Hanna
11-23-2014, 09:04
SÀI G̉N (NV) .- Cựu tổng biên tập của một trong những tờ báo nhiều độc giả nhất tại Việt Nam, ông Nguyễn Công Khế, viết trên báo Mỹ kêu gọi nhà cầm quyền CSVN cởi trói cho báo chí để lấy lại niềm tin quần chúng.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=693822&stc=1&d=1416733438
Ông Nguyễn Công Khế là người khai sinh ra chương tŕnh ca nhạc thời trang nổi tiếng Duyên dáng Việt Nam khi c̣n làm tổng biên tập báo Thanh Niên. (H́nh: MTG)
“Nhà cầm quyền Việt nam phải cho báo chí hoạt động tự do. Nó là điều cốt lơi để tiếp tục mở rộng tự do kinh tế và chính trị của đất nước, và để nỗ lực của đảng Cộng Sản lấy lại được sự hậu thuẫn của nhân dân mà họ cần cho chính sự tồn tại của đảng”.
Ông Nguyễn Công Khế, 60 tuổi, cựu tổng biên tập nhật báo Thanh Niên suốt 23 năm cho tới năm 2008, viết mở đầu như thế trong bài nhận định về sự kềm chế thông tin báo chí của nhà cầm quyền CSVN suốt từ bao nhiêu năm qua. Theo ông phân tích, sự giới hạn thông tin một chiều và ngăn chặn thông tin, chỉ có hại cho chế độ khi người dân tin vào những ǵ các nguồn thông tin không chính thống đưa ra.
Bài viết của ông Nguyễn Công Khế đăng tải trên mục b́nh luận của độc giả của nhật báo New York Times hôm Thứ Tư 19/11/2014. Bài viết của ông bằng tiếng Việt và được một người khác dịch sang tiếng Anh. Một số độc giả của tờ báo Mỹ b́nh luận là ông can đảm nói ra sự thật, cái mà họ muốn tránh né.
Những năm gần đây, nhiều người viết blog, viết bài đăng ở các trang nhà trên internet hay chỉ là trả lời các báo đài ngoại quốc, đă bị nhà cầm quyền CSVN xếp vào loại “phản động” hay “thế lực thù địch” để bỏ tù theo các điều 79 (hoạt động lật đổ), 87 (phá hoại chính sách đoàn kết), 88 (tuyên truyền chống nhà nước), 245 (gây rối trật tự công cộng), 258 (lợi dụng các quyền tự do dân chủ).
Bài viết của ông Nguyễn Công Khế lập lại ư chính mà ông đă đề cập khi trả lời hai cuộc phỏng vấn của báo Một Thế Giới (Cơ quan chủ quản: Hội Thông tin Khoa học và Công nghệ Việt Nam) vào các ngày 29/9/2014 và 5/10/2014.
Trong bài viết trên tờ New York Times, ông Khế cho biết hệ thống hàng trăm báo đài tại Việt Nam đều là của nhà cầm quyền lập ra, kiểm soát bởi Bộ Thông Tin – Truyền Thông và các bộ phận cấp dưới ở các địa phương. Cho dù có một tư nhân nào muốn chen vào ngành truyền thông th́ cũng phải núp dưới một cái ô dù “cơ quan chủ quản” nào đó trong guồng máy cầm quyền. Mà như thế, đương nhiên phải nghĩ đến sự kiểm duyệt.
“V́ nhà cầm quyền tiếp tục mở rộng các phạm vi họ coi là nhạy cảm – quan hệ với Trung Quốc, tranh chấp đất đai, t́nh trạng sức khỏe của các lănh tụ chóp bu – nhiều cơ quan truyền thông chỉ c̣n cung cấp những thông tin ngày càng bị 'làm vệ sinh' sạch sẽ, hiểu theo nghĩa kiểm duyệt hay tự kiểm duyệt trở thành tuyên truyền khô khan, nhạt nhẽo.
V́ phải theo “định hướng” tuyên truyền phục vụ chế độ, ông Khế nói hai tờ báo lớn nhất Việt Nam, Thanh Niên và Tuổi Trẻ, từ năm 2008 đến nay (tức từ thời ông mất ghế tổng biên tập tờ Thanh Niên) đi xuống. Cả số in cũng như tiền quảng cáo thu vào bị giảm mất hai phần ba. Các tờ báo khác th́ chạy theo các thứ tin tức giật gân để níu kéo độc giả.
Hậu quả, “Độc giả, đặc biệt là giới trẻ, lũ lượt bỏ chạy, t́m các nguồn thông tin ít tuyên truyền”. Người ở Việt Nam bây giờ quay sang các nguồn thông tin ở nước ngoài, rất dễ t́m thấy trên internet. Facebook và các trang mạng xă hội cũng bùng phát.
“Một số trí thức và cựu đảng viên mở blog riêng, đả kích công khai chính quyền, lôi cuốn làng chục ngàn người đọc mỗi ngày.” Ông viết.
Tuy nhà cầm quyền thiết lập tường lửa ngăn chặn người dân truy cập các nguồn thông tin không chính thống, nhưng người ta cũng biết cách “trèo tường” nhờ các hướng dẫn đầy trên mạng.
Ông Khế kể một số thí dụ do hậu quả chính sách bưng bít và cấm đoán thông tin của nhà cầm quyền CSVN mà người dân ở Việt Nam t́m đọc trên Internet các chuyện mà họ coi là sự thật (khác hẳn với sách báo tuyên truyền chính thống) về trận Điện Biên Phủ, mưu toan thật của Trung Quốc đối với Việt Nam, đời sống riêng tư của ông Hồ.
“Quyển hồi kư mới xuất bản 'Đèn Cù' của ông Trần Đĩnh đặt nghi vấn về tinh thần quốc gia của ông Hồ. Ông ấy cũng viết là ông Hồ trực tiếp tham dự vào chương tŕnh cải cách ruộng đất 1953-1956, từng giết chết 170,000 người, và có thể đă tham dự một số vụ xử địa chủ.” Ông Khế viết.
Ông cho rằng đảng và nhà cầm quyền có khuynh hướng không phản bác các cáo buộc đó. Trái lại, họ chỉ nhấn mạnh đến sự duy tŕ những h́nh thức kiểm soát lỗi thời. Ông cho nhà cầm quyền thiếu tự tin và v́ thế làm sói ṃn niềm tin vào đảng, gồm cả các lợi ích cốt lơi của quốc gia như chống tham nhũng và chống đỡ tham vọng bành trướng của Trung Quốc.
Dù đảng, nhà nước và cả quốc hội đă tuyên bố chống tham nhũng là ưu tiên số một “Nhưng sau nhiều năm kiểm soát thông tin, người dân trở nên quá cảnh giác với (tuyên truyền) của nhà cầm quyền để mà tin. Khi một số viên chức cấp cao hay tổng giám đốc doanh nghiệp bị bắt v́ tham nhũng, quần chúng coi đó là kết quả của các phe phái chơi nhau”.
Cũng vậy, khi xảy ra cuộc đối đầu với lực lượng trên biển của vụ giàn khoan HD 981, guồng máy thông tin tuyên truyền của chế độ đưa tin rất giới hạn và định hướng người dân trong lúc mọi người đang rất tức giận. V́ thế dư luận truyền nhau những thông tin và nghi vấn về các thỏa thuận bí mật giữa một số lănh tụ đảng CSVN với Trung Quốc qua hội nghị Thành Đô năm 1990, biến Việt Nam thành một thứ chư hầu lệ thuộc Bắc Kinh cả về kinh tế, chính trị.
Theo ông Nguyễn Công Khế, muốn chống tham nhũng và tham vọng bành trướng của Trung Quốc, đảng và nhà cầm quyền CSVN phải trả tự do cho báo chí để họ có quyền đưa tin kịp thời và vô tư.
“Hiến pháp đă cho quyền tự do báo chí đầy đủ, vậy phải thực thi nó. Mở rộng thông tin truyền thông chỉ giúp lănh đạo lấy lại niềm tin của quần chúng, cái mà họ cần nếu họ muốn đạt được các mục tiêu chính yếu của đất nước Việt Nam.” Ông Khế viết kết luận. “Tự do báo chí tốt cho đất nước và cũng tốt cho chế độ.”
Trong cuộc phỏng vấn của đài RFA ngày 19/11/2014, ông Nguyễn Công Khế cho rằng các ông tổng biên tập báo chí bây giờ chỉ lo giữ ghế “cho nên người ta không dám dũng cảm để nói lên sự thật mặc dù sự thật đó rất có lợi cho đất nước... khi đặt bút viết chống tham nhũng của các vụ lớn th́ các nhà báo rất e ngại, rất sợ, chùn tay. Điều đó làm cho tham nhũng hoành hành và dẫn đến nhiều hệ quả của đất nước.” (TN)
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=693822&stc=1&d=1416733438
Ông Nguyễn Công Khế là người khai sinh ra chương tŕnh ca nhạc thời trang nổi tiếng Duyên dáng Việt Nam khi c̣n làm tổng biên tập báo Thanh Niên. (H́nh: MTG)
“Nhà cầm quyền Việt nam phải cho báo chí hoạt động tự do. Nó là điều cốt lơi để tiếp tục mở rộng tự do kinh tế và chính trị của đất nước, và để nỗ lực của đảng Cộng Sản lấy lại được sự hậu thuẫn của nhân dân mà họ cần cho chính sự tồn tại của đảng”.
Ông Nguyễn Công Khế, 60 tuổi, cựu tổng biên tập nhật báo Thanh Niên suốt 23 năm cho tới năm 2008, viết mở đầu như thế trong bài nhận định về sự kềm chế thông tin báo chí của nhà cầm quyền CSVN suốt từ bao nhiêu năm qua. Theo ông phân tích, sự giới hạn thông tin một chiều và ngăn chặn thông tin, chỉ có hại cho chế độ khi người dân tin vào những ǵ các nguồn thông tin không chính thống đưa ra.
Bài viết của ông Nguyễn Công Khế đăng tải trên mục b́nh luận của độc giả của nhật báo New York Times hôm Thứ Tư 19/11/2014. Bài viết của ông bằng tiếng Việt và được một người khác dịch sang tiếng Anh. Một số độc giả của tờ báo Mỹ b́nh luận là ông can đảm nói ra sự thật, cái mà họ muốn tránh né.
Những năm gần đây, nhiều người viết blog, viết bài đăng ở các trang nhà trên internet hay chỉ là trả lời các báo đài ngoại quốc, đă bị nhà cầm quyền CSVN xếp vào loại “phản động” hay “thế lực thù địch” để bỏ tù theo các điều 79 (hoạt động lật đổ), 87 (phá hoại chính sách đoàn kết), 88 (tuyên truyền chống nhà nước), 245 (gây rối trật tự công cộng), 258 (lợi dụng các quyền tự do dân chủ).
Bài viết của ông Nguyễn Công Khế lập lại ư chính mà ông đă đề cập khi trả lời hai cuộc phỏng vấn của báo Một Thế Giới (Cơ quan chủ quản: Hội Thông tin Khoa học và Công nghệ Việt Nam) vào các ngày 29/9/2014 và 5/10/2014.
Trong bài viết trên tờ New York Times, ông Khế cho biết hệ thống hàng trăm báo đài tại Việt Nam đều là của nhà cầm quyền lập ra, kiểm soát bởi Bộ Thông Tin – Truyền Thông và các bộ phận cấp dưới ở các địa phương. Cho dù có một tư nhân nào muốn chen vào ngành truyền thông th́ cũng phải núp dưới một cái ô dù “cơ quan chủ quản” nào đó trong guồng máy cầm quyền. Mà như thế, đương nhiên phải nghĩ đến sự kiểm duyệt.
“V́ nhà cầm quyền tiếp tục mở rộng các phạm vi họ coi là nhạy cảm – quan hệ với Trung Quốc, tranh chấp đất đai, t́nh trạng sức khỏe của các lănh tụ chóp bu – nhiều cơ quan truyền thông chỉ c̣n cung cấp những thông tin ngày càng bị 'làm vệ sinh' sạch sẽ, hiểu theo nghĩa kiểm duyệt hay tự kiểm duyệt trở thành tuyên truyền khô khan, nhạt nhẽo.
V́ phải theo “định hướng” tuyên truyền phục vụ chế độ, ông Khế nói hai tờ báo lớn nhất Việt Nam, Thanh Niên và Tuổi Trẻ, từ năm 2008 đến nay (tức từ thời ông mất ghế tổng biên tập tờ Thanh Niên) đi xuống. Cả số in cũng như tiền quảng cáo thu vào bị giảm mất hai phần ba. Các tờ báo khác th́ chạy theo các thứ tin tức giật gân để níu kéo độc giả.
Hậu quả, “Độc giả, đặc biệt là giới trẻ, lũ lượt bỏ chạy, t́m các nguồn thông tin ít tuyên truyền”. Người ở Việt Nam bây giờ quay sang các nguồn thông tin ở nước ngoài, rất dễ t́m thấy trên internet. Facebook và các trang mạng xă hội cũng bùng phát.
“Một số trí thức và cựu đảng viên mở blog riêng, đả kích công khai chính quyền, lôi cuốn làng chục ngàn người đọc mỗi ngày.” Ông viết.
Tuy nhà cầm quyền thiết lập tường lửa ngăn chặn người dân truy cập các nguồn thông tin không chính thống, nhưng người ta cũng biết cách “trèo tường” nhờ các hướng dẫn đầy trên mạng.
Ông Khế kể một số thí dụ do hậu quả chính sách bưng bít và cấm đoán thông tin của nhà cầm quyền CSVN mà người dân ở Việt Nam t́m đọc trên Internet các chuyện mà họ coi là sự thật (khác hẳn với sách báo tuyên truyền chính thống) về trận Điện Biên Phủ, mưu toan thật của Trung Quốc đối với Việt Nam, đời sống riêng tư của ông Hồ.
“Quyển hồi kư mới xuất bản 'Đèn Cù' của ông Trần Đĩnh đặt nghi vấn về tinh thần quốc gia của ông Hồ. Ông ấy cũng viết là ông Hồ trực tiếp tham dự vào chương tŕnh cải cách ruộng đất 1953-1956, từng giết chết 170,000 người, và có thể đă tham dự một số vụ xử địa chủ.” Ông Khế viết.
Ông cho rằng đảng và nhà cầm quyền có khuynh hướng không phản bác các cáo buộc đó. Trái lại, họ chỉ nhấn mạnh đến sự duy tŕ những h́nh thức kiểm soát lỗi thời. Ông cho nhà cầm quyền thiếu tự tin và v́ thế làm sói ṃn niềm tin vào đảng, gồm cả các lợi ích cốt lơi của quốc gia như chống tham nhũng và chống đỡ tham vọng bành trướng của Trung Quốc.
Dù đảng, nhà nước và cả quốc hội đă tuyên bố chống tham nhũng là ưu tiên số một “Nhưng sau nhiều năm kiểm soát thông tin, người dân trở nên quá cảnh giác với (tuyên truyền) của nhà cầm quyền để mà tin. Khi một số viên chức cấp cao hay tổng giám đốc doanh nghiệp bị bắt v́ tham nhũng, quần chúng coi đó là kết quả của các phe phái chơi nhau”.
Cũng vậy, khi xảy ra cuộc đối đầu với lực lượng trên biển của vụ giàn khoan HD 981, guồng máy thông tin tuyên truyền của chế độ đưa tin rất giới hạn và định hướng người dân trong lúc mọi người đang rất tức giận. V́ thế dư luận truyền nhau những thông tin và nghi vấn về các thỏa thuận bí mật giữa một số lănh tụ đảng CSVN với Trung Quốc qua hội nghị Thành Đô năm 1990, biến Việt Nam thành một thứ chư hầu lệ thuộc Bắc Kinh cả về kinh tế, chính trị.
Theo ông Nguyễn Công Khế, muốn chống tham nhũng và tham vọng bành trướng của Trung Quốc, đảng và nhà cầm quyền CSVN phải trả tự do cho báo chí để họ có quyền đưa tin kịp thời và vô tư.
“Hiến pháp đă cho quyền tự do báo chí đầy đủ, vậy phải thực thi nó. Mở rộng thông tin truyền thông chỉ giúp lănh đạo lấy lại niềm tin của quần chúng, cái mà họ cần nếu họ muốn đạt được các mục tiêu chính yếu của đất nước Việt Nam.” Ông Khế viết kết luận. “Tự do báo chí tốt cho đất nước và cũng tốt cho chế độ.”
Trong cuộc phỏng vấn của đài RFA ngày 19/11/2014, ông Nguyễn Công Khế cho rằng các ông tổng biên tập báo chí bây giờ chỉ lo giữ ghế “cho nên người ta không dám dũng cảm để nói lên sự thật mặc dù sự thật đó rất có lợi cho đất nước... khi đặt bút viết chống tham nhũng của các vụ lớn th́ các nhà báo rất e ngại, rất sợ, chùn tay. Điều đó làm cho tham nhũng hoành hành và dẫn đến nhiều hệ quả của đất nước.” (TN)