Hanna
05-15-2015, 10:30
VBF-Nhắc đến cai thuốc lá đối với những người nghiện thuốc là lâu năm là điều rất khó bởi họ hầu như không quan tâm tới chuyện này. Sau đây, là cách của một người đàn ông mà bạn có thể thử.Tôi nhớ lúc đó là khoảng 12h đêm. Mọi người trong nhà đă ngủ. Tôi đang làm việc th́ con gái, khi đó 6 tuổi, vào pḥng hỏi "sao bố làm khuya thế". Như mọi khi, tôi cười cười: "Bố làm để kiếm tiền nuôi con." "Nhưng bố chết th́ làm sao mà nuôi được con nữa" "Sao con lại nói thế?" "Bố c̣n hút thuốc th́ bố sẽ chết thôi. Con thấy người ta bảo thế" Có lẽ câu nói của con gái làm cho màn đêm xung quanh tôi trở nên rỗng ra, điếu thuốc trên miệng đắng ngắt.
"Được rồi, bố sẽ hút ít dần. Khuya quá rồi con đi ngủ đi." Con bé ngoan ngoăn vào pḥng. Nhưng chỉ nửa tiếng sau, nó lại quay lại: "Bố ơi, con vẫn không ngủ được." "Sao thế con?" "Con vẫn sợ bố chết. Con không muốn bố chết. Hay là bố đừng hút ít dần mà bỏ hẳn đi được không?"
Mắt tôi cay xè không phải v́ đêm mà v́ nỗi lo âu thật sự trên khuôn mặt trong veo của con bé, v́ cái sự trằn trọc suốt nửa tiếng qua ở một đứa có thói quen cứ đặt lưng là ngủ, v́ cái suy nghĩ sẽ ám ảnh tâm hồn của một đứa vốn yêu đời từ bóng nắng yêu đi. Tôi không thể để những điếu thuốc của ḿnh làm điều tệ hại đó cho con ḿnh. Và thế là tôi tắt máy, bế con về pḥng, và nói thầm vào tai nó rằng: "Từ mai, sẽ không bao giờ bố hút thuốc nữa."
Những ngày sau đó, tôi vẫn chủ động mang bao thuốc trong người nhưng quyết không đụng đến. Tôi không tặc lưỡi "hút ít dần", không lẩn tránh quán xá lẫn đám bạn vẫn hay ph́ phèo, không cố bắt ḿnh phải "căm thù thuốc lá". Đợt đó t́nh cờ tôi có việc phải sang Macau, ở vài ngày trong một khách sạn kiêm ṣng bài, nơi khói thuốc chưa bao giờ bị cấm đoán. Chả ai biết tôi, chả ai ḍ xét kiểm tra hay nhắc nhở tôi. Chỉ có tôi và ám ảnh về những lời của con tôi trong đầu. Và tôi đă trở về cùng những điếu thuốc mốc v́ không hề đụng đến.
Từ đó đến nay, tôi luôn nh́n tất cả những điếu thuốc trên đời như thuốc mốc. Chuyện xảy ra đă nhiều năm trước. Con tôi giờ đă lên lớp bảy. Nó thỉnh thoảng vẫn thức khuya nhưng không phải v́ lo tôi chết, mà v́ lo ngày mai cuối tuần sẽ mặc bộ ǵ đi cà phê với bố. Cũng cần nói thêm là trước đó, mẹ và vợ cũng đă khuyên tôi bỏ thuốc rất nhiều nhưng tôi luôn bỏ những lời khuyên đó ngoài tai. (Thế mới biết giống như content, ai nói và nói ǵ nó quan trọng như thế nào, hihi).
Sau khi bỏ thuốc, tôi nghiệm thấy thế này:
- Không cần nhờ thuốc lá, tôi vẫn có thể viết thơ, làm nhiều công việc sáng tạo khác, và thậm chí làm c̣n tốt hơn.
- Tôi vẫn đi cafe, uống bia, vào bar, trên tay chẳng có điếu thuốc nào nhưng chẳng ai bảo tôi là đàn bà.
- Không có thuốc lá, tôi thơm tho hơn, và những nụ hôn cũng ngọt ngào hơn.
- Bỏ được thuốc lá, tôi bỏ luôn được vô số thói quen xấu: phả khói trong nhà vệ sinh, châm lửa sau khi làm t́nh, và nhất là... cầm nhầm bật lửa Viết nhân ngày thế giới pḥng chống thuốc lá.
------Chia sẻ từ FB Lê Quang Vũ--------
Đọc xong những ḍng này, một thằng đàn ông suốt ngày ph́ phèo điếu thuốc như ḿnh cũng thấy khóe mắt cay. Tôi chưa có con, nhưng lại chợt nhớ về những lần căi nhau với vợ, những lần cô ấy giận dỗi tôi, có lúc khóc v́ cái tật xấu này của tôi, và cũng đă có lúc muốn chia tay v́ cái tật xấu này.
Vợ tôi mọi thứ đều rất tốt, mỗi tội tôi ghét cay ghét đắng cái tội em cứ càu nhàu, làm mặt lạnh, có khi c̣n đ̣i ngủ riêng giường v́ cái tật này. V́ em chê nó hôi hám, v́ em ko chịu được mùi thuốc và v́ cái sức khỏe của tôi. Thế mà tôi vẫn làm ngơ, vẫn coi như chuyện thường ngày.
Đêm qua vợ nằm thổn thức, vợ chồng ḿnh cũng vui vẻ, nhưng có mỗi tội chơi game và thuốc lá mà sao anh không bỏ được. Bảo là ai cũng phải cố gắng để thay đổi, em cũng cố gắng rất nhiều tỏng việc nội trợ sao anh không v́ em và v́ chính anh lấy một lần.
Tôi c̣n nhớ có lần vợ bảo, anh chỉ cần bỏ được thuốc lá thôi em chẳng cần anh phụ ǵ cả. Có lần tôi bảo vợ pha cho tôi tô mỳ, vợ bực ḿnh không pha, nhưng tôi khẽ bảo, anh hút ít lại rồi, sẽ bỏ dần, vợ ngoan ngoăn đi pha mỳ và giảng thêm vài câu lư lẽ về tác hại của thuốc lá:
- Nào là chẳng được ǵ mà, Miệng hôi (ám luôn cả cái người) ==> Vợ không cho hôn.
- Nào là tốn tiền ==> Để tiền đó mua thêm vài lạng thịt ăn có phải khỏe người ra không
- Nào là bệnh tật==> Sẽ chết sớm, rồi thêm tí tuổi ho khan cả đêm mới biết thân
- Sau này con cái cũng có thể ảnh hưởng...
Tự dưng status của anh Quang Vũ như nhắc tôi nhận ra những điều mà bấy lâu tôi vốn dĩ biết nhưng không hề quan tâm, không nghĩ cho cảm xúc của người khác. Tôi sẽ bỏ, nhất định thế!
vk
"Được rồi, bố sẽ hút ít dần. Khuya quá rồi con đi ngủ đi." Con bé ngoan ngoăn vào pḥng. Nhưng chỉ nửa tiếng sau, nó lại quay lại: "Bố ơi, con vẫn không ngủ được." "Sao thế con?" "Con vẫn sợ bố chết. Con không muốn bố chết. Hay là bố đừng hút ít dần mà bỏ hẳn đi được không?"
Mắt tôi cay xè không phải v́ đêm mà v́ nỗi lo âu thật sự trên khuôn mặt trong veo của con bé, v́ cái sự trằn trọc suốt nửa tiếng qua ở một đứa có thói quen cứ đặt lưng là ngủ, v́ cái suy nghĩ sẽ ám ảnh tâm hồn của một đứa vốn yêu đời từ bóng nắng yêu đi. Tôi không thể để những điếu thuốc của ḿnh làm điều tệ hại đó cho con ḿnh. Và thế là tôi tắt máy, bế con về pḥng, và nói thầm vào tai nó rằng: "Từ mai, sẽ không bao giờ bố hút thuốc nữa."
Những ngày sau đó, tôi vẫn chủ động mang bao thuốc trong người nhưng quyết không đụng đến. Tôi không tặc lưỡi "hút ít dần", không lẩn tránh quán xá lẫn đám bạn vẫn hay ph́ phèo, không cố bắt ḿnh phải "căm thù thuốc lá". Đợt đó t́nh cờ tôi có việc phải sang Macau, ở vài ngày trong một khách sạn kiêm ṣng bài, nơi khói thuốc chưa bao giờ bị cấm đoán. Chả ai biết tôi, chả ai ḍ xét kiểm tra hay nhắc nhở tôi. Chỉ có tôi và ám ảnh về những lời của con tôi trong đầu. Và tôi đă trở về cùng những điếu thuốc mốc v́ không hề đụng đến.
Từ đó đến nay, tôi luôn nh́n tất cả những điếu thuốc trên đời như thuốc mốc. Chuyện xảy ra đă nhiều năm trước. Con tôi giờ đă lên lớp bảy. Nó thỉnh thoảng vẫn thức khuya nhưng không phải v́ lo tôi chết, mà v́ lo ngày mai cuối tuần sẽ mặc bộ ǵ đi cà phê với bố. Cũng cần nói thêm là trước đó, mẹ và vợ cũng đă khuyên tôi bỏ thuốc rất nhiều nhưng tôi luôn bỏ những lời khuyên đó ngoài tai. (Thế mới biết giống như content, ai nói và nói ǵ nó quan trọng như thế nào, hihi).
Sau khi bỏ thuốc, tôi nghiệm thấy thế này:
- Không cần nhờ thuốc lá, tôi vẫn có thể viết thơ, làm nhiều công việc sáng tạo khác, và thậm chí làm c̣n tốt hơn.
- Tôi vẫn đi cafe, uống bia, vào bar, trên tay chẳng có điếu thuốc nào nhưng chẳng ai bảo tôi là đàn bà.
- Không có thuốc lá, tôi thơm tho hơn, và những nụ hôn cũng ngọt ngào hơn.
- Bỏ được thuốc lá, tôi bỏ luôn được vô số thói quen xấu: phả khói trong nhà vệ sinh, châm lửa sau khi làm t́nh, và nhất là... cầm nhầm bật lửa Viết nhân ngày thế giới pḥng chống thuốc lá.
------Chia sẻ từ FB Lê Quang Vũ--------
Đọc xong những ḍng này, một thằng đàn ông suốt ngày ph́ phèo điếu thuốc như ḿnh cũng thấy khóe mắt cay. Tôi chưa có con, nhưng lại chợt nhớ về những lần căi nhau với vợ, những lần cô ấy giận dỗi tôi, có lúc khóc v́ cái tật xấu này của tôi, và cũng đă có lúc muốn chia tay v́ cái tật xấu này.
Vợ tôi mọi thứ đều rất tốt, mỗi tội tôi ghét cay ghét đắng cái tội em cứ càu nhàu, làm mặt lạnh, có khi c̣n đ̣i ngủ riêng giường v́ cái tật này. V́ em chê nó hôi hám, v́ em ko chịu được mùi thuốc và v́ cái sức khỏe của tôi. Thế mà tôi vẫn làm ngơ, vẫn coi như chuyện thường ngày.
Đêm qua vợ nằm thổn thức, vợ chồng ḿnh cũng vui vẻ, nhưng có mỗi tội chơi game và thuốc lá mà sao anh không bỏ được. Bảo là ai cũng phải cố gắng để thay đổi, em cũng cố gắng rất nhiều tỏng việc nội trợ sao anh không v́ em và v́ chính anh lấy một lần.
Tôi c̣n nhớ có lần vợ bảo, anh chỉ cần bỏ được thuốc lá thôi em chẳng cần anh phụ ǵ cả. Có lần tôi bảo vợ pha cho tôi tô mỳ, vợ bực ḿnh không pha, nhưng tôi khẽ bảo, anh hút ít lại rồi, sẽ bỏ dần, vợ ngoan ngoăn đi pha mỳ và giảng thêm vài câu lư lẽ về tác hại của thuốc lá:
- Nào là chẳng được ǵ mà, Miệng hôi (ám luôn cả cái người) ==> Vợ không cho hôn.
- Nào là tốn tiền ==> Để tiền đó mua thêm vài lạng thịt ăn có phải khỏe người ra không
- Nào là bệnh tật==> Sẽ chết sớm, rồi thêm tí tuổi ho khan cả đêm mới biết thân
- Sau này con cái cũng có thể ảnh hưởng...
Tự dưng status của anh Quang Vũ như nhắc tôi nhận ra những điều mà bấy lâu tôi vốn dĩ biết nhưng không hề quan tâm, không nghĩ cho cảm xúc của người khác. Tôi sẽ bỏ, nhất định thế!
vk