Log in

View Full Version : HOÀI NHÂN TRONG KƯ ỨC THƯƠNG YÊU CỦA NHẠC SĨ LÊ XUÂN TRƯỜNG


Romano
10-17-2014, 19:06
HOÀI NHÂN TRONG KƯ ỨC THƯƠNG YÊU CỦA NHẠC SĨ LÊ XUÂN TRƯỜNG
Trần Quốc Bảo

Hoài Nhân (cầm đàn) và nhạc sĩ Lê Xuân Trường trong một lần tổ chức ca hát tại nhà LXTHoài Nhân (cầm đàn) và nhạc sĩ Lê Xuân Trường trong một lần tổ chức ca hát tại nhà LXT

http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=675437&stc=1&d=1413572782

Trong những khuôn mặt thân t́nh thường được Hoài Nhân kể và nhắc với Trần Quốc Bảo trong những buổi café hoặc ăn uống bên lề, thường có tên của một người, đó là Lê Xuân Trường. Nhân hay gọi LXT là “Ông ấy”. Lúc đầu nghe chưa quen, th́ thấy cách gọi có vẻ ǵ đó xa xa, rồi lại gần gần.. nhưng dẫu xa hoặc gần, cách nói của Hoài Nhân dành cho Trường rất thương yêu lẫn quư trọng.

Cách đây 10 ngày, trước khi tôi lên đường đi show ở Nhật, tôi gọi Hoài Nhân ra café I4 để gửi quà v́ tôi không thể có mặt trong đêm nhạc Hoài Nhân do Thùy Vân tổ chức vào đêm thứ sáu 10 tháng 10. Thật ra, buổi diễn lúc đầu dự định tổ chức vào một ngày trung tuần tháng 9, ngày đó tôi rảnh nên đă nhận lời Thùy Vân và Hoài Nhân trong buổi ăn ở nhà hàng Mirada ngay lập tức. Ai dè, poster bị trễ, Thùy Vân cẩn thận dời lại 3 tuần sau đó. Nào ngờ, ngày 10 tháng 10, tôi đă nhận lời sang Nhật thời gian đó. Tuy không được ở nhà tham dự, tôi vẫn xin Hoài Nhân một cái hẹn để gửi quà chức mừng cũng như để phỏng vấn Anh vài hàng. Nhờ cuộc phỏng vấn này, mà bài viết về Anh có tên “Hoài Nhân, c̣n đây có bao ngày” đă được hoàn tất và in trên Việt Tide tuần trước. Trong buổi ăn, Hoài Nhân thường nhắc về Lê Xuân Trường với nhiều lời khen tặng nhưng câu mà người viết nhớ nhất, Hoài Nhân nói: “Ổng mê nhất là chụp h́nh.. Mà ổng chụp đẹp thiệt anh à”. Giọng miền Nam thẳng tuột của Hoài Nhân nghe chân thật làm sao..

Có thể nói, trừ người nhà, th́ Lê Xuân Trường là người hay tin đầu tiên lúc Hoài Nhân bỏ đời này mà đi. LXT gọi ngay cho những người quen, trong số đó có tôi. Cả hai chúng tôi im lặng nhiều giây trên đường dây nói. “Biết là sẽ đi, nhưng có cần phải vụt mất như ánh chớp hay không, Trường nhỉ?”. Tôi nhờ tác giả Khi Người Xa Tôi, Đời Em Như Cát Khô, Biết Làm Sao Thôi Nhớ.. viết vài gịng kỷ niệm giữa Hoài Nhân và anh. Dù bận rộn và tâm trạng ngổn ngang, nhưng bài viết về Hoài Nhân trong ngăn tim thương yêu của Lê Xuân Trường cũng đă hoàn tất. Mời bạn đọc cùng bước đi với Lê Xuân Trường trên từng nỗi nhớ.

“Hôm nay trời California buổi sáng se lạnh, âm u. Không khí mát mẻ và mùa Thu đă về trên từng hàng cây, góc phố. Thời gian và cuộc sống vẫn luôn dắt tay nhau đi qua, để lại bao miền kư ức trong tâm khảm của đời người… chậm răi. Để rồi khắc vào đâu đó những nỗi đau, mênh mông vô cùng tận… Những vết thương của quá khứ, của t́nh yêu rồi cũng sẽ trôi theo gịng đời nghiệt ngă như nước bào ṃn đá cuội…

Mỗi buổi sáng tôi thường hay gọi hỏi thăm sức khoẻ của Nhân trên đường đi làm, nhưng sáng hôm nay gọi mấy lần không thấy Nhân trả lời. Tôi nghĩ có điều ǵ đó không hay. Nhưng để tí trưa nữa gọi xem sao th́ vẫn thấy off phone. Ngồi ăn trưa với anh Kỳ Phát trưa nay cũng nói với anh về điều này, và rồi tôi gọi hỏi Trí người em họ của Nhân làm việc tại bưu điện. Trí nói để chiều tan sở em ghé qua thăm anh ấy xem sao rồi cho anh hay. Buổi chiều Trí gọi cho hay là Hoài Nhân ói ra máu và người nhà lập tức gọi xe cứu thương đưa Nhân vào bệnh viện. Trí cho hay là Nhân đă rất yếu hơi thở như cố gắng từng cơn. Trí đă gọi báo cho tôi hay mỗi từng phút biến chuyển và tin cuối là 6 giờ 11 phút trái tim Hoài Nhân đă ngưng đập.

Mỗi buổi sáng khi nói chuyện với Hoài Nhân, tôi thường nghĩ cuộc đời con người thật sự dài được bao nhiêu, Mỗi ngày thức dậy cảm nhận được hơi thở của cuộc sống quanh ta, vẫn cảm thấy ḿnh hừng hực những đam mê những khát vọng. Nhưng ngày tháng đă dần ngắn lại, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày gần hơn cho một sự chia ly. Tất cả rồi đă đi qua, nghiệt ngă và lạnh lùng!

Mỗi chúng ta đều phải làm người lữ hành trên con đường của riêng ḿnh.Chỉ là đường một chiều! sẽ không có chuyện phân vân quay đầu khi phía trước gập ghềnh khúc khuỷu. Nhưng làm sao?, khả năng con người quá nhỏ bé trước quy luật khắc nghiệt của tạo hoá. "Một cơi đi" rồi lại phải "về"! Cái nghiệt ngă của cuộc sống là ḿnh phải chấp nhận đi đến cuối đoạn đường, cho dù những viên sỏi nhọn có làm cho ḿnh toé máu bàn chân. Cái đích cuối cùng rồi cũng sẽ đến bất chấp chúng ta có cố tŕ hoăn đến đâu. Thân phận đời người chỉlà hữu hạn trong cái vô hạn của đất trời. Rồi c̣n lại ǵ ngoài cái bao la hư vô, như một v́ sao xa chợt tắt, tất cả chỉ là khoảng không vĩnh cửu.

Anh em thân nhau bao nhiêu năm – hầu như không tuần nào Nhân không tới thăm tôi. Tiệc to, tiệc nhỏ, cũng có Nhân. Nhân thích nhất món chim cút nướng – mỗi lần làm BBQ là không thể thiếu món này. Nhân gương mẫu, không bao giờ uống bia rượu v́ Nhân là tài xế xe buưt nên trách nhiệm an toàn rất cẩn thận. bạn bè thương Nhân hay lui tới với Nhân như anh Trần Quang, Thăng Guitar, Tâm Nguyễn, Hải Huỳnh, Huynh Đỗ, Khoa Bruce, Lan yv..v.. hầu như lúc nào cũng đầy đủ khi anh em họp mặt. Thôi bây giờ Hoài Nhân đă đi qua con đường đời của ḿnh, cho dù có nắng lên hay mưa đến. Có đoạn gập ghềnh khúc khuỷu cũng có nơi đầy hoa thơm cỏ lạ, th́ ḿnh vẫn yêu lấy con đường mà ta đi. Hoài Nhân sẽ măi măi không là kẻ lữ hành cô độc, một ḿnh một bóng, v́ chung quanh có biết bao nhiêu người thương yêu đưa tiễn Nhân đi.

Tất cả những ganh ghét, đua chen, tị hiềm rồi cuối cùng cũng chỉ là hư vô – điều duy nhất chỉ c̣n tồn tại lại là“T́nh Yêu” sau khi ḿnh "Trả Lại Nhân Gian Một Kiếp Người" chúc Hoài Nhân ra đi b́nh an. Love always!”