Romano
10-02-2014, 15:06
Văn nghệ tức văn hóa.
Người ca sĩ đơn thuần không phải chỉ hát mà họ thật sự là người làm "văn hóa", nên tất cả những hành vi, lời ăn nói của họ trước công chúng sẽ bị soi và đánh giá. Trước kia báo trí hải ngoại ít viết những bài về văn nghệ nếu có viết th́ toàn những bài khen v́ văn hóa người Việt hây có câu "Tốt khoe, xấu che". Có thể bây giờ sau những bài viết này ca sĩ phải thận trọng lời ăn tiếng nói trên sân khấu, trong thời buổi youtube, facebook này những hành động lớn nhỏ của ḿnh điều được lưu trữ lại cho hậu thế.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=667461&stc=1&d=1412262411
Tôi thường khuyên ca sĩ không nên chở củi về rừng, hát tiếng Anh ở Mỹ là chở củi về rừng. Ḿnh là người Việt sinh đẻ ở Việt Nam, ḿnh hát có hây cở nào cũng không thể bằng người Mỹ bản xứ được. Đă nhiều lần khi tôi đứng gần kỹ sư âm thanh (sound engineers) Mỹ khi họ canh chỉnh âm thanh cho ca sĩ và khi ca sĩ Việt hát nhạc ngoại, họ hỏi tôi "What is she/he singing?" (cô ấy/anh ấy đang hát tiếng ǵ vậy?). Có lần PhoBolsa TV hỏi tôi tại sao có nhiều thí sinh trong những chương tŕnh ca nhạc trong nước hát tiếng Anh? Theo tôi v́ phần lớn người Việt sính ngoại và khi hát tiếng Anh một phần nào muốn chứng minh đẳng cấp của ḿnh. Hôm nay bài viết của Ngọc Lan, một tờ báo lớn và uy tín của người Việt hải ngoại một phần nào nói lên những điều tôi nghe khán giả nói rất nhiều rồi.
Nhiều người mới nghe câu ḿnh nói không thấu hiểu nhưng từ từ đă thấm. Chợ nào, khách đó, ca sĩ nào, khán giả đó. Có thể bạn không thích hợp với những điều tác giả viết về ca sĩ TM trong bài này, nhưng có nhiều khán giả thích những điều đó nên mỗi ca sĩ có số lượng khán giả riêng của họ. Vấn để ḿnh đang nói không phải là chê bai tŕnh độ âm nhạc hoặc giọng hát của ca sĩ. Ḿnh đang nói văn hóa ứng xử và ngôn ngữ giao lưu với khán giả. Khi tŕnh diễn ở một sân khấu lớn bao gồm nhiều tần lớp và lứa tuổi, những ca sĩ trẻ thường quen cách xưng hô, họ hây chào khán giả bằng "các bạn ơi" hoặc nói với khán giả là "nếu thích bài đó th́ ḿnh chơi luôn nha". Đây là những ngôn ngữ ḿnh có thể dùng cho vũ trường khi phần lớn khán giả đến là để mua vui, uống rượu và nhảy nhót nên khán giả dễ chịu hơn. Nhưng ở những sân khấu lớn, sang trọng, nên thận trọng lời ăn tiếng nói để tránh t́nh trạng bị quơ đũa cả nắm.
Tôi chia sẽ bài viết này của tác giả Ngọc Lan sẽ có người không thích v́ họ là fan của ca sĩ ABC và khi chạm đến người ḿnh thích th́ dĩ nhiên ḿnh sẽ không vui. Mục tiêu của tôi là báo động cho ca sĩ biết rằng thời buổi văn minh, hiện đại nầy nên thận trọng lời ăn tiếng nói trên sân khấu nhất là ḿnh là ca sĩ tên tuổi, chuyên nghiệp. Nếu sở trường của ḿnh là hát th́ cứ hát để việc nói và giao lưu cho người điều khiển chương tŕnh, không ai giỏi hết trong mọi lănh vực, ông trời cho cái này sẽ lấy đi cái khác. Âm nhạc cũng như ẩm thực, mỗi người một khẩu vị. Thích hay không c̣n tùy khẩu vị và tŕnh độ văn hóa của mỗi người. Đề tài lớn hơn ở đây là văn hoá ứng xử và ngôn ngữ giao lưu với khán giả, không cần biết người đó là ai khi sử dụng những từ ngữ này với khán giả tại một sân khấu lớn điều không chấp nhận được.
Âm nhạc không có biên giới, chỉ có văn hóa có giới hạn mà thôi. Khi chúng ta phân biệt vùng miền có nghĩ chúng ta đă tự hạn chế và giới hạn kiến thức âm nhạc của bản thân ḿnh rồi v́ những định kiến, đố kỵ cá nhân. Tôi có thể không thích chính phủ TQ nhưng ca sĩ TQ không liên quan đến chính phủ của họ, và nếu tôi không phân biệt được hai điều này th́ tôi không đủ tư cách b́nh luận, b́nh phẩm văn hóa v́ chính cái văn hóa của tôi đang có vấn đề.
Nham nhở Thu Minh
Sep24
Định viết tắt tên của nữ ca sĩ này, nhưng lại nghĩ lỡ người đọc đoán ra người này người khác th́ tội nghiệp, nên cứ viết huỵch toẹt cho xong.
Tui đi xem chương tŕnh ca nhạc mang tên “Ánh Sáng Tân Kỳ” hôm tối thứ Bảy rồi ở Long Beach, cho đến hôm nay mới có thời gian ngồi xuống viết điều tui bị “ám ảnh”, mà tui ví như một sự “xâm hại tinh thần và ḷng tự trọng” từ cách ăn nói của nàng ca sĩ này.
Hehehe, nói vậy không biết có to tát quá không, nhưng chuyện là vầy:
Trong phần tŕnh diễn của ḿnh, Thu Minh hát và nhảy rất sung, mặc dù thật sự tui chả nghe được lời cổ hát là ǵ, chỉ nghe hét và gào th́ đúng hơn.
Điều đầu tiên nường này làm tui hơi “choáng” là nường là một ca sĩ từ Việt Nam sang tŕnh diễn cho khán giả Việt Nam coi, nhưng mà nường cứ tuôn tiếng Mỹ không à, “Ŕu lư?” “Đu du hia mí?” “Ai khan hia u!” “Ai phiu hót. A du hót?” “Ai nít xom qua tờ”
Hahaha, chóng mặt luôn. Tui nghe người bên cạnh hỏi “Cô này không biết tiếng Việt hả?” hahaha.
Nhưng mà đó là chuyện nhỏ như con thỏ, kệ, coi như một cách cho mọi người biết là cổ có chồng non-Vietnamese nên cổ quên tiếng Việt rồi J
Hát được đâu mấy bài th́ ai đó yêu cầu cổ hát bài Giọt Mưa Thu, một bài hát không có sự chuẩn bị trước, nhưng “dân chơi sợ ǵ mưa rơi – chơi luôn.”
Thế là trong khi chờ người đệm đàn so dây lấy nốt, nàng ca sĩ quyết định ngồi xuống ngay mé sân khấu, tḥng 2 chân xuống để tạo dáng cho bài hát. Mà nàng đang mặc váy. Chiếc váy ôm dài gần đến đầu gối.
Tui chưa kịp bật lên trong đầu tiếng khen “Quả là chuyên nghiệp có khác! Làm sao mặc váy như vậy mà có thể ngồi xuống gọn gàng và nhanh nhạy như vậy được nhỉ?” th́ bỗng nghe tiếng nàng vang trên micro, “Em không có chiếu tướng anh đâu mà lo.”
Định thần nh́n lại th́ ra nàng đang vừa nhích mông qua lại chỉnh sửa tư thế vừa nói với ông khách nào đó ngồi ngay hàng ghế trước mặt nàng.
Chưa kịp hiểu hết ư nghĩa câu nói ấy th́ nàng phang tiếp thêm câu “Này, em c̣n vắt chéo chân thế này th́ không thấy ǵ đâu!”
Cả rạp cười ồ khi tui cũng kịp hiểu điều ca sĩ này nói.
Nếu dừng lại ở đó có lẽ vẫn c̣n chấp nhận được cho một kiểu nói năng nham nhở trước công chúng. Đằng này nàng cứ đủng đỉnh vừa nhúc nhích mông cho thoải mái vị trí ngồi vừa ra rả trên micro, “Ừm, ông bà ḿnh ngày xưa nói thấy… sẽ bị xui, đúng không? Nhưng bây giờ th́ điều đó không đúng rồi. Thấy là hên đấy. Đúng không? Người ta bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ để muốn thấy đó thôi.”
Cha mẹ ơi, “bồ cũ” đưa mắt nhăn mặt ngó sang tui.
Chưa hết, nàng bồi tiếp, “Nhưng hôm nay anh đi với chị, cho nên em không ‘bi nai’ với anh được. Chịu thôi.”
Tui thật sự không biết ông khách nào khi ấy ngồi trước mặt Thu Minh, cũng như người phụ nữ đi cùng ông khách đó nghĩ ǵ, chỉ biết là sao tui thấy vừa ngượng vừa tởm quá chừng trước sự trơ trẽn đến vậy của người ca sĩ trên sân khấu!
Đă vậy, sau khi kết thúc bài hát đó, MC Thùy Dương mặt mày tươi rói bước ra nói thêm “Mấy vị mua vé VIP hàng đầu hôm nay thật đáng đồng tiền” th́ Thu Minh “chống chế” khi đứng lên “Nói thế cũng oan cho họ, có thấy ǵ đâu!”
Tui thật sự không hiểu người ta cười để cho qua đi sự gượng gạo trước cách ăn nói không chỉ nham nhở mà c̣n thô tục của cô ca sĩ này hay thực sự họ thấy cô ta đùa có duyên?
Riêng tui, tui nghĩ đó là một sự xúc phạm. Khán giả mua vé đến một rạp hát lớn như thế để xem ca nhạc, để thưởng thức nghệ thuật, chứ không phải để xem “cái” của Thu Minh. Và nếu tui là những khán giả ngồi ngay vị trí của những người mà nàng ca sĩ đùa cợt, tui sẽ kiện cô ta về tội xúc xiểm đó.
Viết đến đây, tui chợt nhớ một người bạn của tui từng nói “đi xem ca nhạc sợ ca sĩ lên nói lắm, sợ lắm, v́ họ nói một hồi thế nào cũng nham nhở à.”
Nói vậy th́ hơi quơ đũa cả nắm, bởi nhiều người vẫn nói năng rất duyên dáng, khôi hài một cách thông minh trên sân khấu đó thôi. Nhưng đúng là, ca sĩ ơi, làm ơn về học nói và cần ư thức được điều ḿnh nói.
Điều nào nên nói trên sân khấu và điều nào nên nói trong nhà chứa.
Fb
Người ca sĩ đơn thuần không phải chỉ hát mà họ thật sự là người làm "văn hóa", nên tất cả những hành vi, lời ăn nói của họ trước công chúng sẽ bị soi và đánh giá. Trước kia báo trí hải ngoại ít viết những bài về văn nghệ nếu có viết th́ toàn những bài khen v́ văn hóa người Việt hây có câu "Tốt khoe, xấu che". Có thể bây giờ sau những bài viết này ca sĩ phải thận trọng lời ăn tiếng nói trên sân khấu, trong thời buổi youtube, facebook này những hành động lớn nhỏ của ḿnh điều được lưu trữ lại cho hậu thế.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=667461&stc=1&d=1412262411
Tôi thường khuyên ca sĩ không nên chở củi về rừng, hát tiếng Anh ở Mỹ là chở củi về rừng. Ḿnh là người Việt sinh đẻ ở Việt Nam, ḿnh hát có hây cở nào cũng không thể bằng người Mỹ bản xứ được. Đă nhiều lần khi tôi đứng gần kỹ sư âm thanh (sound engineers) Mỹ khi họ canh chỉnh âm thanh cho ca sĩ và khi ca sĩ Việt hát nhạc ngoại, họ hỏi tôi "What is she/he singing?" (cô ấy/anh ấy đang hát tiếng ǵ vậy?). Có lần PhoBolsa TV hỏi tôi tại sao có nhiều thí sinh trong những chương tŕnh ca nhạc trong nước hát tiếng Anh? Theo tôi v́ phần lớn người Việt sính ngoại và khi hát tiếng Anh một phần nào muốn chứng minh đẳng cấp của ḿnh. Hôm nay bài viết của Ngọc Lan, một tờ báo lớn và uy tín của người Việt hải ngoại một phần nào nói lên những điều tôi nghe khán giả nói rất nhiều rồi.
Nhiều người mới nghe câu ḿnh nói không thấu hiểu nhưng từ từ đă thấm. Chợ nào, khách đó, ca sĩ nào, khán giả đó. Có thể bạn không thích hợp với những điều tác giả viết về ca sĩ TM trong bài này, nhưng có nhiều khán giả thích những điều đó nên mỗi ca sĩ có số lượng khán giả riêng của họ. Vấn để ḿnh đang nói không phải là chê bai tŕnh độ âm nhạc hoặc giọng hát của ca sĩ. Ḿnh đang nói văn hóa ứng xử và ngôn ngữ giao lưu với khán giả. Khi tŕnh diễn ở một sân khấu lớn bao gồm nhiều tần lớp và lứa tuổi, những ca sĩ trẻ thường quen cách xưng hô, họ hây chào khán giả bằng "các bạn ơi" hoặc nói với khán giả là "nếu thích bài đó th́ ḿnh chơi luôn nha". Đây là những ngôn ngữ ḿnh có thể dùng cho vũ trường khi phần lớn khán giả đến là để mua vui, uống rượu và nhảy nhót nên khán giả dễ chịu hơn. Nhưng ở những sân khấu lớn, sang trọng, nên thận trọng lời ăn tiếng nói để tránh t́nh trạng bị quơ đũa cả nắm.
Tôi chia sẽ bài viết này của tác giả Ngọc Lan sẽ có người không thích v́ họ là fan của ca sĩ ABC và khi chạm đến người ḿnh thích th́ dĩ nhiên ḿnh sẽ không vui. Mục tiêu của tôi là báo động cho ca sĩ biết rằng thời buổi văn minh, hiện đại nầy nên thận trọng lời ăn tiếng nói trên sân khấu nhất là ḿnh là ca sĩ tên tuổi, chuyên nghiệp. Nếu sở trường của ḿnh là hát th́ cứ hát để việc nói và giao lưu cho người điều khiển chương tŕnh, không ai giỏi hết trong mọi lănh vực, ông trời cho cái này sẽ lấy đi cái khác. Âm nhạc cũng như ẩm thực, mỗi người một khẩu vị. Thích hay không c̣n tùy khẩu vị và tŕnh độ văn hóa của mỗi người. Đề tài lớn hơn ở đây là văn hoá ứng xử và ngôn ngữ giao lưu với khán giả, không cần biết người đó là ai khi sử dụng những từ ngữ này với khán giả tại một sân khấu lớn điều không chấp nhận được.
Âm nhạc không có biên giới, chỉ có văn hóa có giới hạn mà thôi. Khi chúng ta phân biệt vùng miền có nghĩ chúng ta đă tự hạn chế và giới hạn kiến thức âm nhạc của bản thân ḿnh rồi v́ những định kiến, đố kỵ cá nhân. Tôi có thể không thích chính phủ TQ nhưng ca sĩ TQ không liên quan đến chính phủ của họ, và nếu tôi không phân biệt được hai điều này th́ tôi không đủ tư cách b́nh luận, b́nh phẩm văn hóa v́ chính cái văn hóa của tôi đang có vấn đề.
Nham nhở Thu Minh
Sep24
Định viết tắt tên của nữ ca sĩ này, nhưng lại nghĩ lỡ người đọc đoán ra người này người khác th́ tội nghiệp, nên cứ viết huỵch toẹt cho xong.
Tui đi xem chương tŕnh ca nhạc mang tên “Ánh Sáng Tân Kỳ” hôm tối thứ Bảy rồi ở Long Beach, cho đến hôm nay mới có thời gian ngồi xuống viết điều tui bị “ám ảnh”, mà tui ví như một sự “xâm hại tinh thần và ḷng tự trọng” từ cách ăn nói của nàng ca sĩ này.
Hehehe, nói vậy không biết có to tát quá không, nhưng chuyện là vầy:
Trong phần tŕnh diễn của ḿnh, Thu Minh hát và nhảy rất sung, mặc dù thật sự tui chả nghe được lời cổ hát là ǵ, chỉ nghe hét và gào th́ đúng hơn.
Điều đầu tiên nường này làm tui hơi “choáng” là nường là một ca sĩ từ Việt Nam sang tŕnh diễn cho khán giả Việt Nam coi, nhưng mà nường cứ tuôn tiếng Mỹ không à, “Ŕu lư?” “Đu du hia mí?” “Ai khan hia u!” “Ai phiu hót. A du hót?” “Ai nít xom qua tờ”
Hahaha, chóng mặt luôn. Tui nghe người bên cạnh hỏi “Cô này không biết tiếng Việt hả?” hahaha.
Nhưng mà đó là chuyện nhỏ như con thỏ, kệ, coi như một cách cho mọi người biết là cổ có chồng non-Vietnamese nên cổ quên tiếng Việt rồi J
Hát được đâu mấy bài th́ ai đó yêu cầu cổ hát bài Giọt Mưa Thu, một bài hát không có sự chuẩn bị trước, nhưng “dân chơi sợ ǵ mưa rơi – chơi luôn.”
Thế là trong khi chờ người đệm đàn so dây lấy nốt, nàng ca sĩ quyết định ngồi xuống ngay mé sân khấu, tḥng 2 chân xuống để tạo dáng cho bài hát. Mà nàng đang mặc váy. Chiếc váy ôm dài gần đến đầu gối.
Tui chưa kịp bật lên trong đầu tiếng khen “Quả là chuyên nghiệp có khác! Làm sao mặc váy như vậy mà có thể ngồi xuống gọn gàng và nhanh nhạy như vậy được nhỉ?” th́ bỗng nghe tiếng nàng vang trên micro, “Em không có chiếu tướng anh đâu mà lo.”
Định thần nh́n lại th́ ra nàng đang vừa nhích mông qua lại chỉnh sửa tư thế vừa nói với ông khách nào đó ngồi ngay hàng ghế trước mặt nàng.
Chưa kịp hiểu hết ư nghĩa câu nói ấy th́ nàng phang tiếp thêm câu “Này, em c̣n vắt chéo chân thế này th́ không thấy ǵ đâu!”
Cả rạp cười ồ khi tui cũng kịp hiểu điều ca sĩ này nói.
Nếu dừng lại ở đó có lẽ vẫn c̣n chấp nhận được cho một kiểu nói năng nham nhở trước công chúng. Đằng này nàng cứ đủng đỉnh vừa nhúc nhích mông cho thoải mái vị trí ngồi vừa ra rả trên micro, “Ừm, ông bà ḿnh ngày xưa nói thấy… sẽ bị xui, đúng không? Nhưng bây giờ th́ điều đó không đúng rồi. Thấy là hên đấy. Đúng không? Người ta bỏ ra bao nhiêu tiền cũng chỉ để muốn thấy đó thôi.”
Cha mẹ ơi, “bồ cũ” đưa mắt nhăn mặt ngó sang tui.
Chưa hết, nàng bồi tiếp, “Nhưng hôm nay anh đi với chị, cho nên em không ‘bi nai’ với anh được. Chịu thôi.”
Tui thật sự không biết ông khách nào khi ấy ngồi trước mặt Thu Minh, cũng như người phụ nữ đi cùng ông khách đó nghĩ ǵ, chỉ biết là sao tui thấy vừa ngượng vừa tởm quá chừng trước sự trơ trẽn đến vậy của người ca sĩ trên sân khấu!
Đă vậy, sau khi kết thúc bài hát đó, MC Thùy Dương mặt mày tươi rói bước ra nói thêm “Mấy vị mua vé VIP hàng đầu hôm nay thật đáng đồng tiền” th́ Thu Minh “chống chế” khi đứng lên “Nói thế cũng oan cho họ, có thấy ǵ đâu!”
Tui thật sự không hiểu người ta cười để cho qua đi sự gượng gạo trước cách ăn nói không chỉ nham nhở mà c̣n thô tục của cô ca sĩ này hay thực sự họ thấy cô ta đùa có duyên?
Riêng tui, tui nghĩ đó là một sự xúc phạm. Khán giả mua vé đến một rạp hát lớn như thế để xem ca nhạc, để thưởng thức nghệ thuật, chứ không phải để xem “cái” của Thu Minh. Và nếu tui là những khán giả ngồi ngay vị trí của những người mà nàng ca sĩ đùa cợt, tui sẽ kiện cô ta về tội xúc xiểm đó.
Viết đến đây, tui chợt nhớ một người bạn của tui từng nói “đi xem ca nhạc sợ ca sĩ lên nói lắm, sợ lắm, v́ họ nói một hồi thế nào cũng nham nhở à.”
Nói vậy th́ hơi quơ đũa cả nắm, bởi nhiều người vẫn nói năng rất duyên dáng, khôi hài một cách thông minh trên sân khấu đó thôi. Nhưng đúng là, ca sĩ ơi, làm ơn về học nói và cần ư thức được điều ḿnh nói.
Điều nào nên nói trên sân khấu và điều nào nên nói trong nhà chứa.
Fb