johnnydan9
11-22-2014, 15:12
Người khách nước ngoài đă rất cảm kích trước ḷng tốt của một nhân viên ở bến xe Giáp Bát khi t́m lại hành lư cho họ, từ chối nhận quà... Đó là chuyện một nhân viên bến xe Giáp Bát (Hà Nội) t́m lại hành lư cho một người nước ngoài và sau đó đă từ chối nhận quà cảm ơn của người này v́ cho rằng đây là trách nhiệm, công việc ḿnh phải làm...
<center><table class="contentimg" style="text-align: center;"> <tbody> <tr> <td style="text-align: center;">http://www.vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=693490&stc=1&d=1416669127</td> </tr> <tr> <td style="text-align: center;"> Ảnh minh họa.</td> </tr> </tbody> </table></center>
Đáng lẽ ra đây là một việc hết sức b́nh thường. Nhưng tiếc thay nó lại khiến cho tôi cảm động và lại c̣n mừng nữa. Mừng như thể ḿnh thổi măi đống tro tàn mới t́m được đốm sáng le lói của ḷng tốt. Điều đó chứng tỏ những việc tốt như thế không nhiều.
Lâu nay, cứ nói đến bến tàu bến xe là nghĩ ngay đến sự phức tạp, lộn xộn với những co kéo, chen lấn, cướp giật, móc túi, lừa đảo... Đến nỗi bần cùng bất đắc dĩ mới phải đến đấy và ra đến đấy là cứ phải ôm chặt lấy cái túi, nói ǵ đến việc t́m lại được đồ đă thất lạc ở đây. Dần dần nó thành thói quen cam chịu chấp nhận cái sự bẩn thỉu, xấu xa, phiền nhiễu, trộm cắp, chấp nhận bị quát tháo, chửi mắng... như vô vàn những khó chịu ta vẫn gặp trong cuộc sống mà chẳng biết phải làm thế nào.
Thế nên nghe cái chuyện tốt đẹp kia, lại được biết bến xe ấy đă được lắp camera giám sát nên đă có nhiều trường hợp hành khách t́m lại được hành lư... lại thấy le lói hy vọng về một sự thay đổi tốt đẹp hơn.
Thực ra, không phải con người bây giờ xấu xa ǵ hơn con người của thời đại nào đó. Bởi trong mỗi con người lúc nào cũng có cả cái tốt và cái xấu. Chỉ có điều làm thế nào để cái tốt ấy được bộc lộ ra. Để những việc làm như của nhân viên bến xe kia hay của người cảnh sát giao thông nọ... trở thành những việc thường ngày. Để chúng ta chẳng phải ngạc nhiên và cảm động đến thế khi gặp được một người tốt, một việc làm tốt.
Mỗi lần đến một thành phố lạ, t́nh cảm của tôi với nơi ấy không chỉ là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà chính là ấn tượng về những con người ở đấy. Từ bác tài xế taxi, anh xe ôm, chị bán hàng, cô phục vụ hay một người không quen đă nhiệt t́nh chỉ đường... một lời nói thân thiện, một cử chỉ giúp đỡ vô tư... cũng khiến tôi có cảm t́nh với nơi đó. Chính họ tạo nên linh hồn của mỗi vùng đất
Người khách nước ngoài kia đă rất cảm kích trước ḷng tốt ấy. Và từ đó chắc chắn ấn tượng của người này về đất nước và con người Việt Nam sẽ tốt đẹp hơn.
Minh Anh
<center><table class="contentimg" style="text-align: center;"> <tbody> <tr> <td style="text-align: center;">http://www.vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=693490&stc=1&d=1416669127</td> </tr> <tr> <td style="text-align: center;"> Ảnh minh họa.</td> </tr> </tbody> </table></center>
Đáng lẽ ra đây là một việc hết sức b́nh thường. Nhưng tiếc thay nó lại khiến cho tôi cảm động và lại c̣n mừng nữa. Mừng như thể ḿnh thổi măi đống tro tàn mới t́m được đốm sáng le lói của ḷng tốt. Điều đó chứng tỏ những việc tốt như thế không nhiều.
Lâu nay, cứ nói đến bến tàu bến xe là nghĩ ngay đến sự phức tạp, lộn xộn với những co kéo, chen lấn, cướp giật, móc túi, lừa đảo... Đến nỗi bần cùng bất đắc dĩ mới phải đến đấy và ra đến đấy là cứ phải ôm chặt lấy cái túi, nói ǵ đến việc t́m lại được đồ đă thất lạc ở đây. Dần dần nó thành thói quen cam chịu chấp nhận cái sự bẩn thỉu, xấu xa, phiền nhiễu, trộm cắp, chấp nhận bị quát tháo, chửi mắng... như vô vàn những khó chịu ta vẫn gặp trong cuộc sống mà chẳng biết phải làm thế nào.
Thế nên nghe cái chuyện tốt đẹp kia, lại được biết bến xe ấy đă được lắp camera giám sát nên đă có nhiều trường hợp hành khách t́m lại được hành lư... lại thấy le lói hy vọng về một sự thay đổi tốt đẹp hơn.
Thực ra, không phải con người bây giờ xấu xa ǵ hơn con người của thời đại nào đó. Bởi trong mỗi con người lúc nào cũng có cả cái tốt và cái xấu. Chỉ có điều làm thế nào để cái tốt ấy được bộc lộ ra. Để những việc làm như của nhân viên bến xe kia hay của người cảnh sát giao thông nọ... trở thành những việc thường ngày. Để chúng ta chẳng phải ngạc nhiên và cảm động đến thế khi gặp được một người tốt, một việc làm tốt.
Mỗi lần đến một thành phố lạ, t́nh cảm của tôi với nơi ấy không chỉ là những danh lam thắng cảnh nổi tiếng mà chính là ấn tượng về những con người ở đấy. Từ bác tài xế taxi, anh xe ôm, chị bán hàng, cô phục vụ hay một người không quen đă nhiệt t́nh chỉ đường... một lời nói thân thiện, một cử chỉ giúp đỡ vô tư... cũng khiến tôi có cảm t́nh với nơi đó. Chính họ tạo nên linh hồn của mỗi vùng đất
Người khách nước ngoài kia đă rất cảm kích trước ḷng tốt ấy. Và từ đó chắc chắn ấn tượng của người này về đất nước và con người Việt Nam sẽ tốt đẹp hơn.
Minh Anh