Hanna
07-12-2015, 02:17
Ẩn ư sâu xa của Dũng Taylor có lẽ cũng dễ hiểu thôi. Không chỉ thủ phạm có lỗi cả những người nuôi nấng và cả xă hội có lỗi cho những hành động này chăng?Cùng vietbf.com khám phá thêm bài viết sau của anh.
Thủ phạm cũng là nạn nhân. (blaming the victim!)
Vừa đào được hai thước đất chúng ta thấy được nước, chớ vội gọi đó là giếng nước, hăy đào sâu nữa nước sẽ trong hơn, ngọt hơn, lúc đó chúng ta mới chạm đúng mạch nước. Giải quyết vấn nạn của xă hội cũng cần những suy nghĩ như thế này, nếu không chúng ta sẽ không giải quyết dứt điểm vấn nạn mà chỉ đổ thừa cho nạn nhân thôi. Tôi không có ư bênh vực những tên máu lạnh như thanh niên này, trong những xả hội coi trọng nhân bảng, đưa con người lên hàng đầu th́ chúng ta thật sự cần canh chỉnh lại cách giải quyết vấn đề cho dù là ở Việt Nam hay các quốc gia khác. Nếu chúng ta thật sự coi trọng mạng sống th́ trong sự việc thương tâm này đă có đến tám nạn nhân, hai tên thanh niên này coi như đă "xong" rồi. Những người ở lại, những thân nhân của nạn nhân và hai hung thủ này chính là những người phải trả cái giá cho vấn nạn này.
Cứ ăn cướp th́ bỏ tù th́ xây bao nhiêu tù cũng không đủ, và sau khi ở tù ra th́ thủ phạm càng thâm hiểm, mưu mô hơn xưa nếu chúng ta không giải quyết tận gốc lư do họ phạm pháp từ đầu.
Một mắt trả một mắt th́ không khác ǵ "quét rác xuống thảm rồi cho là nhà đă sạch rồi". Cứ tử h́nh khi giết người th́ quá dễ, bố mẹ cứ đánh con ḿnh khi nghe thầy cô hoặc hàng xóm than phiền mà không bỏ thời gian ngồi xuống nghe và giải thích cho đứa trẻ biết tại sau chúng ta xử phạt các cháu.
Hiện nay dư luận cho rằng bé "Na" gần 2 tuổi, nạn nhân duy nhất sống sót chính là con ruột của thủ phạm máu lạnh này và con gái lớn của ông bà chủ. Bà ngoại, bà Nga đă đứng ra nhận bé Na là con để lănh tiếng xấu cho con gái và cũng v́ lư do này bà Nga đă mạnh tiếng cấm thủ phạm đi lại với con bà, nếu không sẽ dùng đến pháp luật. Đây là giọt nước tràn ly đưa thanh niên rối trí, sĩ diện đầy tham vọng tiến thân thấy cơ hội duy nhất của ḿnh để thoát kiếp nghèo như cát xuyên qua những ngón tay của ḿnh, không c̣n ǵ để mất nữa nên đă có hành động rợn người "một đi không trở lại", làm khổ cho những người ở lại.
Bố mẹ nào cũng muốn cho con ḿnh có nơi nương tựa vững chắc và một tương lai tốt đẹp v́ thế những sự bất đồng quan điểm giữa bố mẹ và các con từ ngàn xưa cho đến hôm nay vẫn c̣n là cơn "ác mộng" của nhiều bố mẹ và gia đ́nh nhất là các con bước vào tuổi 12-21, cái tuổi dở ông dở thằng, cái tuổi "dở hơi" này vô cùng khó khăn và cần sự giáo dục và tập trung thật nhiều thời gian và đầu tư của bố mẹ.
Bao nhiêu vật chất, bao nhiêu người giúp việc cũng không bằng thời gian của bố mẹ, bám sát và theo dơi từng giai đoạn trưởng thành của các em. Tư duy, văn hóa và đạo đức phải luôn là nền tảng cho các cháu trong tuổi trưởng thành. Chỉ có thế chúng ta mới ngăn ngừa được những việc thương tâm tương tự xảy ra trong tương lai. Bố mẹ sinh con nhưng tư duy, văn hóa và đạo đức của các cháu được giáo dục bởi những người giúp việc, truyền h́nh, video games bạo lực, youtube đầy h́nh ảnh t́nh dục, facebook đầy cách sống vật chất vv... th́ làm sau trách được các cháu thiếu nền tảng khi trưởng thành.
Nhiều bố mẹ có điều kiện bỏ tiền cho con đi du học nhưng rồi không bỏ thời gian bên các con và cứ giao phó cho nhà trường và xă hội v́ lư do bận rộn công việc. Không một nhà trường và xă hội nào giáo dục con ḿnh bằng t́nh thương và thời gian của bố mẹ. Nhiều cháu thiếu sự chú ư của bố mẹ từ bé nên các cháu quen với lối sống khép kín, đơn độc rồi đưa đến t́nh trạng trầm cảm hoặc tự kỷ. Khi các cháu sống nhiều ngày tháng đơn độc một ḿnh, thiếu định hướng từ bố mẹ v́ bố mẹ măi bận kiếm tiền hoặc nghĩ rằng nuôi con như trăng "đến ngày trăng sẽ tṛn" và đợi măi trăng không tṛn th́ quá muộn khi các cháu đă trưởng thành và đổ khuôn cá tính riêng v́ thế ông bà có câu "dạy con từ thuở c̣n thơ", tre già rồi sẽ không uốn được nữa, nếu ép quá sẽ gẫy và nhiều bố mẹ v́ sợ ép con quá sẽ gẫy nên không dám lên tiếng th́ vô h́nh dung nối dáo cho giặc với các hành động bất thường của các con.
Thủ phạm cũng là nạn nhân. (blaming the victim!)
Vừa đào được hai thước đất chúng ta thấy được nước, chớ vội gọi đó là giếng nước, hăy đào sâu nữa nước sẽ trong hơn, ngọt hơn, lúc đó chúng ta mới chạm đúng mạch nước. Giải quyết vấn nạn của xă hội cũng cần những suy nghĩ như thế này, nếu không chúng ta sẽ không giải quyết dứt điểm vấn nạn mà chỉ đổ thừa cho nạn nhân thôi. Tôi không có ư bênh vực những tên máu lạnh như thanh niên này, trong những xả hội coi trọng nhân bảng, đưa con người lên hàng đầu th́ chúng ta thật sự cần canh chỉnh lại cách giải quyết vấn đề cho dù là ở Việt Nam hay các quốc gia khác. Nếu chúng ta thật sự coi trọng mạng sống th́ trong sự việc thương tâm này đă có đến tám nạn nhân, hai tên thanh niên này coi như đă "xong" rồi. Những người ở lại, những thân nhân của nạn nhân và hai hung thủ này chính là những người phải trả cái giá cho vấn nạn này.
Cứ ăn cướp th́ bỏ tù th́ xây bao nhiêu tù cũng không đủ, và sau khi ở tù ra th́ thủ phạm càng thâm hiểm, mưu mô hơn xưa nếu chúng ta không giải quyết tận gốc lư do họ phạm pháp từ đầu.
Một mắt trả một mắt th́ không khác ǵ "quét rác xuống thảm rồi cho là nhà đă sạch rồi". Cứ tử h́nh khi giết người th́ quá dễ, bố mẹ cứ đánh con ḿnh khi nghe thầy cô hoặc hàng xóm than phiền mà không bỏ thời gian ngồi xuống nghe và giải thích cho đứa trẻ biết tại sau chúng ta xử phạt các cháu.
Hiện nay dư luận cho rằng bé "Na" gần 2 tuổi, nạn nhân duy nhất sống sót chính là con ruột của thủ phạm máu lạnh này và con gái lớn của ông bà chủ. Bà ngoại, bà Nga đă đứng ra nhận bé Na là con để lănh tiếng xấu cho con gái và cũng v́ lư do này bà Nga đă mạnh tiếng cấm thủ phạm đi lại với con bà, nếu không sẽ dùng đến pháp luật. Đây là giọt nước tràn ly đưa thanh niên rối trí, sĩ diện đầy tham vọng tiến thân thấy cơ hội duy nhất của ḿnh để thoát kiếp nghèo như cát xuyên qua những ngón tay của ḿnh, không c̣n ǵ để mất nữa nên đă có hành động rợn người "một đi không trở lại", làm khổ cho những người ở lại.
Bố mẹ nào cũng muốn cho con ḿnh có nơi nương tựa vững chắc và một tương lai tốt đẹp v́ thế những sự bất đồng quan điểm giữa bố mẹ và các con từ ngàn xưa cho đến hôm nay vẫn c̣n là cơn "ác mộng" của nhiều bố mẹ và gia đ́nh nhất là các con bước vào tuổi 12-21, cái tuổi dở ông dở thằng, cái tuổi "dở hơi" này vô cùng khó khăn và cần sự giáo dục và tập trung thật nhiều thời gian và đầu tư của bố mẹ.
Bao nhiêu vật chất, bao nhiêu người giúp việc cũng không bằng thời gian của bố mẹ, bám sát và theo dơi từng giai đoạn trưởng thành của các em. Tư duy, văn hóa và đạo đức phải luôn là nền tảng cho các cháu trong tuổi trưởng thành. Chỉ có thế chúng ta mới ngăn ngừa được những việc thương tâm tương tự xảy ra trong tương lai. Bố mẹ sinh con nhưng tư duy, văn hóa và đạo đức của các cháu được giáo dục bởi những người giúp việc, truyền h́nh, video games bạo lực, youtube đầy h́nh ảnh t́nh dục, facebook đầy cách sống vật chất vv... th́ làm sau trách được các cháu thiếu nền tảng khi trưởng thành.
Nhiều bố mẹ có điều kiện bỏ tiền cho con đi du học nhưng rồi không bỏ thời gian bên các con và cứ giao phó cho nhà trường và xă hội v́ lư do bận rộn công việc. Không một nhà trường và xă hội nào giáo dục con ḿnh bằng t́nh thương và thời gian của bố mẹ. Nhiều cháu thiếu sự chú ư của bố mẹ từ bé nên các cháu quen với lối sống khép kín, đơn độc rồi đưa đến t́nh trạng trầm cảm hoặc tự kỷ. Khi các cháu sống nhiều ngày tháng đơn độc một ḿnh, thiếu định hướng từ bố mẹ v́ bố mẹ măi bận kiếm tiền hoặc nghĩ rằng nuôi con như trăng "đến ngày trăng sẽ tṛn" và đợi măi trăng không tṛn th́ quá muộn khi các cháu đă trưởng thành và đổ khuôn cá tính riêng v́ thế ông bà có câu "dạy con từ thuở c̣n thơ", tre già rồi sẽ không uốn được nữa, nếu ép quá sẽ gẫy và nhiều bố mẹ v́ sợ ép con quá sẽ gẫy nên không dám lên tiếng th́ vô h́nh dung nối dáo cho giặc với các hành động bất thường của các con.