Log in

View Full Version : Lê Uyên: 'Ngày xưa tôi từng nghĩ nếu anh Phương chết tôi sẽ chết theo...'


Hanna
11-11-2014, 05:49
Lần trở về này của Lê Uyên, chỉ trong một tuần mà tôi gặp chị đến 4 lần. Một lần ở khách sạn sau khi chị từ Mỹ về tới Sài G̣n. Một lần ở cuộc họp báo giới thiệu liveshow Sol Vàng Dạ khúc cho t́nh nhân. Một lần, ở đêm nhạc của chị ở pḥng trà Tiếng Xưa. Nhưng ấn tượng hơn cả là khi gặp Lê Uyên ở Đà Lạt.
Tôi đến Đà Lạt rất nhiều, nhưng chưa lần nào quyết định vội vàng, chóng vánh như thế. Khi biết chị sẽ lên Đà Lạt, tôi quyết định thu xếp công việc, đi Đà Lạt ngay trong đêm để theo kịp hành tŕnh của Lê Uyên trở lại những nơi chốn kỷ niệm một thuở. Để sáng hôm sau có thể ngồi với Lê Uyên ở cà phê Tùng, nhấp một ngụm cà phê, bắt đầu hành tŕnh trở về những năm tháng đẹp đẽ nhất của họ. Từ cà phê Tùng, chúng tôi đến căn nhà xưa của chị, nơi lưu dấu hẹn ḥ của hai người, đến ngă 5 đại học, ga Đà Lạt, dốc ngă ba Chùa… Tôi cũng chẳng phải hỏi Lê Uyên nhiều, v́ cứ mỗi lần qua một nơi chốn kỷ niệm, chị lại nói, lúc sôi nổi rạng rỡ hào hứng, khi tư lự như thể nói với chính ḿnh.
* Trong chị rất xúc động khi trở về chốn cũ…
Tôi trở về Đà Lạt sau 39 năm xa cách. Để lại cảm xúc ban đầu, một nơi chốn đă đưa chúng tôi nắm tay bước vào một cuộc t́nh quá đẹp. Một nơi chốn mà hai đứa tôi cùng nắm tay nhau bước vào vườn hạnh phúc. Một nơi chốn mà nếu có kiếp sau, tôi xin được sống và yêu anh như kiếp này. Sáng nay, tôi trở lại nơi này, như bạn thấy, cà phê Tùng, nơi hẹn ḥ đầu tiên của 2 đứa chúng tôi ở Đà Lạt, một ngày của năm 1966. Đầu năm 2000, anh Phương đă có dự định cùng tôi và một số người bạn trở về Đà Lạt để đi lại những nơi chốn ấy, nhưng chưa kịp thực hiện, th́ anh đă mất.
<table class="contentimg" style="text-align: center;"> <tbody> <tr> <td>http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=686963&stc=1&d=1415684966</td> </tr> <tr> <td style="text-align: center;"> Lê Uyên mặc áo của chồng về thăm nhà cũ</td> </tr> </tbody> </table>

*Theo chân chị đến ga Đà Lạt, tôi nghe chị kể rằng đây là nơi anh viết cho chị Một ngày vui mùa đông…
Hồi ấy, anh Đà Lạt, tôi Sài G̣n. Anh từ Đà Lạt xuống gặp tôi rồi lại quay về Đà lạt để đi dạy. Có khi tôi lén nhà lên Đà Lạt thăm anh. Nhà ga này là nơi chúng tôi gặp nhau. Thường th́ anh luôn có mặt ở ga để đón tôi. Nhưng có hôm tôi trốn anh, không xuất hiện trên sân ga như đă hẹn. Anh trông ngóng, sốt ruột, buồn hiu v́ ngỡ sẽ không gặp được tôi. Rồi, tôi bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, khiến anh vô cùng mừng rỡ và hạnh phúc. Đó là lư do mà anh viết những câu hát vui mừng trong bài hát Một ngày vui mùa đông.
*Vậy c̣n những câu hát khá lạ như “Theo em xuống phố trưa nay, đang c̣n chất ngất cơn say, theo em xuống phố trưa mai, đang c̣n nhức mỏi đôi vai”, th́ sao thưa chị?
À, đó là con dốc ở ngă ba Chùa, gần chùa Linh Sơn, chúng tôi đi bộ qua đường Hàm Nghi – (nay là đường Nguyễn Văn Trỗi – PV) về hướng khu Ḥa B́nh để đến cà phê Tùng. Hồi đó chúng tôi hay đi bộ ḷng ṿng Đà Lạt, qua con dốc này không biết bao nhiêu bận. Những lúc tôi mỏi chân, anh lại cầm giày cho tôi đi chân trần trên phố. Bài Vũng lầy của chúng ta ra đời trong những ngày chúng tôi bên nhau như thế. Nhạc của anh Phương như là nhật kư âm nhạc, viết lại những cảm xúc của anh ấy ghi lại cho những ngày hai đứa yêu nhau.
*Ngày đó yêu nhau, chị không bận tâm chuyện anh ấy bị bệnh?
Khi đă yêu rồi, nếu đó là t́nh yêu thật sự th́ ḿnh không màng bất cứ chuyện ǵ và ḿnh sẽ vui ḷng nói nếu anh ấy chết tôi sẽ chết theo. Chúng tôi không muốn xa nhau, chỉ muốn luôn có nhau, như tôi hay nói, giá như không có ăn và ngủ, để có nhiều thời gian bên nhau.
*Thời gian xa cách của hai người hồi ấy thường được nối bằng những lá thư.
Tôi phải lấy địa chỉ của một người bạn gần nhà để nhận, gửi thư. Mỗi ngày, trong mỗi lá thư tôi bỏ một miếng kẹo cao su và trong làm quà, hồi đó không có tiền để mua quà khác. Nội dung không ǵ khác ngoài thương nhớ. Nhưng đến những lúc viết chữ thương nhớ, em nhớ anh lắm, em yêu anh lắm th́ lại viết nhỏ những chữ ấy lại, v́ tôi nghĩ rằng ḿnh đang nói nhỏ, sẽ không ai biết chuyện ấy. Hồi đó tôi ngây thơ trẻ con vậy đấy.
*Tôi thấy Lê Uyên Phương rất giống cặp đôi nổi tiếng của làng nhạc thế giới thời ấy Cher và Sonny?Hồi đó, khi hát ở vũ trường Tự Do, có một người Mỹ đến cho 20 USD, nhờ người phiên dịch lại rằng ông bà làm tôi nhớ Cher và Sonny ở Mỹ. Tôi cũng ừ à cảm ơn cho qua chuyện thôi. Sau đó, tôi nhớ năm 1972, lúc 2 giờ trưa, anh Phương đang xem tivi và kêu ḿnh ơi, ra đây xem có một cặp giống y chang tụi ḿnh nè. Từ đó, tôi mới biết là có một cặp giống hệt ḿnh.
*Cảm giác của chị khi lên sân khấu một ḿnh?
Chỉ khi lên sân khấu, nh́n sang trái của ḿnh, thấy trống vắng mới tin là anh mất rồi. Lần nào tôi cũng lo, v́ không muốn những người đến nghe ḿnh hát thất vọng, rồi lại tự nhủ ḿnh phải làm cho thật tốt. Bây giờ ḿnh phải lo mọi thứ, ngay cả lấy tông bài hát cũng phải học để biết. Ngày xưa tôi chỉ việc hát thôi, anh ấy lo tất cả, kể cả khi giao lưu.
*Ngoài nhạc Lê Uyên Phương ra, nghe nói chị chỉ hát những bài ḿnh thích?
Anh ấy dặn một câu mà tôi nhớ bốn mươi mấy năm nay, khi hát, em phải nhập tâm vào bài hát, phải thích và sống trọn vẹn với bài hát. Đó cũng là phương châm và cách chọn bài của tôi. Chỉ bài nào thích tôi mới hát, cho nên bài hát dù nổi tiếng cách mấy mà tôi không thích cũng không thể hát được. Nếu đă ghi âm, thu h́nh bài nào th́ đó là bài ḿnh thích. Có lẽ cũng v́ vậy mà tôi ít xuất hiện trong chương tŕnh thu h́nh v́ phải hát theo yêu cầu. Nhiều người bảo ḿnh là danh ca th́ phải biết hát tất cả. Tôi nói như thế là lầm rồi, danh ca không có nghĩa là hát bài dở thành hay, mà hát những bài ḿnh thích.
*Hai cô con gái của chị h́nh như không theo nghiệp bố mẹ?
Hai đứa con gái không có giọng hát. Con gái đầu Lê Uyên Uyên biết đánh mọi thứ nhạc cụ, mê nhạc lắm. Cô con út Lê Uyên My anh ấy dạy chơi violon và nếu có đi diễn cùng ḿnh th́ hát bè phụ, thay cho anh Phương.
*Ngày xưa anh chị đến với nhau v́ yêu, c̣n chuyện kinh tế th́ sao?
Đối với anh Phương, chuyện tiền bạc không là ǵ cả, có ngày nào vui ngày đó. Và ḿnh phải lo việc này. Khi làm album cũng vậy, khi tôi lo làm thế này làm thế kia không bán được, anh bảo tại sao phải lo chuyện ấy. Ḿnh đang thích th́ ḿnh làm, ai thích th́ mua, không mua th́ thôi. Nên sống không dư dả, nhưng tôi luôn muốn anh Phương phải sống thoải mái trong âm nhạc, không để anh phải lo đến vấn đề tiền bạc. Tôi cũng không có nhu cầu phải bằng ai, hơn ai.
*Xin hỏi tế nhị, chị thích đội tóc giả hay thích giữ h́nh tượng cho ḿnh? Lối trang điểm của chị không thay đổi từ bao nhiêu năm qua?Người nghệ sĩ xuất hiện trước công chúng cần chỉn chu, như một sự tôn trọng với khán giả. Trước đây, tóc tôi nhiều lắm, sau này, khi anh mất, tóc ḿnh rụng khủng khiếp. Mà bạn thấy, những bộ tóc của Lê Uyên không xấu, đúng không? Tôi vẫn chỉ thích kiểu trang đó thôi. Ngay cả cách vẽ mặt như tài tử Lư Lệ Hoa ngày xưa cũng vậy. Ai trang điểm cho ḿnh cũng được, chỉ có mắt là phải để tự tay Lê Uyên vẽ.
*Trước kia Lê Uyên Phương lên sân khấu với trang phục khá bụi, mang phong cách du ca. Từ khi chỉ c̣n Lê Uyên, tôi thấy chị chỉ mặc áo dài.
Trang phục anh ấy đơn giản lắm. Tôi hay may bằng vải xô cho anh mặc, và tôi cũng thi thoảng mặc ké. Như cái áo sô màu hồng nhạt mà tôi mặc khi về thăm nhà cũ ở Đà Lạt lần này. Từ khi anh ra đi, lên sân khấu một ḿnh đâu có ǵ vui. Tôi mặc áo dài và chỉ mặc áo dài tôi thấy luôn hợp nhất với ḿnh từ dạo ấy.
*Những dự định sắp tới của chị?
Tôi sẽ vẫn tiếp tục thực hiện di nguyện của anh, tiếp tục đem những ca khúc của anh đi hát khắp nơi ở quê nhà. Và mong là sẽ có thêm nhiều ca khúc của anh được cấp phép biểu diễn. Sau Sol vàng, tôi sẽ hát, có lẽ hai đêm nữa, tại pḥng trà Tiếng Xưa vào 15, 16.11 này. Tôi nhận được lời đề nghị hát tại Đà Lạt, nếu không có ǵ thay đổi, vào tháng 2/2015. Tôi vui lắm, nếu như thế th́ c̣n ư nghĩa ǵ bằng, tại nơi chốn chúng tôi đă sống, đă yêu và được mọi người yêu mới. Tôi cũng mong muốn đưa tro cốt của anh ấy về Đà Lạt. Tôi sẽ phát hành album Uyên ương trong lồng đă thu từ trước anh ấy mất. Và một cuốn hồi kư của anh ấy nữa.
*Cảm ơn Lê Uyên, mong chúc chị làm tṛn di nguyện của nhạc sĩ Lê Uyên Phương!
Theo Minh Minh/Thời trang trẻ