Hanna
01-29-2015, 16:43
Thêm một văn bản… trên trời nhưng lại thêm vô số cách để phải… cười ra nước mắt. Trên internet, đă có người b́nh luận rằng anh ta sẵn sàng nộp 30 triệu để không chung thủy vô tư theo cách được… khuyến khích khi luật pháp coi chuyện chung thủy với cái giá rẻ hơn bèo.
Lại có ư kiến khác nói rằng so với cái h́nh phạt bị ném đá cho đến chết ở một số nước Hồi giáo về lỗi lầm tương tự th́ vài triệu bạc tiền phạt quả là ‘nhân văn’, dễ dăi, ‘cho không’, đến mức bất ngờ!...
Một trong những chức năng căn bản của luật pháp là ‘nó’ được “sinh” ra để ngăn chặn tội ác, sai phạm. Ngăn chặn thế nào khi các quan chức, đại gia có tiền tỷ, lỡ ra không chung thủy, chỉ mất có chai rượu Chivas (loại dởm)?
Dự thảo (luật) trên không hề ngẫu nhiên: Dường như nó là sự ‘quả quyết’ để khẳng định thêm, khẳng định rơ hơn quyết tâm ngăn chặn tệ nạn hối lộ t́nh dục, t́nh trạng vợ hai, vợ ba của quan lớn, quan bé lan tràn khắp nơi nơi?
Đành rằng dân đen cũng có người vi phạm nhưng đều ở trong hoàn cảnh cực chẳng đă; c̣n lại, ‘phi công’ trẻ ‘lái máy bay bà già’ hay ngược lại đều có sẵn tiền từ phía đối tác để coi mức phạt trên đắt như khoai dẻo.
Thử điểm lại một số vụ án tham nhũng điển h́nh sẽ thấy ‘bạn đồng hành’ không khi nào thiếu của các quan tham là cấu trúc ba hoàn chỉnh: Bồ nhí – xe hơi – biệt thự pḥ trợ, ‘cổ vũ’ nhiệt thành cho sự không chung thủy. Chưa thấy một vụ án nào tuyên phạt quan tham thêm tội danh này. Phải chăng đó là sự mặc định ngầm để bây giờ cần thêm cái phần ‘nổi’ bọt bèo?
Điều tiếp theo cần luận để khỏi mắc cười là khi đă thành luật rồi, nộp tiền phạt là xong, là khỏi phải truy cứu bất kỳ một trách nhiệm, mức kỷ luật nào nữa bởi nguyên tắc tối thượng của luật pháp là không tuyên án hai lần với cùng một tội danh. Nói như thế để thấy cái cung cách bật đèn xanh 3 triệu đồng quả là điều khiến cho đạo đức tủi tê.
Luật pháp luôn có tính “đui mù” trước sự phức tạp và bí ẩn của t́nh cảm, trái tim. Đó là điều mà cái tôi cá nhân phải chấp nhận. Tuy nhiên, sự thiêng liêng của ḷng chung thủy là vô giá, không thể tùy tiện vận hành bộ máy hành chính để ‘định giá’ bằng cách vượt qua cả sự hài hước như thế.
Nói cách khác, không thể dùng tiền để đo lường các quy phạm đạo đức. Thử hỏi, trên đời này có ai trả lời được câu hỏi t́nh cảm, t́nh yêu, ḷng chung thủy có ‘giá’ bao nhiêu tiền hay không?
Mức dao động của h́nh phạt từ 1 đến 3 triệu đồng cũng là điều khó chấp nhận. “Định nghĩa” cho ra thế nào là mức phạt một triệu, một triệu hai, một triệu rưỡi…, là bài toán làm nhức đầu, nổ mắt tất cả, không trừ một ai, từ cảnh sát, cán bộ tư pháp đến quan ṭa, luật sư.
Mất thời gian, rối rắm vô cùng, thiếu người xử lư…, sẽ là mê cung của quy định này. Chẳng lẽ ta phải giả định rằng chung thủy th́ không phạt, chung thủy thấp phạt 3 triệu, chung thủy thấp nhưng cao hơn thấp một chút là hai triệu chín trăm ngàn đồng?...
Tại sao không dùng đạo đức để ngăn chặn sự thoái hóa đạo đức mà lại dùng tiền? Cách phạt tiền lỗi đạo đức, chẳng khác ǵ lấy cái cân để cân chiều dài của một cái sân bóng đá. Chẳng hạn, h́nh phạt buộc lao động công ích, cách chức, buộc thôi việc… sẽ có tác dụng hơn rất nhiều với việc phạt không được uống thêm một chai Chivas.
Xin đừng nghĩ ra thêm bất kỳ một văn bản nào mà trời nỏ biết, đất nỏ hay nữa. 90 triệu người dân đă khổ lắm rồi khi mỗi ngày có 30 văn bản pháp luật chống lại chính nó, nếu không nói là vi hiến – từ nhẹ nhất để khỏi phải nói là coi thường Hiến pháp.
Nếu đề ra cái ǵ cũng bị phản bác, khó thực hiện hay thực hiện rồi tạm dừng, điều chỉnh, sửa đổi…, th́ sinh ra các ‘chuyên gia’ ấy để làm ǵ?
vk
Lại có ư kiến khác nói rằng so với cái h́nh phạt bị ném đá cho đến chết ở một số nước Hồi giáo về lỗi lầm tương tự th́ vài triệu bạc tiền phạt quả là ‘nhân văn’, dễ dăi, ‘cho không’, đến mức bất ngờ!...
Một trong những chức năng căn bản của luật pháp là ‘nó’ được “sinh” ra để ngăn chặn tội ác, sai phạm. Ngăn chặn thế nào khi các quan chức, đại gia có tiền tỷ, lỡ ra không chung thủy, chỉ mất có chai rượu Chivas (loại dởm)?
Dự thảo (luật) trên không hề ngẫu nhiên: Dường như nó là sự ‘quả quyết’ để khẳng định thêm, khẳng định rơ hơn quyết tâm ngăn chặn tệ nạn hối lộ t́nh dục, t́nh trạng vợ hai, vợ ba của quan lớn, quan bé lan tràn khắp nơi nơi?
Đành rằng dân đen cũng có người vi phạm nhưng đều ở trong hoàn cảnh cực chẳng đă; c̣n lại, ‘phi công’ trẻ ‘lái máy bay bà già’ hay ngược lại đều có sẵn tiền từ phía đối tác để coi mức phạt trên đắt như khoai dẻo.
Thử điểm lại một số vụ án tham nhũng điển h́nh sẽ thấy ‘bạn đồng hành’ không khi nào thiếu của các quan tham là cấu trúc ba hoàn chỉnh: Bồ nhí – xe hơi – biệt thự pḥ trợ, ‘cổ vũ’ nhiệt thành cho sự không chung thủy. Chưa thấy một vụ án nào tuyên phạt quan tham thêm tội danh này. Phải chăng đó là sự mặc định ngầm để bây giờ cần thêm cái phần ‘nổi’ bọt bèo?
Điều tiếp theo cần luận để khỏi mắc cười là khi đă thành luật rồi, nộp tiền phạt là xong, là khỏi phải truy cứu bất kỳ một trách nhiệm, mức kỷ luật nào nữa bởi nguyên tắc tối thượng của luật pháp là không tuyên án hai lần với cùng một tội danh. Nói như thế để thấy cái cung cách bật đèn xanh 3 triệu đồng quả là điều khiến cho đạo đức tủi tê.
Luật pháp luôn có tính “đui mù” trước sự phức tạp và bí ẩn của t́nh cảm, trái tim. Đó là điều mà cái tôi cá nhân phải chấp nhận. Tuy nhiên, sự thiêng liêng của ḷng chung thủy là vô giá, không thể tùy tiện vận hành bộ máy hành chính để ‘định giá’ bằng cách vượt qua cả sự hài hước như thế.
Nói cách khác, không thể dùng tiền để đo lường các quy phạm đạo đức. Thử hỏi, trên đời này có ai trả lời được câu hỏi t́nh cảm, t́nh yêu, ḷng chung thủy có ‘giá’ bao nhiêu tiền hay không?
Mức dao động của h́nh phạt từ 1 đến 3 triệu đồng cũng là điều khó chấp nhận. “Định nghĩa” cho ra thế nào là mức phạt một triệu, một triệu hai, một triệu rưỡi…, là bài toán làm nhức đầu, nổ mắt tất cả, không trừ một ai, từ cảnh sát, cán bộ tư pháp đến quan ṭa, luật sư.
Mất thời gian, rối rắm vô cùng, thiếu người xử lư…, sẽ là mê cung của quy định này. Chẳng lẽ ta phải giả định rằng chung thủy th́ không phạt, chung thủy thấp phạt 3 triệu, chung thủy thấp nhưng cao hơn thấp một chút là hai triệu chín trăm ngàn đồng?...
Tại sao không dùng đạo đức để ngăn chặn sự thoái hóa đạo đức mà lại dùng tiền? Cách phạt tiền lỗi đạo đức, chẳng khác ǵ lấy cái cân để cân chiều dài của một cái sân bóng đá. Chẳng hạn, h́nh phạt buộc lao động công ích, cách chức, buộc thôi việc… sẽ có tác dụng hơn rất nhiều với việc phạt không được uống thêm một chai Chivas.
Xin đừng nghĩ ra thêm bất kỳ một văn bản nào mà trời nỏ biết, đất nỏ hay nữa. 90 triệu người dân đă khổ lắm rồi khi mỗi ngày có 30 văn bản pháp luật chống lại chính nó, nếu không nói là vi hiến – từ nhẹ nhất để khỏi phải nói là coi thường Hiến pháp.
Nếu đề ra cái ǵ cũng bị phản bác, khó thực hiện hay thực hiện rồi tạm dừng, điều chỉnh, sửa đổi…, th́ sinh ra các ‘chuyên gia’ ấy để làm ǵ?
vk