PDA

View Full Version : Chuyện người phụ nữ xinh đẹp lấy chồng tâm thần dậy sóng dư luận


PinaColada
12-05-2014, 09:36
Suốt 26 năm nay, người dân ở ấp Trường Thắng, xă Trường Long A, huyện Châu Thành A (Hậu Giang) không ngớt bàn tán về người phụ nữ xinh xắn Nhâm Kim Cúc (SN 1963) t́nh nguyện lấy người bệnh tâm thần là ông Nguyễn Văn Nhựt (SN 1961) làm chồng. Chuyện mới nghe không ai tin, nhưng lại là sự thật.

Bà Nhâm Kim Cúc đă có cuộc trần t́nh với phóng viên Báo Lao Động & Đời sống về t́nh yêu kỳ lạ của ḿnh với người chồng bị tâm thần.
Nhiều người dân địa phương đều nói bà t́nh nguyện lấy ông Nguyễn Văn Nhựt bệnh tâm thần làm chồng. Thực hư chuyện này ra sao?

- Đúng là có thật 100%, nhưng kể ra th́ nó dài lắm, nhà báo ạ. Ban đầu có người không biết, họ tưởng tui ưng ông Nhựt là v́ tiền, v́ tài sản ǵ đó. Song, thực tế gia đ́nh tui và gia đ́nh ông Nhựt đều thuộc dạng khó khăn nên làm ǵ có tài sản mà “ăn”.

Ngày trước, gia đ́nh tui và ông Nhựt đều cùng chung ở địa phương nên 2 bên có biết nhau, tuy nhiên không thân thiết. Năm tui lên 16 tuổi, trong lần t́nh cờ có ngồi tṛ chuyện cùng mẹ của ông Nhựt, bà tỏ ra thích tui, bởi tui siêng năng, nhanh nhẹn… Sau đó, bà kêu con trai ḿnh tới chơi để làm quen và dần dần tui với ổng yêu nhau lúc nào không hay. Mỗi khi bên nhà tui có chuyện như làm ruộng, giậm lúa, bón phân, phun thuốc… th́ ông Nhựt tranh thủ chạy sang phụ giúp.

Hồi đó, người lớn c̣n phong kiến lắm nên dù yêu nhau nhưng cha mẹ hổng cho đi đâu chơi, chỉ được gặp nhau ở nhà thôi. Năm 1981, ông Nhựt trúng tuyển nghĩa vụ quân sự nên từ giă tui và gia đ́nh để nhập ngũ. Sau thời gian học quân sự, huấn luyện, ông được đưa sang chiến đấu ở nước bạn Campuchia. Thời điểm này ở Campuchia, chiến tranh ác liệt nên khi hay tin ông sang bên đó cơi ḷng tui tan nát, lo lắng khôn nguôi.

V́ sao ông Nhựt lại bị bệnh tâm thần?

- Khi sang Campuchia, ông không được về phép lần nào, rất lâu mới gửi về gia đ́nh một lá thư. Mọi người chuyền tay nhau đọc rách nát cho đỡ nhớ. Măi tới năm 1985, đơn vị thông báo gia đ́nh xuống Sóc Trăng để đón ông Nhựt về - lư do bị bệnh. Thời điểm này, tui với ông chưa cưới hỏi ǵ cả, nhưng thật ra trong ḷng lúc nào cũng nhớ nhung. V́ vậy, khi gia đ́nh đi rước th́ tui cũng trông chờ và xem ông bị bệnh ǵ mà ra như vậy.

Khi đưa ông về nhà th́ mới biết ông bị bệnh tâm thần, gia đ́nh vội đưa đi điều trị khắp các bệnh viện nhưng không hết. Căn bệnh của ông cũng lạ lùng lắm, lúc tỉnh th́ biết rơ mọi chuyện, khi lên cơn th́ quậy phá, chửi bới, la hét… Những lúc tỉnh, ông nói rằng, thời điểm đóng quân ở Campuchia có một ông thầy pháp (thầy cúng) nhận ông làm con nuôi. Ông thầy này kêu ông ở lại Campuchia luôn để theo nghề của ổng, nhưng ông Nhựt từ chối. Sau đó, 2 người giận nhau và ông Nhựt nghi ngờ căn bệnh của ḿnh là do ông thầy pháp tạo ra...

Sau khi trị ở các bệnh viện không hết, mọi người bàn với nhau đưa ông đi trị ở các ông thầy pháp, thầy bùa, thầy thuốc nam… Hễ nghe ông thầy nào hay là đưa ông tới. Tuy nhiên, ông vẫn đập phá bàn thờ cúng, chửi bới… Măi tới khi ông Nhựt gặp ông thầy ở huyện Phong Điền (Cần Thơ) th́ mới chịu phép. Chỉ uống hơn chục thang thuốc, ông Nhựt khỏi bệnh, sau đó lao động b́nh thường như mọi người khác.

http://vietsn.com/forum/attachment.php?attachmentid=701256&stc=1&d=1417772184
Ông Nhựt (áo tím) lúc tỉnh táo vẫn nhớ rơ và tṛ chuyện vui vẻ với mọi người.
Bà và ông Nhựt cưới nhau khi nào?

- Ông Nhựt dứt bệnh khiến mọi người vô cùng mừng rỡ, nhưng thật t́nh mà nói, căn bệnh tâm thần này không thể chữa khỏi hẳn được. Trên thực tế, lâu lâu lại tái phát và ông phải tiếp tục điều trị.

Thấy t́nh h́nh không khả quan, gia đ́nh 2 bên không ai ép tui phải ưng ông Nhựt, v́ lo lắng cuộc đời tui sẽ khổ. Ngoài ra, lúc này tui mới có 21 tuổi, có nhiều người đeo đuổi, nên chuyện lấy chồng là không khó.

Tuy nhiên, từ trong cơi ḷng, tôi đă yêu ông nhiều năm, chờ đợi 5 năm khi ông sang Campuchia… T́nh cảm đầu đời dành cho ông sâu nặng quá nên không thể quên được. Thế là tui t́nh nguyện lấy ông Nhựt làm chồng và cam đoan sẽ chung sống trọn đời, bất chấp căn bệnh có tái phát… Thấy tui cương quyết nên mọi người đành chấp thuận.

Đám cưới xong rồi chuyện sinh con và làm ăn của gia đ́nh ra sao?

- Sau khi cưới, ông Nhựt b́nh thường trở lại, thương vợ và làm ruộng siêng năng lắm. Chính v́ vậy mà tui với ông lần lượt sinh tới… 3 đứa con (lớn đă 24 tuổi, nhỏ 18 tuổi). Ngày vợ chồng ra ở riêng, cha mẹ 2 bên yêu thương, lo lắng nên cho gần 5 công ruộng trồng lúa kiếm sống.

Nhưng do bệnh của ông cứ tái phát, phải bôn ba điều trị khắp nơi, nên kinh tế gia đ́nh suy sụp, nợ chồng chất, sau tôi buộc phải bán hết đất. Gần đây, những tài sản trong nhà như tủ, bàn ghế… cũng không c̣n. Căn nhà tui bây giờ xơ xác, trống vắng, chỉ c̣n lại duy nhất bộ ván để ngủ…

Bà quyết định xích chân ông lại khi nào?

- Tính tới nay cũng gần 8 năm rồi. Đây là chuyện ngoài ư muốn và khiến tui rất đau ḷng. Căn nguyên việc này là do bệnh của ông ấy không giảm mà càng lúc nặng thêm. Vài lần khi “lên cơn”, ông không ḱm chế được bản ḿnh, hễ thấy ǵ là đập phá đó, có lần đánh người, rượt đuổi người già, trẻ con… khiến cả xóm hoảng loạn. Do lo sợ án mạng có thể xảy ra, gây hậu quả lớn, nên tui bàn với gia đ́nh và chính quyền địa phương cho phép “xích” chân ông lại trong nhà, tránh để ông đi đập phá người khác. Tới giờ uống thuốc, ăn cơm, uống nước…, tui mang tới. Thú thật, mỗi lần nh́n chồng bị xích ngồi một chỗ, ḷng tui đau như cắt, nhưng biết làm sao bây giờ.

Các con của bà hiện làm ǵ, ở đâu? Bà có hối hận khi lấy chồng tâm thần?

- Gần đây, cha nó cứ “lên cơn” đập phá, chửi mắng… nên con cái rất đau buồn. Tội nghiệp tụi nó không đứa nào được học hành tới nơi bởi cái nghèo đeo mang. Mấy năm nay, v́ kinh tế quá suy kiệt, cả 3 đứa lên TPHCM và Đồng Nai làm thuê kiếm sống. Việc làm không ổn định nên chẳng có dư, cố lắm tụi nó gửi về cho tui chút ít để ăn và lo thuốc uống cho cha.

Dù kinh tế lúc này vô cùng khó khăn, nhưng trong ḷng tui không hế hối hận khi lấy chồng tâm thần. Tội nghiệp, những khi tỉnh lại, ông Nhựt luôn miệng kêu tháo xích chân ra để ông đi làm lo cho gia đ́nh. Chỉ cần chiều chiều cho ông uống xị rượu là được rồi.

Tuy nhiên, v́ sợ căn bệnh tái phát, lỡ ông đánh hoặc chém người th́ nguy, do đó, tôi không dám cởi xích cho ổng. Nguyện vọng lớn nhất của tui bây giờ là cầu Trời khấn Phật nhủ ḷng thương cho 3 đứa con tui sau này có gia đ́nh riêng b́nh thường như bao người khác. Bởi tụi nó không tội t́nh ǵ, đừng để bọn nó chịu khổ măi…

- Xin cám ơn bà!

NLD