PDA

View Full Version : Mạc Can: Nằm viện như một chuyến phiêu lưu!


troopy
12-23-2014, 01:01
Dáng người có vẻ gầy đi, giọng nói run run, “Ông hề già” Mạc Can cười đau khổ: “lâu lâu tui đi làm từ thiện cho người giàu đó chứ!”.

Những ngày qua, nghệ sĩ Mạc Can phải nhập viện v́ chứng xuất huyết bao tử. Nghe bác sĩ bảo do ông uống nhiều thuốc giảm đau nên bị “lủng” bao tử rồi. “Ông hề già” giật ḿnh đáp: “Sao bác sĩ không nói tui sớm sớm để giờ mới nói”. Rồi ông làm điệu bộ mếu mếu như đứa trẻ lên ba khiến mọi người chung pḥng nh́n ông vừa buồn cười, vừa thấy thương. Ông là như vậy, lúc nào cũng cười hề, rồi lại làm hề…

http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=713667&stc=1&d=1419296447
Mạc Can đang được điều trị bệnh xuất huyết bao tử tại bệnh viện Nguyễn Tri Phương.

Vào viện thăm ông, thấy ông ngồi trên chiếc ghế vải kể chuyện cười với “những người bạn chung pḥng”, người thân thở phào nhẹ nhơm. Hỏi thăm t́nh h́nh sức khỏe hiện tại, “ông hề già” nửa đùa nửa thật: “Tui vừa quay xong phần 1 của bộ phim truyền h́nh Sống để chuộc lỗicủa đạo diễn Bùi Nam Yên. Thấy cái tựa hay và thú vị quá chừng nên tui nói với đạo diễn để cho tui sống với v́ tui cũng nhiều tội lỗi quá! Vừa nhận được ít cát-sê th́ phải vào đây, giờ c̣n phải ở lại 2 đến 3 ngày nữa, để cho người ta "súc ruột, thay nhớt, đổ xăng… ”.

Ông cho biết v́ bị bệnh đau chân, thấp khớp từ lâu mà chưa có thuốc để chữa trị nên mỗi lần tái phát ông đều phải uống thuốc giảm đau, “uống nhiều cho bớt đau nhanh đặng đi làm việc, có lúc đang đói mà đau quá cũng phải uống nên dẫn tới bị nặng vầy”.

Nhưng ngay lập tức ông trấn an ḿnh và người đối diện: “Lâu lâu cũng phải bệnh một lần cho biết với người ta chứ!”. Thật sự, ai cũng nể ông cái tính “tưng tửng mà yêu đời lắm”. Thấy ông ốm yếu, giọng nói c̣n run run, sợ ra ngoài rồi bệnh cũ tái phát nên mọi người khuyên ông ở lại bệnh viện để được chăm sóc chu đáo, bệnh t́nh bớt hẳn rồi ra viện. Ông nói như đinh đóng cột:“Lần này tui sợ rồi, hỗng dám uống thuốc đó nữa đâu, t́m thuốc nào mạnh hơn uống cho mau “đi” luôn”. Ông lại đùa!
Không biết phía sau nụ cười kia là sự tủi thân, lo lắng hay bất an ǵ đó, nhưng ông giấu nhẹm đi bằng nụ cười quen thuộc. Đồng nghiệp hay tin ông bệnh, gọi điện hỏi thăm, ông bắt máy lên nói như đang diễn: “Tui “khoe” với ông tui mới sống trở lại nè, đang nằm trong bệnh viện cấp cứu đó cha nội, tui vừa đóng phim của Bùi Nam Yên nhận được mấy suất đúng lúc tui bệnh luôn, vậy là hết!”.

Từ hôm nhập viện đến giờ, túc trực và chăm sóc cho ông là người cháu mà ông gọi là cháu nội. Khi nghe tin có người đến thăm, ông vừa vui, vừa ngỡ ngàng bảo: “sao tui giấu mà ai cũng biết hết trọi vậy cà”. Rồi ông “thú thật” rằng tính ḿnh hài hước, có nhiều khi không đàng hoàng, nhưng lại rất kĩ về cái tiếng tăm. Ông sợ bị mang tiếng nên dù có khổ cách mấy th́ cũng chịu, bao nhiêu năm rồi, cái khổ chẳng c̣n là điều lớn lao của ông nữa. V́ đôi khi, với ông, khổ đă là người bạn đồng hành để làm nên một Mạc Can không lẫn vào đâu được.

Có lẽ, ông xem mọi thứ đều đơn giản như nụ cười vốn có của ḿnh. Vui th́ cười, buồn lại cười, đau bệnh cũng vẫn cười… Có lúc nhiều người thắc mắc, phải chăng nụ cười ấy từ cái khổ mà ra hay v́ ông buộc phải lấy nụ cười này làm chuẩn cho cuộc sống không mấy trọn vẹn của ḿnh, để rồi khi đối diện với mọi người xung quanh, chẳng ai biết một Mạc Can cô độc đang ở trước mặt. Để rồi ông luôn hướng người đối diện phải làm điều ǵ đó hài hước như bản thân đă từng làm, như ông muốn bài viết này phải được “viết sao cho hài hài chút xíu chứ đừng bi thảm quá chú không thích đâu nghen con!”.

troopy ©VietSN