sonnyd
12-10-2014, 01:37
“Đêm ấy, trước khi châm lửa tự thiêu, nó vẫn c̣n mở kinh ra nghe cùng tui, sau đó xuống ngồi trước bàn thờ Phật lần tràng hạt. Thằng bé chết khi vẫn c̣n ngồi trong tư thế chắp tay niệm phật. Muốn cháu được nhắm mắt xuôi tay an nghỉ, mọi người liên tục thoa rượu khắp thân thể, nhưng kéo măi chân tay vẫn không thể thẳng. Vậy mà không hiểu sao khi nghe người thân tụng kinh, bất ngờ chân tay nó lại duỗi ra ngay ngắn”.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=704580&stc=1&d=1418175339
H́nh minh họa.
Vào 22h tối ngày 1/12/1014, người dân thôn Đông An, xă Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên – Huế) phát hiện tại nhà ông Nguyễn Hán có lửa bốc cháy dữ dội kèm theo những tiếng kêu cứu thất thanh. Người dân ồ ạt kéo đến giúp gia chủ th́ phát hiện bên trong nhà, một thân thể đang bị ngọn lửa bao trùm. Mọi người khẩn cấp cứu chữa nhưng đă quá muộn. Cảnh sát có mặt tại hiện trường, điều tra vụ việc, nhận thấy người tự thiêu là anh Nguyễn Tạ Nhân (22 tuổi, sinh viên năm cuối đại học, ngụ thôn Miêu Nha, cháu cụ Hán). Ngôi nhà xảy ra vụ tự thiêu chính là nhà thờ của gia tộc.
Người mộ đạo nhất quyết “tử v́ đạo”?
Căn nhà cũ kỹ nằm khuất sau những rặng cây ăn trái. Trời đă chuyển đông, lá úa vàng phủ kín khoảng sân đất. Mái ngói thấp lè tè, bám kín rêu xanh. Những bức tường loang lổ, cánh cửa gỗ ọp ẹp, mốc meo. Nền xi măng xỉn màu, nhiều chỗ chắp vá. Ngay phía trước gian thờ, nền nhà vẫn c̣n loang lổ những vết cháy.
Cụ Hán kể lại, tối đó, trời đă chuyển dần về khuya, bên ngoài mưa như trút nước, bất ngờ cháu trai chạy xe đến, từ đầu xuống chân ướt lướt thướt. Ông liền mắng, bảo khuya sao không ngủ, c̣n đội mưa đến làm ǵ, người cháu chỉ mỉm cười, giải thích mới từ trường ở Đà Nẵng về thăm nhà.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=704581&stc=1&d=1418175384
Căn nhà thờ họ nơi chàng trai quyên sinh.
Tối đó, hai ông cháu nằm bên nhau nghe kinh phật. Một lát th́ Nhân ngồi dậy, xuống ngồi trước bàn thờ phật lần tràng hạt, c̣n ông lăo ch́m dần vào giấc ngủ. “Khi tui thức giấc, đă thấy người thằng bé rực lửa. Tui vừa kêu cứu, vừa xông vào dập lửa nhưng không kịp”, ông lăo nói bằng giọng bần thần. Cái chết của người cháu quá bất ngờ, khiến ông lăo nay thành lẩn thẩn: “Tui không nghĩ cháu tui chết mô. Tui vẫn thấy hắn vắt cái áo trên vai, vừa đi vừa huưt sáo bước vô đây thăm tui. Hắn học hành giỏi giang lắm, răng làm chuyện dại dột như rứa được”.
Ông cho biết, cháu ḿnh hoàn toàn b́nh thường, không hề bị bệnh trầm cảm hay tâm thần như người ta nói. Trước đây, Nhân cũng đôi lần nhắc đến cái chết, nhưng bị ông gạt đi. “Nhiều lần tui cũng nói xa nói gần. Lấy kinh kệ ra để giảng cho hắn rơ. Tui tuy không có chữ nghĩa, nhưng kinh nghiệm sống th́ nhiều hơn hắn. Cứ nghĩ, hắn học nhiều, hiểu rộng, không ngờ….”, ông bỏ lửng câu nói, khuôn mặt u ám, đưa đôi mắt mờ đục nh́n bần thần ra bên ngoài, nơi những hạt mưa bắt đầu giăng trắng khoảng sân lạnh lẽo, “Tui đă nói với cha hắn (ư nói cha của Nhân – pv) coi chừng nhà ni sẽ có người chết, mà cha hắn mô có tin, cứ nói tui già rồi lẩm cẩm”.
Được biết, trước khi chết, nạn nhân từng tâm sự với gia đ́nh, sau này, thế nào ḿnh cũng chết thiêu. Tuy nhiên, người nhà cho rằng Nhân nói chuyện quá xa xôi, bởi có chết th́ phải đến lúc già, trong khi chàng trai đang ở tuổi hai mươi đầy sức sống. “Cứ nghĩ thằng bé mộ đạo, nên tâm nguyện khi về già có chết, gia đ́nh sẽ thiêu để lấy tro cốt mang vô chùa, chứ ai ngờ…”, người thân kể lại. Người này cho biết, việc tự thiêu, nạn nhân đă t́m hiểu và chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước đó. Lúc đến nhà thờ, Nhân đă mang theo can xăng 5 lít. Trong máy tính của Nhân c̣n có nhiều tấm h́nh chụp lại cảnh tự thiêu, có lẽ để “tham khảo”.
Theo một số người dân địa phương, trước lúc mất hai tháng, Nhân đă vào ở hẳn trong một ngôi chùa tại Đà Nẵng. Do xin gia đ́nh xuất gia nhưng không được chấp thuận, Nhân đă quyên sinh. “Xuất gia, hay sống ngoài đời đều có thể cống hiến cho xă hội. Nếu trước đây, gia đ́nh thuận t́nh, để thằng bé xuất gia, chắc nó đă không t́m đến cái chết như thế. Nó chết mà hai tay vẫn c̣n chắp trước ngực”, một nhân chứng cho biết.
“Căn duyên” với Phật
Từ khi c̣n nhỏ, nạn nhân đă thể hiện là một người rất mộ đạo. C̣n trẻ tuổi, nhưng Nhân đă ăn chay trường, không hề sát sinh. Ở nhà, mỗi lần phát hiện mẹ đi chợ mua con cá con tôm c̣n nhảy loi choi trong rổ, thế nào Nhân cũng phiền ḷng, nhất định mang ra sông thả cho bằng được. Ở địa phương cũng như nơi đang học tập, Nhân vẫn thường đến sinh hoạt, tu tập ở chùa. Buổi chiều trước khi chết, Nhân c̣n tham gia lễ cầu siêu tại một ngôi chùa trong Đà Nẵng. Sau khi hoàn thành xong nghi lễ phóng sinh, Nhân chạy xe ra Huế. Chàng trai không về thẳng nhà mà ghé qua nhà thờ của gia tộc rồi tự thiêu.
Nhân là con trai cả trong gia đ́nh có 3 anh em. Vốn tính hiền lành, chăm chỉ, lại học hành giỏi giang, chàng trai là niềm kỳ vọng của cả nhà. Sau giờ học, Nhân thường theo cha ra đồng làm ruộng. Vào lúc nông nhàn, hai cha con thường đi phụ thợ hồ kiếm thêm thu nhập. Những lúc đi làm thuê, nhà ai dọn ra thức ăn mặn, chàng trai đành gác đũa, chỉ ăn gói xôi hoặc quả bắp, củ khoai ḿnh mang theo, nhất quyết không phá giới. Lâu dần thành quen, hễ ngày nào có Nhân làm, người ta lại nấu riêng một mâm cơm chay.
C̣n trẻ, nhưng Nhân ít khi rong chơi, la cà quán xá. Vào ngày rằm, mùng một, chàng trai luôn ngồi trước bàn thờ Phật nhà ḿnh tụng kinh niệm phật. “Ba mươi, mùng một tết, mặc kệ mọi người nô nức đi chơi, thằng Nhân chỉ ở nhà lần tràng hạt, tụng kinh cho đến khuya mới đi ngủ”, người thân kể. Người này cho rằng, nạn nhân từ nhỏ đă mộ đạo, nên mới sớm được “cơi trên” đưa về trời. “Duyên trần của Nhân chỉ chừng đó, có cố tránh cũng không thoát. Lúc mất, toàn thân cháy đen, nhưng phần đỉnh đầu vẫn chừa lại như tóc của chú tiểu, nên ai cũng nói, chắc là thằng bé đă … “đắc đạo” nên mới tự thiêu để về cơi niết bàn”, một người nói.
Chuyện lạ khác, gia đ́nh nạn nhân từ xa xưa đă có “dớp” chết ngồi. Gần nhất là mấy năm trước, một đứa trẻ trong ḍng họ dù đuối nước nhưng vẫn chết trong tư thế ngồi từng khiến mọi người hoang mang. Gia đ́nh nạn nhân và những người bà con gần c̣n bị bệnh tâm thần. Ngày trước, mẹ Nhân bỗng nhiên phát bệnh lạ, chạy chữa măi nhưng không khỏi. Một lần nghe người ta mách nước, gia đ́nh liền mời “thầy” về lập đàn cúng tế, tŕnh cờ trùng hợp bà lành bệnh. “Phải tốn cả đống tiền bà ấy mới đỡ, sức khỏe vẫn c̣n yếu lắm. Giờ con trai mất, chỉ sợ bà ấy không trụ nổi”, một hàng xóm kể. Chị này kể, hôm chở xác Nhân về nhà, người mẹ cứ ngồi ĺ bên bàn thờ, liên tục đập đầu xuống đất vái lạy vô thức. Nhà nghèo, suốt mấy chục năm làm lụng vất vả, bố mẹ Nhân mới dựng được căn nhà. Không ngờ, nhà xây chưa kịp tô quét, đă phải dựng rạp làm đám cho con.
sonnyd ⒸVietSN
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=704580&stc=1&d=1418175339
H́nh minh họa.
Vào 22h tối ngày 1/12/1014, người dân thôn Đông An, xă Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên – Huế) phát hiện tại nhà ông Nguyễn Hán có lửa bốc cháy dữ dội kèm theo những tiếng kêu cứu thất thanh. Người dân ồ ạt kéo đến giúp gia chủ th́ phát hiện bên trong nhà, một thân thể đang bị ngọn lửa bao trùm. Mọi người khẩn cấp cứu chữa nhưng đă quá muộn. Cảnh sát có mặt tại hiện trường, điều tra vụ việc, nhận thấy người tự thiêu là anh Nguyễn Tạ Nhân (22 tuổi, sinh viên năm cuối đại học, ngụ thôn Miêu Nha, cháu cụ Hán). Ngôi nhà xảy ra vụ tự thiêu chính là nhà thờ của gia tộc.
Người mộ đạo nhất quyết “tử v́ đạo”?
Căn nhà cũ kỹ nằm khuất sau những rặng cây ăn trái. Trời đă chuyển đông, lá úa vàng phủ kín khoảng sân đất. Mái ngói thấp lè tè, bám kín rêu xanh. Những bức tường loang lổ, cánh cửa gỗ ọp ẹp, mốc meo. Nền xi măng xỉn màu, nhiều chỗ chắp vá. Ngay phía trước gian thờ, nền nhà vẫn c̣n loang lổ những vết cháy.
Cụ Hán kể lại, tối đó, trời đă chuyển dần về khuya, bên ngoài mưa như trút nước, bất ngờ cháu trai chạy xe đến, từ đầu xuống chân ướt lướt thướt. Ông liền mắng, bảo khuya sao không ngủ, c̣n đội mưa đến làm ǵ, người cháu chỉ mỉm cười, giải thích mới từ trường ở Đà Nẵng về thăm nhà.
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=704581&stc=1&d=1418175384
Căn nhà thờ họ nơi chàng trai quyên sinh.
Tối đó, hai ông cháu nằm bên nhau nghe kinh phật. Một lát th́ Nhân ngồi dậy, xuống ngồi trước bàn thờ phật lần tràng hạt, c̣n ông lăo ch́m dần vào giấc ngủ. “Khi tui thức giấc, đă thấy người thằng bé rực lửa. Tui vừa kêu cứu, vừa xông vào dập lửa nhưng không kịp”, ông lăo nói bằng giọng bần thần. Cái chết của người cháu quá bất ngờ, khiến ông lăo nay thành lẩn thẩn: “Tui không nghĩ cháu tui chết mô. Tui vẫn thấy hắn vắt cái áo trên vai, vừa đi vừa huưt sáo bước vô đây thăm tui. Hắn học hành giỏi giang lắm, răng làm chuyện dại dột như rứa được”.
Ông cho biết, cháu ḿnh hoàn toàn b́nh thường, không hề bị bệnh trầm cảm hay tâm thần như người ta nói. Trước đây, Nhân cũng đôi lần nhắc đến cái chết, nhưng bị ông gạt đi. “Nhiều lần tui cũng nói xa nói gần. Lấy kinh kệ ra để giảng cho hắn rơ. Tui tuy không có chữ nghĩa, nhưng kinh nghiệm sống th́ nhiều hơn hắn. Cứ nghĩ, hắn học nhiều, hiểu rộng, không ngờ….”, ông bỏ lửng câu nói, khuôn mặt u ám, đưa đôi mắt mờ đục nh́n bần thần ra bên ngoài, nơi những hạt mưa bắt đầu giăng trắng khoảng sân lạnh lẽo, “Tui đă nói với cha hắn (ư nói cha của Nhân – pv) coi chừng nhà ni sẽ có người chết, mà cha hắn mô có tin, cứ nói tui già rồi lẩm cẩm”.
Được biết, trước khi chết, nạn nhân từng tâm sự với gia đ́nh, sau này, thế nào ḿnh cũng chết thiêu. Tuy nhiên, người nhà cho rằng Nhân nói chuyện quá xa xôi, bởi có chết th́ phải đến lúc già, trong khi chàng trai đang ở tuổi hai mươi đầy sức sống. “Cứ nghĩ thằng bé mộ đạo, nên tâm nguyện khi về già có chết, gia đ́nh sẽ thiêu để lấy tro cốt mang vô chùa, chứ ai ngờ…”, người thân kể lại. Người này cho biết, việc tự thiêu, nạn nhân đă t́m hiểu và chuẩn bị rất kỹ lưỡng trước đó. Lúc đến nhà thờ, Nhân đă mang theo can xăng 5 lít. Trong máy tính của Nhân c̣n có nhiều tấm h́nh chụp lại cảnh tự thiêu, có lẽ để “tham khảo”.
Theo một số người dân địa phương, trước lúc mất hai tháng, Nhân đă vào ở hẳn trong một ngôi chùa tại Đà Nẵng. Do xin gia đ́nh xuất gia nhưng không được chấp thuận, Nhân đă quyên sinh. “Xuất gia, hay sống ngoài đời đều có thể cống hiến cho xă hội. Nếu trước đây, gia đ́nh thuận t́nh, để thằng bé xuất gia, chắc nó đă không t́m đến cái chết như thế. Nó chết mà hai tay vẫn c̣n chắp trước ngực”, một nhân chứng cho biết.
“Căn duyên” với Phật
Từ khi c̣n nhỏ, nạn nhân đă thể hiện là một người rất mộ đạo. C̣n trẻ tuổi, nhưng Nhân đă ăn chay trường, không hề sát sinh. Ở nhà, mỗi lần phát hiện mẹ đi chợ mua con cá con tôm c̣n nhảy loi choi trong rổ, thế nào Nhân cũng phiền ḷng, nhất định mang ra sông thả cho bằng được. Ở địa phương cũng như nơi đang học tập, Nhân vẫn thường đến sinh hoạt, tu tập ở chùa. Buổi chiều trước khi chết, Nhân c̣n tham gia lễ cầu siêu tại một ngôi chùa trong Đà Nẵng. Sau khi hoàn thành xong nghi lễ phóng sinh, Nhân chạy xe ra Huế. Chàng trai không về thẳng nhà mà ghé qua nhà thờ của gia tộc rồi tự thiêu.
Nhân là con trai cả trong gia đ́nh có 3 anh em. Vốn tính hiền lành, chăm chỉ, lại học hành giỏi giang, chàng trai là niềm kỳ vọng của cả nhà. Sau giờ học, Nhân thường theo cha ra đồng làm ruộng. Vào lúc nông nhàn, hai cha con thường đi phụ thợ hồ kiếm thêm thu nhập. Những lúc đi làm thuê, nhà ai dọn ra thức ăn mặn, chàng trai đành gác đũa, chỉ ăn gói xôi hoặc quả bắp, củ khoai ḿnh mang theo, nhất quyết không phá giới. Lâu dần thành quen, hễ ngày nào có Nhân làm, người ta lại nấu riêng một mâm cơm chay.
C̣n trẻ, nhưng Nhân ít khi rong chơi, la cà quán xá. Vào ngày rằm, mùng một, chàng trai luôn ngồi trước bàn thờ Phật nhà ḿnh tụng kinh niệm phật. “Ba mươi, mùng một tết, mặc kệ mọi người nô nức đi chơi, thằng Nhân chỉ ở nhà lần tràng hạt, tụng kinh cho đến khuya mới đi ngủ”, người thân kể. Người này cho rằng, nạn nhân từ nhỏ đă mộ đạo, nên mới sớm được “cơi trên” đưa về trời. “Duyên trần của Nhân chỉ chừng đó, có cố tránh cũng không thoát. Lúc mất, toàn thân cháy đen, nhưng phần đỉnh đầu vẫn chừa lại như tóc của chú tiểu, nên ai cũng nói, chắc là thằng bé đă … “đắc đạo” nên mới tự thiêu để về cơi niết bàn”, một người nói.
Chuyện lạ khác, gia đ́nh nạn nhân từ xa xưa đă có “dớp” chết ngồi. Gần nhất là mấy năm trước, một đứa trẻ trong ḍng họ dù đuối nước nhưng vẫn chết trong tư thế ngồi từng khiến mọi người hoang mang. Gia đ́nh nạn nhân và những người bà con gần c̣n bị bệnh tâm thần. Ngày trước, mẹ Nhân bỗng nhiên phát bệnh lạ, chạy chữa măi nhưng không khỏi. Một lần nghe người ta mách nước, gia đ́nh liền mời “thầy” về lập đàn cúng tế, tŕnh cờ trùng hợp bà lành bệnh. “Phải tốn cả đống tiền bà ấy mới đỡ, sức khỏe vẫn c̣n yếu lắm. Giờ con trai mất, chỉ sợ bà ấy không trụ nổi”, một hàng xóm kể. Chị này kể, hôm chở xác Nhân về nhà, người mẹ cứ ngồi ĺ bên bàn thờ, liên tục đập đầu xuống đất vái lạy vô thức. Nhà nghèo, suốt mấy chục năm làm lụng vất vả, bố mẹ Nhân mới dựng được căn nhà. Không ngờ, nhà xây chưa kịp tô quét, đă phải dựng rạp làm đám cho con.
sonnyd ⒸVietSN