Hanna
01-31-2015, 20:30
Công ty tôi cần tuyển thêm một vài vị trí cần thiết. Tôi bỗng nhớ ra đứa em gái họ vừa mới tốt nghiệp đại học chưa xin được việc mà cha mẹ nó suốt ngày cứ sốt vó lo việc làm cho con.
Vậy mà khi cô em gái họ đến gặp tôi th́ câu trước tiên cô ấy hỏi là: “Chị đi làm gần mười năm rồi vậy lương của chị được bao nhiêu”? Khi nghe xong câu trả lời của tôi, cô em họ há hốc miệng đầy ngạc nhiên rồi phán: “Chị không đùa với em đấy chứ? Chị đi làm gần mười năm mà lương ít vậy th́ em đây mới ra trường lương được bao nhiêu đồng”?
Sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, cô em phán một câu xanh rờn: “Thôi bye bye bà chị nhé, mức lương đó chưa xứng tầm với em. Chị nghĩ sao mà gọi em đến công ty này xin việc trong khi em có bằng đại học chính quy hẳn hoi. Nhu cầu của em cao lắm, em không làm nhân viên quèn đâu, phải từ bậc quản lư trở lên, em mới nhận”. Tới lúc này th́ đến lượt tôi há hốc cả miệng.
Em gái họ tôi nghĩ ḿnh là ai chứ? Tốt nghiệp đại học hạng trung b́nh, trong khi bây giờ người có bằng đại học đầy ngoài đường và thất nghiệp đến thế kia. Ngoại h́nh em cũng trung b́nh, không có điểm nào gọi là nổi bật hơn người… Đúng là ngựa non háu đá.
Rút kinh nghiệm, nên khi phỏng vấn tuyển dụng, tôi biết đây không phải là công ty lớn nên nói luôn mức lương thưởng và chế độ đăi ngộ, để nếu đồng ư th́ làm, không th́ thôi, khỏi rắc rối về sau.
Khi các em gái mới tốt nghiệp đại học đồng ư đi làm, tôi nhiệt t́nh hướng dẫn, kèm cặp và trả lời vui vẻ mọi câu hỏi thắc mắc của các em gái. Nhưng than ôi!
Các em gái đi làm mà giống như đi chơi, hôm nào không thích đi làm th́ nghỉ, không thèm xin phép một câu lấy lệ hay nhắn một cái tin. Có em gái làm được một thời gian ngắn th́ nghỉ việc im re luôn. Gọi lại th́ các em gái bảo lương thấp, công ty nhỏ, học đại học ra làm như vậy chưa xứng tầm, công việc vất vả, công việc khó làm...
Có em gái c̣n nói thẳng chấp nhận ở nhà ăn chơi mấy tháng chứ đă làm là phải “hoành tráng”. Tôi tức lộn ruột nhưng vẫn nhẹ nhàng bảo thế bố mẹ c̣ng lưng nuôi các em mấy năm đại học để rồi lại ăn bám bố mẹ à, không xấu hổ khi ngửa tay xin bố mẹ từng đồng à? Có em gái c̣n trả lời lại tôi rằng: “Có đi làm th́ lương cũng không đủ tiêu, vẫn phải xin tiền bố mẹ, đằng nào cũng ngửa tay xin th́ thôi xin luôn một nhẽ cho tiện”.
Nếu những “con ngựa non háu đá” này có tiềm năng, có ḷng nhiệt huyết, nhiệt t́nh tiếp thu, phấn đấu đi lên, muốn gắn bó lâu dài với công ty, tôi sẵn sàng kiến nghị giám đốc công ty hỗ trợ thêm tiền lương. Và tôi sẵn sàng chung sức huấn luyện những họ thành nhân tài cho công ty, dù thời buổi hiện nay người thất nghiệp nhiều, công ty tôi c̣n nhiều lựa chọn để tuyển dụng nhân viên có kinh nghiệm với cùng một mức lương như thế…
vk
Vậy mà khi cô em gái họ đến gặp tôi th́ câu trước tiên cô ấy hỏi là: “Chị đi làm gần mười năm rồi vậy lương của chị được bao nhiêu”? Khi nghe xong câu trả lời của tôi, cô em họ há hốc miệng đầy ngạc nhiên rồi phán: “Chị không đùa với em đấy chứ? Chị đi làm gần mười năm mà lương ít vậy th́ em đây mới ra trường lương được bao nhiêu đồng”?
Sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, cô em phán một câu xanh rờn: “Thôi bye bye bà chị nhé, mức lương đó chưa xứng tầm với em. Chị nghĩ sao mà gọi em đến công ty này xin việc trong khi em có bằng đại học chính quy hẳn hoi. Nhu cầu của em cao lắm, em không làm nhân viên quèn đâu, phải từ bậc quản lư trở lên, em mới nhận”. Tới lúc này th́ đến lượt tôi há hốc cả miệng.
Em gái họ tôi nghĩ ḿnh là ai chứ? Tốt nghiệp đại học hạng trung b́nh, trong khi bây giờ người có bằng đại học đầy ngoài đường và thất nghiệp đến thế kia. Ngoại h́nh em cũng trung b́nh, không có điểm nào gọi là nổi bật hơn người… Đúng là ngựa non háu đá.
Rút kinh nghiệm, nên khi phỏng vấn tuyển dụng, tôi biết đây không phải là công ty lớn nên nói luôn mức lương thưởng và chế độ đăi ngộ, để nếu đồng ư th́ làm, không th́ thôi, khỏi rắc rối về sau.
Khi các em gái mới tốt nghiệp đại học đồng ư đi làm, tôi nhiệt t́nh hướng dẫn, kèm cặp và trả lời vui vẻ mọi câu hỏi thắc mắc của các em gái. Nhưng than ôi!
Các em gái đi làm mà giống như đi chơi, hôm nào không thích đi làm th́ nghỉ, không thèm xin phép một câu lấy lệ hay nhắn một cái tin. Có em gái làm được một thời gian ngắn th́ nghỉ việc im re luôn. Gọi lại th́ các em gái bảo lương thấp, công ty nhỏ, học đại học ra làm như vậy chưa xứng tầm, công việc vất vả, công việc khó làm...
Có em gái c̣n nói thẳng chấp nhận ở nhà ăn chơi mấy tháng chứ đă làm là phải “hoành tráng”. Tôi tức lộn ruột nhưng vẫn nhẹ nhàng bảo thế bố mẹ c̣ng lưng nuôi các em mấy năm đại học để rồi lại ăn bám bố mẹ à, không xấu hổ khi ngửa tay xin bố mẹ từng đồng à? Có em gái c̣n trả lời lại tôi rằng: “Có đi làm th́ lương cũng không đủ tiêu, vẫn phải xin tiền bố mẹ, đằng nào cũng ngửa tay xin th́ thôi xin luôn một nhẽ cho tiện”.
Nếu những “con ngựa non háu đá” này có tiềm năng, có ḷng nhiệt huyết, nhiệt t́nh tiếp thu, phấn đấu đi lên, muốn gắn bó lâu dài với công ty, tôi sẵn sàng kiến nghị giám đốc công ty hỗ trợ thêm tiền lương. Và tôi sẵn sàng chung sức huấn luyện những họ thành nhân tài cho công ty, dù thời buổi hiện nay người thất nghiệp nhiều, công ty tôi c̣n nhiều lựa chọn để tuyển dụng nhân viên có kinh nghiệm với cùng một mức lương như thế…
vk