Log in

View Full Version : Khánh Ly đă bao năm ở Mỹ


Hanna
02-20-2015, 19:59
Đă mấy chục năm ở Mỹ, Khánh Ly vẫn ăn Tết như thế với chồng bà. Năm nay là năm đầu tiên bà không c̣n chồng bên cạnh. Thời gian trôi vèo vèo, mọi người xung quanh cũng không c̣n, cứ Tết đến th́ nhớ da diết. Cùng vietbf.com đọc tâm sự về Khánh Ly nhân dịp Tết này.

Đường vắng tiếc thương

60 năm trước, khi c̣n là đứa trẻ lên 10 tôi cũng mơ ước cái áo mới, đôi giày mới. Nhưng lúc đó, với tôi, có thứ c̣n quan trọng hơn cái áo mới, đôi giày là lời nói dịu dàng của mẹ, là ṿng tay âu yếm của mẹ, là một cái hôn lên trán, lên má. 60 năm qua, tôi vẫn là một kẻ mồ côi, tóc đă phai màu mà vẫn c̣n ôm ấp giấc mơ trẻ thơ tội nghiệp. Tôi đă có cả trăm cái áo mới, cả trăm đôi giày mới nhưng cảm giác chỉ thế thôi. Đó chỉ là những thứ mua được bằng tiền và ai mua cũng được. Khi ước mơ ở xa ta c̣n hoài vọng, nhưng chúng đến, có khi ta lại thấy thật b́nh thường. Có lần tôi ước sao có lúc một ḿnh ăn nguyên một quả xoài. Đến khi có cơ hội có thể ăn nguyên cả một vườn xoài th́ tôi không muốn ăn nữa. Có lẽ v́ tôi có những mùa xuân tuổi thơ dài rất buồn nên tôi tập được cho ḿnh sự nhẫn nại trước được và mất.

http://intermati.com/hanna/2015/02m/20d/62.jpg

Khánh Ly và chồng trong những ngày xuân xưa.
Khánh Ly và chồng trong ngày xuân xưa.
Nỗi buồn đó, nếu không đo bằng năm tháng, có lẽ sẽ dài hơn cả đời người. Tôi ở Mỹ mấy chục năm rồi, thấy người ta bảo nơi này cũng có Tết quê nhà. Ừ th́ có Tết. Năm nào cũng có một lần. Một cặp bánh chưng, một đĩa trái cây, một b́nh hoa, một bó nhang để cả nhà mời ông bà cha mẹ về cùng hưởng.

Tôi chẳng hề biết hướng nào là Đông Tây Nam Bắc. Chồng bảo đi đâu tôi đi đó. Mỗi đêm giao thừa, chúng tôi xuất hành hái lộc rồi tự ḿnh xông nhà ḿnh. Vợ chồng ôm nhau, cái ôm nhẹ nhàng mỗi năm một lần, ăn một miếng bánh, rồi ai về pḥng nấy. Hết Tết.

Từng giây phút, từng tháng ngày, tôi không c̣n cảm thấy có ǵ khác lạ trong khoảng thời gian người ta gọi là Tết v́ mấy chục năm qua, chồng tôi là mùa xuân của tôi. Ngày đầu năm, tôi thường mở cửa, đội nón bước ra con đường quen thuộc trước nhà. Thường chồng tôi đi trước, tôi nối bước theo sau. Chúng tôi cũng đi bộ với nhau mỗi chiều. Trên con đường này, tôi đă lượm một trái quưt rụng mang về trồng chơi. Cây lớn dần, ra hoa rồi ra trái mà không phải là quưt mà hóa ra là bưởi. Nó ra đươc ba trái, tôi hỏi chồng: "Sao quưt em trồng mà nó lại ra bưởi. Chua quá anh ạ, lạ nhỉ!". Anh cười đáp: "Làm sao anh biết được, nhưng mà quưt hay bưởi th́ cũng giống nhau, em trồng cây ǵ cũng ngon, để năm tới coi sao, nhưng nếu không thích th́ chặt đi trồng cây khác". Lạ thật, trồng cây quưt lại ra cây bưởi. Tôi hỏi chuyện này ai cũng cười.

http://intermati.com/hanna/2015/02m/20d/63.jpg

Khánh Ly
Bức ảnh chồng ca sĩ Khánh Ly chụp cho bà và ca sĩ Quang Thành vào dịp Tết 2014 ở Mỹ với cây đào nở rộ trước sân.
Năm vừa rồi, cái cây này ra được 19 trái, vị ngon. Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi ăn trái cây từ chính cây bưởi do tôi trồng. Tôi cứ lột sẵn từng múi, để trong tủ lạnh dành cho anh. Những trái bưởi mùa Tết vừa qua cũng là những trái bưởi cuối cùng chồng tôi ăn. Mỗi năm Tết, tôi cũng hay bắt anh chở đi chợ. Tôi không đ̣i đi coi quần áo đẹp hay giày dép, ví hay nữ trang, tôi chỉ thích đi vào chợ ngắm nh́n và cái ǵ cũng muốn mua. Anh đi theo sau cằn nhằn, cái ǵ cũng muốn mua sao lâu quá, mỏi chân quá. Tôi phản ứng: "Đi với vợ cứ cằn nhằn hoài, đi với đào có dám không?".

Nhớ lại những kỷ niệm về chồng thấy thật tội nghiệp anh. Hôm nay ngày đầu xuân, tôi đi một ḿnh, cũng cái chợ này, cũng những hàng hóa chất đầy kệ, cũng thịt cá rau cỏ, mắt tôi cay xè, tôi đứng ngẩn ngơ rồi đi ra, tiếng cằn nhằn của anh đâu mất rồi nhỉ? Trời rất xanh, nắng vàng rực rỡ, tôi cúi đầu thật thấp và bước đi, con đường quen, cành vật bỗng dưng mờ đi. Tôi cúi xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, tôi muốn t́m trên con đường này mơ ước của 60 năm trước hay tôi đang cố t́m lại, đang bắt đầu t́m lại cái ước mơ yêu dấu vừa ra khỏi tay tôi. Cúi xuống đi, cúi xuống thấp hơn nữa cho không ai nh́n thấy, một nỗi tiếc thương sẽ rồi lắng xuống lặng lẽ trên con đường đầy nắng.

Chỉ mới một hai năm nay thôi, chúng tôi, tôi và các bạn tôi mỗi đứa một nơi. Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui. Chúng tôi chúc Tết nhau từ các tiểu bang, từ châu Âu và sợi dây điện thoại thay cho ṿng tay quen ở một nơi rất xa, mùa xuân vẫn cảm thấy ấm áp. Tôi đi hát xa luôn mang theo hơi thở của chồng, hương thơm da thịt thân quen gần gũi sáng trưa chiều tối, ngày nắng đêm mưa. Dù cách một cánh cửa đóng lại, cách một đại dương trùng điệp, anh luôn tràn ngập phủ lấy tôi mỗi khi mở mắt khi nhắm mắt.

Chỉ c̣n ít giờ nữa thôi, mọi người, mọi nhà đầm ấm bên nhau chờ đợi một ngày mới, một năm mới. Ngày hôm qua tôi đă biết. Ngày mai chỉ có Chúa Mẹ biết. Hôm nay nắng thật đẹp, cây đào năm nay thật là hư nở sớm lại c̣n ít hoa, mới đó đă thấy muốn tàn rồi.

Từ lâu rồi, với tôi, chỉ có 5 phút trước giờ giao thừa là đón Tết, 5 phút sau giờ giao thừa là hết Tết. Vài phút phù du ngắn ngủi báo hiệu đời người đă mất chứ không thêm được một tuổi. C̣n vạn vật trôi dạt, nắng mưa, sông núi, ngày đêm... th́ vẫn cứ thế. Đó là tại tôi cảm thấy tất cả vẫn thế. Điều thay đổi, mất c̣n chỉ là một khoảnh khắc, một chớp mắt, một tiếng thở dài.

Khánh Ly
VNE

thangbomvietnam
02-20-2015, 20:51
Ko sao cuoc doi nghe si noi tieng se co mot vai ong gia` thich noi tieng se den de lam quen hay la da quen lau roi nhung chua dam len tieng...nhan dip chong sau cung ca si KLy moi qua doi...may ong gia se lai den va tham hoi de lam quen va muon tam su o tuoi gia...Cuoc doi nghe si ma lo gi...voi lai kho cho nguoi Viet nam lon tuoi tu nhien xin tat...den tuoi ve chieu roi ma van con cai tanh muon co them nguoi nua...Thuong thi la mang tuoi tre nhung nguoi gia ko bao gio thay hinh anh cua minh trong xa hoi...De xem ca si KLy se co them nguoi de tam su...