Romano
06-13-2014, 18:59
Lâu lâu, nhớ Tổ Quốc Không Gian, nh́n lên trời, nơi có những con c̣ trắng đang bay lượn giống như... ḿnh ngày xưa, hai ông phi công càng không tránh khỏi ngậm ngùi thương nhớ.
Khoảng đầu thập niên 80, vào một buổi tối mùa Thu, trong một nhà hàng Việt Nam ở phía tây ngạn thành phố New Orleans, khoảng gần 2 trăm cựu quân nhân mà đa số là cựu quân nhân Không Quân, thân hữu và gia đ́nh của họ ngồi gần nghẹt kín mấy chục cái bàn. Mùa băo tố đă qua, mọi người thở phào ra nhẹ nhỏm và bắt đầu nghĩ đến những ngày lễ lớn sắp tới như Lễ Tạ Ơn, Lễ Giáng Sinh, Tết Tây, Tết Ta. Thêm vào đó, mùa chơi banh bầu dục cũng vừa bắt đầu, làm nhiều người, nhất là những người có máu đỏ đen trở nên bận rộn.
http://intermati.com/hanna/2014/06m/13d/95.jpg
http://intermati.com/hanna/2014/06m/13d/96.png
Chiều hôm ấy, tất cả đang chờ đợi một nhân vật vô cùng quan trọng ...
Trong khi chờ đợi, ḷng xuân phơi phới, họ uống bia, uống rượu, nói chuyện tầm phào với nhau và đặc biệt, đốt thuốc lá thở khói dầy đặc nhà hàng làm cho mấy bà mấy cô muốn nghẹt thở nhưng không ai thắc mắc, không ai than phiền. Lư do là các bà đă chịu đựng chuyện này từ bao nhiêu năm nay, từ những ngày c̣n ở Việt Nam cơ cực nên đă quen rồi. Các ông có quyền hút và chúng tôi có quyền ... ngửi khói, than phiền hay phản đối là ... không tốt, là ăn hiếp chồng, là sẽ có chuyện.
Ở gần cuối pḥng, chỗ quan trọng nhất sát ngay sân khấu, dĩ nhiên, là một cái bàn dành cho những nhân vật quan trọng mà người Việt ḿnh thường gọi là bàn VIP. Bàn VIP được trải khăn bàn trắng để tăng phần trịnh thượng, muốn nhấn mạnh cho mọi người thấy rằng bàn này khác với những bàn khác, đều có khăn bàn đỏ.
Trên bàn VIP là một sô nước đá, 6 chai sô đa Perrie, 4 gói thuốc lá 555, 4 cái gạc tàn, 2 chai Martin XO tức là loại rượu mắc tiền nhất và một b́nh hoa thật lớn ngay phía giữa. Ở trước b́nh hoa là một cái huy hiệu Không Quân Việt Nam bằng đồng với mấy chữ «Tổ Quốc Không Gian» ôm một con rồng, coi rất là oai phong lẫm liệt. Ngoài ra, c̣n có muỗng nỉa các loại được sắp xếp một cách rất là mỹ thuật và khéo léo.
Ai nh́n vào bàn VIP thế nào cũng phải đoán rằng bàn này có lẽ được dành cho một nhân vật quan trọng của Không Quân Việt Nam.
Ai đoán như thế th́ quả thật là ... đúng, bởi cái nhân vật sẽ ngồi vào bàn đó, và cũng cái nhân vật mà mọi người đang chờ đợi ấy chính là cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít, cựu Tư Lệnh Không Quân Việt Nam, cựu Thủ Tướng Việt Nam Cộng Hoà ...
Cách đây 1 tháng, khoảng 500 cái thiệp mời đă được gởi đi đến khắp mọi người trong thành phố, từ lính cho đến dân đều nhận được. Thiệp mời một số được gởi bằng bưu điện nhưng đa số là được chuyền tay bởi anh em cựu quân nhân Không Quân.
Thiệp mời được kư tên bởi cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít, nội dung muốn mời anh em cựu quân nhân và gia đ́nh đến dùng một bữa cơm tối thân mật để bàn về một chương tŕnh làm ăn vĩ đại, với số vốn lên tới khoảng 100 triệu USD, do nhà băng lớn nhất địa phương là nhà băng First Jefferson National Bank bảo trợ và cho mượn vốn. Thiệp c̣n cho biết là sẽ có đại diện của nhà băng tới dùng cơm và nói chuyện.
Thiệp mời không nói rơ chương tŕnh làm ăn là chương tŕnh ǵ, nhưng hai cái tên, một là cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít và hai là First Jefferson National Bank cũng đủ làm cho người được mời cảm thấy ḿnh bỗng trở thành một nhân vật quan trọng và ... có tiền. Mẹ bố, ngày xưa ở Việt Nam được tới gần ông cựu thiếu tướng đă là một vinh hạnh, làm đếch ǵ mà được ông tướng mời đến «dùng cơm tối thân mật» để bàn chuyện làm ăn như thế này. Thêm vào đó, con số 100 triệu USD và cái tên nhà băng First Jefferson National Bank làm cho ai cũng thấy ḿnh là một tay có tiền, có chút máu ... tài phiệt trong người.
Nhưng dân New Orleans không phải ai cũng ngu cả ...
Có một tay kia, ngày xưa làm công chức lớn ở Bộ Tài Chánh, sang đây làm nghề kế toán, sau khi xem thiệp, nhăn mặt lại và nói với anh Không Quân vừa mời ḿnh:
- Bố láo. Hai vợ chồng cha Kít nổi tiếng là tổ sư lường gạt ở Cali, mụ vợ chuyên môn mượn tiền không trả, ông chồng đi ăn không bao giờ trả tiền, dân Cali chán quá không ai cho lừa nữa nên mới vác mặt sang đây ăn lừa tiếp, làm đếch ǵ có tiền mà tính tới chuyện làm ăn tới 100 triệu USD?
Ông Không Quân nghe thế th́ đỏ mặt lên chống chế:
- Ông nói thế là ông không biết ǵ. Ông tướng quen lớn, oai danh khắp bốn phương trời, ông tướng muốn mượn bao nhiêu tiền chả được.
Ông công chức vốn là hạng phổi ḅ, nói liền:
- Ông là quân nhân, ngày xưa chỉ biết lái tàu bay, ông không biết ǵ mới là đúng. Để tôi giảng cho ông nghe về cách làm việc của nhà băng bên Mỹ ...
Thế là ông bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để giảng cho ông phi công nghe về cách nhà băng ở Hoa Kỳ làm việc rồi kết luận:
- Nhà băng cho vay th́ phải chắc ăn, ông tướng nhà anh có ǵ để bảo đảm cho số tiền họ cho mượn? Vốn liếng th́ không có một xu, tài th́ tôi không biết làm được cái ǵ, và người Mỹ họ không có t́nh cảm, họ không cần biết tiếng tăm, họ chỉ biết lợi nhuận, làm sao họ dám cho ông tướng mượn tiền? Nói tới đây tôi mới nhớ, thiệp mời hoàn toàn không nói ǵ về cái chương tŕnh làm ăn của ông tướng là ǵ. Ông nghĩ ông ấy sẽ làm ǵ ở cái thành phố ăn chơi này với số vốn 100 triệu USD?
Ông phi công không trả lời được, lắc đầu. Ông công chức vỗ vai ông phi công nói:
- Chỗ quen biết, tôi khuyên ông, chớ có bỏ tiền ra mà đầu tư ǵ cả. Vợ chồng cha Kít này nổi tiếng là dân chuyên môn đi lừa thiên hạ, đừng để bị lừa.
Ông phi công không c̣n phản đối nữa mà bắt tay cám ơn từ giă ông công chức. Lên xe, ông phi công vừa mở máy vừa suy nghĩ. Cách đó chừng một năm, khi vợ chồng cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít từ giă Cali về định cư ở New Orleans, đủ thứ tiếng đồn đi theo vợ chồng ông. Toàn là những tiếng đồn xấu, tuyệt không có ǵ tốt. Là một cựu phi công, giống như bao nhiêu cựu phi công khác, anh là một người rất ngưỡng mộ ông cựu tư lệnh, cho nên anh coi những tiếng đồn đó không ra ǵ. Nhưng sau một năm tiếp xúc và sinh hoạt với ông tướng, anh lần lần thấy những tiếng đồn đó không phải vô căn cứ hoàn toàn. Cộng thêm hôm nay, sau khi những lời nói đến từ một người mà anh rất quư mến, anh bắt đầu suy nghĩ lại ...
Cha này không chừng nói đúng, nhưng anh đă trót nhận lời làm trưởng ban tổ chức cho buỗi cơm thân mật v́ một lư do thầm kín mà chỉ có ḿnh anh biết nên đành phải làm tṛn bổn phận ḿnh. Từ văn pḥng kế toán, anh lái xe thẳng tới nhà hàng «Sài G̣n Mây Bay».
Nếu ai để ư một chút th́ phải nhận ra rằng, bất cứ cái bảng hiệu nào ở Hải Ngoại này mà có mang những cái tên có dính dáng tới gió, mây, trời, chim, không gian và núi non th́ chủ nhân của nó nhất định phải là một ông cựu quân nhân Không Quân. Nhà hàng này cũng thế, chủ nhân của nó là một cựu phi công Việt Nam. Hai người là bạn thân nhau từ những ngày c̣n ở Việt Nam, cần gặp nhau để bàn nốt chương tŕnh tổ chức sắp tới.
Chủ nhân nhà hàng «Sài G̣n Mây Bay» đang ngồi hút thuốc uống bia với mấy người bạn th́ nh́n thấy người bạn trưởng ban tổ chức bước vào, mặt mày không có vẻ ǵ vui lắm. Anh nói ngay:
- Nam ơi, chuyện ǵ mà mặt mày coi hăm tài thế? Vợ không cho ... chơi tối qua à?
Nam, tên người phi công vừa rời văn pḥng kế toán, lắc đầu cười nhẹ, trả lời nửa dối nửa thật:
- Mẹ, vợ không cho làm t́nh th́ tao c̣n cám ơn. Nhưng hôm nay tao thấy hơi mệt một chút thôi. Sao, c̣n mày thế nào, Thanh?
Thanh kéo cái ghế:
- Mày nói đúng. Tụi ḿnh ngày càng già mà mấy mụ th́ chẳng già chút nào, cứ ăn uống cho phỡn ra rồi đ̣i hỏi đủ thứ, làm sao trả bài cho đầy đủ như hồi c̣n trẻ được. Thôi, ngôi xuống đây uống một chai cho nó đỡ mệt đă rồi ḿnh bàn chuyện. Tao có chuyện quan trọng cần hỏi mày.
Một màn bắt tay diễn ra, Nam ngồi xuống giữa mấy người, đa số cũng là cựu quân nhân Không Quân.
Sau vài hớp bia, ông chủ quán vào ngay vấn đề:
- Theo như lời yêu cầu của mày, tao đă chuẩn bị 250 phần ăn, giá 25 USD một phần, tổng cộng là 6250 USD.
Nam hơi giật ḿnh:
- 25 đồng một phần, sao mắc thế?
Thanh đưa tay ra phản đối:
- Tao chưa nói hết. Nhà hàng sẽ có một bàn VIP đặc biệt dành riêng cho ông tướng và quan khách không lấy tiền. Nội cái tiền rượu và tiền thuốc lá và tiền hoa của cái bàn VIP này cũng mất toi của tao hết ngàn USD rồi. Không Quân ḿnh không tổ chức th́ thôi, c̣n tổ chức th́ phải ra tổ chức, nếu không bằng Huỳnh Hữu Bạc ngày xưa th́ cũng phải ... gần gần.
Nam thành thực nói:
- Mày làm ăn th́ phải có lời, tao không dám thắc mắc, tao chỉ sợ anh em than phiền thôi.
- Lại cứ lo xa. Hôm nọ uống rượu với ông tướng, ông tướng bảo tao là nhà băng First Jefferson National Bank sẽ đài thọ cho bữa tiệc này mà.
Nghe như thế th́ mặt mày Nam bỗng rạng rỡ lên:
- Như thế th́ tốt quá, nhưng sao tao không nghe ông tướng nói ǵ cả.
Thanh chưa kịp trả lời th́ Nam lại tiếp:
- Nói thật với mày, mấy hôm nay tao đang lo về vụ này. Ḿnh mời người ta tới ăn nói là để bàn chuyện làm ăn mà “chạt” tiền th́ coi kỳ quá. Nếu nhà băng First Jefferson National Bank chịu đài thọ cho bữa tiệc th́ c̣n ǵ tốt bằng.
Thanh vỗ vai bạn:
- Mày cứ lo xa, hôm tao nhậu với ông tướng, ông tướng mấy lần bảo tao là nhà hàng phải cho ăn uống như thế nào đừng để mất mặt ông tướng, tiền bạc không thành vấn đề. Ông tướng c̣n yêu thương Không Quân lắm, ông tướng không muốn Không Quân Việt Nam bị thiên hạ coi thường.
Nam nói:
- Nếu ông tướng muốn thế th́ ḿnh khỏi cần phải đặt cái bàn ngay cửa để thâu tiền của bá tánh.
- Mày là trưởng ban tổ chức, mày muốn làm sao th́ tuỳ mày, phần tao, tao chỉ cần thâu đủ số vốn 6250 đồng là tao vui rồi ...
- Mày khỏi phải lo chuyện đó, nhưng để tao check lại với ông tướng xem đă. Chừng nào tao nghe tận miệng ông tướng nói th́ tao mới yên tâm.
Ông chủ lại nói:
- Khi mày nói chuyện với ông tướng, mày nói luôn là nhà hàng cần một nửa số tiền đặc cọc tức là 3000 USD. Tao cần số tiền đó càng sớm càng tốt.
- Mày để tao cố gắng.
- Cố gắng cái con khỉ. Tao nói trước, không có tiền đặc cọc là không có bữa tiệc cơm thân mật đâu nhé.
Nam lườm bạn:
- Từ từ, làm ǵ mà ép nhau thế?
- Tao có ép là ép nhà băng First Jefferson National Bank v́ chúng nó là người trả tiền chứ có ép mày đâu. Bố khỉ, Không Quân Việt Nam sao mà yếu thế. Thôi uống đi mày...
Nói th́ dễ nhưng muốn gặp ông tướng không phải là chuyện dễ. Lư do là vợ chồng ông tướng không có ... nhà riêng, không có chỗ ở cố định. Hôm th́ vợ chồng ông tá túc ở nhà ông tá này, hôm khác lại ghé qua chỗ khác sang hơn, gần hơn. V́ thế, Nam t́m ông mấy lần mà không gặp. Thêm vào đó, Nam vẫn c̣n phải đi làm suốt ngày, chỉ rảnh được buổi chiều, nhưng buổi chiều th́ ông tướng luôn luôn đi nhậu, không ai biết ở đâu. Nam bực ḿnh vô cùng, nhưng đă lỡ nhận trọng trách, không thể bỏ ngang được.
Nam đă bực ḿnh như thế nhưng có người c̣n bực ḿnh hơn cả Nam. Đó là Thanh, chủ quán “Sài G̣n Mây Bay”. V́ Nam không có nhà để nghe điện thoại cho nên mỗi ngày, Thanh để khoảng 30 cái lời nhắn trong máy của Nam. Mới đầu th́ c̣n nhẹ nhàng nhưng càng lúc th́ càng găng, và cuối cùng th́ biến thành hăm doạ sẽ huỷ bỏ bữa tiệc.
Phần Nam, sau một ngày lao động mệt nhọc, về nhà bấm máy th́ lại bị nghe những lời than phiền, mới đầu anh cũng thấy áy náy, nhưng sau đó th́ chán nản quá, anh lờ luôn. Và chính Nam, anh cũng đă nghĩ đến chuyện huỷ bỏ bữa tiệc ...
Nhưng may cho cả hai người, cỡ chừng tuần lễ trước khi tổ chức, không hiểu nhờ ngọn gió nào thổi, ông tướng nhà ta dẫn một bọn đàn em chừng 7 người kéo vào quán Sài G̣n Mây Bay ăn nhậu.
Thanh đang ngồi ngáp vặt nh́n thấy th́ liền đứng lên dơ tay chào ông tướng theo kiểu nhà binh, xun xoe:
- Kính mời Thiếu Tướng và anh em ngồi.
Ông tướng cũng chào đáp lễ theo kiểu nhà binh, chia nhau ra ngồi và hỏi tới tấp:
- Quán cậu có ǵ ăn ngon nhất?
Chủ quán chưa kịp trả lời th́ ông tướng lại hỏi:
- Quán cậu có cổ nhắc XO, đem ra vài chai coi. Sô đa Perrier nhé, thứ khác không uống được.
Cứ thế và cứ thế, chỉ trong ṿng một tiếng đồng hồ, trên bàn đă toàn la liệt đồ ăn cùng thức uống. Toàn là thứ mắc tiền. Rượu th́ XO, thức ăn toàn là tôm hùm, bí tết. Mọi người ăn uống tận t́nh, cười nói oang oang, văng tục bừa băi, ai nh́n vào đố đoán được một người ngồi trong bàn ngày xưa cũng đă làm đến tư lệnh Không Quân Việt Nam.
Khoảng đầu thập niên 80, vào một buổi tối mùa Thu, trong một nhà hàng Việt Nam ở phía tây ngạn thành phố New Orleans, khoảng gần 2 trăm cựu quân nhân mà đa số là cựu quân nhân Không Quân, thân hữu và gia đ́nh của họ ngồi gần nghẹt kín mấy chục cái bàn. Mùa băo tố đă qua, mọi người thở phào ra nhẹ nhỏm và bắt đầu nghĩ đến những ngày lễ lớn sắp tới như Lễ Tạ Ơn, Lễ Giáng Sinh, Tết Tây, Tết Ta. Thêm vào đó, mùa chơi banh bầu dục cũng vừa bắt đầu, làm nhiều người, nhất là những người có máu đỏ đen trở nên bận rộn.
http://intermati.com/hanna/2014/06m/13d/95.jpg
http://intermati.com/hanna/2014/06m/13d/96.png
Chiều hôm ấy, tất cả đang chờ đợi một nhân vật vô cùng quan trọng ...
Trong khi chờ đợi, ḷng xuân phơi phới, họ uống bia, uống rượu, nói chuyện tầm phào với nhau và đặc biệt, đốt thuốc lá thở khói dầy đặc nhà hàng làm cho mấy bà mấy cô muốn nghẹt thở nhưng không ai thắc mắc, không ai than phiền. Lư do là các bà đă chịu đựng chuyện này từ bao nhiêu năm nay, từ những ngày c̣n ở Việt Nam cơ cực nên đă quen rồi. Các ông có quyền hút và chúng tôi có quyền ... ngửi khói, than phiền hay phản đối là ... không tốt, là ăn hiếp chồng, là sẽ có chuyện.
Ở gần cuối pḥng, chỗ quan trọng nhất sát ngay sân khấu, dĩ nhiên, là một cái bàn dành cho những nhân vật quan trọng mà người Việt ḿnh thường gọi là bàn VIP. Bàn VIP được trải khăn bàn trắng để tăng phần trịnh thượng, muốn nhấn mạnh cho mọi người thấy rằng bàn này khác với những bàn khác, đều có khăn bàn đỏ.
Trên bàn VIP là một sô nước đá, 6 chai sô đa Perrie, 4 gói thuốc lá 555, 4 cái gạc tàn, 2 chai Martin XO tức là loại rượu mắc tiền nhất và một b́nh hoa thật lớn ngay phía giữa. Ở trước b́nh hoa là một cái huy hiệu Không Quân Việt Nam bằng đồng với mấy chữ «Tổ Quốc Không Gian» ôm một con rồng, coi rất là oai phong lẫm liệt. Ngoài ra, c̣n có muỗng nỉa các loại được sắp xếp một cách rất là mỹ thuật và khéo léo.
Ai nh́n vào bàn VIP thế nào cũng phải đoán rằng bàn này có lẽ được dành cho một nhân vật quan trọng của Không Quân Việt Nam.
Ai đoán như thế th́ quả thật là ... đúng, bởi cái nhân vật sẽ ngồi vào bàn đó, và cũng cái nhân vật mà mọi người đang chờ đợi ấy chính là cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít, cựu Tư Lệnh Không Quân Việt Nam, cựu Thủ Tướng Việt Nam Cộng Hoà ...
Cách đây 1 tháng, khoảng 500 cái thiệp mời đă được gởi đi đến khắp mọi người trong thành phố, từ lính cho đến dân đều nhận được. Thiệp mời một số được gởi bằng bưu điện nhưng đa số là được chuyền tay bởi anh em cựu quân nhân Không Quân.
Thiệp mời được kư tên bởi cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít, nội dung muốn mời anh em cựu quân nhân và gia đ́nh đến dùng một bữa cơm tối thân mật để bàn về một chương tŕnh làm ăn vĩ đại, với số vốn lên tới khoảng 100 triệu USD, do nhà băng lớn nhất địa phương là nhà băng First Jefferson National Bank bảo trợ và cho mượn vốn. Thiệp c̣n cho biết là sẽ có đại diện của nhà băng tới dùng cơm và nói chuyện.
Thiệp mời không nói rơ chương tŕnh làm ăn là chương tŕnh ǵ, nhưng hai cái tên, một là cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít và hai là First Jefferson National Bank cũng đủ làm cho người được mời cảm thấy ḿnh bỗng trở thành một nhân vật quan trọng và ... có tiền. Mẹ bố, ngày xưa ở Việt Nam được tới gần ông cựu thiếu tướng đă là một vinh hạnh, làm đếch ǵ mà được ông tướng mời đến «dùng cơm tối thân mật» để bàn chuyện làm ăn như thế này. Thêm vào đó, con số 100 triệu USD và cái tên nhà băng First Jefferson National Bank làm cho ai cũng thấy ḿnh là một tay có tiền, có chút máu ... tài phiệt trong người.
Nhưng dân New Orleans không phải ai cũng ngu cả ...
Có một tay kia, ngày xưa làm công chức lớn ở Bộ Tài Chánh, sang đây làm nghề kế toán, sau khi xem thiệp, nhăn mặt lại và nói với anh Không Quân vừa mời ḿnh:
- Bố láo. Hai vợ chồng cha Kít nổi tiếng là tổ sư lường gạt ở Cali, mụ vợ chuyên môn mượn tiền không trả, ông chồng đi ăn không bao giờ trả tiền, dân Cali chán quá không ai cho lừa nữa nên mới vác mặt sang đây ăn lừa tiếp, làm đếch ǵ có tiền mà tính tới chuyện làm ăn tới 100 triệu USD?
Ông Không Quân nghe thế th́ đỏ mặt lên chống chế:
- Ông nói thế là ông không biết ǵ. Ông tướng quen lớn, oai danh khắp bốn phương trời, ông tướng muốn mượn bao nhiêu tiền chả được.
Ông công chức vốn là hạng phổi ḅ, nói liền:
- Ông là quân nhân, ngày xưa chỉ biết lái tàu bay, ông không biết ǵ mới là đúng. Để tôi giảng cho ông nghe về cách làm việc của nhà băng bên Mỹ ...
Thế là ông bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để giảng cho ông phi công nghe về cách nhà băng ở Hoa Kỳ làm việc rồi kết luận:
- Nhà băng cho vay th́ phải chắc ăn, ông tướng nhà anh có ǵ để bảo đảm cho số tiền họ cho mượn? Vốn liếng th́ không có một xu, tài th́ tôi không biết làm được cái ǵ, và người Mỹ họ không có t́nh cảm, họ không cần biết tiếng tăm, họ chỉ biết lợi nhuận, làm sao họ dám cho ông tướng mượn tiền? Nói tới đây tôi mới nhớ, thiệp mời hoàn toàn không nói ǵ về cái chương tŕnh làm ăn của ông tướng là ǵ. Ông nghĩ ông ấy sẽ làm ǵ ở cái thành phố ăn chơi này với số vốn 100 triệu USD?
Ông phi công không trả lời được, lắc đầu. Ông công chức vỗ vai ông phi công nói:
- Chỗ quen biết, tôi khuyên ông, chớ có bỏ tiền ra mà đầu tư ǵ cả. Vợ chồng cha Kít này nổi tiếng là dân chuyên môn đi lừa thiên hạ, đừng để bị lừa.
Ông phi công không c̣n phản đối nữa mà bắt tay cám ơn từ giă ông công chức. Lên xe, ông phi công vừa mở máy vừa suy nghĩ. Cách đó chừng một năm, khi vợ chồng cựu Thiếu Tướng Nguyễn Kít từ giă Cali về định cư ở New Orleans, đủ thứ tiếng đồn đi theo vợ chồng ông. Toàn là những tiếng đồn xấu, tuyệt không có ǵ tốt. Là một cựu phi công, giống như bao nhiêu cựu phi công khác, anh là một người rất ngưỡng mộ ông cựu tư lệnh, cho nên anh coi những tiếng đồn đó không ra ǵ. Nhưng sau một năm tiếp xúc và sinh hoạt với ông tướng, anh lần lần thấy những tiếng đồn đó không phải vô căn cứ hoàn toàn. Cộng thêm hôm nay, sau khi những lời nói đến từ một người mà anh rất quư mến, anh bắt đầu suy nghĩ lại ...
Cha này không chừng nói đúng, nhưng anh đă trót nhận lời làm trưởng ban tổ chức cho buỗi cơm thân mật v́ một lư do thầm kín mà chỉ có ḿnh anh biết nên đành phải làm tṛn bổn phận ḿnh. Từ văn pḥng kế toán, anh lái xe thẳng tới nhà hàng «Sài G̣n Mây Bay».
Nếu ai để ư một chút th́ phải nhận ra rằng, bất cứ cái bảng hiệu nào ở Hải Ngoại này mà có mang những cái tên có dính dáng tới gió, mây, trời, chim, không gian và núi non th́ chủ nhân của nó nhất định phải là một ông cựu quân nhân Không Quân. Nhà hàng này cũng thế, chủ nhân của nó là một cựu phi công Việt Nam. Hai người là bạn thân nhau từ những ngày c̣n ở Việt Nam, cần gặp nhau để bàn nốt chương tŕnh tổ chức sắp tới.
Chủ nhân nhà hàng «Sài G̣n Mây Bay» đang ngồi hút thuốc uống bia với mấy người bạn th́ nh́n thấy người bạn trưởng ban tổ chức bước vào, mặt mày không có vẻ ǵ vui lắm. Anh nói ngay:
- Nam ơi, chuyện ǵ mà mặt mày coi hăm tài thế? Vợ không cho ... chơi tối qua à?
Nam, tên người phi công vừa rời văn pḥng kế toán, lắc đầu cười nhẹ, trả lời nửa dối nửa thật:
- Mẹ, vợ không cho làm t́nh th́ tao c̣n cám ơn. Nhưng hôm nay tao thấy hơi mệt một chút thôi. Sao, c̣n mày thế nào, Thanh?
Thanh kéo cái ghế:
- Mày nói đúng. Tụi ḿnh ngày càng già mà mấy mụ th́ chẳng già chút nào, cứ ăn uống cho phỡn ra rồi đ̣i hỏi đủ thứ, làm sao trả bài cho đầy đủ như hồi c̣n trẻ được. Thôi, ngôi xuống đây uống một chai cho nó đỡ mệt đă rồi ḿnh bàn chuyện. Tao có chuyện quan trọng cần hỏi mày.
Một màn bắt tay diễn ra, Nam ngồi xuống giữa mấy người, đa số cũng là cựu quân nhân Không Quân.
Sau vài hớp bia, ông chủ quán vào ngay vấn đề:
- Theo như lời yêu cầu của mày, tao đă chuẩn bị 250 phần ăn, giá 25 USD một phần, tổng cộng là 6250 USD.
Nam hơi giật ḿnh:
- 25 đồng một phần, sao mắc thế?
Thanh đưa tay ra phản đối:
- Tao chưa nói hết. Nhà hàng sẽ có một bàn VIP đặc biệt dành riêng cho ông tướng và quan khách không lấy tiền. Nội cái tiền rượu và tiền thuốc lá và tiền hoa của cái bàn VIP này cũng mất toi của tao hết ngàn USD rồi. Không Quân ḿnh không tổ chức th́ thôi, c̣n tổ chức th́ phải ra tổ chức, nếu không bằng Huỳnh Hữu Bạc ngày xưa th́ cũng phải ... gần gần.
Nam thành thực nói:
- Mày làm ăn th́ phải có lời, tao không dám thắc mắc, tao chỉ sợ anh em than phiền thôi.
- Lại cứ lo xa. Hôm nọ uống rượu với ông tướng, ông tướng bảo tao là nhà băng First Jefferson National Bank sẽ đài thọ cho bữa tiệc này mà.
Nghe như thế th́ mặt mày Nam bỗng rạng rỡ lên:
- Như thế th́ tốt quá, nhưng sao tao không nghe ông tướng nói ǵ cả.
Thanh chưa kịp trả lời th́ Nam lại tiếp:
- Nói thật với mày, mấy hôm nay tao đang lo về vụ này. Ḿnh mời người ta tới ăn nói là để bàn chuyện làm ăn mà “chạt” tiền th́ coi kỳ quá. Nếu nhà băng First Jefferson National Bank chịu đài thọ cho bữa tiệc th́ c̣n ǵ tốt bằng.
Thanh vỗ vai bạn:
- Mày cứ lo xa, hôm tao nhậu với ông tướng, ông tướng mấy lần bảo tao là nhà hàng phải cho ăn uống như thế nào đừng để mất mặt ông tướng, tiền bạc không thành vấn đề. Ông tướng c̣n yêu thương Không Quân lắm, ông tướng không muốn Không Quân Việt Nam bị thiên hạ coi thường.
Nam nói:
- Nếu ông tướng muốn thế th́ ḿnh khỏi cần phải đặt cái bàn ngay cửa để thâu tiền của bá tánh.
- Mày là trưởng ban tổ chức, mày muốn làm sao th́ tuỳ mày, phần tao, tao chỉ cần thâu đủ số vốn 6250 đồng là tao vui rồi ...
- Mày khỏi phải lo chuyện đó, nhưng để tao check lại với ông tướng xem đă. Chừng nào tao nghe tận miệng ông tướng nói th́ tao mới yên tâm.
Ông chủ lại nói:
- Khi mày nói chuyện với ông tướng, mày nói luôn là nhà hàng cần một nửa số tiền đặc cọc tức là 3000 USD. Tao cần số tiền đó càng sớm càng tốt.
- Mày để tao cố gắng.
- Cố gắng cái con khỉ. Tao nói trước, không có tiền đặc cọc là không có bữa tiệc cơm thân mật đâu nhé.
Nam lườm bạn:
- Từ từ, làm ǵ mà ép nhau thế?
- Tao có ép là ép nhà băng First Jefferson National Bank v́ chúng nó là người trả tiền chứ có ép mày đâu. Bố khỉ, Không Quân Việt Nam sao mà yếu thế. Thôi uống đi mày...
Nói th́ dễ nhưng muốn gặp ông tướng không phải là chuyện dễ. Lư do là vợ chồng ông tướng không có ... nhà riêng, không có chỗ ở cố định. Hôm th́ vợ chồng ông tá túc ở nhà ông tá này, hôm khác lại ghé qua chỗ khác sang hơn, gần hơn. V́ thế, Nam t́m ông mấy lần mà không gặp. Thêm vào đó, Nam vẫn c̣n phải đi làm suốt ngày, chỉ rảnh được buổi chiều, nhưng buổi chiều th́ ông tướng luôn luôn đi nhậu, không ai biết ở đâu. Nam bực ḿnh vô cùng, nhưng đă lỡ nhận trọng trách, không thể bỏ ngang được.
Nam đă bực ḿnh như thế nhưng có người c̣n bực ḿnh hơn cả Nam. Đó là Thanh, chủ quán “Sài G̣n Mây Bay”. V́ Nam không có nhà để nghe điện thoại cho nên mỗi ngày, Thanh để khoảng 30 cái lời nhắn trong máy của Nam. Mới đầu th́ c̣n nhẹ nhàng nhưng càng lúc th́ càng găng, và cuối cùng th́ biến thành hăm doạ sẽ huỷ bỏ bữa tiệc.
Phần Nam, sau một ngày lao động mệt nhọc, về nhà bấm máy th́ lại bị nghe những lời than phiền, mới đầu anh cũng thấy áy náy, nhưng sau đó th́ chán nản quá, anh lờ luôn. Và chính Nam, anh cũng đă nghĩ đến chuyện huỷ bỏ bữa tiệc ...
Nhưng may cho cả hai người, cỡ chừng tuần lễ trước khi tổ chức, không hiểu nhờ ngọn gió nào thổi, ông tướng nhà ta dẫn một bọn đàn em chừng 7 người kéo vào quán Sài G̣n Mây Bay ăn nhậu.
Thanh đang ngồi ngáp vặt nh́n thấy th́ liền đứng lên dơ tay chào ông tướng theo kiểu nhà binh, xun xoe:
- Kính mời Thiếu Tướng và anh em ngồi.
Ông tướng cũng chào đáp lễ theo kiểu nhà binh, chia nhau ra ngồi và hỏi tới tấp:
- Quán cậu có ǵ ăn ngon nhất?
Chủ quán chưa kịp trả lời th́ ông tướng lại hỏi:
- Quán cậu có cổ nhắc XO, đem ra vài chai coi. Sô đa Perrier nhé, thứ khác không uống được.
Cứ thế và cứ thế, chỉ trong ṿng một tiếng đồng hồ, trên bàn đă toàn la liệt đồ ăn cùng thức uống. Toàn là thứ mắc tiền. Rượu th́ XO, thức ăn toàn là tôm hùm, bí tết. Mọi người ăn uống tận t́nh, cười nói oang oang, văng tục bừa băi, ai nh́n vào đố đoán được một người ngồi trong bàn ngày xưa cũng đă làm đến tư lệnh Không Quân Việt Nam.