Hanna
06-30-2015, 00:39
C̣n nhiều lư do để người Tây này ghét VN. Chẳng hạn như các món ăn VN không thể ăn dài được như các món Thái, rồi người dân vô ư thức... Cùng vietbf.com khám phá thêm.
Tôi ghét cái lối nguời Việt làm cản trở lối ra vào các hàng quán
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/31.jpg
Cái thói quen dân tộc tánh của việc đậu xe gắn máy chóan hết cả lối đi vào ngay truớc cổng hàng quán, nhà hàng mà tôi muốn đi vào làm tôi muốn phát điên lên. Sự thiếu suy nghĩ và mất lịch sự đối với nguời khác đuợc thấy rơ nét trong cách thức đậu xe ngoài đuờng phố. Chen lấn xô đẩy để t́m lối đi bất kể nào đó đuợc xem như là sự thành công của chính ḿnh.
Tôi nhận ra rằng không có bất cứ chổ nào dành cho bất cứ ai hay bất cứ cái ǵ trong điều kiện giao thông k*** nạn ở cái quốc gia này, không phải ai cũng chỉ nặng có 43 kg như một thằng cha Ninja mà có thể di chuyển dễ dàng ở đây – hăy nh́n xem Tatiana với cái bụng bầu ch́nh ́nh th́ hiểu đuợc nàng coi như bị cấm di chuyển ở đây.
Tôi ghét món tôm hùm ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/32.jpg
Tôi tin rằng tôi thật sự nhận đuợc món ăn giống như tôm hùm với giá $3, nhưng tôi đă ở vùng vịnh Tonkin rồi nên tôi biết hải sản là món ăn chủ yếu trên menu. Vừa mới ra khỏi bát quái trận đồ rồi, tôi nghĩ như thế!
Những ǵ tôi đuợc ném trên dĩa là một con quái vật dạng con tép và con tôm như tôi đă từng thấy kèm nuớc sốt chua ngọt nằm trên dĩa đồ biển. Tôi không dám nh́n khi Tatiana khều ra những miếng thịt vụn dấu trong bộ xuơng con tôm.
Tôi ghét cái ghế, con gián và bệnh dịch tả ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/33.jpg
Tôi biết rằng dân Việt nhỏ con nhưng tại sao tôi lại thuờng bị buộc khi đang ăn th́ phải ngồi trên cái ghế dành cho trẻ con 4 tuổi?
Gián trên khắp đuờng phố, gián trên các phuơng tiện di chuyển, gián trong đồ ăn đă đuợc nấu. Đúng là đồ khùng cả lũ. Chẳng ngạc nhiên chút nào khi quốc gia này vẫn c̣n bệnh dịch tả.
Trích nguồn tin từ Hà Nội (Reuters):
Bệnh dịch tă hoành hành tại miền bắc Việt Nam với trên 200 nguời bị bệnh.
Báo Nhân Dân, một tờ báo quốc doanh của đảng cộng sản ghi chú lời nói của bộ truởng y tế Nguyễn quốc Triệu có trên 1,600 nguời bị ói mữa và ỉa chảy, 200 nguời trong số họ bị nhiểm vi khuẩn dịch tả từ 23 tháng 10. Những báo cáo không thấy nói ǵ đến xem có ai bị chết v́ ỉa chảy cấp tính trong 13 tỉnh thành trong số 64 tỉnh thành ở Việt Nam. Đuợc biết bệnh dịch tả lan rộng khắp nuớc năm 2004.
Tôi ghét cái nón cối thuờng đuợc dùng ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/34.jpg
Nón cối ở Việt Nam được đội giống như nón chơi baseball ở Mỹ. Đàn ông con trai mọi lứa tuổi thuờng xuyên đội nón cối. H́nh ảnh đó làm tôi xốn xang bực bội con mắt, có cảm giác như tôi đang ở sau trận tuyến quân thù, bị bao vây bởi quân đội bắc Việt Nam – và trạng thái tôi lúc đó, tôi có lẽ sẽ không ngần ngại luợm cây súng lên chỉa vào h́nh ảnh đầy gây hấn như thế, chỉ là để xem cái vật tuợng trưng cho Việt cộng của một cuộc chiến đă qua rớt xuống duới đất.
Tôi ghét tài xế taxi ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/35.jpg
Tôi không phải là một thằng ngốc với taxi. Cửa xe, kiếng chắn xe luôn luôn khóa chặt và tôi thường thường xem bản đồ đường đi nước bước cho đoạn đường tôi muốn tới trước khi tôi gọi taxi. Khi người ta không chú ư họ thường bị lường gạt, bị bị ăn chận, hay tệ hơn thế nữa. Tài xế taxi nước nào cũng thế toàn bọn đá cá lan dưa.
Ở Việt Nam, thật sự là nơi tệ hại nhất cho mỗi cuốc taxi. Đây là một quốc gia được biết chuyên gắn đồng hồ tính giờ giả mạo (mà đếm giờ phút cao hơn). Mẹ kiếp, người ta luôn t́m mọi cách trấn lột bạn trên đường phố th́ không có lư do nào tài xế taxi lại không ngoại lệ.
Tôi cho bạn biết bằng cách nào mà một tài xế taxi tính tiền tôi đến trên 8 phút cho đoạn đường 2km ḷng ṿng Phố Cổ thay v́ lái trực tiếp thẳng đến địa điểm chúng tôi muốn đến. Tôi kêu hắn ta dừng lại nửa đường, và nh́n xem hắn ta nói cho biết v́ xe cộ đông đúc nên không cho phép xe đi thẳng mà phải chạy ḷng ṿng. Tôi biết thừa rằng có nhiều dịp cho hắn nếu hắn ta muốn đi thẳng. Người ta cứ chạy ḷng ṿng và giả đ̣ không biết đường đi đến (cũng có thể họ ngu như thế).
Khi chúng tôi biết thừa ra rằng đoạn đường như thế chỉ giá 18,000 đồng, và cái đồng hồ, và địa điểm đến của chúng tôi nói giá 25,000 đ, 48,000 đ, hay 55,000 đ. Chúng tôi từ chối trả tiền theo như họ đ̣i và chúng tôi ném tờ giấy 20,000 vào mặt tài xế rồi bỏ đi. Hắn ta không chịu rồi chạy bộ đuổi theo chúng tôi.
Chúng tôi gọi cả 2 hăng taxi, hăng mắc tiền và rẻ tiền nhưng kết quả đều tuơng tự. Chính sách hiệu quả nhất là kệ mẹ họ nói ǵ làm ǵ ḿnh cứ trả đúng số tiền mà ḿnh nghỉ là công bằng nhất không cần biết cái đồng hồ tính tiền nằm trên cái dashboard nó ghi bao nhiêu kệ mẹ bọn nó.
Tôi ghét món ăn ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/36.jpg
Những món ăn Việt ngon nhất mà tôi từng nếm qua th́ không thấy có ở ViệtNam. Taniana có gấp đôi cảm nghĩ của tôi như thế.
Tôi biết miền Nam rất khác với miền Bắc, nhưng nguyên tắc là “nếu thấy nghi ngờ, hảy thử trước cái đă xem sao” nhưng rất khó mà tin được ở một nơi nào khác trên đất nước này có chỗ ăn khá hơn.
Rất dễ ăn luôn 3 bữa món ăn Thái mỗi ngày cho cả tháng, nhưng khó làm được như thế nếu ăn món Việt ở Việt Nam.
Tôi ghét thói vô ư vô tứ của dân Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/37.jpg
Có nhiều dị biệt giữa du khách và dân địa phuơng ở quốc gia này. Tatiana than phiền với tôi rằng nàng rất ghét khi người ta đụng chạm đến người nàng. Nàng hiểu rằng đó là một phần của dân tộc tính khi nắm tay, kéo tay người ta trên đường phố để mời chào người ta mua hàng.
“Tôi hiểu tại sao họ làm thế, nhưng tại sao họ không chịu hiểu cho điều đó làm tôi khó chịu?”
Với tư cách cá nhân tôi không cho phép làm như thế từ một tên ăn mày hay một tên đội cái nón cối. Tôi đă vỗ tay xua đuổi cách chừng vài phân vào mặt một người đàn ông để chứng tỏ quan điểm của tôi – thay v́ vỗ vào mặt hắn ta, giống như Tatiana đă làm trong một đêm nọ với trường hợp tuơng tự.
Tatiana cũng ghét nhân viên bán hàng trong tiệm cứ đi theo đuôi nàng quá gần “rằng nàng cảm giác hơi thở của hắn ta trên cần cổ”.
Tôi ghét sự thiếu khả năng về kiến thức, thông tin, hay sự diễn đạt vấn đề của người Việt
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/38.jpg
Như tôi đă từng nhắc đến trong bài trước, nhưng không phải từ nước Ba Tây về sự thiếu khả năng giao tiếp , nói chuyện. Tôi nhấn mạnh đến việc trách họ về sự thiếu khả năng diễn đạt ư tưởng luôn cả bằng tay – v́ người Việt thường không nói chuyện bằng tay – và sự thiếu thông minh tổng quát. Vâng, phải rồi! Tatiana và tôi nghĩ phần nhiều họ thuần túy dưới mức trung b́nh trong khoa bệnh tâm thần. “Nhiều trong số họ rất tốt, nhưng bọn họ ngu đần như những ḥn đá.” Tatiana nói như thế.
Đầu tiên là nỗ lực thất bại của tôi để t́m ra một trong số vật cổ nhất trên một vùng đất nào đó của thế giới mà vùng đó có đầy món này ra: Đó là một cái chày và cái cối – Một dụng cụ dùng để xay, tán nhuyễn, và trộn lại một chất liệu nào đó.
Tôi muốn xay những viên thuốc bổ cho Tatiana uống v́ nàng không nuốt nổi những viên thuốc to, thay v́ cứ nh́n nàng lấy kéo cắt nhỏ ra rồi ḥa với nước mà uống. Tôi quyết định t́m mua một cái cối và cái chày để nghiền thuốc ra.
Bộ tự điển Bách Khoa nói rằng chày và cối xuất hiện trên trái đất cách đây hàng triệu năm và trong nhà thuốc th́ họ gọi là “chày và cối” , nguyên thủy được dùng trong nhà bào chế thuốc, cái cối cái đầu của cái chày thường đuợc làm bằng sành trong khi thân chày làm bằng gổ.
Con bà nó, tôi đă đi không biết cơ man nào là tiệm thuốc tây, siêu thị đễ t́m mua nó. Ngay cả hỏi trung tâm du lịch ở Phố Cổ, tại nơi này tôi được hướng dẫn đến một địa điểm bán hàng mà ngay cả siêu thị cũng không thể có.
Ở tất cả các tiệm thuốc tây tôi ra sức diễn tả món tôi muốn mua, nào là “thuốc viên” “thuốc vo viên” “thuốc” và “bột”. Một tay tôi ra dấu là cái ly, tay kia như nắm đấm và làm động tác xay tṛn. Tôi đă tra tự điển Anh/Việt từ “xay” và diễn tă cho người bán hàng biết, thế mà họ chẳng hiều cái ǵ cả.
Một lần thử thứ 2 của tôi là khi Tatiana bị ngứa, ngứa bụng v́ có bầu. Chúng tôi đi từ tiệm thuốc tây này đến tiệm thuốc tây nọ, cố t́m ra kem trị ngứa. Ở một tiệm nọ, nàng cố gắng giải thích món nàng cần t́m. Nàng đă viết xuống tên cảa loại kem đó – Caladryl. Tên này được viết khắp mọi nơi, nhưng ngừa pḥng trường hợp, nàng cũng dùng cái tên khoa học, hydrocortisone.
Nhân viên bán hàng cái mặt ngớ ra, v́ thế Tatiana giả làm như bị ngứa rồi găi ở ngay phía cái bụng bầu. Đứa con gái bán hàng nói: “Bà có bầu hả?” Và Tantian gật đầu nhanh nhẹn trả lời nghỉ rằng cô gái đă hiểu. Và đúng là đồ giống lừa ǵ đâu không á, ngu như lừa, cô gái đưa cho Tatiana hộp thuốc… ngừa thai.
Cảm nghĩ cá nhân: Cảm tưởng cuối cùng về một quốc gia mà tôi… một thời để Ghét!
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/39.jpg
Tôi đă tới Việt Nam như nhiều quốc gia khác- với tấm ḷng cởi mở trong tâm trạng hiếu kỳ. Những ư kiến mà tôi nói ở trên phản ảnh trực tiếp đến kinh nghiệm mà tôi đă từng gặp từ con người và điều kiện sinh hoạt của quốc gia đó. Thật là kỳ lạ khi gặp phải những điều bực bội như thế, nhưng đồng thời bên cạnh đó bạn đọc cũng nên biết đến những điều tuyệt vời làm hài ḷng khách phuơng xa.
Một ngày nọ, tôi kinh ngạc đến lặng người khi người bán hàng ở Hà Nội trao vào tay tôi một nắm tiền rồi họ bảo rằng tiền này là tiền họ đă tính quá lố trong lần tôi đến mua hàng cách đây 2 ngày và bây giờ họ muốn trả lại. Tuyệt vời, tôi đă dùng số tiền này để mua thêm thực phẩm từ cửa hàng của họ.
Tôi cũng rất hài ḷng khi thuơng lượng để t́m được pḥng trọ rẻ hơn ở Bangkok. Bạn phải nỗ lực hơn nữa để có thể có được pḥng trọ bao gồm luôn WiFi, tủ lạnh, pḥng tắm, nước nóng, giường chiếu lớn hơn, truyền h́nh trực tiếp từ vệ tinh và dĩ nhiên pḥng gắn máy lạnh với giá từ $7-13 US.
Thật là thú vị khi nghĩ rằng bạn có thể thả bộ lang thang thoải mái giữa ḷng thủ đô của một nước vừa mới bị tàn phá bởi chiến tranh cách đây không lâu lắm. Đúng đó quư vị, tôi là một người Mỹ đang ở Hà Nội.
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/40.jpg
Tôi thật sự thích thú 1 chút khi thấy món thịt nướng trên ḷ than/thịt nướng vỉ trên những lối đi dành cho bộ hành. Vào ban ngày ở một góc đường nào đó bạn thấy vắng vẻ trống trơn như vào đêm khi trời vừa tắc nắng bạn sẽ ngửi được mùi xào nấu thơm lừng.
Và một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi trong những ngày ở ViệtNam là khi gặp gở được bạn gái cũ của Aaron, bạn tôi. Nàng ta trông ngọt ngào, thông minh, ăn nói duyên dáng và là một nhà văn nhà báo hạng quốc tế, cũng không dễ dàng gặp được nàng ta v́ nàng thường hay đi Mỹ hay Thailand.
Tatiana và tôi rất vui mừng có được nàng trong đêm hội ngộ đó. Nàng phục vụ chúng tôi ăn uống no say đến tràn họng. Nàng cũng hiểu rơ tất cả những điều phiền toái mà tôi đă gặp phải và kể ra ở trên. Nàng t́m mọi cách để làm cho chúng tôi quên đi đồng thời tha thứ cho những chuyện đó – phần nhiều là như thế. (Ghi chú của người dịch -“almost” trong câu này có vẽ nghĩa là ông ta đă quên và tha thứ nhiều chuyện nhưng vẫn giữ lại… một ít chuyện … đến chết tuyền đài chưa tán!)
Tôi không thê nói đến tôi đă từng giới thiệu đến du khách viếng thăm quốc gia này cho bất kỳ ai. Nếu bạn có ư dịnh ṭ ṃ muốn khám phá cái ǵ mới mẽ th́ đó sẽ là kinh nghiệm cho chính bạn, ngoài ra chẳng có ǵ khác. Tôi không thể kể ra đây hết được vô số những điều bực xà bội mà tôi đă từng chịu đựng. V́ thế bạn cứ đi đi rồi biết, hăy đi Việt Nam chừng vài ba tuần lễ ǵ đó để rồi khi trở về… trở về … chàng về… chàng về nay đă… cụt chân… ưu ừ!!! (nguyên văn “return home with enough horror stories to choke a small horse.)
Nguồn: Báo Mai
Tôi ghét cái lối nguời Việt làm cản trở lối ra vào các hàng quán
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/31.jpg
Cái thói quen dân tộc tánh của việc đậu xe gắn máy chóan hết cả lối đi vào ngay truớc cổng hàng quán, nhà hàng mà tôi muốn đi vào làm tôi muốn phát điên lên. Sự thiếu suy nghĩ và mất lịch sự đối với nguời khác đuợc thấy rơ nét trong cách thức đậu xe ngoài đuờng phố. Chen lấn xô đẩy để t́m lối đi bất kể nào đó đuợc xem như là sự thành công của chính ḿnh.
Tôi nhận ra rằng không có bất cứ chổ nào dành cho bất cứ ai hay bất cứ cái ǵ trong điều kiện giao thông k*** nạn ở cái quốc gia này, không phải ai cũng chỉ nặng có 43 kg như một thằng cha Ninja mà có thể di chuyển dễ dàng ở đây – hăy nh́n xem Tatiana với cái bụng bầu ch́nh ́nh th́ hiểu đuợc nàng coi như bị cấm di chuyển ở đây.
Tôi ghét món tôm hùm ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/32.jpg
Tôi tin rằng tôi thật sự nhận đuợc món ăn giống như tôm hùm với giá $3, nhưng tôi đă ở vùng vịnh Tonkin rồi nên tôi biết hải sản là món ăn chủ yếu trên menu. Vừa mới ra khỏi bát quái trận đồ rồi, tôi nghĩ như thế!
Những ǵ tôi đuợc ném trên dĩa là một con quái vật dạng con tép và con tôm như tôi đă từng thấy kèm nuớc sốt chua ngọt nằm trên dĩa đồ biển. Tôi không dám nh́n khi Tatiana khều ra những miếng thịt vụn dấu trong bộ xuơng con tôm.
Tôi ghét cái ghế, con gián và bệnh dịch tả ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/33.jpg
Tôi biết rằng dân Việt nhỏ con nhưng tại sao tôi lại thuờng bị buộc khi đang ăn th́ phải ngồi trên cái ghế dành cho trẻ con 4 tuổi?
Gián trên khắp đuờng phố, gián trên các phuơng tiện di chuyển, gián trong đồ ăn đă đuợc nấu. Đúng là đồ khùng cả lũ. Chẳng ngạc nhiên chút nào khi quốc gia này vẫn c̣n bệnh dịch tả.
Trích nguồn tin từ Hà Nội (Reuters):
Bệnh dịch tă hoành hành tại miền bắc Việt Nam với trên 200 nguời bị bệnh.
Báo Nhân Dân, một tờ báo quốc doanh của đảng cộng sản ghi chú lời nói của bộ truởng y tế Nguyễn quốc Triệu có trên 1,600 nguời bị ói mữa và ỉa chảy, 200 nguời trong số họ bị nhiểm vi khuẩn dịch tả từ 23 tháng 10. Những báo cáo không thấy nói ǵ đến xem có ai bị chết v́ ỉa chảy cấp tính trong 13 tỉnh thành trong số 64 tỉnh thành ở Việt Nam. Đuợc biết bệnh dịch tả lan rộng khắp nuớc năm 2004.
Tôi ghét cái nón cối thuờng đuợc dùng ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/34.jpg
Nón cối ở Việt Nam được đội giống như nón chơi baseball ở Mỹ. Đàn ông con trai mọi lứa tuổi thuờng xuyên đội nón cối. H́nh ảnh đó làm tôi xốn xang bực bội con mắt, có cảm giác như tôi đang ở sau trận tuyến quân thù, bị bao vây bởi quân đội bắc Việt Nam – và trạng thái tôi lúc đó, tôi có lẽ sẽ không ngần ngại luợm cây súng lên chỉa vào h́nh ảnh đầy gây hấn như thế, chỉ là để xem cái vật tuợng trưng cho Việt cộng của một cuộc chiến đă qua rớt xuống duới đất.
Tôi ghét tài xế taxi ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/35.jpg
Tôi không phải là một thằng ngốc với taxi. Cửa xe, kiếng chắn xe luôn luôn khóa chặt và tôi thường thường xem bản đồ đường đi nước bước cho đoạn đường tôi muốn tới trước khi tôi gọi taxi. Khi người ta không chú ư họ thường bị lường gạt, bị bị ăn chận, hay tệ hơn thế nữa. Tài xế taxi nước nào cũng thế toàn bọn đá cá lan dưa.
Ở Việt Nam, thật sự là nơi tệ hại nhất cho mỗi cuốc taxi. Đây là một quốc gia được biết chuyên gắn đồng hồ tính giờ giả mạo (mà đếm giờ phút cao hơn). Mẹ kiếp, người ta luôn t́m mọi cách trấn lột bạn trên đường phố th́ không có lư do nào tài xế taxi lại không ngoại lệ.
Tôi cho bạn biết bằng cách nào mà một tài xế taxi tính tiền tôi đến trên 8 phút cho đoạn đường 2km ḷng ṿng Phố Cổ thay v́ lái trực tiếp thẳng đến địa điểm chúng tôi muốn đến. Tôi kêu hắn ta dừng lại nửa đường, và nh́n xem hắn ta nói cho biết v́ xe cộ đông đúc nên không cho phép xe đi thẳng mà phải chạy ḷng ṿng. Tôi biết thừa rằng có nhiều dịp cho hắn nếu hắn ta muốn đi thẳng. Người ta cứ chạy ḷng ṿng và giả đ̣ không biết đường đi đến (cũng có thể họ ngu như thế).
Khi chúng tôi biết thừa ra rằng đoạn đường như thế chỉ giá 18,000 đồng, và cái đồng hồ, và địa điểm đến của chúng tôi nói giá 25,000 đ, 48,000 đ, hay 55,000 đ. Chúng tôi từ chối trả tiền theo như họ đ̣i và chúng tôi ném tờ giấy 20,000 vào mặt tài xế rồi bỏ đi. Hắn ta không chịu rồi chạy bộ đuổi theo chúng tôi.
Chúng tôi gọi cả 2 hăng taxi, hăng mắc tiền và rẻ tiền nhưng kết quả đều tuơng tự. Chính sách hiệu quả nhất là kệ mẹ họ nói ǵ làm ǵ ḿnh cứ trả đúng số tiền mà ḿnh nghỉ là công bằng nhất không cần biết cái đồng hồ tính tiền nằm trên cái dashboard nó ghi bao nhiêu kệ mẹ bọn nó.
Tôi ghét món ăn ở Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/36.jpg
Những món ăn Việt ngon nhất mà tôi từng nếm qua th́ không thấy có ở ViệtNam. Taniana có gấp đôi cảm nghĩ của tôi như thế.
Tôi biết miền Nam rất khác với miền Bắc, nhưng nguyên tắc là “nếu thấy nghi ngờ, hảy thử trước cái đă xem sao” nhưng rất khó mà tin được ở một nơi nào khác trên đất nước này có chỗ ăn khá hơn.
Rất dễ ăn luôn 3 bữa món ăn Thái mỗi ngày cho cả tháng, nhưng khó làm được như thế nếu ăn món Việt ở Việt Nam.
Tôi ghét thói vô ư vô tứ của dân Việt Nam
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/37.jpg
Có nhiều dị biệt giữa du khách và dân địa phuơng ở quốc gia này. Tatiana than phiền với tôi rằng nàng rất ghét khi người ta đụng chạm đến người nàng. Nàng hiểu rằng đó là một phần của dân tộc tính khi nắm tay, kéo tay người ta trên đường phố để mời chào người ta mua hàng.
“Tôi hiểu tại sao họ làm thế, nhưng tại sao họ không chịu hiểu cho điều đó làm tôi khó chịu?”
Với tư cách cá nhân tôi không cho phép làm như thế từ một tên ăn mày hay một tên đội cái nón cối. Tôi đă vỗ tay xua đuổi cách chừng vài phân vào mặt một người đàn ông để chứng tỏ quan điểm của tôi – thay v́ vỗ vào mặt hắn ta, giống như Tatiana đă làm trong một đêm nọ với trường hợp tuơng tự.
Tatiana cũng ghét nhân viên bán hàng trong tiệm cứ đi theo đuôi nàng quá gần “rằng nàng cảm giác hơi thở của hắn ta trên cần cổ”.
Tôi ghét sự thiếu khả năng về kiến thức, thông tin, hay sự diễn đạt vấn đề của người Việt
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/38.jpg
Như tôi đă từng nhắc đến trong bài trước, nhưng không phải từ nước Ba Tây về sự thiếu khả năng giao tiếp , nói chuyện. Tôi nhấn mạnh đến việc trách họ về sự thiếu khả năng diễn đạt ư tưởng luôn cả bằng tay – v́ người Việt thường không nói chuyện bằng tay – và sự thiếu thông minh tổng quát. Vâng, phải rồi! Tatiana và tôi nghĩ phần nhiều họ thuần túy dưới mức trung b́nh trong khoa bệnh tâm thần. “Nhiều trong số họ rất tốt, nhưng bọn họ ngu đần như những ḥn đá.” Tatiana nói như thế.
Đầu tiên là nỗ lực thất bại của tôi để t́m ra một trong số vật cổ nhất trên một vùng đất nào đó của thế giới mà vùng đó có đầy món này ra: Đó là một cái chày và cái cối – Một dụng cụ dùng để xay, tán nhuyễn, và trộn lại một chất liệu nào đó.
Tôi muốn xay những viên thuốc bổ cho Tatiana uống v́ nàng không nuốt nổi những viên thuốc to, thay v́ cứ nh́n nàng lấy kéo cắt nhỏ ra rồi ḥa với nước mà uống. Tôi quyết định t́m mua một cái cối và cái chày để nghiền thuốc ra.
Bộ tự điển Bách Khoa nói rằng chày và cối xuất hiện trên trái đất cách đây hàng triệu năm và trong nhà thuốc th́ họ gọi là “chày và cối” , nguyên thủy được dùng trong nhà bào chế thuốc, cái cối cái đầu của cái chày thường đuợc làm bằng sành trong khi thân chày làm bằng gổ.
Con bà nó, tôi đă đi không biết cơ man nào là tiệm thuốc tây, siêu thị đễ t́m mua nó. Ngay cả hỏi trung tâm du lịch ở Phố Cổ, tại nơi này tôi được hướng dẫn đến một địa điểm bán hàng mà ngay cả siêu thị cũng không thể có.
Ở tất cả các tiệm thuốc tây tôi ra sức diễn tả món tôi muốn mua, nào là “thuốc viên” “thuốc vo viên” “thuốc” và “bột”. Một tay tôi ra dấu là cái ly, tay kia như nắm đấm và làm động tác xay tṛn. Tôi đă tra tự điển Anh/Việt từ “xay” và diễn tă cho người bán hàng biết, thế mà họ chẳng hiều cái ǵ cả.
Một lần thử thứ 2 của tôi là khi Tatiana bị ngứa, ngứa bụng v́ có bầu. Chúng tôi đi từ tiệm thuốc tây này đến tiệm thuốc tây nọ, cố t́m ra kem trị ngứa. Ở một tiệm nọ, nàng cố gắng giải thích món nàng cần t́m. Nàng đă viết xuống tên cảa loại kem đó – Caladryl. Tên này được viết khắp mọi nơi, nhưng ngừa pḥng trường hợp, nàng cũng dùng cái tên khoa học, hydrocortisone.
Nhân viên bán hàng cái mặt ngớ ra, v́ thế Tatiana giả làm như bị ngứa rồi găi ở ngay phía cái bụng bầu. Đứa con gái bán hàng nói: “Bà có bầu hả?” Và Tantian gật đầu nhanh nhẹn trả lời nghỉ rằng cô gái đă hiểu. Và đúng là đồ giống lừa ǵ đâu không á, ngu như lừa, cô gái đưa cho Tatiana hộp thuốc… ngừa thai.
Cảm nghĩ cá nhân: Cảm tưởng cuối cùng về một quốc gia mà tôi… một thời để Ghét!
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/39.jpg
Tôi đă tới Việt Nam như nhiều quốc gia khác- với tấm ḷng cởi mở trong tâm trạng hiếu kỳ. Những ư kiến mà tôi nói ở trên phản ảnh trực tiếp đến kinh nghiệm mà tôi đă từng gặp từ con người và điều kiện sinh hoạt của quốc gia đó. Thật là kỳ lạ khi gặp phải những điều bực bội như thế, nhưng đồng thời bên cạnh đó bạn đọc cũng nên biết đến những điều tuyệt vời làm hài ḷng khách phuơng xa.
Một ngày nọ, tôi kinh ngạc đến lặng người khi người bán hàng ở Hà Nội trao vào tay tôi một nắm tiền rồi họ bảo rằng tiền này là tiền họ đă tính quá lố trong lần tôi đến mua hàng cách đây 2 ngày và bây giờ họ muốn trả lại. Tuyệt vời, tôi đă dùng số tiền này để mua thêm thực phẩm từ cửa hàng của họ.
Tôi cũng rất hài ḷng khi thuơng lượng để t́m được pḥng trọ rẻ hơn ở Bangkok. Bạn phải nỗ lực hơn nữa để có thể có được pḥng trọ bao gồm luôn WiFi, tủ lạnh, pḥng tắm, nước nóng, giường chiếu lớn hơn, truyền h́nh trực tiếp từ vệ tinh và dĩ nhiên pḥng gắn máy lạnh với giá từ $7-13 US.
Thật là thú vị khi nghĩ rằng bạn có thể thả bộ lang thang thoải mái giữa ḷng thủ đô của một nước vừa mới bị tàn phá bởi chiến tranh cách đây không lâu lắm. Đúng đó quư vị, tôi là một người Mỹ đang ở Hà Nội.
http://intermati.com/hanna/2015/06m/30d/40.jpg
Tôi thật sự thích thú 1 chút khi thấy món thịt nướng trên ḷ than/thịt nướng vỉ trên những lối đi dành cho bộ hành. Vào ban ngày ở một góc đường nào đó bạn thấy vắng vẻ trống trơn như vào đêm khi trời vừa tắc nắng bạn sẽ ngửi được mùi xào nấu thơm lừng.
Và một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi trong những ngày ở ViệtNam là khi gặp gở được bạn gái cũ của Aaron, bạn tôi. Nàng ta trông ngọt ngào, thông minh, ăn nói duyên dáng và là một nhà văn nhà báo hạng quốc tế, cũng không dễ dàng gặp được nàng ta v́ nàng thường hay đi Mỹ hay Thailand.
Tatiana và tôi rất vui mừng có được nàng trong đêm hội ngộ đó. Nàng phục vụ chúng tôi ăn uống no say đến tràn họng. Nàng cũng hiểu rơ tất cả những điều phiền toái mà tôi đă gặp phải và kể ra ở trên. Nàng t́m mọi cách để làm cho chúng tôi quên đi đồng thời tha thứ cho những chuyện đó – phần nhiều là như thế. (Ghi chú của người dịch -“almost” trong câu này có vẽ nghĩa là ông ta đă quên và tha thứ nhiều chuyện nhưng vẫn giữ lại… một ít chuyện … đến chết tuyền đài chưa tán!)
Tôi không thê nói đến tôi đă từng giới thiệu đến du khách viếng thăm quốc gia này cho bất kỳ ai. Nếu bạn có ư dịnh ṭ ṃ muốn khám phá cái ǵ mới mẽ th́ đó sẽ là kinh nghiệm cho chính bạn, ngoài ra chẳng có ǵ khác. Tôi không thể kể ra đây hết được vô số những điều bực xà bội mà tôi đă từng chịu đựng. V́ thế bạn cứ đi đi rồi biết, hăy đi Việt Nam chừng vài ba tuần lễ ǵ đó để rồi khi trở về… trở về … chàng về… chàng về nay đă… cụt chân… ưu ừ!!! (nguyên văn “return home with enough horror stories to choke a small horse.)
Nguồn: Báo Mai