Romano
12-12-2014, 20:56
Bài này đăng trên website của BBCVietnamese.com, nhưng họ không đề nguồn (có lẽ đó là cách làm việc của BBCVietnamese chăng ?). Bài viết của một du khách Tây ghé VN và ghi lại những ấn tượng xấu về thành phố Hà Nội và người dân ở đây. Cố nhiên đây chỉ là câu chuyện của bà/cô ấy, chúng ta chẳng kết luận ǵ được. Nhưng vẫn là những tín hiệu xă hội ḿnh phải quan tâm.
Tôi cũng từng ghé Hà Nội vài lần và kinh nghiệm tôi không đến nỗi tiêu cực như thế. Tôi thấy người Hà Nội cũng … được. Tất nhiên, tôi chỉ nói đến người dân thường, buôn ghánh bán bưng, chứ tôi không nói đến giới trí thức (v́ cái này là một câu chuyện khác). Nói ǵ th́ nói, người Việt ḿnh – bất kể Nam hay Bắc – có vấn đề trong cư xử xă hội (so với cách của người Tây phương). Người ḿnh không quen nói “cám ơn”, chen lấn, mất trật tự, v.v… Nhưng đó là vấn đề văn hóa, c̣n lâu lắm mới thay được. Việt kiều ở ngoài này cả thế hệ mà có thay đổi được đâu.
Nạn chèo kéo, đường xá nhếch nhác, ăn trộm, ăn cắp, lường gạt, thiếu thành thật, v.v… xảy ra hàng ngày. Thật ra cũng chẳng phải riêng ǵ ở Việt Nam, v́ kinh nghiệm tôi cho thấy ở các nước Á châu như Thái Lan chẳng hạn, mấy chuyện này rất thường. Tôi nghĩ nó là hệ quả của nghèo nàn mà thôi. Ḿnh phải thông cảm. Khi nào kinh tế tăng trưởng và đời sống người dân khá lên, nạn chèo kéo và lường gạt chắc chắn sẽ giảm đi. Thời thập niên 1990s, khi tôi về quê và phải đi qua phà Mĩ Thuận (trước khi cầu được xây) nạn ăn xin nhiều lắm, nhưng mấy năm sau th́ không c̣n hay rất hiếm. Thay vào đó là nạn … bán vé số!
Thật là bất công khi ḿnh ngồi đây, trong pḥng đẩy đủ tiện nghi với internet, mà lên giọng dạy đời người khác là phải thế này thế nọ, trong khi những đứa trẻ đứng bên xe, dưới phà, bên quán cà phê chầu chực để bán vài tấm vé số để nuôi gia đ́nh của họ. Đằng sau họ là cả một cuộc đời bươn chăi. Tôi nghĩ phải nh́n như thế th́ mới thấy mất một cái điện thoại di động (tôi từng bị) chẳng là cái ǵ cả. Tôi rất thông cảm cho cái bà/cô này về sự mất mát cá nhân đó, nhưng tôi thấy bà/cô ta phản ứng – nói theo người Anh – là “disproportion”.
NVT
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/culturesport/story/2007/12/071206_viethospitali ty.shtml
Ḷng hiếu khách ở đâu?
Eileen 76Thành viên diễn đàn du lịch Lonely Planet
Tôi và mấy người bạn vừa tới thăm Hà Nội và Việt Nam được năm này và nói thật là một chuyến đi thật khốn khổ.
Sao vậy? Ngay từ lúc lên máy bay (Air Asia) là đă thấy mấy người Việt vô ư thức và cứng đầu cứng cổ dùng điện thoại khi đă ngồi vào khoang.
Không phải chỉ một người mà vài người bất chấp các chiêu đăi viên đề nghị tắt điện thoại di động.
Khi tôi đến Hà Nội th́ điện thoại cầm tay của tôi bị một người đàn ông là người Việt lấy cắp khi chúng tôi đang đứng ở vỉa hè gần một cái hồ để xác định hướng đi.
Hắn móc túi từ đằng sau và tôi đă hô lên nhưng rồi hắn hét lên c̣n to hơn tôi và bỏ chạy.
May mắn thay là máy ảnh kỹ thuật số và tiền nong vẫn c̣n v́ nằm ở phần trong của túi xách nên vẫn c̣n. C̣n điện thoại nằm ở túi nhỏ ở ngoài th́ biến luôn cùng gă khốn kiếp đó.
Vết thương lại càng thêm nhức nhối khi một người bán hàng ngồi gần đó chứng kiến tất mọi chuyện mà chẳng làm ǵ cả!!!
Bây giờ là đến chuyện giao thông hỗn loạn ở Hà Nội, cả hai đèn xanh và đỏ đối với người Hà Nội đều có nghĩa là Đi Đi Đi.
Mà tại sao người ta lại cứ bấm c̣i inh ỏi, chắc là khi đụng vào người đi đường rồi th́ mới nói là tôi không có lỗi v́ đă bấm c̣i rồi hay sao?
Tôi đă từng đến Campuchia nơi giao thông ở đây (ít nhất là ở thủ đô Phnom Penh) cũng hỗn độn tựa như ở Hà Nội.
Tức là ở Phnom Penh th́ ḿnh cứ qua đường và xe cộ sẽ tự tránh ḿnh, miễn là đừng có di chuyển quá đột ngột hoặc dừng lại giữa chừng.
Thế nhưng áp dụng phương pháp đó tại Hà Nội th́ có lẽ quí vị không chết th́ cũng mất mấy chi như chơi.
Rồi người Hà Nội sao kỳ vậy? Thô lỗ quá đi.
Việc họ không nói tiếng Anh th́ tôi thấy chấp nhận được. Thế nhưng điều tôi chịu không nổi là họ không nh́n ḿnh trong lúc nói chuyện.
Tôi không thể chịu nổi khi họ nói chuyện mà không nh́n ḿnh
Tôi lấy một ví dụ để quí vị dễ thấy. Chúng tôi đến Nhà hát Múa rối Nước và muốn mua 3 vé xem buổi diễn 8 giờ 30 tối.
Cô bán vé đốp chát trả lời "No" (Không) và tự động xé 3 vé đưa chúng tôi.
Chúng tôi hỏi lại rất lịch sự là “Không” có nghĩa là thế nào thưa cô? Tức là không có buổi lúc 8:30 hay là không có loại vé 20 ngàn đồng (v́ có 2 loại hạng ghế là 20 và 40 ngàn VND).
Cô ấy lẩm bẩm lại câu “Không” và rồi th́ chúng tôi nh́n vào vé cô đưa cho chúng tôi th́ mới biết là cô đưa cho chúng tôi vé 40 ngàn đồng và buổi xem là 9:15.
Chúng tôi bảo cô ấy là chúng tôi muốn mua vé cho loại ghế rẻ tiền hơn và rồi cô lại tiếp tục càu nhàu.
À, mà quí vị có biết là khi chúng tôi nói th́ cứ như là cho chúng tôi nghe mà thôi v́ cô này đọc báo đặt trên bàn và thậm chí không ngẩng đầu lên nói chuyện với chúng tôi.
Cuối cùng chúng tôi thấy đành phải đưa cho cô tiền. Thế nhưng điều ǵ sẽ xảy ra nếu ai đó không muốn mua vé mà chỉ muốn hỏi thông tin về buổi diễn.
Chúng tôi gặp những bộ mặt lạnh lùng và thái độ tiêu cực này từ những người bán hàng tại khu vực Phố Cổ nơi chúng tôi muốn chụp mấy tấm h́nh.
Mà chúng tôi cũng chỉ hỏi ông chủ quán bia hơi có hai câu là bia bao nhiêu tiền và có chụp ảnh được không.
Và tôi cũng muốn nói với những ai đang chuẩn bị chỉ trích tôi về những ǵ tôi viết để họ biết rằng tôi là người châu Á và tôi cũng đă cố gắng lịch sự hết mức như cười và nói lời cảm ơn bằng tiếng Việt với bất kỳ ai tôi gặp khi tôi tới Việt Nam.
Thực ḷng mà nói là tôi đă đi du lịch nhiều nước từ châu Á sang châu Âu và trong các chuyến đi th́ chưa bao giờ tôi lại gặp những người thô lỗ và ích kỷ như những người tôi đă gặp ở Hà Nội.
Ḷng hiếu khách của người Việt mà người ta nói tới nay biến đâu rồi?
Mặc dù Việt Nam phát triển hơn hai nước láng giềng là Lào và Campuchia th́ tôi thấy Việt Nam có nhiều cái cần phải học từ hai nước này.
Tức là Việt Nam nên học cách người Lào và Campuchia chào đón du khách thân thiện và ấm áp thế nào.
Tức là một nụ cười, hoặc là sự đón tiếp nồng ấm làm cho du khách cảm thấy phấn khởi và làm được điều đó th́ hay biết làm sao.
Cảm ơn Hà Nội v́ ḷng hiếu khách “tuyệt vời”. Trở lại Việt Nam ư? Chắc sẽ không có lần thứ hai trong đời tôi.
Điểm đến Campuchia, Lào, hay Thái Lan th́ tôi muốn trở lại bất kỳ lúc nào.
bbc
Tôi cũng từng ghé Hà Nội vài lần và kinh nghiệm tôi không đến nỗi tiêu cực như thế. Tôi thấy người Hà Nội cũng … được. Tất nhiên, tôi chỉ nói đến người dân thường, buôn ghánh bán bưng, chứ tôi không nói đến giới trí thức (v́ cái này là một câu chuyện khác). Nói ǵ th́ nói, người Việt ḿnh – bất kể Nam hay Bắc – có vấn đề trong cư xử xă hội (so với cách của người Tây phương). Người ḿnh không quen nói “cám ơn”, chen lấn, mất trật tự, v.v… Nhưng đó là vấn đề văn hóa, c̣n lâu lắm mới thay được. Việt kiều ở ngoài này cả thế hệ mà có thay đổi được đâu.
Nạn chèo kéo, đường xá nhếch nhác, ăn trộm, ăn cắp, lường gạt, thiếu thành thật, v.v… xảy ra hàng ngày. Thật ra cũng chẳng phải riêng ǵ ở Việt Nam, v́ kinh nghiệm tôi cho thấy ở các nước Á châu như Thái Lan chẳng hạn, mấy chuyện này rất thường. Tôi nghĩ nó là hệ quả của nghèo nàn mà thôi. Ḿnh phải thông cảm. Khi nào kinh tế tăng trưởng và đời sống người dân khá lên, nạn chèo kéo và lường gạt chắc chắn sẽ giảm đi. Thời thập niên 1990s, khi tôi về quê và phải đi qua phà Mĩ Thuận (trước khi cầu được xây) nạn ăn xin nhiều lắm, nhưng mấy năm sau th́ không c̣n hay rất hiếm. Thay vào đó là nạn … bán vé số!
Thật là bất công khi ḿnh ngồi đây, trong pḥng đẩy đủ tiện nghi với internet, mà lên giọng dạy đời người khác là phải thế này thế nọ, trong khi những đứa trẻ đứng bên xe, dưới phà, bên quán cà phê chầu chực để bán vài tấm vé số để nuôi gia đ́nh của họ. Đằng sau họ là cả một cuộc đời bươn chăi. Tôi nghĩ phải nh́n như thế th́ mới thấy mất một cái điện thoại di động (tôi từng bị) chẳng là cái ǵ cả. Tôi rất thông cảm cho cái bà/cô này về sự mất mát cá nhân đó, nhưng tôi thấy bà/cô ta phản ứng – nói theo người Anh – là “disproportion”.
NVT
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/culturesport/story/2007/12/071206_viethospitali ty.shtml
Ḷng hiếu khách ở đâu?
Eileen 76Thành viên diễn đàn du lịch Lonely Planet
Tôi và mấy người bạn vừa tới thăm Hà Nội và Việt Nam được năm này và nói thật là một chuyến đi thật khốn khổ.
Sao vậy? Ngay từ lúc lên máy bay (Air Asia) là đă thấy mấy người Việt vô ư thức và cứng đầu cứng cổ dùng điện thoại khi đă ngồi vào khoang.
Không phải chỉ một người mà vài người bất chấp các chiêu đăi viên đề nghị tắt điện thoại di động.
Khi tôi đến Hà Nội th́ điện thoại cầm tay của tôi bị một người đàn ông là người Việt lấy cắp khi chúng tôi đang đứng ở vỉa hè gần một cái hồ để xác định hướng đi.
Hắn móc túi từ đằng sau và tôi đă hô lên nhưng rồi hắn hét lên c̣n to hơn tôi và bỏ chạy.
May mắn thay là máy ảnh kỹ thuật số và tiền nong vẫn c̣n v́ nằm ở phần trong của túi xách nên vẫn c̣n. C̣n điện thoại nằm ở túi nhỏ ở ngoài th́ biến luôn cùng gă khốn kiếp đó.
Vết thương lại càng thêm nhức nhối khi một người bán hàng ngồi gần đó chứng kiến tất mọi chuyện mà chẳng làm ǵ cả!!!
Bây giờ là đến chuyện giao thông hỗn loạn ở Hà Nội, cả hai đèn xanh và đỏ đối với người Hà Nội đều có nghĩa là Đi Đi Đi.
Mà tại sao người ta lại cứ bấm c̣i inh ỏi, chắc là khi đụng vào người đi đường rồi th́ mới nói là tôi không có lỗi v́ đă bấm c̣i rồi hay sao?
Tôi đă từng đến Campuchia nơi giao thông ở đây (ít nhất là ở thủ đô Phnom Penh) cũng hỗn độn tựa như ở Hà Nội.
Tức là ở Phnom Penh th́ ḿnh cứ qua đường và xe cộ sẽ tự tránh ḿnh, miễn là đừng có di chuyển quá đột ngột hoặc dừng lại giữa chừng.
Thế nhưng áp dụng phương pháp đó tại Hà Nội th́ có lẽ quí vị không chết th́ cũng mất mấy chi như chơi.
Rồi người Hà Nội sao kỳ vậy? Thô lỗ quá đi.
Việc họ không nói tiếng Anh th́ tôi thấy chấp nhận được. Thế nhưng điều tôi chịu không nổi là họ không nh́n ḿnh trong lúc nói chuyện.
Tôi không thể chịu nổi khi họ nói chuyện mà không nh́n ḿnh
Tôi lấy một ví dụ để quí vị dễ thấy. Chúng tôi đến Nhà hát Múa rối Nước và muốn mua 3 vé xem buổi diễn 8 giờ 30 tối.
Cô bán vé đốp chát trả lời "No" (Không) và tự động xé 3 vé đưa chúng tôi.
Chúng tôi hỏi lại rất lịch sự là “Không” có nghĩa là thế nào thưa cô? Tức là không có buổi lúc 8:30 hay là không có loại vé 20 ngàn đồng (v́ có 2 loại hạng ghế là 20 và 40 ngàn VND).
Cô ấy lẩm bẩm lại câu “Không” và rồi th́ chúng tôi nh́n vào vé cô đưa cho chúng tôi th́ mới biết là cô đưa cho chúng tôi vé 40 ngàn đồng và buổi xem là 9:15.
Chúng tôi bảo cô ấy là chúng tôi muốn mua vé cho loại ghế rẻ tiền hơn và rồi cô lại tiếp tục càu nhàu.
À, mà quí vị có biết là khi chúng tôi nói th́ cứ như là cho chúng tôi nghe mà thôi v́ cô này đọc báo đặt trên bàn và thậm chí không ngẩng đầu lên nói chuyện với chúng tôi.
Cuối cùng chúng tôi thấy đành phải đưa cho cô tiền. Thế nhưng điều ǵ sẽ xảy ra nếu ai đó không muốn mua vé mà chỉ muốn hỏi thông tin về buổi diễn.
Chúng tôi gặp những bộ mặt lạnh lùng và thái độ tiêu cực này từ những người bán hàng tại khu vực Phố Cổ nơi chúng tôi muốn chụp mấy tấm h́nh.
Mà chúng tôi cũng chỉ hỏi ông chủ quán bia hơi có hai câu là bia bao nhiêu tiền và có chụp ảnh được không.
Và tôi cũng muốn nói với những ai đang chuẩn bị chỉ trích tôi về những ǵ tôi viết để họ biết rằng tôi là người châu Á và tôi cũng đă cố gắng lịch sự hết mức như cười và nói lời cảm ơn bằng tiếng Việt với bất kỳ ai tôi gặp khi tôi tới Việt Nam.
Thực ḷng mà nói là tôi đă đi du lịch nhiều nước từ châu Á sang châu Âu và trong các chuyến đi th́ chưa bao giờ tôi lại gặp những người thô lỗ và ích kỷ như những người tôi đă gặp ở Hà Nội.
Ḷng hiếu khách của người Việt mà người ta nói tới nay biến đâu rồi?
Mặc dù Việt Nam phát triển hơn hai nước láng giềng là Lào và Campuchia th́ tôi thấy Việt Nam có nhiều cái cần phải học từ hai nước này.
Tức là Việt Nam nên học cách người Lào và Campuchia chào đón du khách thân thiện và ấm áp thế nào.
Tức là một nụ cười, hoặc là sự đón tiếp nồng ấm làm cho du khách cảm thấy phấn khởi và làm được điều đó th́ hay biết làm sao.
Cảm ơn Hà Nội v́ ḷng hiếu khách “tuyệt vời”. Trở lại Việt Nam ư? Chắc sẽ không có lần thứ hai trong đời tôi.
Điểm đến Campuchia, Lào, hay Thái Lan th́ tôi muốn trở lại bất kỳ lúc nào.
bbc