê Cẩm Hà làm con nuôi, tôi cứ bị trẻ con hàng xóm trêu chọc là 'đồ Mỹ đen'. Khi buồn như vậy, tôi lại muốn mượn nhạc để có thể trải hết ḷng ḿnh, trút hết tâm sự của ḿnh vào trong lời hát. Tôi có ước mơ làm ca sĩ từ thời nhỏ xíu đó.” Randy nhớ lại.
Anh suy luận, “Tôi nghĩ ḿnh có chất giọng tốt cũng là do lúc nhỏ đi chăn ḅ, đi tưới cây về khuya, sợ ma nên cứ la lớn, hát nghêu ngao lớn lên để cho người ta biết có ḿnh, để ḿnh tự trấn an ḿnh, an ủi ḿnh thoát khỏi nỗi sợ.”
Cứ vậy mà cậu bé chăn ḅ không cùng màu da với những đứa trẻ trong xóm lớn lên với khát khao thầm kín đó.
Cho đến khi Randy sang Mỹ theo diện “con lai” vào năm 20 tuổi.
Sau những khởi đầu không lấy ǵ làm sáng sủa hơn nơi quê cha nhưng lại là đất khách, Randy cho rằng ḿnh đă bắt được một cơ hội duy nhất trong đời, đó là: đi thi hát, đoạt giải nhất, để từ đó bước vào con đường ca hát chuyên nghiệp.
“Đó là cơ hội tốt nhất trong đời mà tôi có từ xưa đến nay.” Randy thừa nhận.
Từ bệ phóng này, anh thực hiện được ước mơ ngày thơ bé: trở thành ca sĩ.
Anh tâm sự, “Hạnh phúc là những ǵ ḿnh khao khát mà ḿnh có được. Tôi có được điều ḿnh khao khát là trở thành ca sĩ.”
Ước mơ ca hát khỏa lấp được hết tất cả những ước mơ khác của cậu bé mồ côi. “Sự ca hát thay đổi tôi rất nhiều và cho tôi nhiều thứ, ngay cả những thứ tôi từng mơ ước ngày thơ bé như được đi máy bay, được đi xe lửa, được đi xe Huê Kỳ. Tôi nhớ những lúc tôi dẫn ḅ đi ăn, thấy xe lửa chạy ngang là tôi dơi mắt nh́n theo, nh́n theo cho đến khi khuất tầm mắt mới thôi. Hay khi nh́n thấy một chiếc xe hơi nào chạy qua, mà ngày xưa ḿnh cứ gọi đó là xe Huê Kỳ th́ tôi cũng đứng nh́n theo, nh́n theo cho đến khi nó chỉ c̣n là một bóng mờ và biến mất.”
“Ca hát như một bước ngoặt thay đổi hết cuộc đời tôi và cho tôi được toại nguyện tất cả.” Chàng ca sĩ của một thời làm xao động không biết bao nhiêu trái tim, cơi ḷng người hâm mộ, thổ lộ.
Tuy nhiên, cuộc đời vốn dĩ chẳng bao giờ bằng phẳng cho mọi nơi, mọi chỗ. Nó cứ phải uốn khúc, ghập ghềnh, lúc phom phom thẳng tắp, lúc lại như dằn xốc những ổ gà cho người ta đừng ngủ gục trên chặng đường dài của cuộc đời phải đi.
Randy kể, “Vào thời điểm ở đỉnh cao, mọi người biết đến tên Randy nhiều là năm 1992. Lúc đó tôi kiếm tiền rất, nhiều lắm, bởi t́nh trạng sao chép, in lậu chưa có như bây giờ.”
“Tuổi thơ tôi cực quá, bầm dập quá rồi nên đến khi kiếm ra tiền th́ ḿnh cứ chơi, kiểu như ḿnh tự bù đắp lại sự thiếu thốn của bản thân. Xài tiền không cần suy nghĩ, không nghĩ đến đầu tư, không nghĩ đến ngày mai.” Randy nhắc lại một thời vàng son bằng gương mặt thanh thản, an nhiên. Bởi, “Dẫu sao th́ cũng tiền do ḿnh làm ra, tôi chọn cách sống đó. Giờ nghĩ lại th́ thấy cũng vui thôi.”
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=294111&stc=1&d=1402685190
Ca sĩ Randy: “Kiếp người đến với tôi không có ǵ dễ dàng hết! Cái ǵ đến với tôi cũng khó hết!” (H́nh: Ngọc Lan/Người Việt)
Chưa đầy 3 năm ở đỉnh cao của sự nghiệp, Randy thực hiện một quyết định lớn lao: cưới vợ và theo vợ sang Úc “để đổi môi trường. Một ḿnh tung hoành một cơi th́ cũng hay.”
Nhưng, trời không ch́u ḷng người. Sau 2 năm lập gia đ́nh, “có lẽ hết duyên hay duyên tận, không ở với nhau nữa, Randy trở về Mỹ, vẫn hát cho một số trung tâm nhưng không c̣n xôn xao như thời hát với trung tâm Hải Âu.”
Tuy nhiên, cũng có cái hay là khi ở Úc và lúc trở lại quận Cam th́ Randy lại có xu hướng sáng tác.
Anh bộc bạch, “Đường đời thay đổi, bập bềnh rày đây mai đó cho tôi nhiều cảm xúc sáng tác. Bên cạnh đó, tôi cũng có cơ hội đi nhiều, gặp anh chị em lai nhiều, gặp những người mẹ có con lai, mỗi người một câu chuyện. Tôi ghi nhận lại những câu chuyện, những tâm sự đó và khi cảm xúc trỗi lên th́ viết ra thành bài hát.”
Nh́n lại các sáng tác của Randy, hầu hết xoay quanh h́nh ảnh về một người mẹ mà anh cứ khắc khoải muốn ít nhất một lần trong đời được gặp lại, bên cạnh đó là nỗi niềm, thân phận của một đứa con lai mồ côi không biết cha ḿnh là ai.
“Trong tiềm thức tôi có ba nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện t́m ba. Bởi v́ tôi không hề có một chút dấu tích ǵ hết, ngay cả một cái tên th́ làm sao mà t́m? Thế nên có một điều là cứ đến ngày lễ Cha, dù tôi đang ở trên đất Cha nhưng lại cảm thấy buồn lắm.”
“Giờ tôi cũng là một người cha, nhưng không được ở gần con để lo cho chúng nệm ấm chăn êm nên tâm trạng làm tôi đau xót nhất là giờ mỗi lần hát bài Cha vừa có cảm giác như hát cho ḿnh mà cũng là hát cho thân phận của các con tôi. 'Cha ra đi xa khuất chân trời/ Con giận đời kết nghĩa mồ côi.' Nỗi đau ḿnh như nhân đôi. Vừa đau cho ḿnh vừa đau cho các con.”
***
“C̣n mẹ anh? Hành tŕnh đi t́m mẹ anh như thế nào?” Tôi hỏi.
“Đúng nghĩa là trong suốt nhiều năm qua tôi chờ mẹ đi t́m ḿnh.” Randy trả lời.
Anh kể: Tôi không có bất kỳ một dấu tích ǵ về người mẹ đă sanh ra ḿnh, ngoại trừ khi trở về cô nhi viện Thánh Tâm, nơi má nuôi đă xin tôi về, th́ t́m thấy những ǵ thuộc về tôi chỉ là: Trần Quốc Tuấn, sang ngày 25 Tháng 1, 1971, tại bệnh viện Hải Châu, Đà Nẵng. Ngày vào cô nhi viện Thánh Tâm: 26/2/1971. Ngày được người ta xin về làm con nuôi ở Cẩm Hà: 15/11/1975. Không có tên mẹ, cũng không có tên người đưa ḿnh vào.
Anh trầm ngâm, “Tôi đăng những ḍng này trên nhiều báo chí để mẹ, nếu c̣n sống, th́ đi t́m ḿnh, chứ thực sự ḿnh làm sao t́m mẹ được. Tôi cũng hiểu, thời chiến mà, làm sao biết chuyện ǵ đă xảy ra. Nhưng, buồn.”
Dẫu nói buồn, nhưng không thể t́m ra được nét bi quan, chán nản nơi Randy. Bởi, như anh nói, “Cho tới thời điểm này th́ tôi không bỏ cuộc nhưng hài ḷng là tôi đă làm hết khả năng của ḿnh. Dù rằng tôi vẫn có những khao khát, vẫn nuôi hy vọng t́m mẹ, nhưng tôi đă có bài hát kết, coi như một sự chan ḥa. Tôi nghĩ nếu mẹ c̣n th́ mẹ cũng vui nếu biết Randy đă viết 'Hỏi mẹ giờ đây có nhớ không, hay đă quên con từ thuở nào, Mẹ hăy về đây con vẫn chờ, Thương mẹ nhiều đêm nhớ ngày mong.”
Đứa con mồ côi này tin chắc “nếu mẹ c̣n sống th́ sẽ cầu trời, nhớ đến ḿnh, cầu trời cho ḿnh sống b́nh an.”
Nói thêm về những biến động xảy ra trong cuộc đời không bằng phẳng của ḿnh, Randy mượn lời bài hát Cơi Ḷng để nói thay:
“Nếu ai có ḷng vẽ một ḍng sông, mà ḍng sông đó trong hơn cơi ḷng, tôi sẽ âm thầm ra sông lén uống, cho ḍng đời trong tựa ḍng sông.”
“Tôi xem lời bài hát này là liều thuốc giải độc mỗi khi ḿnh bị ngộ độc tinh thần: Bài hát này thay đổi tôi, làm tôi không kép ḿnh nữa, không tự nhốt ḿnh trong vỏ ốc của chính ḿnh nữa. Tôi không ân hận về tất cả những ǵ đă qua, có chăng chỉ một chút tiếc nuối. Giả sử nếu giờ có những cơ hội tốt th́ ḿnh sẽ biết nắm giữ và làm cho nó tốt hơn chứ không có kiểu chơi xả láng sáng về sớm như xưa.”
Và, Randy, người ca sĩ “da màu”, vẫn đang chờ đợi một cơ duyên nào đó sẽ đến với ḿnh, để được tiếp tục đắm ḿnh trong niềm hạnh phúc được hát, hát thật nhiều, cho quên đi những khó khăn luôn đến với anh trong cuộc đời này.
Ngọc Lan/Người Việt