PinaColada
02-14-2015, 22:42
Tôi như bị tiếng sét ái t́nh khi thấy anh trong một đợt đi team building ở công ty. Tôi đă bị cái vẻ ngoài của anh "hớp hồn" ngay từ khi giây phút đầu tiên nh́n thấy anh. Tôi thấy ở anh toát ra phong thái vô cùng uy nghiêm, hào hoa và đương nhiên anh cũng rất đẹp trai. Đợt ấy, anh mới vào công ty tôi làm được 2 tuần, tuy chúng tôi làm cùng công ty nhưng lại ở 2 địa điểm khác nhau.
Trong khi ấy, tôi đă có người yêu, quen được 6 năm. Bạn trai yêu tôi vô điều kiện, có thể v́ tôi làm bất cứ điều ǵ, tôi luôn nghĩ ḿnh đă an phận và hài ḷng với tất cả những thứ đang có trước khi gặp anh.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=742683&stc=1&d=1423953628
Đau đớn phát hiện người yêu sống chung với cô gái khác.
Tôi say nắng anh ngay từ cái nh́n đầu tiên, cũng cảm nhận được anh để ư đến ḿnh. V́ thế, tôi không ngần ngại chủ động bắt chuyện, add Facebook và chúng tôi đă tṛ chuyện với nhau liên tục trong một tháng rồi bắt đầu hẹn ḥ. Thời gian mới bắt đầu t́m hiểu ấy, tôi dành trọn trái tim, thời gian và mọi thứ đang có cho anh. Tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với người yêu cũ một cách vô tâm nhất, cũng cắt hết những cái đuôi bám theo suốt mấy năm qua, hạn chế tụ tập với bạn bè, không ăn chơi, đàn đúm, bia bọt với các anh chị trong công ty.
Tôi bắt đầu sống có ư thức với bản thân và muốn chăm sóc anh, việc trước đây luôn ỷ lại vào gia đ́nh, v́ tôi có người mẹ rất tuyệt vời. Mẹ làm hết mọi việc cho con gái từ nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp trong khi tôi đă 24 tuổi. Thời gian yêu anh, tôi nghiên cứu học nấu nướng, những mẹo vặt, kinh nghiệm trong việc nội trợ, sức khỏe, đơn giản v́ tôi muốn chăm sóc anh tốt nhất có thể dù tôi vô cùng hậu đậu và thậm chí nấu ăn dở hơn anh.
Đáp lại là sự hờ hững đến phát sợ từ phía anh. Anh chỉ liên lạc với tôi những lúc cần, thậm chí nhiều khi cả tuần chúng tôi gặp nhau một lần. Tôi hỏi anh nói do chúng tôi c̣n quá trẻ, công việc chưa ổn định, anh muốn thời gian này tập trung cho công việc, c̣n chuyện t́nh cảm để sau. Trong linh cảm của người phụ nữ, tôi biết anh không yêu nhiều như tôi yêu anh, thậm chí nhiều lúc tôi c̣n lăn tăn anh có yêu ḿnh không.
Anh chẳng bao giờ nói lời yêu với tôi cả, do chúng tôi đă thuộc về nhau, tôi tự hiểu và tự quyết việc hẹn ḥ. Mọi chuyện cứ thế trôi qua một tháng, 2 tháng và 6 tháng, tôi luôn cố gắng để có thể yêu anh, quan tâm anh mọi lúc mọi nơi. Nhiều khi, tôi có nghi ngờ anh đă có người yêu khác trước khi quen tôi, v́ tôi chẳng biết ǵ về gia đ́nh anh, nơi anh ở, bạn bè xung quanh, điện thoại của anh cài h́nh nền ǵ, anh lưu tên tôi trong điện thoại như thế nào tôi cũng không biết. Anh không bao giờ giới thiệu với gia đ́nh, bạn bè anh về tôi.
Mọi người trong chỗ làm luôn trách tôi ngu ngốc, khờ khạo, chỉ cần nh́n sơ thôi là biết anh không yêu, khuyên tôi nên dừng và quay trở về với người yêu cũ, nhưng tôi không làm thế được v́ yêu anh quá rồi. Tôi hay điều tra anh và hai đứa lại tranh căi. Lúc ấy, tôi đă chuẩn bị tinh thần sẽ buông xuôi và đi đâu đó thật xa để quên anh và xây dựng lại cuộc sống mới.
Thế nhưng, anh luôn hiểu được tâm trạng của tôi, nhỏ nhẹ và nói rằng “Em à, anh cần một người luôn biết lắng nghe và ở bên anh chứ không phải một người dạy anh nên làm ǵ, tra hỏi anh mọi thứ. Ḿnh từng có những khoảng thời gian rất vui vẻ, vậy mà giờ em luôn căi lời anh. Em làm anh buồn lắm”. Chỉ một câu nói đó của anh thôi nhưng tôi cảm thấy tiếp thêm sức mạnh.
Câu nói ấy mặc dù không giải quyết được nghi vấn, cũng không giải tŕnh được anh đă đi đâu, làm ǵ, nhưng tôi mặc kệ hết, tin và yêu anh, trân trọng anh từng giây, từng phút. Thời gian sau đấy, chúng tôi rất hạnh phúc và vui vẻ, anh bắt đầu dẫn tôi đi theo với những hoạt động thường ngày, dẫn tôi đi đánh cầu lông chung, đưa tôi vào câu lạc bộ tiếng Anh, thỉnh thoảng rủ tôi đi ăn chung với đồng nghiệp trong chỗ làm của anh. Công việc của tôi rất nhiều, trước kia thường làm việc đến 21h mới xong, giờ tôi cố gắng và chỉ làm trong giờ hành chính, sau đó đi cùng anh với những hoạt động bổ ích ấy. Có chút thời gian rảnh rỗi, tôi nấu nướng và mang theo để hai đứa cùng ăn.
Rồi anh được cử đi công tác xa với 2 người nước nagoài, rủ tôi đi chung để chúng tôi có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Những ngày ấy, tôi thấy ḿnh giống một người vợ hoàn hảo, tôi chuẩn bị áo quần áo tươm tất cho anh, quanh quẩn trong khách sạn, giặt giũ, mua đồ ăn tẩm bổ và chờ anh đi làm về. Ngày đầu tiên trong chuyến công tác ấy, anh về pḥng với khuôn mặt rất mệt mỏi nhưng vẫn nói “Anh nhớ em lắm, chỉ muốn về để được gặp em thôi”. Thế rồi anh ôm tôi nằm nghỉ ngơi và ngủ thiếp đi.
Thấy anh ngủ say, tôi dậy giặt giũ quần áo, đánh bóng giầy và soạn lại balô, bỏ thêm vào thuốc bổ sung năng lượng cho anh. Khi mở balô, tôi thấy điện thoại của anh, không ngăn nổi ṭ ṃ muốn biết xem anh thường nói chuyện với ai, tôi thật sự bị sốc. Trong điện thoại của anh không lưu tên 2 người là tôi và một bạn gái khác, những ḍng tin nhắn của người này rất ngọt ngào. Tôi như chết lặng hoàn toàn, không kiểm soát nổi bản thân.
Anh có người yêu, 2 người đă sống chung với nhau, thời gian gần đây nhất cô ấy nhắn tin cho anh cũng trùng lúc anh đi công tác với tôi. Tôi khóc nức nở và chỉ muốn bỏ về Sài G̣n ngay lập tức. Anh thức dậy, thấy tôi khóc, bên cạnh cái ba lô và điện thoại, anh vẫn b́nh tĩnh hỏi sao tôi khóc? Tôi nh́n anh với cặp mắt ướt đẫm đầy oán hận. Anh chỉ biết ôm chặt tôi lại và nói b́nh tĩnh, sẽ kể mọi chuyện. Dù sự thật đă bày ra trước mắt nhưng tôi vẫn muốn nghe anh nói.
Hồi lâu sau anh kể “Sau khi về Việt Nam có quen cô gái ở Đồng Nai. Cô ấy vẫn thỉnh thoảng nói chuyện lại với người yêu cũ và muốn ai cũng phải quan tâm đến cô ta nên anh rất buồn. Rồi t́nh cảm nhạt dần cho đến khi gặp tôi anh đă không c̣n chút t́nh cảm nào với cô ấy nữa. V́ đêm ấy anh bị trúng gió do ra công trường quá nhiều". Tôi tạm thời gác chuyện này qua một bên mà chăm sóc anh.
Tôi quyết định tin anh một lần nữa, nhất là trong thời gian đi công tác này sẽ không làm ảnh hưởng công việc và cố gắng tỏ ra vui vẻ để anh được thoải mái. Những ngày sau đó chúng tôi có kỳ nghỉ thật vui. Về lại Sài G̣n, chúng tôi bắt đầu trở về cuộc sống cũ, sau giờ đi làm về chúng tôi vẫn cùng đi chung với nhau để chơi thể thao và học tiếng Anh.
Cứ mỗi cuối tuần anh nói tôi đi qua nhà chị chơi và trong thời gian đó, tôi có cố gắng liên lạc với anh như thế nào cũng không được. Tôi rất muốn tin anh nhưng trước đây anh từng nói dối tôi đi qua nhà chị để rồi đi với cô gái kia.
Tôi đặt vấn đề muốn anh dẫn về ra mắt gia đ́nh, anh nói giờ chưa phải lúc, sẽ dẫn tôi về ra mắt khi đă có một cuộc sống ổn định. Giờ đây tôi rất hoang mang, tự nhủ sẽ tin anh nhưng không đêm nào không bị dằn vặt, ám ảnh về chuyện này. Tôi không nói với anh v́ đă hứa sẽ không nhắc lại chuyện này.
Rồi những lúc anh đi đâu không thể liên lạc được, ḷng tôi giống như ḷ thiêu, tôi muốn tin anh nhưng thật sự không cản được suy nghĩ anh đang đi với cô ta. Làm sao tôi có thể thanh thản và đi với anh suốt cuộc đời này đây.
PV (VnExpress)
Trong khi ấy, tôi đă có người yêu, quen được 6 năm. Bạn trai yêu tôi vô điều kiện, có thể v́ tôi làm bất cứ điều ǵ, tôi luôn nghĩ ḿnh đă an phận và hài ḷng với tất cả những thứ đang có trước khi gặp anh.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=742683&stc=1&d=1423953628
Đau đớn phát hiện người yêu sống chung với cô gái khác.
Tôi say nắng anh ngay từ cái nh́n đầu tiên, cũng cảm nhận được anh để ư đến ḿnh. V́ thế, tôi không ngần ngại chủ động bắt chuyện, add Facebook và chúng tôi đă tṛ chuyện với nhau liên tục trong một tháng rồi bắt đầu hẹn ḥ. Thời gian mới bắt đầu t́m hiểu ấy, tôi dành trọn trái tim, thời gian và mọi thứ đang có cho anh. Tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với người yêu cũ một cách vô tâm nhất, cũng cắt hết những cái đuôi bám theo suốt mấy năm qua, hạn chế tụ tập với bạn bè, không ăn chơi, đàn đúm, bia bọt với các anh chị trong công ty.
Tôi bắt đầu sống có ư thức với bản thân và muốn chăm sóc anh, việc trước đây luôn ỷ lại vào gia đ́nh, v́ tôi có người mẹ rất tuyệt vời. Mẹ làm hết mọi việc cho con gái từ nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp trong khi tôi đă 24 tuổi. Thời gian yêu anh, tôi nghiên cứu học nấu nướng, những mẹo vặt, kinh nghiệm trong việc nội trợ, sức khỏe, đơn giản v́ tôi muốn chăm sóc anh tốt nhất có thể dù tôi vô cùng hậu đậu và thậm chí nấu ăn dở hơn anh.
Đáp lại là sự hờ hững đến phát sợ từ phía anh. Anh chỉ liên lạc với tôi những lúc cần, thậm chí nhiều khi cả tuần chúng tôi gặp nhau một lần. Tôi hỏi anh nói do chúng tôi c̣n quá trẻ, công việc chưa ổn định, anh muốn thời gian này tập trung cho công việc, c̣n chuyện t́nh cảm để sau. Trong linh cảm của người phụ nữ, tôi biết anh không yêu nhiều như tôi yêu anh, thậm chí nhiều lúc tôi c̣n lăn tăn anh có yêu ḿnh không.
Anh chẳng bao giờ nói lời yêu với tôi cả, do chúng tôi đă thuộc về nhau, tôi tự hiểu và tự quyết việc hẹn ḥ. Mọi chuyện cứ thế trôi qua một tháng, 2 tháng và 6 tháng, tôi luôn cố gắng để có thể yêu anh, quan tâm anh mọi lúc mọi nơi. Nhiều khi, tôi có nghi ngờ anh đă có người yêu khác trước khi quen tôi, v́ tôi chẳng biết ǵ về gia đ́nh anh, nơi anh ở, bạn bè xung quanh, điện thoại của anh cài h́nh nền ǵ, anh lưu tên tôi trong điện thoại như thế nào tôi cũng không biết. Anh không bao giờ giới thiệu với gia đ́nh, bạn bè anh về tôi.
Mọi người trong chỗ làm luôn trách tôi ngu ngốc, khờ khạo, chỉ cần nh́n sơ thôi là biết anh không yêu, khuyên tôi nên dừng và quay trở về với người yêu cũ, nhưng tôi không làm thế được v́ yêu anh quá rồi. Tôi hay điều tra anh và hai đứa lại tranh căi. Lúc ấy, tôi đă chuẩn bị tinh thần sẽ buông xuôi và đi đâu đó thật xa để quên anh và xây dựng lại cuộc sống mới.
Thế nhưng, anh luôn hiểu được tâm trạng của tôi, nhỏ nhẹ và nói rằng “Em à, anh cần một người luôn biết lắng nghe và ở bên anh chứ không phải một người dạy anh nên làm ǵ, tra hỏi anh mọi thứ. Ḿnh từng có những khoảng thời gian rất vui vẻ, vậy mà giờ em luôn căi lời anh. Em làm anh buồn lắm”. Chỉ một câu nói đó của anh thôi nhưng tôi cảm thấy tiếp thêm sức mạnh.
Câu nói ấy mặc dù không giải quyết được nghi vấn, cũng không giải tŕnh được anh đă đi đâu, làm ǵ, nhưng tôi mặc kệ hết, tin và yêu anh, trân trọng anh từng giây, từng phút. Thời gian sau đấy, chúng tôi rất hạnh phúc và vui vẻ, anh bắt đầu dẫn tôi đi theo với những hoạt động thường ngày, dẫn tôi đi đánh cầu lông chung, đưa tôi vào câu lạc bộ tiếng Anh, thỉnh thoảng rủ tôi đi ăn chung với đồng nghiệp trong chỗ làm của anh. Công việc của tôi rất nhiều, trước kia thường làm việc đến 21h mới xong, giờ tôi cố gắng và chỉ làm trong giờ hành chính, sau đó đi cùng anh với những hoạt động bổ ích ấy. Có chút thời gian rảnh rỗi, tôi nấu nướng và mang theo để hai đứa cùng ăn.
Rồi anh được cử đi công tác xa với 2 người nước nagoài, rủ tôi đi chung để chúng tôi có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Những ngày ấy, tôi thấy ḿnh giống một người vợ hoàn hảo, tôi chuẩn bị áo quần áo tươm tất cho anh, quanh quẩn trong khách sạn, giặt giũ, mua đồ ăn tẩm bổ và chờ anh đi làm về. Ngày đầu tiên trong chuyến công tác ấy, anh về pḥng với khuôn mặt rất mệt mỏi nhưng vẫn nói “Anh nhớ em lắm, chỉ muốn về để được gặp em thôi”. Thế rồi anh ôm tôi nằm nghỉ ngơi và ngủ thiếp đi.
Thấy anh ngủ say, tôi dậy giặt giũ quần áo, đánh bóng giầy và soạn lại balô, bỏ thêm vào thuốc bổ sung năng lượng cho anh. Khi mở balô, tôi thấy điện thoại của anh, không ngăn nổi ṭ ṃ muốn biết xem anh thường nói chuyện với ai, tôi thật sự bị sốc. Trong điện thoại của anh không lưu tên 2 người là tôi và một bạn gái khác, những ḍng tin nhắn của người này rất ngọt ngào. Tôi như chết lặng hoàn toàn, không kiểm soát nổi bản thân.
Anh có người yêu, 2 người đă sống chung với nhau, thời gian gần đây nhất cô ấy nhắn tin cho anh cũng trùng lúc anh đi công tác với tôi. Tôi khóc nức nở và chỉ muốn bỏ về Sài G̣n ngay lập tức. Anh thức dậy, thấy tôi khóc, bên cạnh cái ba lô và điện thoại, anh vẫn b́nh tĩnh hỏi sao tôi khóc? Tôi nh́n anh với cặp mắt ướt đẫm đầy oán hận. Anh chỉ biết ôm chặt tôi lại và nói b́nh tĩnh, sẽ kể mọi chuyện. Dù sự thật đă bày ra trước mắt nhưng tôi vẫn muốn nghe anh nói.
Hồi lâu sau anh kể “Sau khi về Việt Nam có quen cô gái ở Đồng Nai. Cô ấy vẫn thỉnh thoảng nói chuyện lại với người yêu cũ và muốn ai cũng phải quan tâm đến cô ta nên anh rất buồn. Rồi t́nh cảm nhạt dần cho đến khi gặp tôi anh đă không c̣n chút t́nh cảm nào với cô ấy nữa. V́ đêm ấy anh bị trúng gió do ra công trường quá nhiều". Tôi tạm thời gác chuyện này qua một bên mà chăm sóc anh.
Tôi quyết định tin anh một lần nữa, nhất là trong thời gian đi công tác này sẽ không làm ảnh hưởng công việc và cố gắng tỏ ra vui vẻ để anh được thoải mái. Những ngày sau đó chúng tôi có kỳ nghỉ thật vui. Về lại Sài G̣n, chúng tôi bắt đầu trở về cuộc sống cũ, sau giờ đi làm về chúng tôi vẫn cùng đi chung với nhau để chơi thể thao và học tiếng Anh.
Cứ mỗi cuối tuần anh nói tôi đi qua nhà chị chơi và trong thời gian đó, tôi có cố gắng liên lạc với anh như thế nào cũng không được. Tôi rất muốn tin anh nhưng trước đây anh từng nói dối tôi đi qua nhà chị để rồi đi với cô gái kia.
Tôi đặt vấn đề muốn anh dẫn về ra mắt gia đ́nh, anh nói giờ chưa phải lúc, sẽ dẫn tôi về ra mắt khi đă có một cuộc sống ổn định. Giờ đây tôi rất hoang mang, tự nhủ sẽ tin anh nhưng không đêm nào không bị dằn vặt, ám ảnh về chuyện này. Tôi không nói với anh v́ đă hứa sẽ không nhắc lại chuyện này.
Rồi những lúc anh đi đâu không thể liên lạc được, ḷng tôi giống như ḷ thiêu, tôi muốn tin anh nhưng thật sự không cản được suy nghĩ anh đang đi với cô ta. Làm sao tôi có thể thanh thản và đi với anh suốt cuộc đời này đây.
PV (VnExpress)