Hanna
11-03-2014, 19:48
Ông Đỗ Văn Đương bị đề nghị xem xét tư cách đại biểu Quốc hội, Cục trưởng Cục Hàng không bị phê b́nh … Phải chăng quan chức Việt cứ bị đụng chạm là phản ứng ?
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=683413&stc=1&d=1415044101
Trước mỗi vụ lùm xùm, quan chức Việt lại có cách ứng xử khác nhau. Có người thẳng thắn nhận lỗi, số khác ṿng vo, bao biện khiến h́nh ảnh của họ bị sứt mẻ nghiêm trọng trong ḷng công chúng dù đúng dù sai.
Gần đây, dư luận xôn xao bàn tán về các phát ngôn gây sốc cũng như cách hành xử chưa chuẩn mực từ những công bộc của dân. Phóng viên Giáo dục Việt Nam đă có cuộc trao đổi với Nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội – GS. Nguyễn Minh Thuyết về vấn đề này.
Sau phát biểu “thực chất luật sư ở Việt Nam chỉ bào chữa cho những người có tiền”, ông Đỗ Văn Đương – đại biểu Quốc hội đoàn TP.HCM – đă nhận được những phản ứng dữ dội từ giới luật sư. Thậm chí, Liên đoàn Luật sư Việt Nam c̣n có văn bản kiến nghị Chủ tịch Quốc hội có ư kiến chỉ đạo Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp xem xét kiểm tra và làm rơ tính xác thực của các ư kiến phát biểu của ông Đỗ Văn Đương; xem xét trách nhiệm và tư cách đại biểu Quốc hội, tư cách Ủy viên thường trực Ủy ban Tư pháp của vị đại biểu này.
Từ thực tế trên, nhiều người cho rằng ở Việt Nam có tiền lệ xấu là khi đại biểu phát biểu trước Quốc hội mà đụng chạm th́ sẽ bị phản ứng. Ông có nghĩ vậy không?
Tôi cho rằng giới luật sư phản ứng trước ư kiến của đại biểu Đỗ Văn Đương là có lư. Nếu tôi là luật sư, tôi cũng sẽ phản ứng. Cơ quan nhà nước phản ứng với đại biểu, đ̣i kiểm điểm đại biểu th́ sai; chứ cử tri là “sếp” của đại biểu, phê b́nh đại biểu là chuyện b́nh thường.
Từ chuyện này, tôi nghĩ đại biểu Quốc hội nên rút kinh nghiệm khi trả lời phỏng vấn báo chí.
Về nội dung, khi đánh giá về một địa phương, một ngành, một giới, không thể khái quát dễ dăi được bởi ở đâu cũng có người thế này, người thế khác. Về cách trả lời phỏng vấn, theo tôi, đại biểu nên mời nhà báo vào pḥng phỏng vấn, cung cấp cho họ email của ḿnh và đề nghị trước khi đăng cho xem lại để cân nhắc câu chữ cho chính xác, không gây hiểu lầm. Chứ c̣n trả lời ở hành lang, cả chục cái mic chĩa vào th́ không biết ai với ai để đề nghị họ gửi bài trước khi đăng báo. Chỉ trong trường hợp có nhiều kinh nghiệm trả lời báo chí hăy nên trả lời giữa ṿng vây của báo chí như vậy.
Tuy nhiên, theo tôi, dù ông Đương nói không đúng về công việc của các luật sư như báo chí đă đăng hay đó chỉ là lỗi về diễn đạt th́ cũng nên tiếp thu ư kiến phê b́nh và có lời cáo lỗi vui vẻ, chân thành. Một lời cáo lỗi đúng lúc sẽ nhận được sự thông cảm, thậm chí nể trọng của mọi người.
Có phải v́ thận trọng mà Nghị quyết 4 của Đảng đưa ra nhận định rất khó định lượng: “một bộ phận không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái? Trong buổi tiếp xúc cử tri quận 4, TP. HCM mới đây, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng phải nhận xét: Có một bộ phận mà Đảng nói là không nhỏ, bây giờ không biết nằm ở đâu.
“Một bộ phận”, “một bộ phận không nhỏ”, “một số”… là cách nói thận trọng của chính trị gia, nhưng không phải là không thể hiện sự đánh giá mức độ cụ thể. Tuy nhiên, nói mà không chỉ ra được bộ phận không nhỏ đó nằm ở đâu th́ hoặc là nói sai hoặc là bất lực nên không chỉ ra được.
Người ta cũng cho rằng do sợ đụng chạm nên gần đây đại biểu Quốc hội chất vấn nhiều nhưng ít “chất”. Ông có thấy vậy không?
Tôi không nghĩ vậy. Qua theo dơi 7 kỳ họp của Quốc hội khóa XIII này, tôi thấy bên cạnh một số đại biểu chất vấn kiểu hỏi thông tin đơn thuần hoặc hỏi để hỗ trợ ngầm người trả lời chất vấn, nhiều đại biểu có những chất vấn rất thẳng thắn, sâu sắc.
Sự thận trọng của đại biểu trước nghị trường là cần thiết v́ hỏi trúng, phê b́nh đúng mới có tác dụng. Nhưng nếu thận trọng đến mức chỉ nói một cách hời hợt, chung chung để khỏi mất ḷng ai th́ chẳng nên chất vấn làm ǵ, thậm chí chẳng nên vào Quốc hội làm ǵ.
Hy vọng rằng, trong kỳ chất vấn sắp tới, các đại biểu sẽ nêu ra được nhiều vấn đề mà cử tri quan tâm để làm tṛn trách nhiệm của những người đă được dân chọn mặt gửi vàng.
Mới đây, trao đổi với chúng tôi, một luật sư cho rằng ông Đương đang mắc phải “căn bệnh” mà nhiều quan chức Việt cũng mắc phải trong trường hợp họ có phát ngôn sai, đó là: cứ nói loanh quanh, ṿng vo, không dám thừa nhận rằng phát ngôn như vậy là chưa chính xác. Quan điểm của ông về vấn đề này ra sao?
Tôi không b́nh luận thêm về trường hợp cụ thể của đại biểu Đỗ Văn Đương. C̣n về bệnh thiếu can đảm nhận lỗi th́ theo tôi, không chỉ quan chức mà ngay cả nhiều người dân cũng có thể mắc. Hơn nữa, không có cơ sở nào để nói rằng bệnh đó chỉ có ở Việt Nam.
Tuy nhiên, nếu người dân mắc lỗi mà không can đảm nhận lỗi, xin lỗi th́ phần nào c̣n thông cảm được v́ tác hại của việc đó không lớn, c̣n quan chức hay những người có ảnh hưởng trong xă hội mà mắc căn bệnh này sẽ gây tác hại lớn, ít nhất là tác hại tương xứng với vị trí, ảnh hưởng của họ. Phát ngôn sai, làm sai mà cứ ṿng vo, không chịu nhận lỗi chứng tỏ nhận thức yếu và văn hóa ứng xử cũng yếu.
Cách đây không lâu, Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải Đinh La Thăng cũng từng phê b́nh Cục trưởng Cục hàng không Lại Xuân Thanh v́ thái độ “chưa cầu thị” của ông Thanh khi phản bác ngay thông tin Nội Bài, Tân Sơn Nhất lọt top sân bay tệ nhất châu Á mà chưa kiểm tra, xem xét thực trạng dịch vụ ở các sân bay này. Ông có cho rằng thiếu cầu thị là khuyết điểm rất phổ biến của quan chức nước ta không?
Là một hành khách thường xuyên đi máy bay và ra nước ngoài, tôi thấy đúng là dịch vụ ở các sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất của ta kém thật, có thể nói nó nhốn nháo như một bến xe. Thậm chí, ở sân bay Nội Bài, chất lượng dịch vụ c̣n kém hơn Tân Sơn Nhất nhiều, nhất là ở các sảnh mới mở. Về chất lượng công tŕnh, tôi thấy mấy sảnh mới mở xấu lắm và quả thật rất bất ngờ về điều đó. Nếu có điểm cộng, tôi nghĩ chỉ có thể cộng cho thái độ phục vụ khá tận t́nh, chu đáo, thân thiện của hầu hết nhân viên các hăng hàng không tại 2 sân bay này.
Do vậy, tôi nghĩ Cục hàng không nên xem lại thực tế xem người ta phản ánh chính xác đến đâu trước khi có phản ứng.
C̣n nói về thái độ thiếu cầu thị, tôi rất lấy làm ngạc nhiên là có một số tổ chức, cá nhân làm sai bị đại biểu Quốc hội, người dân hoặc báo chí phê b́nh c̣n có hành vi đe dọa hoặc gây áp lực với người phê b́nh.
Tôi tham gia Quốc hội 2 khóa, nhưng ở khóa nào cũng biết chuyện đại biểu bị phản ứng sau khi chất vấn hoặc phát biểu ư kiến đụng chạm. Ở khóa XI, Phó Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh Kiên Giang Nguyễn Thị Việt Nhân, sau khi chất vấn Thống đốc Ngân hàng Nhà nước đă bị Thống đốc đề nghị Bí thư tỉnh ủy “chấn chỉnh”. Ở khóa XII, sau khi Phó Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh Thanh Hóa Lê Văn Cuông chất vấn Thủ tướng Chính phủ về việc Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô 5 lần kháng lệnh Thủ tướng, Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh này đă có văn bản gửi lănh đạo Quốc hội, Tỉnh ủy Thanh Hóa, Đoàn ĐBQH tỉnh Thanh Hóa, toàn bộ các Đoàn ĐBQH và đại biểu Quốc hội khóa XII phản đối, thậm chí yêu cầu tiến hành kiểm điểm đối với đại biểu Lê Văn Cuông.
Gần đây, có một tờ báo đăng bài phê b́nh công an một quận ở TP Hồ Chí Minh phát tờ rơi cho khách nước ngoài đến thành phố với nhiều nội dung như “bôi xấu” đất nước cũng bị quy kết rất nặng nề; trong khi chính ông chủ tịch UBND quận đó trả lời báo chí cũng khẳng định là sẽ cho sửa lại những nội dung không phù hợp trong tờ rơi này.
Những phản ứng nói trên không chỉ thể hiện thái độ thiếu cầu thị, thiếu phục thiện mà c̣n bộc lộ sự thiếu hiểu biết về dân chủ của một số tổ chức, cá nhân. Cậy có thế, có quyền, họ không cho phép ai phê b́nh ḿnh hoặc nói khác ḿnh.
Rơ ràng, nhiều khi đúng, sai không quan trọng bằng cách ứng xử. Có người cho rằng Bộ trưởng Thăng chính là một “tấm gương” trong việc cải thiện h́nh ảnh trước công chúng: ông đă vượt qua tâm băo dư luận từ những ngày đầu nhậm chức để trở thành người được ḷng dân như hiện tại. Vậy theo ông, quan chức Việt học được ǵ từ cách hành xử, tạo dựng h́nh ảnh của vị tư lệnh ngành giao thông này?
Trước cùng một sự việc gây xôn xao dư luận, có người khôn ngoan biết cách “dập lửa”, có người không những không dập được lửa mà c̣n gây băo dư luận. Chuyện đó là có thật. Tôi cho rằng đă là chính khách th́ phải khôn ngoan chứ không nên vụng về. Nhưng nói năng khôn ngoan chưa phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là hành động.
Về Bộ trưởng Đinh La Thăng, tôi thấy ngay từ những ngày đầu nhậm chức, ông đă gây được nhiều sự chú ư nhưng đi kèm với sự chú ư đó là hàng loạt sóng gió. Chính cách nói, cách nghĩ có phần chưa chín của ông Thăng đă khiến ông gặp khó. Tuy nhiên, trong 1 – 2 năm trở lại đây, Bộ trưởng Thăng đă cải thiện h́nh ảnh rất rơ rệt trong ḷng dân và trước Quốc hội chủ yếu nhờ các hành động của ḿnh.
Bộ trưởng đă cho thấy ông hiểu rơ và có quyết tâm cao trong việc giải quyết những khó khăn, hạn chế của ngành ḿnh. Ông đă đích thân tới những nơi sóng gió để chỉ đạo khắc phục hậu quả, giải quyết vấn đề. Đó cũng là cách để ông làm gương cho những vị lănh đạo khác trong ngành. Chính điều đó đă giúp cải thiện h́nh ảnh của Bộ trưởng Đinh La Thăng một cách rơ rệt.
Xin trân trọng cảm ơn ông!
Theo Giáo Dục
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=683413&stc=1&d=1415044101
Trước mỗi vụ lùm xùm, quan chức Việt lại có cách ứng xử khác nhau. Có người thẳng thắn nhận lỗi, số khác ṿng vo, bao biện khiến h́nh ảnh của họ bị sứt mẻ nghiêm trọng trong ḷng công chúng dù đúng dù sai.
Gần đây, dư luận xôn xao bàn tán về các phát ngôn gây sốc cũng như cách hành xử chưa chuẩn mực từ những công bộc của dân. Phóng viên Giáo dục Việt Nam đă có cuộc trao đổi với Nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội – GS. Nguyễn Minh Thuyết về vấn đề này.
Sau phát biểu “thực chất luật sư ở Việt Nam chỉ bào chữa cho những người có tiền”, ông Đỗ Văn Đương – đại biểu Quốc hội đoàn TP.HCM – đă nhận được những phản ứng dữ dội từ giới luật sư. Thậm chí, Liên đoàn Luật sư Việt Nam c̣n có văn bản kiến nghị Chủ tịch Quốc hội có ư kiến chỉ đạo Chủ nhiệm Ủy ban Tư pháp xem xét kiểm tra và làm rơ tính xác thực của các ư kiến phát biểu của ông Đỗ Văn Đương; xem xét trách nhiệm và tư cách đại biểu Quốc hội, tư cách Ủy viên thường trực Ủy ban Tư pháp của vị đại biểu này.
Từ thực tế trên, nhiều người cho rằng ở Việt Nam có tiền lệ xấu là khi đại biểu phát biểu trước Quốc hội mà đụng chạm th́ sẽ bị phản ứng. Ông có nghĩ vậy không?
Tôi cho rằng giới luật sư phản ứng trước ư kiến của đại biểu Đỗ Văn Đương là có lư. Nếu tôi là luật sư, tôi cũng sẽ phản ứng. Cơ quan nhà nước phản ứng với đại biểu, đ̣i kiểm điểm đại biểu th́ sai; chứ cử tri là “sếp” của đại biểu, phê b́nh đại biểu là chuyện b́nh thường.
Từ chuyện này, tôi nghĩ đại biểu Quốc hội nên rút kinh nghiệm khi trả lời phỏng vấn báo chí.
Về nội dung, khi đánh giá về một địa phương, một ngành, một giới, không thể khái quát dễ dăi được bởi ở đâu cũng có người thế này, người thế khác. Về cách trả lời phỏng vấn, theo tôi, đại biểu nên mời nhà báo vào pḥng phỏng vấn, cung cấp cho họ email của ḿnh và đề nghị trước khi đăng cho xem lại để cân nhắc câu chữ cho chính xác, không gây hiểu lầm. Chứ c̣n trả lời ở hành lang, cả chục cái mic chĩa vào th́ không biết ai với ai để đề nghị họ gửi bài trước khi đăng báo. Chỉ trong trường hợp có nhiều kinh nghiệm trả lời báo chí hăy nên trả lời giữa ṿng vây của báo chí như vậy.
Tuy nhiên, theo tôi, dù ông Đương nói không đúng về công việc của các luật sư như báo chí đă đăng hay đó chỉ là lỗi về diễn đạt th́ cũng nên tiếp thu ư kiến phê b́nh và có lời cáo lỗi vui vẻ, chân thành. Một lời cáo lỗi đúng lúc sẽ nhận được sự thông cảm, thậm chí nể trọng của mọi người.
Có phải v́ thận trọng mà Nghị quyết 4 của Đảng đưa ra nhận định rất khó định lượng: “một bộ phận không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái? Trong buổi tiếp xúc cử tri quận 4, TP. HCM mới đây, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng phải nhận xét: Có một bộ phận mà Đảng nói là không nhỏ, bây giờ không biết nằm ở đâu.
“Một bộ phận”, “một bộ phận không nhỏ”, “một số”… là cách nói thận trọng của chính trị gia, nhưng không phải là không thể hiện sự đánh giá mức độ cụ thể. Tuy nhiên, nói mà không chỉ ra được bộ phận không nhỏ đó nằm ở đâu th́ hoặc là nói sai hoặc là bất lực nên không chỉ ra được.
Người ta cũng cho rằng do sợ đụng chạm nên gần đây đại biểu Quốc hội chất vấn nhiều nhưng ít “chất”. Ông có thấy vậy không?
Tôi không nghĩ vậy. Qua theo dơi 7 kỳ họp của Quốc hội khóa XIII này, tôi thấy bên cạnh một số đại biểu chất vấn kiểu hỏi thông tin đơn thuần hoặc hỏi để hỗ trợ ngầm người trả lời chất vấn, nhiều đại biểu có những chất vấn rất thẳng thắn, sâu sắc.
Sự thận trọng của đại biểu trước nghị trường là cần thiết v́ hỏi trúng, phê b́nh đúng mới có tác dụng. Nhưng nếu thận trọng đến mức chỉ nói một cách hời hợt, chung chung để khỏi mất ḷng ai th́ chẳng nên chất vấn làm ǵ, thậm chí chẳng nên vào Quốc hội làm ǵ.
Hy vọng rằng, trong kỳ chất vấn sắp tới, các đại biểu sẽ nêu ra được nhiều vấn đề mà cử tri quan tâm để làm tṛn trách nhiệm của những người đă được dân chọn mặt gửi vàng.
Mới đây, trao đổi với chúng tôi, một luật sư cho rằng ông Đương đang mắc phải “căn bệnh” mà nhiều quan chức Việt cũng mắc phải trong trường hợp họ có phát ngôn sai, đó là: cứ nói loanh quanh, ṿng vo, không dám thừa nhận rằng phát ngôn như vậy là chưa chính xác. Quan điểm của ông về vấn đề này ra sao?
Tôi không b́nh luận thêm về trường hợp cụ thể của đại biểu Đỗ Văn Đương. C̣n về bệnh thiếu can đảm nhận lỗi th́ theo tôi, không chỉ quan chức mà ngay cả nhiều người dân cũng có thể mắc. Hơn nữa, không có cơ sở nào để nói rằng bệnh đó chỉ có ở Việt Nam.
Tuy nhiên, nếu người dân mắc lỗi mà không can đảm nhận lỗi, xin lỗi th́ phần nào c̣n thông cảm được v́ tác hại của việc đó không lớn, c̣n quan chức hay những người có ảnh hưởng trong xă hội mà mắc căn bệnh này sẽ gây tác hại lớn, ít nhất là tác hại tương xứng với vị trí, ảnh hưởng của họ. Phát ngôn sai, làm sai mà cứ ṿng vo, không chịu nhận lỗi chứng tỏ nhận thức yếu và văn hóa ứng xử cũng yếu.
Cách đây không lâu, Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải Đinh La Thăng cũng từng phê b́nh Cục trưởng Cục hàng không Lại Xuân Thanh v́ thái độ “chưa cầu thị” của ông Thanh khi phản bác ngay thông tin Nội Bài, Tân Sơn Nhất lọt top sân bay tệ nhất châu Á mà chưa kiểm tra, xem xét thực trạng dịch vụ ở các sân bay này. Ông có cho rằng thiếu cầu thị là khuyết điểm rất phổ biến của quan chức nước ta không?
Là một hành khách thường xuyên đi máy bay và ra nước ngoài, tôi thấy đúng là dịch vụ ở các sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất của ta kém thật, có thể nói nó nhốn nháo như một bến xe. Thậm chí, ở sân bay Nội Bài, chất lượng dịch vụ c̣n kém hơn Tân Sơn Nhất nhiều, nhất là ở các sảnh mới mở. Về chất lượng công tŕnh, tôi thấy mấy sảnh mới mở xấu lắm và quả thật rất bất ngờ về điều đó. Nếu có điểm cộng, tôi nghĩ chỉ có thể cộng cho thái độ phục vụ khá tận t́nh, chu đáo, thân thiện của hầu hết nhân viên các hăng hàng không tại 2 sân bay này.
Do vậy, tôi nghĩ Cục hàng không nên xem lại thực tế xem người ta phản ánh chính xác đến đâu trước khi có phản ứng.
C̣n nói về thái độ thiếu cầu thị, tôi rất lấy làm ngạc nhiên là có một số tổ chức, cá nhân làm sai bị đại biểu Quốc hội, người dân hoặc báo chí phê b́nh c̣n có hành vi đe dọa hoặc gây áp lực với người phê b́nh.
Tôi tham gia Quốc hội 2 khóa, nhưng ở khóa nào cũng biết chuyện đại biểu bị phản ứng sau khi chất vấn hoặc phát biểu ư kiến đụng chạm. Ở khóa XI, Phó Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh Kiên Giang Nguyễn Thị Việt Nhân, sau khi chất vấn Thống đốc Ngân hàng Nhà nước đă bị Thống đốc đề nghị Bí thư tỉnh ủy “chấn chỉnh”. Ở khóa XII, sau khi Phó Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh Thanh Hóa Lê Văn Cuông chất vấn Thủ tướng Chính phủ về việc Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô 5 lần kháng lệnh Thủ tướng, Trưởng đoàn ĐBQH tỉnh này đă có văn bản gửi lănh đạo Quốc hội, Tỉnh ủy Thanh Hóa, Đoàn ĐBQH tỉnh Thanh Hóa, toàn bộ các Đoàn ĐBQH và đại biểu Quốc hội khóa XII phản đối, thậm chí yêu cầu tiến hành kiểm điểm đối với đại biểu Lê Văn Cuông.
Gần đây, có một tờ báo đăng bài phê b́nh công an một quận ở TP Hồ Chí Minh phát tờ rơi cho khách nước ngoài đến thành phố với nhiều nội dung như “bôi xấu” đất nước cũng bị quy kết rất nặng nề; trong khi chính ông chủ tịch UBND quận đó trả lời báo chí cũng khẳng định là sẽ cho sửa lại những nội dung không phù hợp trong tờ rơi này.
Những phản ứng nói trên không chỉ thể hiện thái độ thiếu cầu thị, thiếu phục thiện mà c̣n bộc lộ sự thiếu hiểu biết về dân chủ của một số tổ chức, cá nhân. Cậy có thế, có quyền, họ không cho phép ai phê b́nh ḿnh hoặc nói khác ḿnh.
Rơ ràng, nhiều khi đúng, sai không quan trọng bằng cách ứng xử. Có người cho rằng Bộ trưởng Thăng chính là một “tấm gương” trong việc cải thiện h́nh ảnh trước công chúng: ông đă vượt qua tâm băo dư luận từ những ngày đầu nhậm chức để trở thành người được ḷng dân như hiện tại. Vậy theo ông, quan chức Việt học được ǵ từ cách hành xử, tạo dựng h́nh ảnh của vị tư lệnh ngành giao thông này?
Trước cùng một sự việc gây xôn xao dư luận, có người khôn ngoan biết cách “dập lửa”, có người không những không dập được lửa mà c̣n gây băo dư luận. Chuyện đó là có thật. Tôi cho rằng đă là chính khách th́ phải khôn ngoan chứ không nên vụng về. Nhưng nói năng khôn ngoan chưa phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là hành động.
Về Bộ trưởng Đinh La Thăng, tôi thấy ngay từ những ngày đầu nhậm chức, ông đă gây được nhiều sự chú ư nhưng đi kèm với sự chú ư đó là hàng loạt sóng gió. Chính cách nói, cách nghĩ có phần chưa chín của ông Thăng đă khiến ông gặp khó. Tuy nhiên, trong 1 – 2 năm trở lại đây, Bộ trưởng Thăng đă cải thiện h́nh ảnh rất rơ rệt trong ḷng dân và trước Quốc hội chủ yếu nhờ các hành động của ḿnh.
Bộ trưởng đă cho thấy ông hiểu rơ và có quyết tâm cao trong việc giải quyết những khó khăn, hạn chế của ngành ḿnh. Ông đă đích thân tới những nơi sóng gió để chỉ đạo khắc phục hậu quả, giải quyết vấn đề. Đó cũng là cách để ông làm gương cho những vị lănh đạo khác trong ngành. Chính điều đó đă giúp cải thiện h́nh ảnh của Bộ trưởng Đinh La Thăng một cách rơ rệt.
Xin trân trọng cảm ơn ông!
Theo Giáo Dục