PinaColada
07-15-2014, 01:50
PN - Chồng sáng tác - vợ hát và từng được yêu thích với nhiều ca khúc Con gái, Cà phê một ḿnh, Xe đạp ơi, Ba ngọn nến lung linh… Năm 2005, vợ chồng Phương Thảo - Ngọc Lễ đă định cư tại Mỹ để đoàn tụ với người cha thất lạc 28 năm của Phương Thảo. Sau chín năm mới lại được đứng trên sân khấu quê nhà trong chương tŕnh Câu chuyện âm nhạc tối 13/7, cả hai vẫn như ngày xưa, ôm đàn hát những giai điệu nhẹ nhàng quen thuộc. Có khác chăng, hai “ngọn nến” nhỏ xíu ngày nào giờ đă cao lớn hơn khi hát bên cạnh bố mẹ.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=637236&stc=1&d=1405389019
* Trong ca khúc Ba ngọn nến lung linh anh đă viết "Vương vấn bước chân ra đi, ấm áp trái tim quay về". Điều này có ứng với sự ra đi cách đây chín năm và quay về lần này của anh chị?
- Ngày ra đi, nhiều người hỏi, có phải chúng tôi đi t́m môi trường biểu diễn mới và có tiếc không khi từ bỏ những ǵ đang có? Thật ra, chúng tôi không từ bỏ, âm nhạc ở đâu cũng vẫn là âm nhạc, chúng tôi sẽ vẫn sống với âm nhạc suốt đời dù bằng h́nh thức nào. C̣n t́m môi trường biểu diễn ư? Lại càng không. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng, ḿnh phải đi để con cái có cơ hội tốt hơn. Đến giờ tôi vẫn thấy quyết định đó là chính xác. Môi trường học tập bên đó rất kích thích tư duy sáng tạo của bọn trẻ.
C̣n nếu hỏi cảm xúc của ngày ra đi và ngày trở về th́ thật khó diễn tả. Rời nơi ḿnh đă sinh ra, lớn lên, nơi bao bạn bè người thân của ḿnh ở đó, sao mà không vương vấn. Quay về ư? Đây không phải lần đầu, chúng tôi từng nhiều lần về thăm gia đ́nh và cho các con nghỉ hè. Lần nào về Việt Nam cũng thấy ấm áp.
* Chín năm, đủ để mọi bỡ ngỡ ban đầu nơi xứ người qua đi, nếu có một niềm nhớ nào đọng lại th́ đó là ǵ?
- Là những ly cà phê. Bên ly cà phê đó là bạn bè, là người thân, là buổi chiều thong dong với những câu chuyện phiếm… Tất cả không c̣n nữa. Bù lại, sang bên này các cháu sống gần hơn với ông ngoại, Thảo gần hơn với bố ḿnh. Thảo cũng có thời gian để chăm con nhiều hơn v́ đa phần làm việc tại nhà.
* Nhiều đứa trẻ rời Việt Nam quá sớm sẽ khó t́m thấy "Việt Nam tính" trong người khi chúng lớn lên. Chị giữ điều ấy cho hai bé Na và Nấm như thế nào?
- Khi hai con tôi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, chúng nhắm mắt hít một hơi dài rồi nói: mùi Việt Nam! Về nhà, hai đứa nói với các d́ thấy món ăn nào ngon mua hết cho con đi. Cứ như các con tôi phải hít thở, phải ăn đủ "chất Việt Nam" để bù những ngày bên Mỹ (cười).
Cả Na và Nấm đều thích âm nhạc, Nấm lại có phần yêu văn chương nên chúng mơ mộng và có những cách cảm thụ riêng. Ở Mỹ, gia đ́nh tôi có hai nguyên tắc: bữa cơm chiều phải có đủ thành viên và nói tiếng Việt cùng nhau. Dĩ nhiên trong bữa ăn đó có nhiều món ăn Việt do chúng tôi nấu. Bữa cơm chính là thời khắc đoàn viên sau mỗi ngày, nên vừa ăn vừa tṛ chuyện, chia sẻ những cảm xúc, những điều ḿnh đă gặp. V́ vậy, bữa ăn của gia đ́nh chúng tôi có một đặc điểm là… ăn rất lâu. Na và Nấm thường trao đổi với nhau bằng tiếng Anh, trẻ con mà, chúng cần nhanh và dễ dàng với nhau, nhưng nói chuyện với bố mẹ là phải tiếng Việt. Chúng tôi vẫn cho Na và Nấm đi học tiếng Việt đấy!
* Cuộc sống của anh chị ra sao khi cả bốn người đều đi học?
- Vợ chồng tôi học âm nhạc, ngoài việc nâng cao kiến thức c̣n để bắt kịp con. Khó tin nhưng thật đấy! Bọn trẻ bây giờ thu nạp kiến thức nhiều và nhanh lắm, cha mẹ không học là bị bỏ lại ngay, mà vợ chồng tôi th́ lại muốn cả bốn người trong gia đ́nh đồng hành. Sau giờ học, buổi chiều và tối là thời gian trong nhà rất rộn ràng. Ăn tối xong Na và Nấm làm bài tập, tập piano, guitar, chơi games… Hôm nào rảnh th́ cả nhà cùng xem phim.
Thu nhập của chúng tôi chủ yếu dựa vào việc làm pḥng thu tại nhà chứ không đi biểu diễn. Chỉ có Phương Thảo thỉnh thoảng diễn ở trường ḿnh đang theo học (Phương Thảo đang học âm nhạc tại một trường college ở bang California nơi gia đ́nh sinh sống - cũng là trường Na và Nấm đang học). Chúng tôi không dư dả ǵ, chỉ vừa đủ để sống cuộc sống nhẹ nhàng của ḿnh. Với Phương Thảo, từ lúc đi học đă hiểu hơn những ǵ thuộc về khâu sáng tác của chồng.
* Anh chị vẫn theo dơi âm nhạc nước nhà?
- Có chứ! Khi đi học bên đó, môn lịch sử âm nhạc thế giới chẳng hạn, chúng tôi mới thấy những ǵ đang diễn ra tại Việt Nam là tất yếu. Việc tồn tại những quan điểm âm nhạc khác nhau, hay hai ḍng nhạc đối nghịch nhau, sự hỗn loạn của thị trường giải trí… mà chúng ta đang có đều là điều tất yếu của một hành tŕnh phát triển. Trước khi đến với bất kỳ sự ổn định nào, có một giai đoạn hỗn loạn như thế. Chúng tôi cũng đang ấp ủ một vài kế hoạch âm nhạc tại quê hương. Từ ngày sống bên đó, Ngọc Lễ sáng tác được thêm nhiều bài. Vẫn là những ca khúc nhẹ nhàng về t́nh yêu.
* Có vẻ Na và Nấm đang đi theo con đường của bố mẹ. Đó là sự định hướng của anh chị?
- Từ nhỏ Na và Nấm đă thích âm nhạc, nhất là Na. Cháu lại có năng khiếu về sáng tác nên chúng tôi không cần phải định hướng ǵ cả. Hai cháu đă có nhiều sáng tác rồi đấy. Bài Ba ngọn nến lung linh th́ sau khi Ngọc Lễ dịch lời Anh, hai cháu chưa đồng ư nên tự hoàn chỉnh lại. Mới đây gia đ́nh có một sáng tác chung là bài Tôi mơ, dựa trên ư tưởng của Na và Nấm. Đó là bài hát trong trẻo, nói về mong ước một thế giới yên b́nh hơn. Thật ra cũng chưa có ǵ nhiều, nhưng nh́n vào những ǵ ở lúc này th́ đă thấy sau này Na và Nấm hơn bố mẹ rồi đấy.
Chúng tôi cũng có dự định sẽ có một đêm nhạc riêng của cả gia đ́nh. Trước mắt, riêng hay chung ǵ cũng được, chỉ cần cả bốn người cùng nhau hát trên sân khấu là vui rồi. Ở Mỹ, chúng tôi không thích đi diễn nhiều v́ ngại phải để hai con ở nhà.
Vơ Hà (thực hiện)
Theo phunuonline.com.vn
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=637236&stc=1&d=1405389019
* Trong ca khúc Ba ngọn nến lung linh anh đă viết "Vương vấn bước chân ra đi, ấm áp trái tim quay về". Điều này có ứng với sự ra đi cách đây chín năm và quay về lần này của anh chị?
- Ngày ra đi, nhiều người hỏi, có phải chúng tôi đi t́m môi trường biểu diễn mới và có tiếc không khi từ bỏ những ǵ đang có? Thật ra, chúng tôi không từ bỏ, âm nhạc ở đâu cũng vẫn là âm nhạc, chúng tôi sẽ vẫn sống với âm nhạc suốt đời dù bằng h́nh thức nào. C̣n t́m môi trường biểu diễn ư? Lại càng không. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng, ḿnh phải đi để con cái có cơ hội tốt hơn. Đến giờ tôi vẫn thấy quyết định đó là chính xác. Môi trường học tập bên đó rất kích thích tư duy sáng tạo của bọn trẻ.
C̣n nếu hỏi cảm xúc của ngày ra đi và ngày trở về th́ thật khó diễn tả. Rời nơi ḿnh đă sinh ra, lớn lên, nơi bao bạn bè người thân của ḿnh ở đó, sao mà không vương vấn. Quay về ư? Đây không phải lần đầu, chúng tôi từng nhiều lần về thăm gia đ́nh và cho các con nghỉ hè. Lần nào về Việt Nam cũng thấy ấm áp.
* Chín năm, đủ để mọi bỡ ngỡ ban đầu nơi xứ người qua đi, nếu có một niềm nhớ nào đọng lại th́ đó là ǵ?
- Là những ly cà phê. Bên ly cà phê đó là bạn bè, là người thân, là buổi chiều thong dong với những câu chuyện phiếm… Tất cả không c̣n nữa. Bù lại, sang bên này các cháu sống gần hơn với ông ngoại, Thảo gần hơn với bố ḿnh. Thảo cũng có thời gian để chăm con nhiều hơn v́ đa phần làm việc tại nhà.
* Nhiều đứa trẻ rời Việt Nam quá sớm sẽ khó t́m thấy "Việt Nam tính" trong người khi chúng lớn lên. Chị giữ điều ấy cho hai bé Na và Nấm như thế nào?
- Khi hai con tôi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, chúng nhắm mắt hít một hơi dài rồi nói: mùi Việt Nam! Về nhà, hai đứa nói với các d́ thấy món ăn nào ngon mua hết cho con đi. Cứ như các con tôi phải hít thở, phải ăn đủ "chất Việt Nam" để bù những ngày bên Mỹ (cười).
Cả Na và Nấm đều thích âm nhạc, Nấm lại có phần yêu văn chương nên chúng mơ mộng và có những cách cảm thụ riêng. Ở Mỹ, gia đ́nh tôi có hai nguyên tắc: bữa cơm chiều phải có đủ thành viên và nói tiếng Việt cùng nhau. Dĩ nhiên trong bữa ăn đó có nhiều món ăn Việt do chúng tôi nấu. Bữa cơm chính là thời khắc đoàn viên sau mỗi ngày, nên vừa ăn vừa tṛ chuyện, chia sẻ những cảm xúc, những điều ḿnh đă gặp. V́ vậy, bữa ăn của gia đ́nh chúng tôi có một đặc điểm là… ăn rất lâu. Na và Nấm thường trao đổi với nhau bằng tiếng Anh, trẻ con mà, chúng cần nhanh và dễ dàng với nhau, nhưng nói chuyện với bố mẹ là phải tiếng Việt. Chúng tôi vẫn cho Na và Nấm đi học tiếng Việt đấy!
* Cuộc sống của anh chị ra sao khi cả bốn người đều đi học?
- Vợ chồng tôi học âm nhạc, ngoài việc nâng cao kiến thức c̣n để bắt kịp con. Khó tin nhưng thật đấy! Bọn trẻ bây giờ thu nạp kiến thức nhiều và nhanh lắm, cha mẹ không học là bị bỏ lại ngay, mà vợ chồng tôi th́ lại muốn cả bốn người trong gia đ́nh đồng hành. Sau giờ học, buổi chiều và tối là thời gian trong nhà rất rộn ràng. Ăn tối xong Na và Nấm làm bài tập, tập piano, guitar, chơi games… Hôm nào rảnh th́ cả nhà cùng xem phim.
Thu nhập của chúng tôi chủ yếu dựa vào việc làm pḥng thu tại nhà chứ không đi biểu diễn. Chỉ có Phương Thảo thỉnh thoảng diễn ở trường ḿnh đang theo học (Phương Thảo đang học âm nhạc tại một trường college ở bang California nơi gia đ́nh sinh sống - cũng là trường Na và Nấm đang học). Chúng tôi không dư dả ǵ, chỉ vừa đủ để sống cuộc sống nhẹ nhàng của ḿnh. Với Phương Thảo, từ lúc đi học đă hiểu hơn những ǵ thuộc về khâu sáng tác của chồng.
* Anh chị vẫn theo dơi âm nhạc nước nhà?
- Có chứ! Khi đi học bên đó, môn lịch sử âm nhạc thế giới chẳng hạn, chúng tôi mới thấy những ǵ đang diễn ra tại Việt Nam là tất yếu. Việc tồn tại những quan điểm âm nhạc khác nhau, hay hai ḍng nhạc đối nghịch nhau, sự hỗn loạn của thị trường giải trí… mà chúng ta đang có đều là điều tất yếu của một hành tŕnh phát triển. Trước khi đến với bất kỳ sự ổn định nào, có một giai đoạn hỗn loạn như thế. Chúng tôi cũng đang ấp ủ một vài kế hoạch âm nhạc tại quê hương. Từ ngày sống bên đó, Ngọc Lễ sáng tác được thêm nhiều bài. Vẫn là những ca khúc nhẹ nhàng về t́nh yêu.
* Có vẻ Na và Nấm đang đi theo con đường của bố mẹ. Đó là sự định hướng của anh chị?
- Từ nhỏ Na và Nấm đă thích âm nhạc, nhất là Na. Cháu lại có năng khiếu về sáng tác nên chúng tôi không cần phải định hướng ǵ cả. Hai cháu đă có nhiều sáng tác rồi đấy. Bài Ba ngọn nến lung linh th́ sau khi Ngọc Lễ dịch lời Anh, hai cháu chưa đồng ư nên tự hoàn chỉnh lại. Mới đây gia đ́nh có một sáng tác chung là bài Tôi mơ, dựa trên ư tưởng của Na và Nấm. Đó là bài hát trong trẻo, nói về mong ước một thế giới yên b́nh hơn. Thật ra cũng chưa có ǵ nhiều, nhưng nh́n vào những ǵ ở lúc này th́ đă thấy sau này Na và Nấm hơn bố mẹ rồi đấy.
Chúng tôi cũng có dự định sẽ có một đêm nhạc riêng của cả gia đ́nh. Trước mắt, riêng hay chung ǵ cũng được, chỉ cần cả bốn người cùng nhau hát trên sân khấu là vui rồi. Ở Mỹ, chúng tôi không thích đi diễn nhiều v́ ngại phải để hai con ở nhà.
Vơ Hà (thực hiện)
Theo phunuonline.com.vn