Romano
06-15-2014, 19:58
Tưng bừng với Giải Túc Cầu Thế Giới 2014
Hoài Mỹ
Ngày mai, thứ Năm, 12-6-2014, cũng vào giờ này - giờ Cali, Hoa Kỳ - Giải Túc Cầu Thế Giới hay tên quen gọi là World Cup lần thứ 20, sẽ được khai mạc ở Ba Tây (Brasil) với trận thư hùng đầu tiên giữa đội tuyển chủ nhà Ba Tây và Croatia trên sân Sao Paulo. Hẳn nhiên là tưng bừng và “hoành tráng” đến “can không nổi.” Nói “can không nổi” ở đây không có ư nhằm cho vui cửa vui nhà hoặc để dỡn chơi, nhưng là một “sự thật phũ phàng.”
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=625389&stc=1&d=1402862287
Một người đang đi ngang một bức tường được vẽ h́nh ảnh cho thấy niềm đam mê đá banh tại Ba Tây ngày 9/6/2014 ở Rio de Janeiro. (Getty Images)
Nguyên nhân v́ không phải là toàn thể “nhân dân ta” Ba Tây đều “hồ hởi phấn khởi” trước vinh dự được FIFA (Tổ Chức Túc Cầu Thế Giới) giao phó cho việc tổ chức World Cup 2014, mặc dù xưa nay Ba Tây rất hâm mộ môn bóng đá đến độ coi môn thể thao này như một thứ tôn giáo hay quèn ra như một loại thuốc phiện; trái lại, số đông dân chúng phản đối, “đánh giá” World Cup là một nỗi nhục cho Ba Tây nói chung, là một cú “bạt tai” vào mặt giới nghèo trong thời gian hiện đại.
Bởi thế từ năm 2002 đă diễn ra những cuộc biểu t́nh đông đảo, những cuộc xuống đường rầm rộ. Điển h́nh như năm ngoái, nhân dịp Ba Tây “tổng dợt” World Cup bằng việc tổ chức Giải Túc Cầu Confederation Cup th́ đă có trên một triệu người ùa ra “tử thủ” ở khắp các đường phố của thủ đô Brasilia nhằm phản đối việc xài tiền mà họ gọi là “phí phạm vượt chỉ tiêu” cho Giải Túc Cầu Thế Giới 2014.
Nguyên nhân cụ thể là như thế này: Chi phí dành cho việc xây cất các cầu trường mới dành cho World Cup 2014 đă sơ sơ “leo thang” đến gần $50 tỉ đô la. Ngoài ra, việc bảo vệ an ninh trong hơn 4 tuần lễ với 57,000 binh sĩ thuộc Hải và Không Quận cộng với 157,000 cảnh sát, cũng móc ngân quỹ quốc gia những $2.5 tỉ đô la.
Trong khi đó tại các “xóm nhà lá,” các gia đ́nh đều “thi đua” mà “chạy ăn từng bữa toát mồ hôi,” nhưng đêm về vẫn chỉ “vỗ bụng... hơi b́nh bịch” chứ cũng chẳng có rau mà tọng vào thay thế cho bánh ḿ hay bột bắp. Hơn thế nữa, biết bao nhu cầu thực tế khác, chẳng hạn như về xă hội, giáo dục, y tế và nhà cửa... vẫn tiếp tục “giậm chân tại chỗ.” Chẳng thế mà trong các cuộc biểu t́nh, “khán giả” đă đọc được các hàng chữ viết trên những biểu ngữ, thí dụ, “Hăy cung cấp cho chúng tôi trường học với tiêu chuẩn FIFA,” “Du khách: Đừng đến xem World Cup. Đất nước nguy hiểm!”...
Pelé... ca thán
Mặc dù là đại ‘siêu sao” bóng đá từ thập niên 1950 và nay đă trên mức “thất thập cổ lai hy,” Pelé vẫn c̣n có “giá” ở quê nhà Ba Tây và vẫn là tiếng nói “ăn khách” trong lănh vực thể thao trên thế giới. Cựu “mũi nhọn” này đă đứng ra bênh vực giới “khố rách áo ôm” Ba Tây bằng cách sử dụng cái “miệng kẻ sang có gang có thép” của ḿnh qua lời phát biểu, “Tiền bạc đổ vào các cầu trường vốn đă có thể đầu tư cho trường học và bệnh viện. Ba Tây cần thiết việc này. Dứt khoát vậy. Về điểm này tôi đứng về phe những người chống đối.”
Chưa hết, “bật mí” với tạp chí thể thao Đức Sport Bild, Pelé c̣n nhấn mạnh về t́nh trạng ở Ba Tây trước World Cup là một “nỗi nhục.” Ông cho rằng nạn tham nhũng là nguyên nhân khiến cho công cuộc xây cất các cầu trường bị chậm trễ. Nhiều sân vận động được dự trù dành cho các trận tranh tài e không kịp sẵn sàng trước ngày khai mạc. Và, “Chúng tôi biết nhiều du khách World Cup hiện lo lắng về sự thể ở đây.”
Các lực lượng phản đối World Cup ở Ba Tây đă hứa hẹn sẽ c̣n “chơi đẹp,” “chơi tận t́nh” hơn nữa bằng các cuộc biểu t́nh không kém ngoạn mục trong suốt thời gian diễn ra World Cup. Điển h́nh như mấy ngày qua ngành xe điện ngầm ở thành phố Sao Paulo vẫn “nhất trí” ngưng “lao động là vinh quang,” quyết tâm “ngồi chơi xơi nước” cho đến khi nào yêu sách tăng luơng được thỏa măn... Tuy vậy người ta dự đoán sẽ có khoảng hàng triệu du khách và tối thiểu 60,000 “fans” thứ thiệt... vẫn “liều mạng sa trường” đến Ba Tây để theo dơi và chứng giám tài nghệ của 32 đội tuyển túc cầu quốc gia xuất sắc nhất toàn cầu đồng thời để thưởng thức những “của lạ” vừa tươi, đầy mát mẻ lại... giá “bèo” ở đất nước thuộc Nam Mỹ này. Đó là chưa kể tối thiểu cũng 3 triệu người Ba Tây sẽ hiện diện ở các khán đài để ủng hộ gà nhà, để hoan hô thần tượng “cây nhà lá vườn” như Neymar... cho dù họ vẫn liên tục “mỏi gối chân chồn” để “chạy ăn từng bữa toát mồ hôi” hột!
Thời gian tưng bừng của... nam giới Việt Nam hải ngoại: Đâu dễ ǵ lúc nào cũng có đá banh. Giải Euro Cup (Túc Cầu Âu Châu), Giải World Cup (Túc Cầu Thế Giới) cứ mỗi 4 năm mới có một lần, tính ra một đời người, kể từ khi biết thưởng thức túc cầu cho tới ngày nhận ra ḿnh đă gần đất xa trời, cũng chẳng được nhiều lần hưởng thụ đích thực các giải kể trên. Ấy là tôi nói về phái đực rựa với túc cầu mà thôi, chứ c̣n các bà vốn chỉ là những thành phần “kỳ đà cản mũi” chuyên nghiệp, giới “phá đám” thứ thiệt, giới “thọc gậy bánh xe”... “có bằng cấp,” khiến nam giới không c̣n được “an toàn trên xa lộ” mà ngồi tụ năm túm bảy xem các trận tranh tài nẩy lửa không c̣n tự do cụng ly bia bọt và lâu lâu... chửi thề, văng tục cho sướng cái miệng, nhất là không c̣n được “vô tư” mà móc tiền ra cá độ...
Đă hơn một tháng nay, chúng tôi (ư chỉ “đàn ông” thôi đấy nhé) đi đâu, đến đâu cũng chỉ nghe bàn tán sôi nổi về đá banh. Ly cà phê bỗng thơm hơn, bia bỗng “ngọt” hơn. Bạn bè bỗng linh hoạt hẳn, nói năng hơn pháo nổ; “thằng” nào cũng trở nên... dễ thương. Có “đứa” thường ngày chỉ hết ngồi lại nằm, “thiền” triền miên trên ghế sofa, nay như được chích “thần dược,” bỗng khỏe ngang voi. Có “đứa” mọi ngày nói đâu quên đó như thể đă “lănh đủ” chứng Alzheimer tới thời kỳ “hết thuốc chữa,” nay bỗng đọc vanh vách tên cầu thủ không sót một ai của bất cứ đội tuyển quốc gia nào. Riêng cá nhân tôi cũng vậy; thường t́nh ruồi đậu mép cũng không c̣n thèm giơ tay đuổi, kỳ này tôi như vừa được “chết đi sống lại,” có thể theo chân bà cụ 91 tuổi mà chạy “marathon”.... Tất cả đều nhờ World Cup.
Vâng, các bà vợ có thể cũng đă nhận ra nhiều hiện tượng... đổi mới nơi chồng ḿnh, do đó vừa lấy làm lạ, vừa thấy vui. Họ không thể hiểu nổi bóng đá lại có công lực nhiệm mầu đến thế sao, trong khi họ bao lần đă mang chính bản thân ḿnh ra... cám dỗ mà vẫn không “work.” Mọi thứ nơi “chàng” đều đă... liệt cả rồi, nay có World Cup ở măi tận Ba Tây xa xôi, trái hẳn giờ giấc, thảy lại được “đáp lời sông núi” trọn vẹn, giúp “chàng” động đậy được mạnh mẽ, phấn chấn khác thường và đứng dựng lên được đồng thời c̣n tỏ ra “sướng mé đ́u hiu” đều đều, nhất là trở nên vô cùng... đại lượng đối với vợ.
Chẳng thế mà có đức ông chồng cứ thúc giục vợ ḿnh hè này, từ khoảng ngày 12 tháng 6 tới 13 tháng 7, nên về Việt Nam... chơi, kẻo sau này xảy ra chiến tranh giữa Tầu Cộng và Việt Nam, muốn về cũng không về được; hoặc cần phải về thăm “mẹ già như chuối chín cây,” kẻo vào thời buổi này đồng bào Việt Nam ăn phải nhiều thứ thực phẩm của Tầu đầy hoá chất độc hại; mẹ có thể “rụng “ bất cứ lúc nào. Có ông chồng khác, chẳng hiểu sưu tầm từ bao giờ trên Internet, bỗng “tŕnh” cho vợ một lô danh sách những cửa hàng cao cấp bán toàn những y phục “sịn” và đồ trang sức thuộc loại “hàng hiệu” với giá “seo” chưa từng thấy đồng thời “chàng” c̣n ca tụng tinh thần “shopping là... b́nh minh” của nữ giới.
Có thể các bà vợ cũng biết hết “tẩy” của chồng, nhưng coi đó chỉ là “chuyện nhỏ,” trong khi các “mối lợi” thực tế lại vĩ đại gấp bội. Thử hỏi, “mấy đời bánh đúc có xương; mấy đời chồng có vẽ đường... cho mua,” nên lợi dụng dịp may... bốn năm một lần mà tha hồ “vung tiền qua cửa sổ” vào các mục mua sắm, tiêu pha, kể cả hưởng thụ đôi ba thứ “quốc cấm.”
Nói đến sự khác biệt về sở thích giữa nam và nữ giới như trên, không hẳn hoàn toàn bởi túc cầu là môn thể thao thích hợp với phái mạnh, trong khi mua sắm là “nghề của nàng.” Thế nhưng, điều gây “khổ đau” và làm mất hứng, mất sướng cho các đức ông chồng bởi chính yếu đúng như cổ nhân Việt Nam đă mách bảo, ấy là, “Vô tri bất mộ” - không biết th́ không mến. Diễn tả cách khác, chẳng thà các bà áp dụng được câu tục ngữ, “Biết th́ thưa thốt; không biết th́ dựa cột mà nghe” th́ nói thật chứ, các đức ông chồng cứ ôm lấy vợ ḿnh mà thương suốt ngày đêm; đằng này chẳng biết ǵ về đá banh mà các bà vẫn cứ “vô tư” mà lanh chanh “phát ngôn tưới hạt sen.”
Chẳng hạn, nhiều bà vẫn từng nói, “Mỗi bên 11 cầu thủ, vị chi 22 người, thay v́ chỉ có một trái banh duy nhất, tại sao không bỏ thêm vào chừng 5, 6 trái nữa, có phải họ đỡ... giành nhau không? hoặc, “Cái ‘gôn’ ǵ nhỏ xíu, hèn chi đá gần cả 2 tiếng đồng hồ mà có khi không bên nào đá lọt lưới; cứ như em í ả, em cho làm cái gôn rộng bằng cả bề ngang cái sân rồi thay v́ chỉ một người giữ khung thành, em cho đông người đứng giữ...” hoặc “lạnh lùng sương gió” hơn nữa khi các bà... đề nghị, “Theo em, bên nào cũng chơi hết ḿnh, nhưng cuối cùng chỉ một bên thắng, nhiều khi chỉ đá vào có một trái; như vậy đâu có công bằng. Bây giờ ḿnh làm hai cúp, trao cho cả hai bên, không phân biệt thắng bại; như vậy khi về nước, ai cũng vui vẻ. Thế mới gọi là thể thao, là có tinh thần thượng vơ chứ!”
Xin “thành khẩn khai báo,” chính bà xă yêu quí của tôi cũng vẫn từng phát biểu y chang như trên những khi nàng... đuối sức không đi đâu được nữa, đành bất đắc dĩ ngồi cạnh tôi để cùng xem một trận túc cầu. Những lúc đó, thú thật tôi chỉ muốn gọi 911 để cảnh sát đến bắt nàng. Thế nhưng nghĩ lại, thấy ác, tôi bèn nhớ tới những loài động vật “đông miên,” nghĩa là ngủ suốt mùa đông, và ước mơ vợ ḿnh cũng được Ơn Trên cho ngủ suốt mùa World Cup nhỉ, lợi đủ đàng! (hm)
VD
Hoài Mỹ
Ngày mai, thứ Năm, 12-6-2014, cũng vào giờ này - giờ Cali, Hoa Kỳ - Giải Túc Cầu Thế Giới hay tên quen gọi là World Cup lần thứ 20, sẽ được khai mạc ở Ba Tây (Brasil) với trận thư hùng đầu tiên giữa đội tuyển chủ nhà Ba Tây và Croatia trên sân Sao Paulo. Hẳn nhiên là tưng bừng và “hoành tráng” đến “can không nổi.” Nói “can không nổi” ở đây không có ư nhằm cho vui cửa vui nhà hoặc để dỡn chơi, nhưng là một “sự thật phũ phàng.”
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=625389&stc=1&d=1402862287
Một người đang đi ngang một bức tường được vẽ h́nh ảnh cho thấy niềm đam mê đá banh tại Ba Tây ngày 9/6/2014 ở Rio de Janeiro. (Getty Images)
Nguyên nhân v́ không phải là toàn thể “nhân dân ta” Ba Tây đều “hồ hởi phấn khởi” trước vinh dự được FIFA (Tổ Chức Túc Cầu Thế Giới) giao phó cho việc tổ chức World Cup 2014, mặc dù xưa nay Ba Tây rất hâm mộ môn bóng đá đến độ coi môn thể thao này như một thứ tôn giáo hay quèn ra như một loại thuốc phiện; trái lại, số đông dân chúng phản đối, “đánh giá” World Cup là một nỗi nhục cho Ba Tây nói chung, là một cú “bạt tai” vào mặt giới nghèo trong thời gian hiện đại.
Bởi thế từ năm 2002 đă diễn ra những cuộc biểu t́nh đông đảo, những cuộc xuống đường rầm rộ. Điển h́nh như năm ngoái, nhân dịp Ba Tây “tổng dợt” World Cup bằng việc tổ chức Giải Túc Cầu Confederation Cup th́ đă có trên một triệu người ùa ra “tử thủ” ở khắp các đường phố của thủ đô Brasilia nhằm phản đối việc xài tiền mà họ gọi là “phí phạm vượt chỉ tiêu” cho Giải Túc Cầu Thế Giới 2014.
Nguyên nhân cụ thể là như thế này: Chi phí dành cho việc xây cất các cầu trường mới dành cho World Cup 2014 đă sơ sơ “leo thang” đến gần $50 tỉ đô la. Ngoài ra, việc bảo vệ an ninh trong hơn 4 tuần lễ với 57,000 binh sĩ thuộc Hải và Không Quận cộng với 157,000 cảnh sát, cũng móc ngân quỹ quốc gia những $2.5 tỉ đô la.
Trong khi đó tại các “xóm nhà lá,” các gia đ́nh đều “thi đua” mà “chạy ăn từng bữa toát mồ hôi,” nhưng đêm về vẫn chỉ “vỗ bụng... hơi b́nh bịch” chứ cũng chẳng có rau mà tọng vào thay thế cho bánh ḿ hay bột bắp. Hơn thế nữa, biết bao nhu cầu thực tế khác, chẳng hạn như về xă hội, giáo dục, y tế và nhà cửa... vẫn tiếp tục “giậm chân tại chỗ.” Chẳng thế mà trong các cuộc biểu t́nh, “khán giả” đă đọc được các hàng chữ viết trên những biểu ngữ, thí dụ, “Hăy cung cấp cho chúng tôi trường học với tiêu chuẩn FIFA,” “Du khách: Đừng đến xem World Cup. Đất nước nguy hiểm!”...
Pelé... ca thán
Mặc dù là đại ‘siêu sao” bóng đá từ thập niên 1950 và nay đă trên mức “thất thập cổ lai hy,” Pelé vẫn c̣n có “giá” ở quê nhà Ba Tây và vẫn là tiếng nói “ăn khách” trong lănh vực thể thao trên thế giới. Cựu “mũi nhọn” này đă đứng ra bênh vực giới “khố rách áo ôm” Ba Tây bằng cách sử dụng cái “miệng kẻ sang có gang có thép” của ḿnh qua lời phát biểu, “Tiền bạc đổ vào các cầu trường vốn đă có thể đầu tư cho trường học và bệnh viện. Ba Tây cần thiết việc này. Dứt khoát vậy. Về điểm này tôi đứng về phe những người chống đối.”
Chưa hết, “bật mí” với tạp chí thể thao Đức Sport Bild, Pelé c̣n nhấn mạnh về t́nh trạng ở Ba Tây trước World Cup là một “nỗi nhục.” Ông cho rằng nạn tham nhũng là nguyên nhân khiến cho công cuộc xây cất các cầu trường bị chậm trễ. Nhiều sân vận động được dự trù dành cho các trận tranh tài e không kịp sẵn sàng trước ngày khai mạc. Và, “Chúng tôi biết nhiều du khách World Cup hiện lo lắng về sự thể ở đây.”
Các lực lượng phản đối World Cup ở Ba Tây đă hứa hẹn sẽ c̣n “chơi đẹp,” “chơi tận t́nh” hơn nữa bằng các cuộc biểu t́nh không kém ngoạn mục trong suốt thời gian diễn ra World Cup. Điển h́nh như mấy ngày qua ngành xe điện ngầm ở thành phố Sao Paulo vẫn “nhất trí” ngưng “lao động là vinh quang,” quyết tâm “ngồi chơi xơi nước” cho đến khi nào yêu sách tăng luơng được thỏa măn... Tuy vậy người ta dự đoán sẽ có khoảng hàng triệu du khách và tối thiểu 60,000 “fans” thứ thiệt... vẫn “liều mạng sa trường” đến Ba Tây để theo dơi và chứng giám tài nghệ của 32 đội tuyển túc cầu quốc gia xuất sắc nhất toàn cầu đồng thời để thưởng thức những “của lạ” vừa tươi, đầy mát mẻ lại... giá “bèo” ở đất nước thuộc Nam Mỹ này. Đó là chưa kể tối thiểu cũng 3 triệu người Ba Tây sẽ hiện diện ở các khán đài để ủng hộ gà nhà, để hoan hô thần tượng “cây nhà lá vườn” như Neymar... cho dù họ vẫn liên tục “mỏi gối chân chồn” để “chạy ăn từng bữa toát mồ hôi” hột!
Thời gian tưng bừng của... nam giới Việt Nam hải ngoại: Đâu dễ ǵ lúc nào cũng có đá banh. Giải Euro Cup (Túc Cầu Âu Châu), Giải World Cup (Túc Cầu Thế Giới) cứ mỗi 4 năm mới có một lần, tính ra một đời người, kể từ khi biết thưởng thức túc cầu cho tới ngày nhận ra ḿnh đă gần đất xa trời, cũng chẳng được nhiều lần hưởng thụ đích thực các giải kể trên. Ấy là tôi nói về phái đực rựa với túc cầu mà thôi, chứ c̣n các bà vốn chỉ là những thành phần “kỳ đà cản mũi” chuyên nghiệp, giới “phá đám” thứ thiệt, giới “thọc gậy bánh xe”... “có bằng cấp,” khiến nam giới không c̣n được “an toàn trên xa lộ” mà ngồi tụ năm túm bảy xem các trận tranh tài nẩy lửa không c̣n tự do cụng ly bia bọt và lâu lâu... chửi thề, văng tục cho sướng cái miệng, nhất là không c̣n được “vô tư” mà móc tiền ra cá độ...
Đă hơn một tháng nay, chúng tôi (ư chỉ “đàn ông” thôi đấy nhé) đi đâu, đến đâu cũng chỉ nghe bàn tán sôi nổi về đá banh. Ly cà phê bỗng thơm hơn, bia bỗng “ngọt” hơn. Bạn bè bỗng linh hoạt hẳn, nói năng hơn pháo nổ; “thằng” nào cũng trở nên... dễ thương. Có “đứa” thường ngày chỉ hết ngồi lại nằm, “thiền” triền miên trên ghế sofa, nay như được chích “thần dược,” bỗng khỏe ngang voi. Có “đứa” mọi ngày nói đâu quên đó như thể đă “lănh đủ” chứng Alzheimer tới thời kỳ “hết thuốc chữa,” nay bỗng đọc vanh vách tên cầu thủ không sót một ai của bất cứ đội tuyển quốc gia nào. Riêng cá nhân tôi cũng vậy; thường t́nh ruồi đậu mép cũng không c̣n thèm giơ tay đuổi, kỳ này tôi như vừa được “chết đi sống lại,” có thể theo chân bà cụ 91 tuổi mà chạy “marathon”.... Tất cả đều nhờ World Cup.
Vâng, các bà vợ có thể cũng đă nhận ra nhiều hiện tượng... đổi mới nơi chồng ḿnh, do đó vừa lấy làm lạ, vừa thấy vui. Họ không thể hiểu nổi bóng đá lại có công lực nhiệm mầu đến thế sao, trong khi họ bao lần đă mang chính bản thân ḿnh ra... cám dỗ mà vẫn không “work.” Mọi thứ nơi “chàng” đều đă... liệt cả rồi, nay có World Cup ở măi tận Ba Tây xa xôi, trái hẳn giờ giấc, thảy lại được “đáp lời sông núi” trọn vẹn, giúp “chàng” động đậy được mạnh mẽ, phấn chấn khác thường và đứng dựng lên được đồng thời c̣n tỏ ra “sướng mé đ́u hiu” đều đều, nhất là trở nên vô cùng... đại lượng đối với vợ.
Chẳng thế mà có đức ông chồng cứ thúc giục vợ ḿnh hè này, từ khoảng ngày 12 tháng 6 tới 13 tháng 7, nên về Việt Nam... chơi, kẻo sau này xảy ra chiến tranh giữa Tầu Cộng và Việt Nam, muốn về cũng không về được; hoặc cần phải về thăm “mẹ già như chuối chín cây,” kẻo vào thời buổi này đồng bào Việt Nam ăn phải nhiều thứ thực phẩm của Tầu đầy hoá chất độc hại; mẹ có thể “rụng “ bất cứ lúc nào. Có ông chồng khác, chẳng hiểu sưu tầm từ bao giờ trên Internet, bỗng “tŕnh” cho vợ một lô danh sách những cửa hàng cao cấp bán toàn những y phục “sịn” và đồ trang sức thuộc loại “hàng hiệu” với giá “seo” chưa từng thấy đồng thời “chàng” c̣n ca tụng tinh thần “shopping là... b́nh minh” của nữ giới.
Có thể các bà vợ cũng biết hết “tẩy” của chồng, nhưng coi đó chỉ là “chuyện nhỏ,” trong khi các “mối lợi” thực tế lại vĩ đại gấp bội. Thử hỏi, “mấy đời bánh đúc có xương; mấy đời chồng có vẽ đường... cho mua,” nên lợi dụng dịp may... bốn năm một lần mà tha hồ “vung tiền qua cửa sổ” vào các mục mua sắm, tiêu pha, kể cả hưởng thụ đôi ba thứ “quốc cấm.”
Nói đến sự khác biệt về sở thích giữa nam và nữ giới như trên, không hẳn hoàn toàn bởi túc cầu là môn thể thao thích hợp với phái mạnh, trong khi mua sắm là “nghề của nàng.” Thế nhưng, điều gây “khổ đau” và làm mất hứng, mất sướng cho các đức ông chồng bởi chính yếu đúng như cổ nhân Việt Nam đă mách bảo, ấy là, “Vô tri bất mộ” - không biết th́ không mến. Diễn tả cách khác, chẳng thà các bà áp dụng được câu tục ngữ, “Biết th́ thưa thốt; không biết th́ dựa cột mà nghe” th́ nói thật chứ, các đức ông chồng cứ ôm lấy vợ ḿnh mà thương suốt ngày đêm; đằng này chẳng biết ǵ về đá banh mà các bà vẫn cứ “vô tư” mà lanh chanh “phát ngôn tưới hạt sen.”
Chẳng hạn, nhiều bà vẫn từng nói, “Mỗi bên 11 cầu thủ, vị chi 22 người, thay v́ chỉ có một trái banh duy nhất, tại sao không bỏ thêm vào chừng 5, 6 trái nữa, có phải họ đỡ... giành nhau không? hoặc, “Cái ‘gôn’ ǵ nhỏ xíu, hèn chi đá gần cả 2 tiếng đồng hồ mà có khi không bên nào đá lọt lưới; cứ như em í ả, em cho làm cái gôn rộng bằng cả bề ngang cái sân rồi thay v́ chỉ một người giữ khung thành, em cho đông người đứng giữ...” hoặc “lạnh lùng sương gió” hơn nữa khi các bà... đề nghị, “Theo em, bên nào cũng chơi hết ḿnh, nhưng cuối cùng chỉ một bên thắng, nhiều khi chỉ đá vào có một trái; như vậy đâu có công bằng. Bây giờ ḿnh làm hai cúp, trao cho cả hai bên, không phân biệt thắng bại; như vậy khi về nước, ai cũng vui vẻ. Thế mới gọi là thể thao, là có tinh thần thượng vơ chứ!”
Xin “thành khẩn khai báo,” chính bà xă yêu quí của tôi cũng vẫn từng phát biểu y chang như trên những khi nàng... đuối sức không đi đâu được nữa, đành bất đắc dĩ ngồi cạnh tôi để cùng xem một trận túc cầu. Những lúc đó, thú thật tôi chỉ muốn gọi 911 để cảnh sát đến bắt nàng. Thế nhưng nghĩ lại, thấy ác, tôi bèn nhớ tới những loài động vật “đông miên,” nghĩa là ngủ suốt mùa đông, và ước mơ vợ ḿnh cũng được Ơn Trên cho ngủ suốt mùa World Cup nhỉ, lợi đủ đàng! (hm)
VD