PDA

View Full Version : Nghệ sĩ Hồng Nga: 70 tuổi vẫn 'quậy tưng' sân khấu


Romano
11-30-2014, 15:27
Nói đến Hồng Nga, khán giả và đồng nghiệp đều khâm phục bà v́ tài năng ca diễn. Đặc biệt bà có thể lấy nước mắt khán giả thật dễ dàng qua những vai bi và làm cười đau ruột qua không ít vai hài.
Tôi gặp lại bà trong căn nhà rất đẹp ở đường Nguyễn Đinh Chiểu (Q.1, TP.HCM), lúc Đài truyền h́nh Long An đang thu h́nh phỏng vấn cho bà, một chương tŕnh giới thiệu chân dung nghệ sĩ khá dài và trang trọng. Thật không tin nổi đó la một “lăo bà bà” tuổi đă 70. Bà trang điểm trẻ trung, ăn nói lanh lẹ, trả lời rất có duyên những câu hỏi của MC, và bất ngờ... vô vọng cổ ngọt lịm với giọng mộc rơ ràng, cao vút.
Cứ cho đi rồi cuộc đời đâu vào đó
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attachmentid=697886&stc=1&d=1417361218

Giọng vậy mà bà c̣n phân bua: “Tự hôm rày tập tuồng quá trời; muốn tắt tiếng rồi đó!”. Tắt đâu mà tắt, lát sau, khi dẫn tôi về căn nhà nhỏ ở Q.1, bà c̣n hát chèo cho tôi nghe nữa. Bà làm một hơi, tay th́ múa, tôi thiếu điều nhảycẫng lên bởi... khoái chí. Bà cười hé hé: “Đă hông mậy? Chuyến này tao nhứt định chơi “hàng lạ” cho khán giả cười ḷi bụng luôn! Chưa hết đâu nhe, tao c̣n nhảy đầm nữa".
Bà có cách nói chuyện thân t́nh vậy đó, nhất là với tôi, người quen biết bà gần 20 năm nay. Mà trên sân khấu bà đă “làm mẹ” của giới nghệ sĩ mấy thế hệ rồi, nên bà chẳng cần đăi bôi làm ǵ. Hầu như họ gặp bà cứ “má Nga, má Nga”, c̣n bà cứ “tụi bây, tụi bây” cho thoải mái. Cái kiểu ào ào của bà không làm ai ghét v́ họ nhận ra trong tận cùng con người bà là sự chân thành, ghét thương rơ ràng, không giả bộ màu mè. Cái kiểu bà má Nam bộ này rất " dễ chơi".
Tôi hỏi sao bà có căn nhà đẹp vậy mà lại ở riêng trong căn hộ nhỏ xíu của một chung cư. Hóa ra bà mua căn nhỏ này trước, rồi mới mua căn nhà lớn cho vợ chồng đứa con trai. Bà thích ở riêng v́ lịch đi hát thường xuyên, đêm hôm khuya khoắt.
Bà cũng mua chiếc ô tô nhưng để con trai sử dụng, c̣n bà th́ có chiếc xe Chaly nhỏ xíu, lùn tịt, bảo đảm cho bà leo lên chầm chậm đến điểm diễn, hoặc đi chợ, đi gặp bạn bè. Khi nào đi xa th́ có xe ôm.
Bà nói: "70 tuổi rồi chứ giỡn sao! Hổng dám coi thường sức khoẻ đâu! Nhưng cũng không muốn làm phiền con cháu. Cho nên chạy xe vậy cho an toàn”. Bà c̣n kể hôm nọ bệnh một trận quá xá, mà cô giúp việc xin nghỉ, thế là đâm ra... tủi thân. Nhưng may, có một cô khác kịp thời đến giúp. Vậy mà cũng không chịu về ở với con và cháu nội. Căn pḥng của bà vẫn c̣n nguyên trên lầu 1. Bà cười: "Khi nào già nữa th́ tính sau, giờ c̣n sức đi thi cứ đi”.

Bả bảo, nghĩ lại một thời đói nghèo với tuổi thơ mồ côi mồ cút, rồi xa mẹ, xa quê, rồi gánh nước mướn nuôi em; lớn lên, lại đau khổ với những mối t́nh phụ bạc, với 5 đứa con thiếu t́nh cha, một ḿnh bà bươn chải áo cơm... Sao mà ngán ngẩm! Đến nỗi phải cho bớt con để làm con nuôi người ta, rồi người ta xuất ngoại biệt tích.
Nước mắt nhiều hơn nụ cười. Cho nên hễ bà lên sân khấu đụng vai nào khóc là bà khóc dễ dàng, như nước mắt có sẵn cứ trào ra cho nhẹ. Sau này bà khấm khá, lại t́m được con ở Thụy Sĩ, trùng phùng cảm động. Coi như hậu vận bà tốt hơn. Có lẽ nhờ những năm tháng bà hay làm từ thiện, có nhiều chương tŕnh bà không lấy một đồng lăi nào, mà đem mấy chục triệu, hàng trăm triệu tặng hết cho người nghèo. Thậm chí có ai xin thêm th́ bà bỏ tiển túi ra cho thêm. Cứ cho, rồi cuộc đời đâu vào đó. Bà tâm nguyện như thế.

Tổ nghiệp thương th́ lo ǵ!Hồng Nga vẫn thường xuyên được mời đi hát tại các tụ điểm, hoặc trong các chương tŕnh của các nghệ sĩ trẻ, và mỗi năm đều đi Mỹ biểu diễn. Bà chỉ cần vô vai mẹ là đủ hấp dẫn khán giả. Có khi bà mẹ “thấy thương” lấy nước mắt người ta, cũng có khi bà mẹ chồng “thấy ghét” ức hiếp nàng dâu, có khi bà mẹ b́nh dân ăn nói um sùm làm người ta cười đă đời. Bi, hài, độc... ǵ bà cũng diễn tuốt.
Và những ngày này bà tất bật v́ lo cho liveshow hoành tráng tại Nhà hát Ḥa B́nh (Q.10), sẽ công diễn vào 17.1.2015. Chỉ c̣n hơn một tháng thôi, bà vừa điều hành tổ chức, vừa tập tuồng.
Bà nói: “Coi vậy chớ 70 tuổi cũng rệu lắm, lần này không làm chưa chắc mai mốt làm được. Ḿnh như chiếc xe cũ, cố gắng chạy chuyến nào hay chuyến đó, không hẹn trước điều ǵ”. Nói nghe mà phát lo. V́ cả một chương tŕnh dài gần 3 tiếng đồng hồ, bà gần như diễn xuyên suốt. Chịu nổi không? “Nổi chớ! Không nổi sao dám làm! Không nổi th́... đợi kiếp sau à?”. Bà mới than đó rồi lại sung đó. Lúc họp báo, bà cũng ca một hơi mấy câu vọng cổ làm cánh báo chí vỗ tay rần rần.
Nhưng tôi thử khuyên bà chọn đóng vai nào mà ít ca một chút cho nhẹ bớt; chỉ thoại thôi th́ cũng đỡ mệt; bà “liếc” tôi liền: “Vậy nghỉ hát luôn cho rồi! Làm nghệ sĩ hễ lên sân khấu th́ cứ xả thân; có chết cũng hát cho ra vai. Tôi vốn dân cải lương; không ca th́ ghiền chết luôn. Ủa, mà kịch nói tưởng diễn không mệt sao? Cũng gào thét, đau khổ, khóc lóc, quằn quại với nhân vật chớ bộ!”.
Đúng là 10 năm đóng kịch bà đă thấm th́a điều này. Nhưng diễn cải lương th́ phải chuẩn bị hơi hám nhiều hơn để ca, nhất là vọng cổ. Bà cười: “Tổ nghiệp thương mà lo ǵ!”
Hoàng Kim
(Theo Thanh Niên)