tonycarter
11-15-2014, 01:45
Nhiều lúc nghĩ lại, chị Hương ước giá mà có thể trở lại cuộc sống trước đây, sống thiếu thốn một chút nhưng vợ chồng có nhau, gia đ́nh yên ấm và hạnh phúc th́ có lẽ giờ chị đă không phải chịu đựng nỗi khổ không nói lên lời này.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=689009&d=1416015863 (http://st.suckhoegiadinh.co m.vn/staticFile/uploads/2014/07/xa-cah2.jpg)
Chưa bao giờ chị Hương lại có cảm giác chán nản và buồn v́ chồng như lúc này. Sau 9 năm hôn nhân, hai vợ chồng cũng đă có với nhau hai đứa con, mà sao giờ đây chị có cảm giác như người chồng, người bạn đời của ḿnh trước kia không c̣n tồn tại. Quỹ thời gian để hai vợ chồng gần gũi, chia sẻ và tâm sự với nhau cứ dần ít đi, mà thay vào đó là công việc, là những lời than văn, trách móc và phàn nàn.
Khi cơm, áo, gạo, tiền là nỗi lo thường trực
Chị Hương vốn là một cô giáo mầm mon, nhưng sau khi sinh con gái thứ 2, gia đ́nh và chồng đă khuyên chị ở nhà để phụ giúp chồng việc kinh doanh. V́ công việc của chị Hương lương lậu cũng khá thấp, lại thấy một ḿnh chồng loay hoay với cái quán nên chị cũng đồng ư ở nhà giúp chồng.
Anh Tiến- chồng chị Hương trước đây cũng từng là một kỹ sư công nghệ thông tin, nhưng do máu me kinh doanh và cũng có chút năng khiếu nên sau 5 năm tích lũy vốn và kinh nghiệm, anh đă tự ḿnh đầu tư và mở quán nhậu. Do tính chất của công việc là làm không có giờ giấc cố định, phụ thuộc vào nhu cầu của khách hàng nên kể từ ngày nhà chị Hương có cái quán nhậu, giờ giấc ăn ngủ của chị, chồng chị và cả con cái đều bị đảo lộn.
Những ngày đầu mới mở quán có thể nói là những ngày cực h́nh với chị Hương. Sáng nào chưa 5 giờ sáng chị Hương đă phải dậy đi chợ lấy hàng, rồi về nấu ăn sáng cho cả nhà, chị cũng phải thúc con ăn nhanh để c̣n đưa con đi học rồi về lo mở cửa và trông quán, c̣n chồng chị hôm nào cũng 7, 8 giờ mới chịu dậy. Lắm hôm, có khách quen đến quán sớm bất thường mà đầu bếp chưa đến làm chị lại phải vào bếp làm các món nhậu. Buổi chiều chị lại nhờ chồng trông cả quán rồi vội vă phi xe tới trường đón con về, cũng may đứa lớn gửi nhờ bên ông bà nội trông nom giúp, tối ông bà lại trở cháu về nên chị cũng đỡ bận bịu phần nào.
Khi vừa quen với việc bộn bề công việc, th́ anh Tiến lại mở rộng thêm quy mô quán. Mỗi ngày, chị Hương chỉ được ngủ chưa đầy 5 tiếng. Bởi hôm nào cũng phải 10, 11 giờ đêm mới hết khách. Hết khách rồi chị nào có được đi ngủ ngay, c̣n phải dọn dẹp quán, sắp xếp bàn ghế rồi lau chùi máy. Nếu hôm nào đông khách quá, buổi tối mới ăn lót dạ th́ phải tới đêm mới được ăn bữa chính, ăn xong rồi c̣n rửa bát, giặt giũ quần áo cho cả nhà. Vừa đặt ḿnh lên giường là chị có thể ngủ ngay lập tức v́ quá mệt, nhưng cũng có những hôm mê sảng khiến chị giật ḿnh thon thót.
Vẫn biết tiền bạc là quan trọng, nhưng nhiều hôm nằm trên giường suy nghĩ chị cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản, chỉ ước giá như không có cái quán nhậu này và được quay lại làm giáo viên như xưa, dù có thiếu thốn một chút nhưng dù sao vẫn cảm thấy cuộc đời tươi đẹp hơn.
Khổ v́ chồng quá ham việc
Kể từ khi có quán nhậu, anh Tiến dường như không có mặt trong bữa cơm nào của gia đ́nh. Bữa nào cũng kẻ ăn trước, người ăn sau. Lúc cho con ăn, chị Hương cũng tranh thủ ăn luôn cho xong bữa, chứ hầu như chẳng bữa nào được ăn thư thả hay cảm thấy ngon miệng. Đó cũng là lư do bữa cơm của cả gia đ́nh cũng chỉ chuẩn bị được qua loa, v́ không có thời gian nấu những món ăn cầu kỳ.
C̣n về anh Tiến, nhiều hôm đông khách, anh chỉ có uống tiếp khách, đến khi khách về hết, đói quá th́ ăn tạm bát cơm ở quán cho xong. Chị Hương lo cho sức khỏe của chồng nên nhắc nhở nhưng lần nào chị cũng nhận được câu phàn nàn và gắt gỏng của anh: “Đang đông khách, ăn uống ǵ. Nhịn một bữa có chết được đâu mà lo. Tiền không lo kiếm rồi lấy ǵ mà ăn”.
Không chỉ đảo lộn giờ giấc ăn uống, sinh hoạt, ngay cả giờ đi ngủ, cũng chẳng mấy khi hai vợ chồng gần gũi để mà chia sẻ, tâm sự. Lúc lên giường ai cũng ch́m vào giấc ngủ v́ quá mệt, chẳng c̣n thiết tha chuyện tṛ ǵ với nhau.
Một ngày b́nh thường đă vậy. Những hôm nhận đặt tiệc tùng anh Tiến c̣n thức thâu đêm, khiến chị Hương cũng phải thức theo. Tính anh Tiến làm không xong là không ăn, không ngủ ǵ hết, mặc cho chị Hương nói hoài cũng không nghe. Nhiều hôm chị giận ăn cơm rồi đi ngủ trước, nhưng lên giường rồi lại thấy áy náy v́ chồng lo làm c̣n ḿnh th́ lại nằm ngủ một ḿnh, rồi chị lại tự than trách bản thân ḿnh: “Sao cái thân ḿnh nó lại khổ như này, thời gian nghỉ ngơi, chơi với con cũng không có, đi mua sắm hay làm đẹp th́ lại càng là một ước mơ xa vời”.
Nhiều hôm chị Hương bàn với chồng thuê người về làm quản lí để hai vợ chồng có thêm thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc con cái, nhưng anh gạt phắt đi, rồi bảo: “Thuê làm ǵ cho tốn kém, hai vợ chồng thừa sức trông coi, ở nhà ngồi chơi không chứ có làm ǵ đâu mà phải đi thuê, mà nhỡ thuê phải đứa gian lận th́ có mà sạt nghiệp”. Lần nào hai vợ chồng tranh luận th́ chị Hương cũng phải là người im lặng trước, chị luôn thất bại trước những lư lẽ của chồng.
Những lúc mệt mỏi, chán nản tột độ, chỉ không biết than thở cùng ai, bố mẹ chồng cũng chỉ biết động viên rồi trông nom cháu giúp chị. Than thở với mấy chị bạn, ai cũng bảo “Ở nhà làm bà chủ sướng thế, lắm người ước mà không được ấy, chứ đi làm thuê như chúng tôi mới khổ”. C̣n chị, ngay lúc này chị chỉ muốn bỏ của chạy lấy người!.
Cao Dương
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=689009&d=1416015863 (http://st.suckhoegiadinh.co m.vn/staticFile/uploads/2014/07/xa-cah2.jpg)
Chưa bao giờ chị Hương lại có cảm giác chán nản và buồn v́ chồng như lúc này. Sau 9 năm hôn nhân, hai vợ chồng cũng đă có với nhau hai đứa con, mà sao giờ đây chị có cảm giác như người chồng, người bạn đời của ḿnh trước kia không c̣n tồn tại. Quỹ thời gian để hai vợ chồng gần gũi, chia sẻ và tâm sự với nhau cứ dần ít đi, mà thay vào đó là công việc, là những lời than văn, trách móc và phàn nàn.
Khi cơm, áo, gạo, tiền là nỗi lo thường trực
Chị Hương vốn là một cô giáo mầm mon, nhưng sau khi sinh con gái thứ 2, gia đ́nh và chồng đă khuyên chị ở nhà để phụ giúp chồng việc kinh doanh. V́ công việc của chị Hương lương lậu cũng khá thấp, lại thấy một ḿnh chồng loay hoay với cái quán nên chị cũng đồng ư ở nhà giúp chồng.
Anh Tiến- chồng chị Hương trước đây cũng từng là một kỹ sư công nghệ thông tin, nhưng do máu me kinh doanh và cũng có chút năng khiếu nên sau 5 năm tích lũy vốn và kinh nghiệm, anh đă tự ḿnh đầu tư và mở quán nhậu. Do tính chất của công việc là làm không có giờ giấc cố định, phụ thuộc vào nhu cầu của khách hàng nên kể từ ngày nhà chị Hương có cái quán nhậu, giờ giấc ăn ngủ của chị, chồng chị và cả con cái đều bị đảo lộn.
Những ngày đầu mới mở quán có thể nói là những ngày cực h́nh với chị Hương. Sáng nào chưa 5 giờ sáng chị Hương đă phải dậy đi chợ lấy hàng, rồi về nấu ăn sáng cho cả nhà, chị cũng phải thúc con ăn nhanh để c̣n đưa con đi học rồi về lo mở cửa và trông quán, c̣n chồng chị hôm nào cũng 7, 8 giờ mới chịu dậy. Lắm hôm, có khách quen đến quán sớm bất thường mà đầu bếp chưa đến làm chị lại phải vào bếp làm các món nhậu. Buổi chiều chị lại nhờ chồng trông cả quán rồi vội vă phi xe tới trường đón con về, cũng may đứa lớn gửi nhờ bên ông bà nội trông nom giúp, tối ông bà lại trở cháu về nên chị cũng đỡ bận bịu phần nào.
Khi vừa quen với việc bộn bề công việc, th́ anh Tiến lại mở rộng thêm quy mô quán. Mỗi ngày, chị Hương chỉ được ngủ chưa đầy 5 tiếng. Bởi hôm nào cũng phải 10, 11 giờ đêm mới hết khách. Hết khách rồi chị nào có được đi ngủ ngay, c̣n phải dọn dẹp quán, sắp xếp bàn ghế rồi lau chùi máy. Nếu hôm nào đông khách quá, buổi tối mới ăn lót dạ th́ phải tới đêm mới được ăn bữa chính, ăn xong rồi c̣n rửa bát, giặt giũ quần áo cho cả nhà. Vừa đặt ḿnh lên giường là chị có thể ngủ ngay lập tức v́ quá mệt, nhưng cũng có những hôm mê sảng khiến chị giật ḿnh thon thót.
Vẫn biết tiền bạc là quan trọng, nhưng nhiều hôm nằm trên giường suy nghĩ chị cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản, chỉ ước giá như không có cái quán nhậu này và được quay lại làm giáo viên như xưa, dù có thiếu thốn một chút nhưng dù sao vẫn cảm thấy cuộc đời tươi đẹp hơn.
Khổ v́ chồng quá ham việc
Kể từ khi có quán nhậu, anh Tiến dường như không có mặt trong bữa cơm nào của gia đ́nh. Bữa nào cũng kẻ ăn trước, người ăn sau. Lúc cho con ăn, chị Hương cũng tranh thủ ăn luôn cho xong bữa, chứ hầu như chẳng bữa nào được ăn thư thả hay cảm thấy ngon miệng. Đó cũng là lư do bữa cơm của cả gia đ́nh cũng chỉ chuẩn bị được qua loa, v́ không có thời gian nấu những món ăn cầu kỳ.
C̣n về anh Tiến, nhiều hôm đông khách, anh chỉ có uống tiếp khách, đến khi khách về hết, đói quá th́ ăn tạm bát cơm ở quán cho xong. Chị Hương lo cho sức khỏe của chồng nên nhắc nhở nhưng lần nào chị cũng nhận được câu phàn nàn và gắt gỏng của anh: “Đang đông khách, ăn uống ǵ. Nhịn một bữa có chết được đâu mà lo. Tiền không lo kiếm rồi lấy ǵ mà ăn”.
Không chỉ đảo lộn giờ giấc ăn uống, sinh hoạt, ngay cả giờ đi ngủ, cũng chẳng mấy khi hai vợ chồng gần gũi để mà chia sẻ, tâm sự. Lúc lên giường ai cũng ch́m vào giấc ngủ v́ quá mệt, chẳng c̣n thiết tha chuyện tṛ ǵ với nhau.
Một ngày b́nh thường đă vậy. Những hôm nhận đặt tiệc tùng anh Tiến c̣n thức thâu đêm, khiến chị Hương cũng phải thức theo. Tính anh Tiến làm không xong là không ăn, không ngủ ǵ hết, mặc cho chị Hương nói hoài cũng không nghe. Nhiều hôm chị giận ăn cơm rồi đi ngủ trước, nhưng lên giường rồi lại thấy áy náy v́ chồng lo làm c̣n ḿnh th́ lại nằm ngủ một ḿnh, rồi chị lại tự than trách bản thân ḿnh: “Sao cái thân ḿnh nó lại khổ như này, thời gian nghỉ ngơi, chơi với con cũng không có, đi mua sắm hay làm đẹp th́ lại càng là một ước mơ xa vời”.
Nhiều hôm chị Hương bàn với chồng thuê người về làm quản lí để hai vợ chồng có thêm thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc con cái, nhưng anh gạt phắt đi, rồi bảo: “Thuê làm ǵ cho tốn kém, hai vợ chồng thừa sức trông coi, ở nhà ngồi chơi không chứ có làm ǵ đâu mà phải đi thuê, mà nhỡ thuê phải đứa gian lận th́ có mà sạt nghiệp”. Lần nào hai vợ chồng tranh luận th́ chị Hương cũng phải là người im lặng trước, chị luôn thất bại trước những lư lẽ của chồng.
Những lúc mệt mỏi, chán nản tột độ, chỉ không biết than thở cùng ai, bố mẹ chồng cũng chỉ biết động viên rồi trông nom cháu giúp chị. Than thở với mấy chị bạn, ai cũng bảo “Ở nhà làm bà chủ sướng thế, lắm người ước mà không được ấy, chứ đi làm thuê như chúng tôi mới khổ”. C̣n chị, ngay lúc này chị chỉ muốn bỏ của chạy lấy người!.
Cao Dương