Romano
10-17-2014, 06:02
BỌC BÁNH DA LỢN
October 15, 2014 at 2:54am
Một buổi tối trong thành phố lạ bỗng chợt thèm được ăn miếng bánh da lợn.
Cả một thời gian dài hơn chục năm rồi ít khi nào thèm đồ ngọt tự dưng đêm nay "đổ đốn", lại thèm được cắn vào miếng bánh da lợn mềm mềm, mượt mà, man mát, beo béo, thơm thơm mùi lá dứa lẫn nước dốt dừa đến nôn nao! Khuya thế này rồi, trong khách sạn giờ này mà kiếm được miếng bánh Tây b́nh thường đă không dễ th́ nói chi tới miếng bánh da lợn?!
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=675154&stc=1&d=1413525736
Trằn trọc trên chiếc giường to thật to, bên kia khung kiếng cửa sổ mặt trăng ẩn hiện ra sau những toà cao ốc cao vút, tṛn vành vạch và sáng. Chợt nhận ra h́nh như trăng rằm ở Bắc Mỹ to và sáng hơn trăng ở Sài g̣n th́ phải! Hay tại ḿnh đang ở trên lầu cao, gần với mặt trăng hơn?
Và Sài-g̣n, ... ôi thành phố thân yêu của bao năm về trước, của thuở ấu thơ đong đầy những kỷ niệm và lấp lửng theo h́nh ảnh tội nghiệp của cô bé tóc xoă ngồi bên chiếc rổ nhựa đỏ, bên trên được úp lên một chiếc khay nhôm với năm bẩy chiếc bánh da lợn bầy trên mặt khay...
Thuở ấy của cái tuổi nhỡ nhỡ, trước cả lúc mụn cám dậy th́ tưng bừng đua nở ra trên mặt...
Một lần trời xâm xẩm tối thành phố vừa chập choạng lên đèn, đạp xe trên đường về nhà từ lớp toán học tư bỗng để ư thấy bên hông chợ Nguyễn Thiện Thuật có một cô gái ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp đàng sau khay bánh da lợn. Cô bé có khuôn mặt buồn buồn nhưng trong sáng, dễ nh́n, trong bộ đồ bộ sạch sẽ.
Ngày nào về nhà cũng phải chạy qua khu này rồi mới rẽ vào nhà và hôm nay là lần đầu tiên mới thấy cô bé này...
Gọi là gọi "cô bé" thế thôi nhưng h́nh như cô ta lớn hơn ḿnh chắc cũng vài tuổi, có lẽ con cái của một gia đ́nh quân nhân "lính nguỵ" nào đó, bố bị đi học tập, sa cơ nên mới phải ra chợ bán bánh thế này. Chạy quá cô ta một khoảng, nghĩ sao thấy tồi tội lại ṿng lại. Rồi phân vân không dám dừng, và cứ thế mà ṿng tới ṿng lui cho vài ṿng. Và rồi lần cuối bậm gan thắng xe...
Khay bánh trông nghèo nàn và lạc lơng bên cạnh những xe ḿ, xe hủ tíu đèn gió đá sáng rỡ. Cô bán bánh thấy có người thắng xe lại trước ḿnh ngước lên cặp mắt long lanh thoáng nét mừng rỡ.
Thế là c̣n bao nhiêu tiền trong túi móc ra hết để mua bánh.
Thời ấy làm ǵ có nhiều tiền, nhưng dường như đủ mua cũng được chừng hơn chục cái...
Đạp xe về, móc một chiếc bánh ra ăn thử. Cũng b́nh thường như những chiếc bánh da lợn khác, không ngon hơn mà cũng chẳng dở, có điều không hiểu sao bánh bị sao đó mà như có lẫn cát, nhai thấy lạo xạo trong miệng, phải nhổ ra không dám nuốt.
Cắn thử thêm miếng nữa, vẫn lạo xạo cát y chang!
Về tới nhà, quăng chục cái bánh gói giấy báo lên bàn rồi đi tắm.
Một lát sau mẹ cũng xịch về tới, thấy có bịch bánh trên bàn nhón một cái bỏ miệng nhai rồi la bải hải:
- "Bánh da lợn ở đâu mà sao toàn cát không thế này?"
Thôi chết rồi, tại sao không thủ tiêu, không quăng ngay vào thùng rác đi mà lại bỏ trên bàn chi vậy không biết!
- "Của con..."
- "Ở đâu ra?"
- "Con...! Con ... mua ngoài chợ!"
- "Mua của ai? Ở đâu? Dắt mẹ ngay ra đó trả lại! Bánh bán ǵ mà toàn cát như thế này để người ta ăn vào cho mà chết à? Đi, đi ngay. Đưa mẹ đi ngay!"
Không dám căi mẹ. Và ... cũng chẳng biết phải làm sao khác, riu ríu lấy xe chở mẹ ngược trở ra...
Cô bé vẫn ngồi ở chỗ cũ, vẫn cái dáng hơi gục đầu xuống để mái tóc phủ che hết gần khuôn mặt.
- "Này em, con tôi mua mớ bánh này ở đây. Bánh ǵ mà lạo xạo toàn những cát không là cát, làm sao mà ăn được!! Em buôn bán như thế này để người ta ăn vào rồi bịnh à?! Tôi đem trả lại này, làm ơn hoàn tiền lại cho con tôi đi ..."
Và dĩ nhiên là cô bé một phen hoảng sợ, mặt tái xanh, rút tiền trả lại ngay.
Và cũng từ tối hôm ấy, ngày nào về nhà cũng phải né, kiếm đường khác dài hơn mà về.
Áy náy cho măi một thời gian dài rồi một hôm bậm gan chạy lại con đường cũ. Rụt rè, dáo dác, ngó tới ngó lui th́ chẳng c̣n thấy cô bé ấy đâu nữa cả! Chạy dọc khu chợ đêm để ráng kiếm mà chẳng hề thấy tăm hơi. Chẳng biết có phải gia đ́nh cô đă bị ép rời Sài g̣n mà đi về vùng kinh tế mới rồi hay không nữa...
Áy náy măi chuyện này. Cho đến hơn 35 năm qua rồi, mỗi khi nghĩ lại cũng vẫn c̣n áy náy...
Vẩn vơ nghĩ chẳng biết cô bé ấy giờ này ra sao nhỉ?
Cầu mong cô đă thoát ra được cảnh cơ hàn và có được một gia đ́nh êm ấm.
Và cầu cho cô không c̣n nhớ tới h́nh ảnh hăi hùng của cái bà khách kéo đứa con trai tới trả bánh đ̣i tiền lại năm xưa, mà thay vào đó là h́nh ảnh của những đứa con ngoan của cô có lẽ giờ đă lớn khôn và đang bắt đầu trả hiếu lại cho mẹ...
Cuộc đời theo lư thuyết, sau mỗi con đường hầm tối đen là vầng ánh sáng mà. Mong lắm lắm thay...
Phải chi ḿnh biết được, hay ngay cả "bịa" ra được cái kết cục đẹp để đừng măi "lăn tăn" về chuyện này nhỉ...
DON HỒ
FB
Comments:
Ty Ty Xa quê xa cái chữ Việt nh́u năm mà a đúng "quỷ". A viết văn hay và chuẩn khiến người đọc như tôi ngưỡng mộ đến chết đi đc! Chứa chan quá một tấm ḷng....!!
Sandra Wu Theo anh Don, cuối tuần này ra chợ Việt mua bánh da lợn về ăn Trong Nam, từ "lợn" ít được dùng, thường được thay bằng "heo", nhưng riêng loại bánh này phải gọi là "da lợn" mới đúng. Ngoài Bắc, loại bánh này du nhập từ miền Nam, mới có sau này, mà được gọi bằng cái tên mỹ miều hơn nhiều, bánh "chín tầng mây". Người nghệ sĩ có trái tim nhân hậu nên cất tiếng hát dễ đi vào ḷng người
October 15, 2014 at 2:54am
Một buổi tối trong thành phố lạ bỗng chợt thèm được ăn miếng bánh da lợn.
Cả một thời gian dài hơn chục năm rồi ít khi nào thèm đồ ngọt tự dưng đêm nay "đổ đốn", lại thèm được cắn vào miếng bánh da lợn mềm mềm, mượt mà, man mát, beo béo, thơm thơm mùi lá dứa lẫn nước dốt dừa đến nôn nao! Khuya thế này rồi, trong khách sạn giờ này mà kiếm được miếng bánh Tây b́nh thường đă không dễ th́ nói chi tới miếng bánh da lợn?!
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=675154&stc=1&d=1413525736
Trằn trọc trên chiếc giường to thật to, bên kia khung kiếng cửa sổ mặt trăng ẩn hiện ra sau những toà cao ốc cao vút, tṛn vành vạch và sáng. Chợt nhận ra h́nh như trăng rằm ở Bắc Mỹ to và sáng hơn trăng ở Sài g̣n th́ phải! Hay tại ḿnh đang ở trên lầu cao, gần với mặt trăng hơn?
Và Sài-g̣n, ... ôi thành phố thân yêu của bao năm về trước, của thuở ấu thơ đong đầy những kỷ niệm và lấp lửng theo h́nh ảnh tội nghiệp của cô bé tóc xoă ngồi bên chiếc rổ nhựa đỏ, bên trên được úp lên một chiếc khay nhôm với năm bẩy chiếc bánh da lợn bầy trên mặt khay...
Thuở ấy của cái tuổi nhỡ nhỡ, trước cả lúc mụn cám dậy th́ tưng bừng đua nở ra trên mặt...
Một lần trời xâm xẩm tối thành phố vừa chập choạng lên đèn, đạp xe trên đường về nhà từ lớp toán học tư bỗng để ư thấy bên hông chợ Nguyễn Thiện Thuật có một cô gái ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp đàng sau khay bánh da lợn. Cô bé có khuôn mặt buồn buồn nhưng trong sáng, dễ nh́n, trong bộ đồ bộ sạch sẽ.
Ngày nào về nhà cũng phải chạy qua khu này rồi mới rẽ vào nhà và hôm nay là lần đầu tiên mới thấy cô bé này...
Gọi là gọi "cô bé" thế thôi nhưng h́nh như cô ta lớn hơn ḿnh chắc cũng vài tuổi, có lẽ con cái của một gia đ́nh quân nhân "lính nguỵ" nào đó, bố bị đi học tập, sa cơ nên mới phải ra chợ bán bánh thế này. Chạy quá cô ta một khoảng, nghĩ sao thấy tồi tội lại ṿng lại. Rồi phân vân không dám dừng, và cứ thế mà ṿng tới ṿng lui cho vài ṿng. Và rồi lần cuối bậm gan thắng xe...
Khay bánh trông nghèo nàn và lạc lơng bên cạnh những xe ḿ, xe hủ tíu đèn gió đá sáng rỡ. Cô bán bánh thấy có người thắng xe lại trước ḿnh ngước lên cặp mắt long lanh thoáng nét mừng rỡ.
Thế là c̣n bao nhiêu tiền trong túi móc ra hết để mua bánh.
Thời ấy làm ǵ có nhiều tiền, nhưng dường như đủ mua cũng được chừng hơn chục cái...
Đạp xe về, móc một chiếc bánh ra ăn thử. Cũng b́nh thường như những chiếc bánh da lợn khác, không ngon hơn mà cũng chẳng dở, có điều không hiểu sao bánh bị sao đó mà như có lẫn cát, nhai thấy lạo xạo trong miệng, phải nhổ ra không dám nuốt.
Cắn thử thêm miếng nữa, vẫn lạo xạo cát y chang!
Về tới nhà, quăng chục cái bánh gói giấy báo lên bàn rồi đi tắm.
Một lát sau mẹ cũng xịch về tới, thấy có bịch bánh trên bàn nhón một cái bỏ miệng nhai rồi la bải hải:
- "Bánh da lợn ở đâu mà sao toàn cát không thế này?"
Thôi chết rồi, tại sao không thủ tiêu, không quăng ngay vào thùng rác đi mà lại bỏ trên bàn chi vậy không biết!
- "Của con..."
- "Ở đâu ra?"
- "Con...! Con ... mua ngoài chợ!"
- "Mua của ai? Ở đâu? Dắt mẹ ngay ra đó trả lại! Bánh bán ǵ mà toàn cát như thế này để người ta ăn vào cho mà chết à? Đi, đi ngay. Đưa mẹ đi ngay!"
Không dám căi mẹ. Và ... cũng chẳng biết phải làm sao khác, riu ríu lấy xe chở mẹ ngược trở ra...
Cô bé vẫn ngồi ở chỗ cũ, vẫn cái dáng hơi gục đầu xuống để mái tóc phủ che hết gần khuôn mặt.
- "Này em, con tôi mua mớ bánh này ở đây. Bánh ǵ mà lạo xạo toàn những cát không là cát, làm sao mà ăn được!! Em buôn bán như thế này để người ta ăn vào rồi bịnh à?! Tôi đem trả lại này, làm ơn hoàn tiền lại cho con tôi đi ..."
Và dĩ nhiên là cô bé một phen hoảng sợ, mặt tái xanh, rút tiền trả lại ngay.
Và cũng từ tối hôm ấy, ngày nào về nhà cũng phải né, kiếm đường khác dài hơn mà về.
Áy náy cho măi một thời gian dài rồi một hôm bậm gan chạy lại con đường cũ. Rụt rè, dáo dác, ngó tới ngó lui th́ chẳng c̣n thấy cô bé ấy đâu nữa cả! Chạy dọc khu chợ đêm để ráng kiếm mà chẳng hề thấy tăm hơi. Chẳng biết có phải gia đ́nh cô đă bị ép rời Sài g̣n mà đi về vùng kinh tế mới rồi hay không nữa...
Áy náy măi chuyện này. Cho đến hơn 35 năm qua rồi, mỗi khi nghĩ lại cũng vẫn c̣n áy náy...
Vẩn vơ nghĩ chẳng biết cô bé ấy giờ này ra sao nhỉ?
Cầu mong cô đă thoát ra được cảnh cơ hàn và có được một gia đ́nh êm ấm.
Và cầu cho cô không c̣n nhớ tới h́nh ảnh hăi hùng của cái bà khách kéo đứa con trai tới trả bánh đ̣i tiền lại năm xưa, mà thay vào đó là h́nh ảnh của những đứa con ngoan của cô có lẽ giờ đă lớn khôn và đang bắt đầu trả hiếu lại cho mẹ...
Cuộc đời theo lư thuyết, sau mỗi con đường hầm tối đen là vầng ánh sáng mà. Mong lắm lắm thay...
Phải chi ḿnh biết được, hay ngay cả "bịa" ra được cái kết cục đẹp để đừng măi "lăn tăn" về chuyện này nhỉ...
DON HỒ
FB
Comments:
Ty Ty Xa quê xa cái chữ Việt nh́u năm mà a đúng "quỷ". A viết văn hay và chuẩn khiến người đọc như tôi ngưỡng mộ đến chết đi đc! Chứa chan quá một tấm ḷng....!!
Sandra Wu Theo anh Don, cuối tuần này ra chợ Việt mua bánh da lợn về ăn Trong Nam, từ "lợn" ít được dùng, thường được thay bằng "heo", nhưng riêng loại bánh này phải gọi là "da lợn" mới đúng. Ngoài Bắc, loại bánh này du nhập từ miền Nam, mới có sau này, mà được gọi bằng cái tên mỹ miều hơn nhiều, bánh "chín tầng mây". Người nghệ sĩ có trái tim nhân hậu nên cất tiếng hát dễ đi vào ḷng người