PinaColada
02-06-2015, 23:32
Tôi được đề bạt làm Phó giám đốc một công ty tư vấn, thiết kế, xây dựng của thành phố khi 54 tuổi. Tôi cũng thấy khá tự hào trong khi mà bạn bè cùng lứa nhiều người dù ở tuổi sắp về hưu vẫn đang phải bươn chải, vất vả để mưu sinh th́ việc tôi “leo” được lên cái ghế Phó giám đốc của một thành phố nhỏ nhỏ trực thuộc tỉnh nghèo này với tôi là cũng đáng để mừng lắm rồi.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=740702&stc=1&d=1423265476
Thế nhưng khi đem tin mừng này về thông báo với vợ, một tiểu thương buôn bán quần áo ở chợ trung tâm, vợ tôi bĩu môi bảo “lên chức thế chỉ tốn thêm thời gian cho ông đi ăn nhậu, bù khú, chứ lương lậu có khi chẳng đủ tiền để đăi mấy chầu cà phê. Ông cứ làm dân thường, tiền tiêu tôi lo có khi nhà c̣n yên hơn”.
Cụt hứng v́ vợ chẳng đồng cảm với niềm vui của ḿnh, tôi chưng hửng rồi điện thoại rủ mấy ông bạn cùng chơi với nhau từ hồi c̣n để chỏm đi nhậu để ‘ăn mừng”.
Quán nhậu mà chúng tôi chọn nằm ngay bên bờ con sông chảy qua thành phố, vừa mát mẻ, vừa rộng răi, nhiều món ăn và đặc biệt có dàn tiếp viên rót bia và phục vụ khách rất tận t́nh.
5 ông dù tóc đă lốm đốm bạc, dáng cũng bệ vệ, sồ sề v́ tuổi tác nhưng đều được các em tiếp viên chỉ đáng tuổi con cháu ḿnh, gọi anh ngọt sớt và chăm sóc chu đáo.
Em th́ rót bia, em lấy khăn lạnh, em th́ gắp miếng thịt vịt đồng nướng ngọt lịm đưa lên tận miệng…Nói chung là buổi nhậu ăn mừng rất rôm rả, vui vẻ, hào hứng đến tận khuya.
Tàn tiệc, chúng tôi đều ngất ngư, tôi trả tiền cho chủ quán xong rồi quay lại hào phóng “bo” cho 5 em tiếp viên đă nhiệt t́nh, chu đáo ngồi chăm sóc chúng tôi từ chiều đến giờ.
Hoa, em tiếp viên ngồi cạnh tôi, được tôi ưu ái cho phần nhiều hơn nên tỏ thái độ rất vui mừng. Em c̣n thỏ thẻ xin tôi số điện thoại để tiện liên lạc và hẹn ḥ tôi có rảnh th́ ghé quán chơi và thăm em.
Lâng lâng men bia rượu và niềm vui được “thành sếp”, tôi trở về nhà. Bước vào pḥng ngủ, nh́n bà vợ đă ngủ tự bao giờ, miệng c̣n lẩm nhẩm nói mê chuyện tiền nong ǵ đó ở chơ, thân h́nh phốp pháp choán đến quá nửa cái giường, tự nhiên tôi thấy ngán ngẩm.
Ôm chăn ra pḥng khách ngủ, trong giấc mơ tôi mơ thấy ḿnh đang ngồi oai vệ trên chiếc xe hơi hạng sang, bên cạnh là Hoa, cô tiếp viên trẻ trung, xinh đẹp ở quán bia vườn ven sông khi chiều.
Thế rồi cứ như có ma đưa lối, quỷ đưa đường, tôi đến quán bia vườn ngày càng nhiều hơn, lần nào đến cũng gặp Hoa và được em chăm sóc ngày càng chu đáo, tận t́nh hơn.
Thế rồi chuyện ǵ đến cũng phải đến, tôi đi lại với Hoa, chu cấp cho em từ tiền nhà trọ, tiền mua sắm quần áo đến chi phí sinh hoạt. Tôi cũng bảo Hoa không đi làm tiếp viên ở quán bia nữa, ở nhà để tôi lo cho em.
Chết mê chết mệt với vẻ trẻ trung, ngọt ngào của em, tôi chẳng tiếc ǵ thời gian, công sức và tiền bạc để cung phụng cho em cả. Thời gian tôi giành cho gia đ́nh v́ thế cũng chẳng c̣n lại bao nhiêu, tôi trở về nhà nhiều khi chỉ để tắm rửa, thay đồ và ngủ.
Chuyện học hành của các con, chuyện làm ăn buôn bán của vợ, chuyện quan hệ thăm hỏi nội ngoại hai bên, tôi đều phó mặc tất cho vợ. Vợ tôi cũng nhận ra sự thay đổi ấy của chồng, nhưng mỗi lần vợ tôi hỏi đến chuyện này, tôi đều gạt đi, mắng át vợ ghen tuông vô cớ, suy nghĩ linh tinh, không được làm ǵ để ảnh hưởng đến thanh danh, sự nghiệp của tôi.
Được chừng gần một năm, Hoa ỏn ẻn thông báo với tôi em có bầu. Tôi chết sững v́ đă từng giao hẹn trước với Hoa là dù tôi yêu em, nhưng tôi c̣n gia đ́nh, sự nghiệp và không thể rời bỏ những điều ấy để cưới em được.
Hoa khóc bù lu bù loa rồi bảo nếu tôi không cưới em, em sẽ đi nhảy sông tự vẫn. Nhưng trước khi tự vẫn, em sẽ đến gặp cơ quan tôi, gặp gia đ́nh tôi, nói cho mọi người biết tất cả sự thật.
Tâm trạng rối bời, tôi về nhà và đành thú thật với vợ tất cả mọi chuyện. Vợ tôi ngồi chết sững một lúc lâu, rồi lẳng lặng xuống nhà gọi hai con tôi lên pḥng. Trước mặt các con, vợ tôi nhắc lại những ǵ tôi vừa kể và chấp thuận ly hôn với tôi.
Yêu cầu duy nhất mà vợ tôi đưa ra là toàn bộ ngôi nhà cùng tài sản để lại cho các con, số tiền tiết kiệm mà hai vợ chồng tôi làm lụng dành dụm bấy nay sẽ chia đôi cho hai vợ chồng.
Chẳng biết làm ǵ hơn, tôi ngậm ngùi kư đơn và chỉ sau đó chưa đầy hai tháng, tôi dọn về ở nhà trọ cùng Hoa.
Quen ăn tiêu, lại không hề động chân mó tay vào bất cứ việc ǵ trong nhà v́ lười và ỷ vào việc đang mang bầu, Hoa để tôi xoay như chong chóng làm việc nhà sau khi hết thời gian ở cơ quan. Từ giặt giũ, cơm nước đến lau nhà, rửa bát, tôi đều phải làm hết dù những việc này tôi đă không phải làm ở nhà cũ từ cả hai chục năm rồi.
Một ḿnh tôi đi làm lo cho cả gia đ́nh nên cuộc sống cũng chẳng dư giả ǵ, Hoa ngày càng nhăn nhó, khó tính hơn sau khi sinh con.
Gần 60 tuổi đầu, tôi lọ mọ cha già con cọc. Ân hận th́ cũng đă quá muộn màng.
kenhtin360
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=740702&stc=1&d=1423265476
Thế nhưng khi đem tin mừng này về thông báo với vợ, một tiểu thương buôn bán quần áo ở chợ trung tâm, vợ tôi bĩu môi bảo “lên chức thế chỉ tốn thêm thời gian cho ông đi ăn nhậu, bù khú, chứ lương lậu có khi chẳng đủ tiền để đăi mấy chầu cà phê. Ông cứ làm dân thường, tiền tiêu tôi lo có khi nhà c̣n yên hơn”.
Cụt hứng v́ vợ chẳng đồng cảm với niềm vui của ḿnh, tôi chưng hửng rồi điện thoại rủ mấy ông bạn cùng chơi với nhau từ hồi c̣n để chỏm đi nhậu để ‘ăn mừng”.
Quán nhậu mà chúng tôi chọn nằm ngay bên bờ con sông chảy qua thành phố, vừa mát mẻ, vừa rộng răi, nhiều món ăn và đặc biệt có dàn tiếp viên rót bia và phục vụ khách rất tận t́nh.
5 ông dù tóc đă lốm đốm bạc, dáng cũng bệ vệ, sồ sề v́ tuổi tác nhưng đều được các em tiếp viên chỉ đáng tuổi con cháu ḿnh, gọi anh ngọt sớt và chăm sóc chu đáo.
Em th́ rót bia, em lấy khăn lạnh, em th́ gắp miếng thịt vịt đồng nướng ngọt lịm đưa lên tận miệng…Nói chung là buổi nhậu ăn mừng rất rôm rả, vui vẻ, hào hứng đến tận khuya.
Tàn tiệc, chúng tôi đều ngất ngư, tôi trả tiền cho chủ quán xong rồi quay lại hào phóng “bo” cho 5 em tiếp viên đă nhiệt t́nh, chu đáo ngồi chăm sóc chúng tôi từ chiều đến giờ.
Hoa, em tiếp viên ngồi cạnh tôi, được tôi ưu ái cho phần nhiều hơn nên tỏ thái độ rất vui mừng. Em c̣n thỏ thẻ xin tôi số điện thoại để tiện liên lạc và hẹn ḥ tôi có rảnh th́ ghé quán chơi và thăm em.
Lâng lâng men bia rượu và niềm vui được “thành sếp”, tôi trở về nhà. Bước vào pḥng ngủ, nh́n bà vợ đă ngủ tự bao giờ, miệng c̣n lẩm nhẩm nói mê chuyện tiền nong ǵ đó ở chơ, thân h́nh phốp pháp choán đến quá nửa cái giường, tự nhiên tôi thấy ngán ngẩm.
Ôm chăn ra pḥng khách ngủ, trong giấc mơ tôi mơ thấy ḿnh đang ngồi oai vệ trên chiếc xe hơi hạng sang, bên cạnh là Hoa, cô tiếp viên trẻ trung, xinh đẹp ở quán bia vườn ven sông khi chiều.
Thế rồi cứ như có ma đưa lối, quỷ đưa đường, tôi đến quán bia vườn ngày càng nhiều hơn, lần nào đến cũng gặp Hoa và được em chăm sóc ngày càng chu đáo, tận t́nh hơn.
Thế rồi chuyện ǵ đến cũng phải đến, tôi đi lại với Hoa, chu cấp cho em từ tiền nhà trọ, tiền mua sắm quần áo đến chi phí sinh hoạt. Tôi cũng bảo Hoa không đi làm tiếp viên ở quán bia nữa, ở nhà để tôi lo cho em.
Chết mê chết mệt với vẻ trẻ trung, ngọt ngào của em, tôi chẳng tiếc ǵ thời gian, công sức và tiền bạc để cung phụng cho em cả. Thời gian tôi giành cho gia đ́nh v́ thế cũng chẳng c̣n lại bao nhiêu, tôi trở về nhà nhiều khi chỉ để tắm rửa, thay đồ và ngủ.
Chuyện học hành của các con, chuyện làm ăn buôn bán của vợ, chuyện quan hệ thăm hỏi nội ngoại hai bên, tôi đều phó mặc tất cho vợ. Vợ tôi cũng nhận ra sự thay đổi ấy của chồng, nhưng mỗi lần vợ tôi hỏi đến chuyện này, tôi đều gạt đi, mắng át vợ ghen tuông vô cớ, suy nghĩ linh tinh, không được làm ǵ để ảnh hưởng đến thanh danh, sự nghiệp của tôi.
Được chừng gần một năm, Hoa ỏn ẻn thông báo với tôi em có bầu. Tôi chết sững v́ đă từng giao hẹn trước với Hoa là dù tôi yêu em, nhưng tôi c̣n gia đ́nh, sự nghiệp và không thể rời bỏ những điều ấy để cưới em được.
Hoa khóc bù lu bù loa rồi bảo nếu tôi không cưới em, em sẽ đi nhảy sông tự vẫn. Nhưng trước khi tự vẫn, em sẽ đến gặp cơ quan tôi, gặp gia đ́nh tôi, nói cho mọi người biết tất cả sự thật.
Tâm trạng rối bời, tôi về nhà và đành thú thật với vợ tất cả mọi chuyện. Vợ tôi ngồi chết sững một lúc lâu, rồi lẳng lặng xuống nhà gọi hai con tôi lên pḥng. Trước mặt các con, vợ tôi nhắc lại những ǵ tôi vừa kể và chấp thuận ly hôn với tôi.
Yêu cầu duy nhất mà vợ tôi đưa ra là toàn bộ ngôi nhà cùng tài sản để lại cho các con, số tiền tiết kiệm mà hai vợ chồng tôi làm lụng dành dụm bấy nay sẽ chia đôi cho hai vợ chồng.
Chẳng biết làm ǵ hơn, tôi ngậm ngùi kư đơn và chỉ sau đó chưa đầy hai tháng, tôi dọn về ở nhà trọ cùng Hoa.
Quen ăn tiêu, lại không hề động chân mó tay vào bất cứ việc ǵ trong nhà v́ lười và ỷ vào việc đang mang bầu, Hoa để tôi xoay như chong chóng làm việc nhà sau khi hết thời gian ở cơ quan. Từ giặt giũ, cơm nước đến lau nhà, rửa bát, tôi đều phải làm hết dù những việc này tôi đă không phải làm ở nhà cũ từ cả hai chục năm rồi.
Một ḿnh tôi đi làm lo cho cả gia đ́nh nên cuộc sống cũng chẳng dư giả ǵ, Hoa ngày càng nhăn nhó, khó tính hơn sau khi sinh con.
Gần 60 tuổi đầu, tôi lọ mọ cha già con cọc. Ân hận th́ cũng đă quá muộn màng.
kenhtin360