Romano
11-12-2014, 21:04
Bàng hoàng thấy Lao Động đưa tin hơn 71.000 người dân “năn nỉ xin tỉnh đừng xây 3 dự án thủy điện” bởi lư do “chắc chắn bị nhấn ch́m khi có lũ”.
Điều này đồng nghĩa hơn 71.000 người dân “năn nỉ xin”… được sống. Thật mỉa mai, nhạo báng khi nhân dân “viết hoa” – chủ thể, người nắm giữ mọi quyền lực, người quyết định mọi công việc của đất nước phải “năn nỉ xin” được sống! Không hiểu khi “năn nỉ xin” được sống, hơn 71.000 con người này nghĩ ḿnh là con ǵ!?
Không hiểu trong số những người này, đă từng tự hào v́ là con lạc cháu hồng, con rồng cháu tiên!? Nếu từng th́ không hiểu họ tự hào v́ cái ǵ!?
Trong khi ở Anh, Mỹ, người ta điều cả lực lượng cứu hộ hùng hậu bao gồm người, phương tiện (xe cảnh sát, xe cứu hỏa, trực thăng…) chỉ để đi giải cứu chú bê không đứng dậy được trên băng trơn trượt, 3 chú chim bồ câu mắc kẹt trên mái nhà, chú ṃng biển bị mắc cánh vào dây điện… th́ ở Việt Nam, hơn 71.000 người phải “năn nỉ xin” được sống.
Giá như hơn 71.000 người này mới được con người t́m thấy trong rừng sâu và đưa về, hoặc chí ít cũng mong tất cả họ đều không biết chữ.
Hơn 71.000 người này ở vào vị thế nào mà phải xin được sống!? Xă hội nơi con người phải xin được sống là xă hội ǵ, chính quyền nơi đó có bản chất thế nào!? Không hề có dân chủ chứa chưa nói “gấp vạn lần so với dân chủ tư sản”.
Để được sống, hơn 71.000 người c̣n phải “năn nỉ xin”, trông chờ ǵ ở họ vận mệnh quốc gia, tương lai dân tộc!? Hơn 71.000 người mà không có ai hiểu bất cứ nhà nước nào cũng phải chịu trách nhiệm về tính mạng của từng người dân chứ chưa cần là số nhiều.
Ở Việt Nam mạng sống con người không có giá. Chính v́ thế con người dễ dàng t́m đến cái chết khi khó khăn, khi túng quẫn không có tiền chữa bệnh, khi bế tắc không xin được việc, và khi chỉ để xin cái… sổ nghèo. Chính v́ thế chết người do xả lũ thủy điện là chuyện đương nhiên chẳng khiến ông bà nào vướng bận.
Đến bao giờ người dân mới hiểu và buộc cơ quan có thẩm quyền phải chịu trách nhiệm khi xảy ra tai nạn trên con đường họ bỏ tiền đóng phí bảo tŕ, phải chịu trách nhiệm về chất lượng từng bữa ăn, về sức khỏe của họ, về tŕnh độ của con em họ…!?
Đến bao giờ người dân mới hiểu nhà nước sống bằng tiền thuế của dân phải chịu trách nhiệm về cuộc sống, về xă hội, về mọi lĩnh vực trước người dân, chứ không phải để ngồi lên đầu, lên cổ mà xem xét, ban phát quyền được sống, sống thế nào cho nhân dân.
Fb Nguyễn Văn Hoàng
Điều này đồng nghĩa hơn 71.000 người dân “năn nỉ xin”… được sống. Thật mỉa mai, nhạo báng khi nhân dân “viết hoa” – chủ thể, người nắm giữ mọi quyền lực, người quyết định mọi công việc của đất nước phải “năn nỉ xin” được sống! Không hiểu khi “năn nỉ xin” được sống, hơn 71.000 con người này nghĩ ḿnh là con ǵ!?
Không hiểu trong số những người này, đă từng tự hào v́ là con lạc cháu hồng, con rồng cháu tiên!? Nếu từng th́ không hiểu họ tự hào v́ cái ǵ!?
Trong khi ở Anh, Mỹ, người ta điều cả lực lượng cứu hộ hùng hậu bao gồm người, phương tiện (xe cảnh sát, xe cứu hỏa, trực thăng…) chỉ để đi giải cứu chú bê không đứng dậy được trên băng trơn trượt, 3 chú chim bồ câu mắc kẹt trên mái nhà, chú ṃng biển bị mắc cánh vào dây điện… th́ ở Việt Nam, hơn 71.000 người phải “năn nỉ xin” được sống.
Giá như hơn 71.000 người này mới được con người t́m thấy trong rừng sâu và đưa về, hoặc chí ít cũng mong tất cả họ đều không biết chữ.
Hơn 71.000 người này ở vào vị thế nào mà phải xin được sống!? Xă hội nơi con người phải xin được sống là xă hội ǵ, chính quyền nơi đó có bản chất thế nào!? Không hề có dân chủ chứa chưa nói “gấp vạn lần so với dân chủ tư sản”.
Để được sống, hơn 71.000 người c̣n phải “năn nỉ xin”, trông chờ ǵ ở họ vận mệnh quốc gia, tương lai dân tộc!? Hơn 71.000 người mà không có ai hiểu bất cứ nhà nước nào cũng phải chịu trách nhiệm về tính mạng của từng người dân chứ chưa cần là số nhiều.
Ở Việt Nam mạng sống con người không có giá. Chính v́ thế con người dễ dàng t́m đến cái chết khi khó khăn, khi túng quẫn không có tiền chữa bệnh, khi bế tắc không xin được việc, và khi chỉ để xin cái… sổ nghèo. Chính v́ thế chết người do xả lũ thủy điện là chuyện đương nhiên chẳng khiến ông bà nào vướng bận.
Đến bao giờ người dân mới hiểu và buộc cơ quan có thẩm quyền phải chịu trách nhiệm khi xảy ra tai nạn trên con đường họ bỏ tiền đóng phí bảo tŕ, phải chịu trách nhiệm về chất lượng từng bữa ăn, về sức khỏe của họ, về tŕnh độ của con em họ…!?
Đến bao giờ người dân mới hiểu nhà nước sống bằng tiền thuế của dân phải chịu trách nhiệm về cuộc sống, về xă hội, về mọi lĩnh vực trước người dân, chứ không phải để ngồi lên đầu, lên cổ mà xem xét, ban phát quyền được sống, sống thế nào cho nhân dân.
Fb Nguyễn Văn Hoàng