Romano
11-19-2014, 08:22
Thưa anh Tâm Minh,
(Thưa độc giả diễn đàn),
Nếu ông Vơ văn Sĩ (người lính già VNCH) hỏi tôi câu này: "Bây gọi ai là giặc" th́ tôi xin phép để trả lời với ông này: Vâng, tôi gọi ông là Giặc.
Một tên giặc lạm dụng danh hiệu "người lính VNCH" để đánh lại những người chống cộng, mà những người này không quấn Cờ Vàng quanh người, không tô son thếp vàng quanh cái tên của ḿnh + như ông đang làm.
Có nhiều người lính VNCH viết trên Net, và họ vô cùng xứng đáng với cái danh hiệu đó. Nhưng Vơ văn Sĩ nhà ta (hay Lê Thúy Ninh cũng rứa) th́ không xứng đáng với cái danh hiệu đó. V́ Sĩ nhà ta chỉ là xà mâu và hống -hách (qua cái giọng văn là đủ biết: chắc là ngày xưa cũng Đội Trên Đạp Dưới dữ lắm, qua cái cách viết vài lần trên Net cũng biết).
Nói riêng với anh Tâm Minh, là tôi vẫn giữ lập trường gọi những người này là Giặc Cờ Vàng. V́ họ đă Lợi Dụng, đă Núp Bóng Lá Cờ Chính Nghĩa (là Lá Cờ Chung Cho Những Ai Không Chấp Nhận Cộng Sản), họ đă Núp trong Lá Cờ Chính Nghĩa đó và Có Những Hành Động Quá Khích, Chụp Mũ, chửi Tục Tĩu đến mức phải gọi là bỉ ổi!
Dĩ nhiên đối với những người này th́ tôi cho rằng họ không phải là Cộng Sản (v́ CS khôn hơn mấy người này nhiều), nhưng những người này mà bảo tôi gọi họ là "Quốc Gia" th́ chắc tôi cũng ngượng mồm ngượng miệng lắm. Có thể là họ đă từng sống tại Miền Nam, nhưng chưa thấm nhuần "tinh thần quốc gia", không hiểu biết sự khác biệt của những người biết tôn trọng tự do dân chủ và sự hèn hạ tiểu nhân độc ác của những kẻ bên kia giới tuyến.
V́ thế, khi ra hải ngoại, những người này hành xử "kiểu Việt cộng" một cách vô thức. V́ vậy trong cái nh́n của tôi, và có lẽ không ít của nhiều người: Họ không xứng đáng được gọi là "Người Quốc Gia". V́ thế mà tôi gọi họ là "Giặc Cờ Vàng". V́ họ không núp trong Cờ Đỏ (dại ǵ mà làm vậy, núp trong Cờ Vàng mới đánh phá dễ dàng hơn!) th́ phải gọi là Giặc Cờ Vàng: một sự thực rất đau buồn cho Người Việt Hải Ngoại khi có mấy loài sâu bọ trong tập thể hải ngoại này cứ ngày đêm đánh phá.
Ngoài những vận động với chính giới Mỹ và Dư Luận Quốc Tế để họ nh́n vào sự bạo ác của Cộng Sản Việt Nam, những "Options" để đấu tranh khác thật vô cùng giới hạn. Việc vực dậy những đảng viên CS bị tẩy nảo cũng khó khăn, việc vực dây một tập thể 90 triệu "quen nô lệ" để cùng đứng lên cũng không phải dễ. Những màn biểu t́nh chống Trung quốc đă bị bọn thái thú đàn áp tàn nhẫn nên đă tàn lụi. Và ai ở hải ngoại này sẽ có đủ uy tín để qui tụ mọi người hải ngoại như có lần Hoàng Cơ Minh đă làm?
Tiếc thay, những phong trào như HCM cũng đi vào đường bịp nơm, và thêm lần nữa, người hải ngoại đă bị hụt hẫng và không c̣n biết trao Niềm Tin và Nhiệt Huyết vào ai, vào phong trào nào!!! Trong một bối cảnh như vậy ai sẽ đứng lên và có thực lực để Tuyên Bố và Thực Hiện Được tuyên bố của ḿnh là "Lật Đổ Cộng Sản Việt Nam"???
Dù thực tế là vậy, nhưng bọn Giặc Cờ Vàng này vẫn thích bất cứ ai cũng phải hô to khẩu hiệu, chứ không chịu kiên nhẫn cùng nhau đoàn kết để cho những giới chức Hoa kỳ phải nể nang và có những đường lối Có Lợi cho cuộc đấu tranh dành lại đất nước từ tay Bọn Tay sai CS Quốc Tế!...
Đoàn kết là một cách Lobby với chính giới Mỹ. Chứ cái kiểu "chống cộng bằng khẩu hiệu" và chụp mũ cộng sản cho nhau chỉ càng làm cho chính giới Mỹ có quyết định làm hại mục tiêu chống cộng của chúng ta mà thôi!
Chỉ khi nào bọn Giặc Cờ Vàng giải tán, để cho những người tâm huyết có cơ hội hoạt động mà không bị Đâm Sau Lưng, th́ chừng đó tiếng nói của Người Quốc Gia Chống Cộng ở hải ngoại, của những công dân Mỹ gốc Việt mới có thể nặng kư! Chừng đó không cần "thỉnh nguyện thư" mà các chính trị gia sẽ bám sát cộng đồng, và nhiều người Mỹ gốc Việt có thể chiếm giữ những chức vụ quan trọng trong chính quyền hơn như hiện nay.
Trở lại chuyện cũ:
Không chấp nhận Cộng Sản không có nghĩa là phải la lối ồn ào đ̣i "Lật Đổ" bạo quyền cộng sản, trong khi thực lực của Người Việt Hải Ngoại chỉ có "Trên Răng Dưới Dế", chỉ là cách tạo tṛ cười cho bọn Vượn Hà Nội. Chống cộng phải dựa trên thực tế, và phải có "chiến lược" (tôi rất ngại dùng chữ này, v́ một lần nữa, chữ này đă bị lạm dụng bởi một ông "tiến sĩ"!).
Lá Cờ thiêng liêng Không Thể bỗng dưng "trở thành là của riêng" cho một số người nào đó để làm một thứ Kiêu Binh phá làng phá xóm.
Tường Giang.
(Thưa độc giả diễn đàn),
Nếu ông Vơ văn Sĩ (người lính già VNCH) hỏi tôi câu này: "Bây gọi ai là giặc" th́ tôi xin phép để trả lời với ông này: Vâng, tôi gọi ông là Giặc.
Một tên giặc lạm dụng danh hiệu "người lính VNCH" để đánh lại những người chống cộng, mà những người này không quấn Cờ Vàng quanh người, không tô son thếp vàng quanh cái tên của ḿnh + như ông đang làm.
Có nhiều người lính VNCH viết trên Net, và họ vô cùng xứng đáng với cái danh hiệu đó. Nhưng Vơ văn Sĩ nhà ta (hay Lê Thúy Ninh cũng rứa) th́ không xứng đáng với cái danh hiệu đó. V́ Sĩ nhà ta chỉ là xà mâu và hống -hách (qua cái giọng văn là đủ biết: chắc là ngày xưa cũng Đội Trên Đạp Dưới dữ lắm, qua cái cách viết vài lần trên Net cũng biết).
Nói riêng với anh Tâm Minh, là tôi vẫn giữ lập trường gọi những người này là Giặc Cờ Vàng. V́ họ đă Lợi Dụng, đă Núp Bóng Lá Cờ Chính Nghĩa (là Lá Cờ Chung Cho Những Ai Không Chấp Nhận Cộng Sản), họ đă Núp trong Lá Cờ Chính Nghĩa đó và Có Những Hành Động Quá Khích, Chụp Mũ, chửi Tục Tĩu đến mức phải gọi là bỉ ổi!
Dĩ nhiên đối với những người này th́ tôi cho rằng họ không phải là Cộng Sản (v́ CS khôn hơn mấy người này nhiều), nhưng những người này mà bảo tôi gọi họ là "Quốc Gia" th́ chắc tôi cũng ngượng mồm ngượng miệng lắm. Có thể là họ đă từng sống tại Miền Nam, nhưng chưa thấm nhuần "tinh thần quốc gia", không hiểu biết sự khác biệt của những người biết tôn trọng tự do dân chủ và sự hèn hạ tiểu nhân độc ác của những kẻ bên kia giới tuyến.
V́ thế, khi ra hải ngoại, những người này hành xử "kiểu Việt cộng" một cách vô thức. V́ vậy trong cái nh́n của tôi, và có lẽ không ít của nhiều người: Họ không xứng đáng được gọi là "Người Quốc Gia". V́ thế mà tôi gọi họ là "Giặc Cờ Vàng". V́ họ không núp trong Cờ Đỏ (dại ǵ mà làm vậy, núp trong Cờ Vàng mới đánh phá dễ dàng hơn!) th́ phải gọi là Giặc Cờ Vàng: một sự thực rất đau buồn cho Người Việt Hải Ngoại khi có mấy loài sâu bọ trong tập thể hải ngoại này cứ ngày đêm đánh phá.
Ngoài những vận động với chính giới Mỹ và Dư Luận Quốc Tế để họ nh́n vào sự bạo ác của Cộng Sản Việt Nam, những "Options" để đấu tranh khác thật vô cùng giới hạn. Việc vực dậy những đảng viên CS bị tẩy nảo cũng khó khăn, việc vực dây một tập thể 90 triệu "quen nô lệ" để cùng đứng lên cũng không phải dễ. Những màn biểu t́nh chống Trung quốc đă bị bọn thái thú đàn áp tàn nhẫn nên đă tàn lụi. Và ai ở hải ngoại này sẽ có đủ uy tín để qui tụ mọi người hải ngoại như có lần Hoàng Cơ Minh đă làm?
Tiếc thay, những phong trào như HCM cũng đi vào đường bịp nơm, và thêm lần nữa, người hải ngoại đă bị hụt hẫng và không c̣n biết trao Niềm Tin và Nhiệt Huyết vào ai, vào phong trào nào!!! Trong một bối cảnh như vậy ai sẽ đứng lên và có thực lực để Tuyên Bố và Thực Hiện Được tuyên bố của ḿnh là "Lật Đổ Cộng Sản Việt Nam"???
Dù thực tế là vậy, nhưng bọn Giặc Cờ Vàng này vẫn thích bất cứ ai cũng phải hô to khẩu hiệu, chứ không chịu kiên nhẫn cùng nhau đoàn kết để cho những giới chức Hoa kỳ phải nể nang và có những đường lối Có Lợi cho cuộc đấu tranh dành lại đất nước từ tay Bọn Tay sai CS Quốc Tế!...
Đoàn kết là một cách Lobby với chính giới Mỹ. Chứ cái kiểu "chống cộng bằng khẩu hiệu" và chụp mũ cộng sản cho nhau chỉ càng làm cho chính giới Mỹ có quyết định làm hại mục tiêu chống cộng của chúng ta mà thôi!
Chỉ khi nào bọn Giặc Cờ Vàng giải tán, để cho những người tâm huyết có cơ hội hoạt động mà không bị Đâm Sau Lưng, th́ chừng đó tiếng nói của Người Quốc Gia Chống Cộng ở hải ngoại, của những công dân Mỹ gốc Việt mới có thể nặng kư! Chừng đó không cần "thỉnh nguyện thư" mà các chính trị gia sẽ bám sát cộng đồng, và nhiều người Mỹ gốc Việt có thể chiếm giữ những chức vụ quan trọng trong chính quyền hơn như hiện nay.
Trở lại chuyện cũ:
Không chấp nhận Cộng Sản không có nghĩa là phải la lối ồn ào đ̣i "Lật Đổ" bạo quyền cộng sản, trong khi thực lực của Người Việt Hải Ngoại chỉ có "Trên Răng Dưới Dế", chỉ là cách tạo tṛ cười cho bọn Vượn Hà Nội. Chống cộng phải dựa trên thực tế, và phải có "chiến lược" (tôi rất ngại dùng chữ này, v́ một lần nữa, chữ này đă bị lạm dụng bởi một ông "tiến sĩ"!).
Lá Cờ thiêng liêng Không Thể bỗng dưng "trở thành là của riêng" cho một số người nào đó để làm một thứ Kiêu Binh phá làng phá xóm.
Tường Giang.