Hanna
01-13-2015, 19:06
January 12, 2015 at 1:39am
Buổi sáng sớm ở phi trường Buffalo chờ chuyến bay, sớm lắm đến nỗi cả phi trường mới chỉ có vài cửa hàng loe nghoe mở cửa, sáng đèn mà thôi. Cả nhóm non chục người ca sĩ tản mạn đi ḷng ṿng kiếm thứ để làm, kiếm đồ ăn sáng giết thời gian...
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=728030&stc=1&d=1421176002
Đồ ăn sáng ở những phi trường Bắc Mỹ đều bán đồ y hệt như nhau, đồ nóng có trứng chiên, thịt heo (bacon) chiên ḍn và khoai tây chiên, th́ ăn liên tiếp mấy hôm ngán quá lên đến tận cổ rồi! Thôi th́ đứng lựa món xà-lách làm sẵn trong hộp ăn cho ít ra có được chút chất tươi trong người vậy.
Đang loay hoay bốc lên bỏ xuống chưa biết lựa loại nào, th́ nghe tiếng cười khanh khách quen thuộc rồi tiếp theo là giọng của Mc. Giáng Ngọc rổn rảng bên tai:
- "Úi cha, cũng "ăn kiêng" giữ há, giống Ngọc ghê! Đôi khi hỏng dám ăn ǵ khác chỉ dám toàn ăn rau thôi!"
Tuy chẳng phải ḿnh ăn kiêng ǵ nhưng cũng ngước lên nh́n Giáng Ngọc cười cười như đồng t́nh, cái tật "lười nói" buổi sáng sớm mỗi khi bị thiếu ngủ làm chẳng muốn đôi co. Giáng Ngọc vẫn hồn nhiên bốc một hộp xà-lách lên, miệng cười toe khoe hàm răng trắng đều. Ăn kiêng cử như thế hèn chi người Giáng Ngọc cứ gọn gàng, eo ót măi như thế kia suốt bao nhiêu năm:
- "Cứ "Legume tu tiên" như này (ăn rau hoải giống như tu tiên) riết coi chừng thành "tiên" hết đó nha!" Giáng Ngọc nói.
- ""Thành tiên" tự hồi nào rồi chứ c̣n ... "coi chừng" chi nữa. Lát nữa không phải cả đám cùng ... bay lên mây hết sao? H́..."
Giáng Ngọc khoái chí cười đồng t́nh rồi lúc lắc mái tóc làm duyên, tiếp:
- "Ừa mà bọn ḿnh ăn như vậy th́ được chứ ông bạn của Ngọc ổng là ... "người thường", ăn dzậy ổng chịu hỏng nổi! Ngọc phải mua cho ông phần bánh ḿ trứng kẹp thêm miếng thịt th́ ổng mới chắc bụng được, hỏng thôi bụng ổng sẽ cứ rột rột than đói suốt chuyến bay, ổng khỏi ngủ luôn..."
Vừa lúc có tiếng loa thông báo sắp tới giờ hành khách được lên máy bay, sẵn tiện quay nhờ luôn Giáng Ngọc cầm dùm hộp xà lách để vào pḥng vệ sinh làm ... "thủ tục" trước giờ bay. Bị chọc quê ngay:
- "Ủa, mới nói là "tiên" mờ? "Tiên" mà cũng phải ... đi tiểu sao? Hớ hớ..."
- "Ờ, "tiên" cũng phải ... "đi"! Uống nước quá trời quá đất từ đêm qua tới giờ, không lo xả bây giờ lỡ dại tí bay ngủ quên rồi ... "dấm đài" sảng th́ sao chớ! He he..."
- "Hơ hơ, nếu vậy đưa đây Ngọc giữ cho, "tiên" đi ngay đi. Chứ tiên mà "dấm đài" trên mây th́ dưới trần gian sẽ bị mưa lụt đó ngheng..."
Lơn tơn đi kiếm pḥng vệ sinh, nhớ lại điều Giáng Ngọc vừa nói mà vừa đi vừa tủm tỉm.
Nếu dựa theo đó mà "phăng" ra thêm chút xíu th́:
- Đang trên mây, tiên ... đái dầm th́ tạo thành mưa rơi...
- Băo tố mưa giông là chắc chẳng phải là đái dầm, mà là tiên ... đái thiệt.
- C̣n trời bị hạn hán là tiên ... nín! Mà nín lâu như thế th́ sẽ bị sạn thận. Đă sạn thận rồi mà c̣n ráng đẩy ra th́ sẽ thành ... mưa đá
- Và "những lúc mưa bụi bay, tấm tấm đọng trên mái tóc bồng bềnh" trong văn chương lăng mạn, thật sự ra lại là ... "xúi quẩy, bị nước tiểu của tiên văng dính trúng lên đầu"...
Và cứ thế mà "tiên" đứng trong pḥng vệ sinh sằng sặc cười như điên!
Ôi ... có những chuyện mà nghe xong rồi th́ nên phớt cho qua luôn, chớ có mà phân tích sâu xa này nọ chi thêm vào để chỉ làm mất hết cả thơ mộng cuộc đời nhỉ...
H́, hic... ;-P
Buổi sáng sớm ở phi trường Buffalo chờ chuyến bay, sớm lắm đến nỗi cả phi trường mới chỉ có vài cửa hàng loe nghoe mở cửa, sáng đèn mà thôi. Cả nhóm non chục người ca sĩ tản mạn đi ḷng ṿng kiếm thứ để làm, kiếm đồ ăn sáng giết thời gian...
http://vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=728030&stc=1&d=1421176002
Đồ ăn sáng ở những phi trường Bắc Mỹ đều bán đồ y hệt như nhau, đồ nóng có trứng chiên, thịt heo (bacon) chiên ḍn và khoai tây chiên, th́ ăn liên tiếp mấy hôm ngán quá lên đến tận cổ rồi! Thôi th́ đứng lựa món xà-lách làm sẵn trong hộp ăn cho ít ra có được chút chất tươi trong người vậy.
Đang loay hoay bốc lên bỏ xuống chưa biết lựa loại nào, th́ nghe tiếng cười khanh khách quen thuộc rồi tiếp theo là giọng của Mc. Giáng Ngọc rổn rảng bên tai:
- "Úi cha, cũng "ăn kiêng" giữ há, giống Ngọc ghê! Đôi khi hỏng dám ăn ǵ khác chỉ dám toàn ăn rau thôi!"
Tuy chẳng phải ḿnh ăn kiêng ǵ nhưng cũng ngước lên nh́n Giáng Ngọc cười cười như đồng t́nh, cái tật "lười nói" buổi sáng sớm mỗi khi bị thiếu ngủ làm chẳng muốn đôi co. Giáng Ngọc vẫn hồn nhiên bốc một hộp xà-lách lên, miệng cười toe khoe hàm răng trắng đều. Ăn kiêng cử như thế hèn chi người Giáng Ngọc cứ gọn gàng, eo ót măi như thế kia suốt bao nhiêu năm:
- "Cứ "Legume tu tiên" như này (ăn rau hoải giống như tu tiên) riết coi chừng thành "tiên" hết đó nha!" Giáng Ngọc nói.
- ""Thành tiên" tự hồi nào rồi chứ c̣n ... "coi chừng" chi nữa. Lát nữa không phải cả đám cùng ... bay lên mây hết sao? H́..."
Giáng Ngọc khoái chí cười đồng t́nh rồi lúc lắc mái tóc làm duyên, tiếp:
- "Ừa mà bọn ḿnh ăn như vậy th́ được chứ ông bạn của Ngọc ổng là ... "người thường", ăn dzậy ổng chịu hỏng nổi! Ngọc phải mua cho ông phần bánh ḿ trứng kẹp thêm miếng thịt th́ ổng mới chắc bụng được, hỏng thôi bụng ổng sẽ cứ rột rột than đói suốt chuyến bay, ổng khỏi ngủ luôn..."
Vừa lúc có tiếng loa thông báo sắp tới giờ hành khách được lên máy bay, sẵn tiện quay nhờ luôn Giáng Ngọc cầm dùm hộp xà lách để vào pḥng vệ sinh làm ... "thủ tục" trước giờ bay. Bị chọc quê ngay:
- "Ủa, mới nói là "tiên" mờ? "Tiên" mà cũng phải ... đi tiểu sao? Hớ hớ..."
- "Ờ, "tiên" cũng phải ... "đi"! Uống nước quá trời quá đất từ đêm qua tới giờ, không lo xả bây giờ lỡ dại tí bay ngủ quên rồi ... "dấm đài" sảng th́ sao chớ! He he..."
- "Hơ hơ, nếu vậy đưa đây Ngọc giữ cho, "tiên" đi ngay đi. Chứ tiên mà "dấm đài" trên mây th́ dưới trần gian sẽ bị mưa lụt đó ngheng..."
Lơn tơn đi kiếm pḥng vệ sinh, nhớ lại điều Giáng Ngọc vừa nói mà vừa đi vừa tủm tỉm.
Nếu dựa theo đó mà "phăng" ra thêm chút xíu th́:
- Đang trên mây, tiên ... đái dầm th́ tạo thành mưa rơi...
- Băo tố mưa giông là chắc chẳng phải là đái dầm, mà là tiên ... đái thiệt.
- C̣n trời bị hạn hán là tiên ... nín! Mà nín lâu như thế th́ sẽ bị sạn thận. Đă sạn thận rồi mà c̣n ráng đẩy ra th́ sẽ thành ... mưa đá
- Và "những lúc mưa bụi bay, tấm tấm đọng trên mái tóc bồng bềnh" trong văn chương lăng mạn, thật sự ra lại là ... "xúi quẩy, bị nước tiểu của tiên văng dính trúng lên đầu"...
Và cứ thế mà "tiên" đứng trong pḥng vệ sinh sằng sặc cười như điên!
Ôi ... có những chuyện mà nghe xong rồi th́ nên phớt cho qua luôn, chớ có mà phân tích sâu xa này nọ chi thêm vào để chỉ làm mất hết cả thơ mộng cuộc đời nhỉ...
H́, hic... ;-P