Hanna
06-30-2015, 00:32
Bài viết dưới đây của một anh Tây đi du lịch VN và anh ghét đủ thứ ở VN. Cả ngôn ngữ, giá cả, cho đến giao thông... Cùng vietbf.com khám phá thêm.
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/24.jpg
Craig Heimburger, tác giả bài viết "Reasons to Hate VietNam"
Tôi ghét sự gian dối ở Việt Nam. Tôi thật mệt mỏi bởi bị lừa lọc. Nó duờng như là thói quen phải có của nguời dân xứ này.
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/25.jpg
Tôi bị lừa khi tôi hướng dẫn cho người lái xe bus đưa chúng tôi từ sân bay tới một khách sạn mà tôi đă đặt pḥng truớc. Khi đến nơi tôi thấy có một nguời đàn ông chạy ra bảo rằng khách sạn đă hết pḥng và yêu cầu tôi đến một khách sạn khác ở một cái góc loanh quanh nào đó. Tôi bị lừa khi muốn nhận lại một chiếc ba lô không quan trọng lắm mà tôi đă bỏ quên ở một khách sạn Hà Nội, tôi thấy chiếc ba lô đuợc cột lại ở một góc pḥng duới chân bàn trong pḥng tiếp tân cùng với việc một nhân viên cứ cố moi ở tôi 30$ cho việc giữ đồ trong vài ngày đó. Chúng tôi bỏ đi, bỏ luôn chiếc ba lô và không chi trả ǵ hết.
Tôi thường bị lừa như một kẻ ngốc, thật đơn giản bởi những ngón nghề vớ vẩn tầm thường. Như là lúc tôi mua mấy tấm thiệp hay hay ở một cửa tiệm nhỏ ngoài khu dành cho du lịch. Tatiana có hỏi cách làm những tấm thiệp đó, và người phụ nữ bán hàng đă ra hiệu rằng do chị ta tự làm bằng một con dao. Hoàn toàn bịa đặt, bởi tôi thấy được hầu như cả những vạch in c̣n lại từ máy laser khi thiệp được sản xuất với số lượng hàng lọat. Tôi cũng cho rằng cô ta đă dán mảnh giấy barcode đằng sau tấm thiệp, phải vậy không hả!?
Lừa đảo. Thật quá nhiều bọn lừa đảo dơ bẩn.
Tôi ghét kiểu nói thách 2 mệnh giá cả ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/26.jpg
Mặc dù ở nhiều nước khác cũng phổ biến, nhưng giá cả dành cho người nước ngoài thay đổi xoành xoạch thể hiện rơ nhất ở Việt Nam. Cùng một chuyến đi, khách du lịch phải trả 100 ngàn đồng, hăy hỏi một người Việt Nam ngồi cạnh th́ họ trả có 80 ngàn đồng. Tôi có mặc cả khi mua hoa quả, nhưng cái giá cuối cùng tôi trả vẫn cứ cao gấp đôi so với gánh hàng bán bên cạnh, bởi người bán đă thổi phồng giá gốc lên 400%
Mặc dù là điểm chung trong nhiều quốc gia nhưng nguời ngọai quốc rất dễ nhận ra tại Việt Nam. Hầu hết người nước ngoài được coi là mục tiêu cho họ cơ hội. Cùng một món hàng du khách phải trả 100,000 đồng trong khi dân địa phuơng chỉ phải trả 80,000 đồng. Theo lời ông Nguyễn Hữu Việt, trưởng pḥng bộ phận du lịch Hà Nội, bán thách giá cho du khách nước ngoài không hẳn là một kiểu lừa lọc, nhưng nó là một phần “văn hóa”.
Đây là một trích dẫn về bài báo (Giá cả không hề ổn định) The price isn’t quite right:
“Khách du lịch người Mỹ và người Nga rất hào phóng, nhưng hào phóng nhất vẫn là khách hàng từ Nhật Bản, họ hầu như không mặc cả ǵ hết” Thu Hương người làm việc trong một sạp lưu niệm nhỏ ở phố cổ nói. “Thậm chí với cái giá cao hơn gấp 10 lần, khách hàng người Nhật vẫn coi vậy là rẻ. Nhưng người Ư hay Đức họ chỉ xem và cười.”
Vô tư hơn nữa với những khách du lịch lọai này được coi là “gà béo”, đây là một từ lóng dành cho những người mua phải cái giá 100$ cho một chiếc đồng hồ nhái Rolex của Trung Quốc trị giá chỉ 10$ hoặc 40$ cho một chuỗi hạt ngọc trai nhân tạo chỉ với giá 5$.
“Thành thật mà nói tôi không quan tâm lắm tới những tiệm lưu niệm hay là hoa quả khi họ cố lấy thêm chút tiền từ khách nước ngoài, việc mặc cả hàng hóa giống như một phần của tṛ chơi vậy” – Daniel Lewenstein luật sư người Mỹ thường qua lại và sống ở Việt Nam suốt 10 năm qua đă nói vậy.
“Nhưng thực sự là rất phiền khi giá cả đă được ấn định, và người ta cứ cố t́m cách móc túi du khách, như lần trước tối tới sân bay Nội Bài, người lái taxi cứ cố đ̣i ở tôi 280 ngàn VND cho chuyến đi vào thành phố trong khi giá đề rơ trên biển là 150 ngàn đồng.”
Tôi ghét sự ồn ào ở Việt Nam
Có vẻ như đất nước này phát triển hay gia tăng mọi kiểu cách để hủy hoại môi trường bằng tiếng ồn. Cấp độ âm thanh đạt đến đỉnh điểm trên đường phố, nơi tôi phải bịt lỗ tai lại chỉ v́ tai tôi chỉ c̣n lại những tiếng “eeeeeeeeeeeeing” khi tôi về lại khách sạn.
Hàng trăm hàng ngàn thứ âm thanh xe cộ ầm ầm như như xe không đuợc gắn ống bô trên mọi con đường. C̣i xe máy th́ kêu liên tục bởi mọi nguời lái xe gắn máy, trung b́nh cứ 5 đến 7 giây như vậy. Họ bấm c̣i khi vượt qua người khác, bấm c̣i khi quay xe, bấm c̣i sau khi đi đái, bấm c̣i khi vui vẻ, bấm c̣i khi người ta đi chậm, họ bấm c̣i ngay cả lúc họ đi ngược chiều, họ bấm c̣i chỉ để khoe cái c̣i đặt chế của họ, và họ bấm c̣i chỉ v́ người khác cũng bấm c̣i. Tôi nh́n và lắng nghe th́ thấy họ cứ bấm c̣i xe khi họ rẽ vào đại lộ. Ở Hà Nội, lúc nào trong ngày bạn cũng nghe thấy tiếng c̣i xe, không cần biết là ở đâu hay ngay trong pḥng khách sạn.
Ở Hà Nội loa phường được đặt khắp mọi nơi phát thanh nhiều lần trong ngày, cứ nhồi vào tai người du lịch và dân cư cho tới khi cái tai phải chảy máu. Những bản phát thanh cả giờ đồng hồ về tin tức, thời tiết và thông tin quảng cáo thật sự quá lớn, nó át cả tiếng c̣i xe. Thật là ồn lắm.
Điều cuối cùng bạn thực ḷng muốn có ở đất nước này chính là một căn pḥng khách sạn ở mặt đường, đặc biệt là khi bạn có một chiếc loa phuờng gắn vào ṭa nhà, làm bạn tỉnh giấc v́ chói tai vào 7h sáng với một thứ âm thanh ồn ào bởi một thứ ngôn ngữ khó chịu.
Giữa sự ồn ào của xe cộ, công tŕnh xây dựng liên miên, tiếng Việt và những quán Karaoker, tôi cảm thấy thật ghen tỵ với những người bị điếc.
Tôi ghét tiếng Việt
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/27.jpg
Cách diễn tả hay nhất về tiếng Việt là nó nghe giống như tiếng mèo nó rú nó gào khi nó đang ăn mà bị ai chọc phá….”meruughh-meowruugh-rruughh.” C̣n giọng người đàn ông th́ nghe giống như tiếng vịt đực của một thằng cha bị bệnh tâm thần.
Tôi ghét giao thông ở Việt Nam và sự **** khổ khi đi bộ
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/28.jpg
Hơn một triệu rưỡi xe mô tô ở Hà Nội và hơn bốn trăm ngàn xe ở các vùng phụ cận – với chỉ số tăng trưởng 14% hàng năm. Đéo mẹ nó sao nhiều xe gắn máy thế! Số lượng xe cộ đông đúc như thế như một minh chứng cho t́nh trạng nguy hiểm của người đi bộ.
Những lối đi cho người đi bộ bị nêm cứng bởi những người bán lẻ và các hộ gia đ́nh ở đây khi họ cố t́nh lấn chiếm ḷng lề đuờng để nới rộng thêm diện tích sử dụng ở tầng duới đuờng với mục đích kinh doanh. Điều đó đồng nghĩa với việc người đi bộ phải đi vào phía đuờng xe chạy. Lúc nào họ cũng có thể cảm nhận được gió tạt ngang gần như bị té khi bị những chiếc xe gắn máy hoặc ô tô vượt qua.
Ở đây thực sự có rất ít lối băng qua đường dành cho người đi bộ. Kể cả khi có, nó cũng chẳng giúp giảm thiểu nguy cơ tai nạn cho người đi bộ bị gây ra bởi xe cộ, và ngay cả khi tín hiệu qua đường cho người đi bộ bật xanh, họ vẫn phải lưu ư những xe cộ rẽ vào hoặc từ hướng trái, hoặc từ hướng phải.
Việc băng sang đường, dù có hoặc không có đèn đuờng, cũng có thể ví von như cảm giác ḿnh đang đóng phim Indiana Jones khi nhảy xuống vực từ miệng hang Đầu Sư Tử “Indiana Jones jump from the Lion’s Head Leap of Faith”. Nếu ví luồng giao thông như một ḍng sông chảy xiết, th́ khi đó bạn chỉ như một ḥn đá chuyển động chậm chạp, luồng giao thông sẽ tẽ ra khi bạn di chuyển.
Việc này đă gây ra mối bất an cho Tatiana vào ban ngày, khi em lo sợ cho sự an toàn của đứa trẻ đang nằm trong bụng mỗi khi em phải liều lĩnh ra khỏi khách sạn. Đối với Tatiana, việc đi lại ở đây là một thử thách lớn. Em cảm thấy hoang mang khi phải nghĩ đến việc bị đâm bởi một xe máy chạy ẩu và những hậu quả xảy đến sau đó cho đứa con trai chưa sinh của ḿnh. Tôi lúc nào cũng phải giữ chặt tay em, đứng giữa em và luồng xe đang chạy đến, giống như kỹ thuật che chắn bằng h́nh nộm người. Tôi không thể trách cứ em v́ em có thói quen dừng lại khi xe cộ nó tuởng như nó đang đâm xầm vào nguời em, phản ứng đó ḥan toàn sai.
Chúng ta coi chừng sẽ bị tai nạn. Không được dừng lại. Không được chạy. Điều đó đă thành luật. Bạn phải thoát khỏi nỗi sợ hăi như thể bạn sắp phải nhảy ra khỏi máy bay và tin rằng mọi thứ vẫn tốt đẹp.
Tôi có quay lại một đoạn phim ngắn để thấy xe cộ hằng ngày ở đây như thế nào và bạn phải cẩn thận như thế nào khi đi bộ ở đây.
Tôi ghét giá cả làm hộ chiếu nhập cảnh vào Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/29.jpg
Tôi ghét giá là bao nhiêu khi khi làm hộ chiếu vào quốc gia này, và để có đuợc giá rẻ hơn một chút th́ tôi phải đau thốn cái lỗ đít như thế nào!
Xin đọc how much of a pain in the ass it is
Tôi ghét những ṭa nhà ốm nhách ốm nheo ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/30.jpg
Bạn phải trèo lên những cầu thang có những nấc thang dài đến vô tận. Nguời Việt thích xây dựng khách sạn có chiều rộng như một pḥng ngủ độc thân nhỏ làm tôi muốn dẹp mẹ nó đi cho rồi. Tôi buộc phải thuê pḥng sang hơn nhưng chúng ở tầng thứ 8 mà Tatiana th́ đang có bầu gần 7 tháng nên chỉ cần leo đến tầng thứ 3 là nàng dường như muốn bị trúng gió.
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/24.jpg
Craig Heimburger, tác giả bài viết "Reasons to Hate VietNam"
Tôi ghét sự gian dối ở Việt Nam. Tôi thật mệt mỏi bởi bị lừa lọc. Nó duờng như là thói quen phải có của nguời dân xứ này.
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/25.jpg
Tôi bị lừa khi tôi hướng dẫn cho người lái xe bus đưa chúng tôi từ sân bay tới một khách sạn mà tôi đă đặt pḥng truớc. Khi đến nơi tôi thấy có một nguời đàn ông chạy ra bảo rằng khách sạn đă hết pḥng và yêu cầu tôi đến một khách sạn khác ở một cái góc loanh quanh nào đó. Tôi bị lừa khi muốn nhận lại một chiếc ba lô không quan trọng lắm mà tôi đă bỏ quên ở một khách sạn Hà Nội, tôi thấy chiếc ba lô đuợc cột lại ở một góc pḥng duới chân bàn trong pḥng tiếp tân cùng với việc một nhân viên cứ cố moi ở tôi 30$ cho việc giữ đồ trong vài ngày đó. Chúng tôi bỏ đi, bỏ luôn chiếc ba lô và không chi trả ǵ hết.
Tôi thường bị lừa như một kẻ ngốc, thật đơn giản bởi những ngón nghề vớ vẩn tầm thường. Như là lúc tôi mua mấy tấm thiệp hay hay ở một cửa tiệm nhỏ ngoài khu dành cho du lịch. Tatiana có hỏi cách làm những tấm thiệp đó, và người phụ nữ bán hàng đă ra hiệu rằng do chị ta tự làm bằng một con dao. Hoàn toàn bịa đặt, bởi tôi thấy được hầu như cả những vạch in c̣n lại từ máy laser khi thiệp được sản xuất với số lượng hàng lọat. Tôi cũng cho rằng cô ta đă dán mảnh giấy barcode đằng sau tấm thiệp, phải vậy không hả!?
Lừa đảo. Thật quá nhiều bọn lừa đảo dơ bẩn.
Tôi ghét kiểu nói thách 2 mệnh giá cả ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/26.jpg
Mặc dù ở nhiều nước khác cũng phổ biến, nhưng giá cả dành cho người nước ngoài thay đổi xoành xoạch thể hiện rơ nhất ở Việt Nam. Cùng một chuyến đi, khách du lịch phải trả 100 ngàn đồng, hăy hỏi một người Việt Nam ngồi cạnh th́ họ trả có 80 ngàn đồng. Tôi có mặc cả khi mua hoa quả, nhưng cái giá cuối cùng tôi trả vẫn cứ cao gấp đôi so với gánh hàng bán bên cạnh, bởi người bán đă thổi phồng giá gốc lên 400%
Mặc dù là điểm chung trong nhiều quốc gia nhưng nguời ngọai quốc rất dễ nhận ra tại Việt Nam. Hầu hết người nước ngoài được coi là mục tiêu cho họ cơ hội. Cùng một món hàng du khách phải trả 100,000 đồng trong khi dân địa phuơng chỉ phải trả 80,000 đồng. Theo lời ông Nguyễn Hữu Việt, trưởng pḥng bộ phận du lịch Hà Nội, bán thách giá cho du khách nước ngoài không hẳn là một kiểu lừa lọc, nhưng nó là một phần “văn hóa”.
Đây là một trích dẫn về bài báo (Giá cả không hề ổn định) The price isn’t quite right:
“Khách du lịch người Mỹ và người Nga rất hào phóng, nhưng hào phóng nhất vẫn là khách hàng từ Nhật Bản, họ hầu như không mặc cả ǵ hết” Thu Hương người làm việc trong một sạp lưu niệm nhỏ ở phố cổ nói. “Thậm chí với cái giá cao hơn gấp 10 lần, khách hàng người Nhật vẫn coi vậy là rẻ. Nhưng người Ư hay Đức họ chỉ xem và cười.”
Vô tư hơn nữa với những khách du lịch lọai này được coi là “gà béo”, đây là một từ lóng dành cho những người mua phải cái giá 100$ cho một chiếc đồng hồ nhái Rolex của Trung Quốc trị giá chỉ 10$ hoặc 40$ cho một chuỗi hạt ngọc trai nhân tạo chỉ với giá 5$.
“Thành thật mà nói tôi không quan tâm lắm tới những tiệm lưu niệm hay là hoa quả khi họ cố lấy thêm chút tiền từ khách nước ngoài, việc mặc cả hàng hóa giống như một phần của tṛ chơi vậy” – Daniel Lewenstein luật sư người Mỹ thường qua lại và sống ở Việt Nam suốt 10 năm qua đă nói vậy.
“Nhưng thực sự là rất phiền khi giá cả đă được ấn định, và người ta cứ cố t́m cách móc túi du khách, như lần trước tối tới sân bay Nội Bài, người lái taxi cứ cố đ̣i ở tôi 280 ngàn VND cho chuyến đi vào thành phố trong khi giá đề rơ trên biển là 150 ngàn đồng.”
Tôi ghét sự ồn ào ở Việt Nam
Có vẻ như đất nước này phát triển hay gia tăng mọi kiểu cách để hủy hoại môi trường bằng tiếng ồn. Cấp độ âm thanh đạt đến đỉnh điểm trên đường phố, nơi tôi phải bịt lỗ tai lại chỉ v́ tai tôi chỉ c̣n lại những tiếng “eeeeeeeeeeeeing” khi tôi về lại khách sạn.
Hàng trăm hàng ngàn thứ âm thanh xe cộ ầm ầm như như xe không đuợc gắn ống bô trên mọi con đường. C̣i xe máy th́ kêu liên tục bởi mọi nguời lái xe gắn máy, trung b́nh cứ 5 đến 7 giây như vậy. Họ bấm c̣i khi vượt qua người khác, bấm c̣i khi quay xe, bấm c̣i sau khi đi đái, bấm c̣i khi vui vẻ, bấm c̣i khi người ta đi chậm, họ bấm c̣i ngay cả lúc họ đi ngược chiều, họ bấm c̣i chỉ để khoe cái c̣i đặt chế của họ, và họ bấm c̣i chỉ v́ người khác cũng bấm c̣i. Tôi nh́n và lắng nghe th́ thấy họ cứ bấm c̣i xe khi họ rẽ vào đại lộ. Ở Hà Nội, lúc nào trong ngày bạn cũng nghe thấy tiếng c̣i xe, không cần biết là ở đâu hay ngay trong pḥng khách sạn.
Ở Hà Nội loa phường được đặt khắp mọi nơi phát thanh nhiều lần trong ngày, cứ nhồi vào tai người du lịch và dân cư cho tới khi cái tai phải chảy máu. Những bản phát thanh cả giờ đồng hồ về tin tức, thời tiết và thông tin quảng cáo thật sự quá lớn, nó át cả tiếng c̣i xe. Thật là ồn lắm.
Điều cuối cùng bạn thực ḷng muốn có ở đất nước này chính là một căn pḥng khách sạn ở mặt đường, đặc biệt là khi bạn có một chiếc loa phuờng gắn vào ṭa nhà, làm bạn tỉnh giấc v́ chói tai vào 7h sáng với một thứ âm thanh ồn ào bởi một thứ ngôn ngữ khó chịu.
Giữa sự ồn ào của xe cộ, công tŕnh xây dựng liên miên, tiếng Việt và những quán Karaoker, tôi cảm thấy thật ghen tỵ với những người bị điếc.
Tôi ghét tiếng Việt
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/27.jpg
Cách diễn tả hay nhất về tiếng Việt là nó nghe giống như tiếng mèo nó rú nó gào khi nó đang ăn mà bị ai chọc phá….”meruughh-meowruugh-rruughh.” C̣n giọng người đàn ông th́ nghe giống như tiếng vịt đực của một thằng cha bị bệnh tâm thần.
Tôi ghét giao thông ở Việt Nam và sự **** khổ khi đi bộ
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/28.jpg
Hơn một triệu rưỡi xe mô tô ở Hà Nội và hơn bốn trăm ngàn xe ở các vùng phụ cận – với chỉ số tăng trưởng 14% hàng năm. Đéo mẹ nó sao nhiều xe gắn máy thế! Số lượng xe cộ đông đúc như thế như một minh chứng cho t́nh trạng nguy hiểm của người đi bộ.
Những lối đi cho người đi bộ bị nêm cứng bởi những người bán lẻ và các hộ gia đ́nh ở đây khi họ cố t́nh lấn chiếm ḷng lề đuờng để nới rộng thêm diện tích sử dụng ở tầng duới đuờng với mục đích kinh doanh. Điều đó đồng nghĩa với việc người đi bộ phải đi vào phía đuờng xe chạy. Lúc nào họ cũng có thể cảm nhận được gió tạt ngang gần như bị té khi bị những chiếc xe gắn máy hoặc ô tô vượt qua.
Ở đây thực sự có rất ít lối băng qua đường dành cho người đi bộ. Kể cả khi có, nó cũng chẳng giúp giảm thiểu nguy cơ tai nạn cho người đi bộ bị gây ra bởi xe cộ, và ngay cả khi tín hiệu qua đường cho người đi bộ bật xanh, họ vẫn phải lưu ư những xe cộ rẽ vào hoặc từ hướng trái, hoặc từ hướng phải.
Việc băng sang đường, dù có hoặc không có đèn đuờng, cũng có thể ví von như cảm giác ḿnh đang đóng phim Indiana Jones khi nhảy xuống vực từ miệng hang Đầu Sư Tử “Indiana Jones jump from the Lion’s Head Leap of Faith”. Nếu ví luồng giao thông như một ḍng sông chảy xiết, th́ khi đó bạn chỉ như một ḥn đá chuyển động chậm chạp, luồng giao thông sẽ tẽ ra khi bạn di chuyển.
Việc này đă gây ra mối bất an cho Tatiana vào ban ngày, khi em lo sợ cho sự an toàn của đứa trẻ đang nằm trong bụng mỗi khi em phải liều lĩnh ra khỏi khách sạn. Đối với Tatiana, việc đi lại ở đây là một thử thách lớn. Em cảm thấy hoang mang khi phải nghĩ đến việc bị đâm bởi một xe máy chạy ẩu và những hậu quả xảy đến sau đó cho đứa con trai chưa sinh của ḿnh. Tôi lúc nào cũng phải giữ chặt tay em, đứng giữa em và luồng xe đang chạy đến, giống như kỹ thuật che chắn bằng h́nh nộm người. Tôi không thể trách cứ em v́ em có thói quen dừng lại khi xe cộ nó tuởng như nó đang đâm xầm vào nguời em, phản ứng đó ḥan toàn sai.
Chúng ta coi chừng sẽ bị tai nạn. Không được dừng lại. Không được chạy. Điều đó đă thành luật. Bạn phải thoát khỏi nỗi sợ hăi như thể bạn sắp phải nhảy ra khỏi máy bay và tin rằng mọi thứ vẫn tốt đẹp.
Tôi có quay lại một đoạn phim ngắn để thấy xe cộ hằng ngày ở đây như thế nào và bạn phải cẩn thận như thế nào khi đi bộ ở đây.
Tôi ghét giá cả làm hộ chiếu nhập cảnh vào Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/29.jpg
Tôi ghét giá là bao nhiêu khi khi làm hộ chiếu vào quốc gia này, và để có đuợc giá rẻ hơn một chút th́ tôi phải đau thốn cái lỗ đít như thế nào!
Xin đọc how much of a pain in the ass it is
Tôi ghét những ṭa nhà ốm nhách ốm nheo ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/30.jpg
Bạn phải trèo lên những cầu thang có những nấc thang dài đến vô tận. Nguời Việt thích xây dựng khách sạn có chiều rộng như một pḥng ngủ độc thân nhỏ làm tôi muốn dẹp mẹ nó đi cho rồi. Tôi buộc phải thuê pḥng sang hơn nhưng chúng ở tầng thứ 8 mà Tatiana th́ đang có bầu gần 7 tháng nên chỉ cần leo đến tầng thứ 3 là nàng dường như muốn bị trúng gió.