PDA

View Full Version : Kỳ 11 - Nguyễn Cao Kỳ trước biến động miền Trung 1966


Romano
12-07-2014, 10:55
Đang c̣n đắng họng v́ “bữa cơm của dân nghèo” không rượu không gái do thị trưởng Đà Nẵng bày ra khoản đăi để chửi khéo, Nguyễn Cao Kỳ lại bị thêm một vố đau khác trong chuyến thăm Huế vào ngày hôm sau 2.3.1966.
__________________________________________________ ________________________________________________


Đọc hồi kư của các tướng tá Sài G̣n xuất bản ở nước ngoài:

http://vietsn.com/forum/attachment.php?attachmentid=702629&stc=1&d=1417949745
Đăng Bởi Một Thế Giới - 04:13 28-11-2014NGuyen Cao Ky

Tại Huế, ông ta có buổi tiếp xúc với thân hào nhân sĩ và các đoàn thể nhân dân ở Ṭa đại biểu chính phủ bên sông Hương. Không khí cuộc gặp mặt được hâm nóng bởi phát biểu “có lửa” của ông Hồng Dũ Châu:

- Thưa thủ tướng “Chính phủ của dân nghèo” ra đời tại Sài G̣n đă 8 tháng nay. Suốt thời gian ấy chưa thấy làm được ǵ cho dân nhờ, chỉ thấy nay lệnh này mai lệnh khác trái ngược nhau, khiến chúng tôi bối rối không biết lệnh nào đúng mà thi hành. Gạo cơm tiếp tế cứ bị thiếu hụt măi…
Mặt ông Kỳ tái dần theo lời bài bác cái chính phủ quá “nghèo” do ông làm thủ tướng. Mà chính ông, khi đảm nhiệm chức vụ ấy cũng không tin ḿnh làm tṛn. Bằng chứng là 26 điểm trong chương tŕnh hành động của “chính phủ” không thực thi được: “Tôi công nhận quá non không biết ǵ hết”. Ông tự xét ḿnh một cách thảm hại với Trần Văn Đôn như thế và Đôn chép lại trong hồi kư của ḿnh.Rồi việc cho dựng 5 cây trụ trước chợ Bến Thành để lập “pháp trường cát” thi hành án tử h́nh, bị dư luận quở rằng bắn người công khai giữa chợ là vô nhân đạo nên phải dẹp. Nghĩa là nhiều chuyện đáng bị công kích, đánh đổ, nhưng thời gian đầu xem chừng vẫn sóng êm bể lặng.Nguyễn Cao Kỳ viết: “Ấy vậy mà chẳng có một âm mưu đảo chánh nào để lật đổ tôi hoặc một sự chống đối ầm ĩ nào cả. Có thể nào lại xảy ra trường hợp người không chuyên nghiệp đă thành công trong công việc mà người lành nghề đă bị thất bại chăng?”. Nay “người không lành nghề” ấy qua hội nghị Honolulu nhờ nhà chính trị “lành nghề” và “tâm đầu ư hợp” là tổng thống Johnson ra tay đạo diễn giúp nổi bật trên chính trường Sài G̣n. Nhưng đến Huế lại bị dân miền Trung chống đối, như ông Hồng Dũ Châu vạch: “Xin thưa thật với thủ tướng rằng chính phủ ông thật xứng đáng là chính phủ của dân nghèo v́ sau 8 tháng ông cầm quyền, dân đă nghèo lại nghèo thêm”. Theo Nguyễn Chánh Thi, ông Kỳ không nén nổi cơn giận “quên cả cương vị thủ tướng của ḿnh, xông ra ngắt lời ông Hồng Dũ Châu, sừng sỏ như sắp đi đánh lộn ở một tiệm nhảy đầm nào đó.

- Ông là cái thớ ǵ mà dám nói với một vị thủ tướng chính phủ như thế? Đồ vô phép! Câm mồm!

Mọi người hiện diện đều giận tím mặt. Nếu có ai hô lên một tiếng chắc Cao Kỳ không nguyên vẹn mà về lại Sài G̣n”

Trước đó một ngày, ở Đà Nẵng, khi Kỳ hăm dọa Thi, trung tá Lê Ngọc Uyển (Quân vụ thị trấn) và đại tá Đàm Quang Yêu (chỉ huy trưởng biệt khu Quảng Đà) đă “gai mắt” muốn bắt giam Kỳ đột ngột chơi. Trung tá Uyển mở miệng gợi ư trước:

- Cái thằng cao bồi này khó dung tha. Xin trung tướng (Thi) cho phép chúng tôi bắt nó nhốt lại, xem quan thầy nó cứu nổi nó không?
Thi làm mặt nghiêm, ngăn Uyển. Nay ở Huế, Thi lại đứng ra “can gián đôi bên cho xong chuyện”. Thời điểm đó ở vị trí tư lệnh Quân đoàn I Vùng I chiến thuật, ông Thi đối diện trước cuộc đấu tranh đ̣i dân chủ chống Kỳ, Thiệu, Có (Kỳ lúc này đang “nổi” hơn Thiệu) của dân miền Trung. Tin tức liên quan đến việc Mỹ mở rộng chiến tranh, tướng Maxwell Taylor đề nghị tiến hành phong tỏa cảng Hải Pḥng bằng ḿn, Westmoreland đ̣i tăng mạnh tăng nhanh quân số Mỹ vào Việt Nam, đă khơi dậy ngọn lửa đấu tranh đ̣i ḥa b́nh. “Phe đối phương” tập kích hàng loạt đồn bót dọc ranh giới vùng Bến Hải; súng nổ giao tranh khắp nơi từ Cam Lộ, Khe Sanh đến Mộ Đức, Đức Phổ. Xe jeep chở Thi trúng ḿn trên đường đi Hội An khiến tài xế chết, một đại tá ngồi trên xe bị thương nặng. Thi may mắn thoát hiểm đâm ra nghĩ ngợi: “nhiều nguy hiểm đang chờ đợi ḿnh”, ḿn của “đối phương” gài hay của “phe ta”? Ông viết rằng tâm trạng ông những ngày tháng đó thật rối bời, v́ bên ngoài quân “đối phương” đánh tơi bời, bên trong “toàn những phản bội ŕnh rập (…) có nhiều lúc tôi chỉ mong ḿnh trúng quách một trái B40 cho nó…nhẹ nợ!”. Nhưng vẫn phải sống đến ngày Kỳ đạp ngă ông để dẹp đường đưa quân từ Sài G̣n ra bắn thẳng vào dân miền Trung tranh đấu.Kỳ viết: “Đến tháng 3.1966 (sau chuyến đi miền Trung xui xẻo kể trên của ông) đă xảy ra những cuộc biểu t́nh trong nhiều thành phố lớn, đặc biệt là ở Huế và Đà Nẵng (…). Những người Phật tử đ̣i tổ chức bầu cử tự do”. Điều mà ông Kỳ cho “tệ hại” và đáng lo ngại là binh sĩ của Quân đoàn I do ông Thi làm tư lệnh có thể từ chối không chịu đánh nhau với những người dân tham gia đấu tranh có vũ trang. Thậm chí báo cáo mật cho thấy dấu hiệu các chỉ huy cao cấp nhất của Quân đoàn I đang có xu hướng đứng về phía dân chúng nên nguy cơ binh biến thật sự chờn vờn trong giấc ngủ của Kỳ.Ông ta nhướng mắt về hướng Hoa Thịnh Đốn và phần nào yên tâm v́ “người Hoa Kỳ ủng hộ hành động và các kế hoạch của tôi; đại sứ Lodge đă nhận thấy được là tôi không c̣n có cách ǵ khác hơn là phải củng cố chính phủ bằng biện pháp gạt ra ngoài những phần tử chống đối”.Qua hồi kư, khi kể lại giai đoạn đó, Nguyễn Cao Kỳ vẫn c̣n dùng những lời lẽ hậm hực, khích bác các thượng tọa lănh đạo cuộc đấu tranh của Phật tử và khen “Tổng thống Johnson đă sáng suốt làm ra vẻ như không nghe những lời kêu gọi của họ”. Tuy vậy “họ” (những lănh tụ đấu tranh) có lợi thế được tư lệnh các tỉnh miền Trung là Nguyễn Chánh Thi ủng hộ. Kỳ cho biết đă chăm chú theo dơi Thi từ lâu: “Hàng ngày tôi đều nhận được bằng chứng là thay v́ duy tŕ trật tự tại vùng Huế - Đà Nẵng trong t́nh h́nh đang hết sức sôi động. Thi trái lại đă giúp đỡ cho những người Phật tử…”Kỳ không thể chịu đựng hơn nữa những h́nh nộm được dân chúng và thanh niên sinh viên học sinh dựng lên bêu rếu ḿnh khắp nơi: “Tôi đă bị gán cho là bù nh́n của Mỹ và trên tường trong nhiều thành phố đă xuất hiện ḍng chữ rất quen thuộc “Người Mỹ hăy cút đi!”. H́nh ảnh “nhức mắt” đó xảy ra thường xuyên trên “lănh địa” do Thi làm tư lệnh, Kỳ hạ bút: “Rơ ràng là Thi đang nuôi tham vọng muốn trở thành một lănh chúa của thời xa xưa!”.(c̣n nữa)Mai Nguyễn