Romano
10-21-2014, 19:10
Câu chuyện nửa đêm...
Tôi ngóc đầu dậy nh́n đồng hồ mới 3:26 sáng. Thở dài, tôi xoay ḿnh nằm xấp vùi đầu vào gối cố vỗ về giấc ngủ. Tôi mới bay từ Việt Nam về Mỹ, và như thường lệ, ít nhất là bốn đêm đầu tôi nằm hát bài “Anh ơi suốt đêm thao thức v́…trái giờ…” Cố ngủ nhưng đầu óc lại quá tỉnh táo v́ thú thật bảy giờ chiều tôi đă “rụng như sung”. Đầu th́ tỉnh mà bụng th́ đói.
Anh chuyển ḿnh bên cạnh và khẽ khịt mũi. Tôi mỉm cười biết anh đă thức. Gần nhau lâu ngày tôi quen từng hơi thở của anh. Chúng tôi ngủ bên nhau rất “ngoan”. Không cựa quậy, không cuốn kéo dành chăn, không ngáy (…ít nhất tôi nghĩ là tôi không ngáy…c̣n phải hỏi lại). Tôi xích gần lại bên anh và tự động ṿng tay anh cuộn ngang người tôi kéo sát vào ḷng. Có lần anh nói với tôi “Em là cái gối ôm êm nhất, đi đâu anh phải nhét em vào giỏ mang theo, không có là không ngủ được.” Và cứ thế chúng tôi nằm yên trong đêm vắng. Đôi chân khẽ cọ quậy t́m nhau dưới chăn…
Tôi tằng hắng “Uhh…hummm?” Chúng tôi hiểu nhau quá, đôi khi câu chuyện chỉ là một vài tiếng ú ớ.
“Ừ…hứ…” Anh đáp lại.
“anh…” Tôi tiếp sau vài giây im lặng.
“yes…” Anh cười nhẹ.
“Sao?…?” Tôi nũng nịu.
“… cho anh vài giây đă”
“Không…ngay bây giờ” tôi vùng vằng
“Ok..ok…”
Thế là hai đứa ngồi bật dậy cùng nhau xuống bếp lục đồ ăn.
Funnest family wedding ever!!!
http://intermati.com/hanna/2014/10m/21d/178.jpg
http://intermati.com/hanna/2014/10m/21d/179.jpg
http://intermati.com/hanna/2014/10m/21d/180.jpg
Amazing how Thy turned New Fortune Restaurant into all class fun times
FB
Tôi ngóc đầu dậy nh́n đồng hồ mới 3:26 sáng. Thở dài, tôi xoay ḿnh nằm xấp vùi đầu vào gối cố vỗ về giấc ngủ. Tôi mới bay từ Việt Nam về Mỹ, và như thường lệ, ít nhất là bốn đêm đầu tôi nằm hát bài “Anh ơi suốt đêm thao thức v́…trái giờ…” Cố ngủ nhưng đầu óc lại quá tỉnh táo v́ thú thật bảy giờ chiều tôi đă “rụng như sung”. Đầu th́ tỉnh mà bụng th́ đói.
Anh chuyển ḿnh bên cạnh và khẽ khịt mũi. Tôi mỉm cười biết anh đă thức. Gần nhau lâu ngày tôi quen từng hơi thở của anh. Chúng tôi ngủ bên nhau rất “ngoan”. Không cựa quậy, không cuốn kéo dành chăn, không ngáy (…ít nhất tôi nghĩ là tôi không ngáy…c̣n phải hỏi lại). Tôi xích gần lại bên anh và tự động ṿng tay anh cuộn ngang người tôi kéo sát vào ḷng. Có lần anh nói với tôi “Em là cái gối ôm êm nhất, đi đâu anh phải nhét em vào giỏ mang theo, không có là không ngủ được.” Và cứ thế chúng tôi nằm yên trong đêm vắng. Đôi chân khẽ cọ quậy t́m nhau dưới chăn…
Tôi tằng hắng “Uhh…hummm?” Chúng tôi hiểu nhau quá, đôi khi câu chuyện chỉ là một vài tiếng ú ớ.
“Ừ…hứ…” Anh đáp lại.
“anh…” Tôi tiếp sau vài giây im lặng.
“yes…” Anh cười nhẹ.
“Sao?…?” Tôi nũng nịu.
“… cho anh vài giây đă”
“Không…ngay bây giờ” tôi vùng vằng
“Ok..ok…”
Thế là hai đứa ngồi bật dậy cùng nhau xuống bếp lục đồ ăn.
Funnest family wedding ever!!!
http://intermati.com/hanna/2014/10m/21d/178.jpg
http://intermati.com/hanna/2014/10m/21d/179.jpg
http://intermati.com/hanna/2014/10m/21d/180.jpg
Amazing how Thy turned New Fortune Restaurant into all class fun times
FB