PinaColada
07-16-2015, 03:14
Nhiều năm về trước, bên cạnh làn sóng chuyển sang hải ngoại sinh sống và biểu diễn của các ca sỹ trong nước, th́ thời gian gần đây người ta nhận thấy ngày càng nhiều ca sỹ hải ngoại về nước tổ chức liveshow và thậm chí tái lập nghiệp ngay tại nơi trước kia ḿnh đă ra đi. Phải chăng cuộc sống nơi xứ người đă gặp nhiều khó khăn hơn họ nghĩ và cuối cùng lại chạy về VN “kiếm cơm”?
Thật ra đây là chuyện hết sức b́nh thường. Ca sỹ trẻ ra đi, là bởi họ muốn lo cho cuộc sống của ḿnh và của gia đ́nh, khi mà điều kiện sinh hoạt cũng như học hành cho trẻ con ở bên kia tốt hơn trong nước. Chứ ở hải ngoại, nhất là ở Mỹ, th́ điều kiện cũng như cơ hội để họ biểu diễn là không nhiều. Bên đó, ít show hơn trong nước, đa phần lại chỉ tổ chức vào hai ngày cuối tuần, bởi trong tuần khán giả và cả ca sỹ đều bận rộn với công việc chính của ḿnh.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=787859&stc=1&d=1437015889
Ca sĩ Khánh Ly mấy năm qua về nước làm nhiều show rất ăn khách, bà c̣n ra sách tại Việt Nam
C̣n trở về, đa phần là các ca sỹ thành danh trước năm 1975. Thẳng thắn mà nói, họ đă qua thời đỉnh cao của ḿnh. Thầy đờn già, con hát trẻ, âu cũng là quy luật của tạo hóa. Tất nhiên nhiều ca sỹ vẫn giữ được giọng hát, một điều đáng quư. Là bởi bên cạnh đó, nhiều ca sỹ đă hỏng giọng hay mất giọng, do nhiều lư do khác nhau.
Lư do họ trở về, mà nếu chúng ta có cơ hội được đọc, th́ đều giống nhau ở chỗ, là được hát trên quê hương ḿnh, cho đồng bào ḿnh nghe. Tất nhiên, lư do ấy rất dễ thương. Người viết văn cũng muốn văn ḿnh được đồng bào đọc, người diễn kịch cũng chỉ muốn kịch của ḿnh đến với đông đảo khán giả ḿnh.
Cho dù các ca sỹ ấy đă qua thời đỉnh cao, họ vẫn có khán thính giả riêng của ḿnh. Đa phần, lứa khán giả ấy ở lứa tuổi trung niên. Và có thể kể đến một lượng không nhỏ thanh niên say mê ḍng nhạc ấy, bên cạnh việc vẫn lắng nghe ḍng nhạc đang thịnh hành. Lớp khán giả ấy đă qua lứa tuổi chạy theo nhạc thị trường, ổn định trong gu nghe, và cực đoan trong sự trải nghiệm của ḿnh. Khi họ đă mặc định rằng những bài nức nở chỉ có thể nghe được từ giọng ca Chế Linh, th́ sẽ là như vậy. Khi họ chỉ thích những bài quê hương qua giọng ca của Nhạn trắng G̣ Công-biệt danh của ca sỹ Phương Dung-th́ họ sẽ không nghe được người thứ hai tŕnh bày. Hay nhạc của Trịnh Công Sơn th́ cứ phải nghe qua giọng ca Khánh Ly, nhất là cuốn băng Sơn Ca 7. Hoặc nhạc mang âm hưởng dân ca th́ cứ phải là Hương Lan hát th́ nghe mới “phê”. Hay nhạc của Trúc Phương th́ cứ phải qua giọng ca Thanh Thúy th́ mới đủ để nổi da gà. Hoặc những bài buồn đến tê tái th́ phải t́m cho được bản thu của ca sỹ Giao Linh-được mệnh danh là “Nữ hoàng sầu muộn”.
Tôi đă chứng kiến cảnh những người chơi âm thanh ở lứa tuổi trung niên ngồi bên nhau, lặng im cùng nghe cuốn băng Sơn Ca 7-giọng ca Khánh Ly, hay Hương Quê 1-giọng ca Phương Dung, phát từ đầu băng ma-nghê hay c̣n được gọi là băng cối. Họ thưởng thức từng nốt nhạc, từng câu chữ của ca sỹ, bên cạnh việc chơi thiết bị âm thanh. Những ca sỹ ấy, giai điệu ấy, đă theo họ suốt quăng đời trai trẻ, và c̣n theo họ trong suốt quăng thời gian c̣n lại của cuộc đời. Có chứng kiến những cảnh ấy, mới hiểu t́nh yêu của họ với các ca sỹ từ hải ngoại trở về. Dù giọng ca không c̣n lảnh lót như thời đỉnh cao, dù dấu ấn của tuổi tác đă hiện diện rất rơ ràng trên khuôn mặt, những ca sỹ ấy vẫn được người hâm mộ của ḿnh chào đón.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=787860&stc=1&d=1437015889
Dù đă nhiều tuổi nhưng giọng ca Chế Linh vẫn c̣n sức hút mạnh với công chúng Việt Nam
T́nh yêu, bất cứ đối tượng của nó là ǵ, đều không bao giờ có thể lư giải được. T́nh yêu, không giống bất cứ t́nh cảm nào khác của con người. Với t́nh yêu, chỉ đến khi nó xảy ra, người ta mới có thể chứng minh được sự tồn tại của nó là có thật và có lư.
Thôi th́ cũng cố mà t́m một vài lời giải thích cho t́nh yêu của người nghe với các giọng ca được gọi tŕu mến là giọng ca nhạc xưa ấy, mặc dù đây là việc hết sức khó khăn và luôn không bao giờ đúng. Là bởi người ta nghe nhạc ở thời điểm c̣n dễ tiếp nhận, tức là thời c̣n trai trẻ. Là bởi, sau đó một thời gian, người ta chỉ được nghe một cách nhỏ giọt qua những băng đĩa xách tay từ bên kia về, lại không được gặp ca sỹ yêu thích của ḿnh bằng xương bằng thịt. Thế cho nên, nhu cầu được gặp gỡ ca sỹ ḿnh yêu thích là rất cao. Mặc dù, họ biết ca sỹ ḿnh thích đă qua thời đỉnh cao đă khá lâu, nhưng điều đó đâu có hề ǵ.
Hàng ngày, đọc trên các báo, trên các diễn đàn âm nhạc, người ta vẫn nhắc về những giọng ca ấy. Thôi th́ mỗi người mỗi cách nh́n, điều đó là lẽ b́nh thường. Người khắc kỷ th́ cho là các giọng ca ấy đă hết thời ở bên xứ người, nay về quê nhà để t́m lại ánh hào quang xưa, làm mộ tour để thỏa măn sự ṭ ṃ của công chúng. Người lạc quan th́ cho rằng, âu cũng là lúc lá rụng về cội, các ca sỹ trở về là dấu hiệu cho thấy nền âm nhạc trong nước đă cởi mở hơn rất nhiều.
Nhưng dễ thấy rằng, ở bên kia, các ca sỹ ấy đă không c̣n nhiều show như trước. Là bởi cộng đồng người Việt hải ngoại tuy đông nhưng rải rác khắp nơi, chỉ tập trung ở một vài thành phố, nên cơ hội biểu diễn cũng không nhiều. Thêm nữa, lứa khán giả mới hiện tại lại quen nghe với nhạc ngoại quốc, bởi nhiều người trong số họ c̣n không nói tốt tiếng Việt chứ chưa nói đến việc thưởng thức âm nhạc. Trong khi đó, lứa khán giả lớn tuổi th́ ngày càng ít đi. Cho nên, việc các ca sỹ lớn tuổi và đă thành danh trong quá khứ t́m về với thị trường gần 100 triệu dân là điều dễ lư giải.
Và khi cơn sốt sắng, cơn ṭ ṃ ban đầu qua đi, th́ mọi thứ lại trở về với giá trị thật. Chẳng hạn như, dù thời đỉnh cao đă qua đi, nhưng nam danh ca Chế Linh vẫn không có người thay thế trong những bài hát đă gắn liền với tên tuổi ông. Mặc dù các ca sỹ sau này t́m cách thể hiện những bản t́nh ca buồn bă ấy dưới mọi cách, từ việc rập khuôn các ca sỹ thế hệ trước đến việc làm mới bài hát, phối lại đề khúc, nhưng dường như tất cả đều không đem lại thành công. Người ta có thể trầm trồ khi Đàm Vĩnh Hưng hát Thành phố buồn theo một phong cách mới, rồi quên ngay. Người ta muốn nghe lại Thành phố buồn qua giọng ca Chế Linh, là bởi chỉ có giọng ca ấy mới tả được không khí chầm chậm mà bảng lảng của phố núi, mới lột tả được không khí của một mối t́nh dang dở.
Nữ danh ca Khánh Ly cũng vậy. Dù đă ngoài 70 tuổi, nhưng sức hút của bà vẫn chưa giảm nhiều. Là bởi, dù làn hơi không thể như trước, nhưng dấu ấn của bà qua những ca khúc của Trịnh Công Sơn th́ chưa thể phai mờ trong ḷng giới mộ nhạc. Người ta đến, không chỉ để nghe bà hát, mà c̣n để xem bà hát, để làm sống lại h́nh ảnh “nữ hoàng chân đất” ngày nào như biệt danh của bà. Cùng với việc tổ chức live show, các nhà sản xuất cũng không quên việc phát hành đĩa CD của bà, khi mà cái tên Khánh Ly vẫn là số 1 trong tâm trí người yêu nhạc Trịnh Công Sơn, cho dù thế hệ kế tiếp đă có những ca sỹ thành công với ḍng nhạc đă mang tên người nhạc sỹ tài hoa ấy.
Điều dễ nhân thấy ở thế hệ ca sỹ ấy, là thái độ làm việc chuyên nghiệp của họ. Cả đời theo nghiệp cầm ca, họ làm việc với sự nghiêm túc, tôn trọng dàn nhạc, và luôn cố gắng thân thiện đến mức tối đa với khán giả của ḿnh. Thêm nữa, là khả năng làm chủ sân khấu của họ. Mỗi lúc xuất hiện, họ đều đủ sức lấp đầy sân khấu, chứ không để lại nhiều khoảng trống. Khả năng giải phóng cơ thể của lớp ca sỹ ấy cũng đáng để thế hệ sau học hỏi. Dù cầm micro hay không, công chúng đều không có cảm giác họ bị thừa tay hoặc có những động tác gượng gạo.
Thế nhưng, dù muốn dù không, vẫn phải khẳng định rằng việc các ca sỹ hải ngoại về nước làm show cũng nói lên một điều, rằng thị trường âm nhạc trong nước đang rất vắng lặng và ảm đạm. Không có một làn sóng mới, một thế hệ ca sỹ mới tiếp nối. Công chúng vẫn chỉ đón đợi chương tŕnh của các ngôi sao đă thành danh. Những ngôi sao nổi tiếng nhờ PR, nhờ scandal th́ cũng chỉ sáng lóe lên trong một thời điểm, rồi ch́m nghỉm giữa đám đông. C̣n một khi có thực tài, th́ dù đă ở bên kia sườn dốc của sự nghiệp, vẫn có khán thính giả của riêng ḿnh.
Nhà văn Nguyễn Toàn Thắng
Thật ra đây là chuyện hết sức b́nh thường. Ca sỹ trẻ ra đi, là bởi họ muốn lo cho cuộc sống của ḿnh và của gia đ́nh, khi mà điều kiện sinh hoạt cũng như học hành cho trẻ con ở bên kia tốt hơn trong nước. Chứ ở hải ngoại, nhất là ở Mỹ, th́ điều kiện cũng như cơ hội để họ biểu diễn là không nhiều. Bên đó, ít show hơn trong nước, đa phần lại chỉ tổ chức vào hai ngày cuối tuần, bởi trong tuần khán giả và cả ca sỹ đều bận rộn với công việc chính của ḿnh.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=787859&stc=1&d=1437015889
Ca sĩ Khánh Ly mấy năm qua về nước làm nhiều show rất ăn khách, bà c̣n ra sách tại Việt Nam
C̣n trở về, đa phần là các ca sỹ thành danh trước năm 1975. Thẳng thắn mà nói, họ đă qua thời đỉnh cao của ḿnh. Thầy đờn già, con hát trẻ, âu cũng là quy luật của tạo hóa. Tất nhiên nhiều ca sỹ vẫn giữ được giọng hát, một điều đáng quư. Là bởi bên cạnh đó, nhiều ca sỹ đă hỏng giọng hay mất giọng, do nhiều lư do khác nhau.
Lư do họ trở về, mà nếu chúng ta có cơ hội được đọc, th́ đều giống nhau ở chỗ, là được hát trên quê hương ḿnh, cho đồng bào ḿnh nghe. Tất nhiên, lư do ấy rất dễ thương. Người viết văn cũng muốn văn ḿnh được đồng bào đọc, người diễn kịch cũng chỉ muốn kịch của ḿnh đến với đông đảo khán giả ḿnh.
Cho dù các ca sỹ ấy đă qua thời đỉnh cao, họ vẫn có khán thính giả riêng của ḿnh. Đa phần, lứa khán giả ấy ở lứa tuổi trung niên. Và có thể kể đến một lượng không nhỏ thanh niên say mê ḍng nhạc ấy, bên cạnh việc vẫn lắng nghe ḍng nhạc đang thịnh hành. Lớp khán giả ấy đă qua lứa tuổi chạy theo nhạc thị trường, ổn định trong gu nghe, và cực đoan trong sự trải nghiệm của ḿnh. Khi họ đă mặc định rằng những bài nức nở chỉ có thể nghe được từ giọng ca Chế Linh, th́ sẽ là như vậy. Khi họ chỉ thích những bài quê hương qua giọng ca của Nhạn trắng G̣ Công-biệt danh của ca sỹ Phương Dung-th́ họ sẽ không nghe được người thứ hai tŕnh bày. Hay nhạc của Trịnh Công Sơn th́ cứ phải nghe qua giọng ca Khánh Ly, nhất là cuốn băng Sơn Ca 7. Hoặc nhạc mang âm hưởng dân ca th́ cứ phải là Hương Lan hát th́ nghe mới “phê”. Hay nhạc của Trúc Phương th́ cứ phải qua giọng ca Thanh Thúy th́ mới đủ để nổi da gà. Hoặc những bài buồn đến tê tái th́ phải t́m cho được bản thu của ca sỹ Giao Linh-được mệnh danh là “Nữ hoàng sầu muộn”.
Tôi đă chứng kiến cảnh những người chơi âm thanh ở lứa tuổi trung niên ngồi bên nhau, lặng im cùng nghe cuốn băng Sơn Ca 7-giọng ca Khánh Ly, hay Hương Quê 1-giọng ca Phương Dung, phát từ đầu băng ma-nghê hay c̣n được gọi là băng cối. Họ thưởng thức từng nốt nhạc, từng câu chữ của ca sỹ, bên cạnh việc chơi thiết bị âm thanh. Những ca sỹ ấy, giai điệu ấy, đă theo họ suốt quăng đời trai trẻ, và c̣n theo họ trong suốt quăng thời gian c̣n lại của cuộc đời. Có chứng kiến những cảnh ấy, mới hiểu t́nh yêu của họ với các ca sỹ từ hải ngoại trở về. Dù giọng ca không c̣n lảnh lót như thời đỉnh cao, dù dấu ấn của tuổi tác đă hiện diện rất rơ ràng trên khuôn mặt, những ca sỹ ấy vẫn được người hâm mộ của ḿnh chào đón.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=787860&stc=1&d=1437015889
Dù đă nhiều tuổi nhưng giọng ca Chế Linh vẫn c̣n sức hút mạnh với công chúng Việt Nam
T́nh yêu, bất cứ đối tượng của nó là ǵ, đều không bao giờ có thể lư giải được. T́nh yêu, không giống bất cứ t́nh cảm nào khác của con người. Với t́nh yêu, chỉ đến khi nó xảy ra, người ta mới có thể chứng minh được sự tồn tại của nó là có thật và có lư.
Thôi th́ cũng cố mà t́m một vài lời giải thích cho t́nh yêu của người nghe với các giọng ca được gọi tŕu mến là giọng ca nhạc xưa ấy, mặc dù đây là việc hết sức khó khăn và luôn không bao giờ đúng. Là bởi người ta nghe nhạc ở thời điểm c̣n dễ tiếp nhận, tức là thời c̣n trai trẻ. Là bởi, sau đó một thời gian, người ta chỉ được nghe một cách nhỏ giọt qua những băng đĩa xách tay từ bên kia về, lại không được gặp ca sỹ yêu thích của ḿnh bằng xương bằng thịt. Thế cho nên, nhu cầu được gặp gỡ ca sỹ ḿnh yêu thích là rất cao. Mặc dù, họ biết ca sỹ ḿnh thích đă qua thời đỉnh cao đă khá lâu, nhưng điều đó đâu có hề ǵ.
Hàng ngày, đọc trên các báo, trên các diễn đàn âm nhạc, người ta vẫn nhắc về những giọng ca ấy. Thôi th́ mỗi người mỗi cách nh́n, điều đó là lẽ b́nh thường. Người khắc kỷ th́ cho là các giọng ca ấy đă hết thời ở bên xứ người, nay về quê nhà để t́m lại ánh hào quang xưa, làm mộ tour để thỏa măn sự ṭ ṃ của công chúng. Người lạc quan th́ cho rằng, âu cũng là lúc lá rụng về cội, các ca sỹ trở về là dấu hiệu cho thấy nền âm nhạc trong nước đă cởi mở hơn rất nhiều.
Nhưng dễ thấy rằng, ở bên kia, các ca sỹ ấy đă không c̣n nhiều show như trước. Là bởi cộng đồng người Việt hải ngoại tuy đông nhưng rải rác khắp nơi, chỉ tập trung ở một vài thành phố, nên cơ hội biểu diễn cũng không nhiều. Thêm nữa, lứa khán giả mới hiện tại lại quen nghe với nhạc ngoại quốc, bởi nhiều người trong số họ c̣n không nói tốt tiếng Việt chứ chưa nói đến việc thưởng thức âm nhạc. Trong khi đó, lứa khán giả lớn tuổi th́ ngày càng ít đi. Cho nên, việc các ca sỹ lớn tuổi và đă thành danh trong quá khứ t́m về với thị trường gần 100 triệu dân là điều dễ lư giải.
Và khi cơn sốt sắng, cơn ṭ ṃ ban đầu qua đi, th́ mọi thứ lại trở về với giá trị thật. Chẳng hạn như, dù thời đỉnh cao đă qua đi, nhưng nam danh ca Chế Linh vẫn không có người thay thế trong những bài hát đă gắn liền với tên tuổi ông. Mặc dù các ca sỹ sau này t́m cách thể hiện những bản t́nh ca buồn bă ấy dưới mọi cách, từ việc rập khuôn các ca sỹ thế hệ trước đến việc làm mới bài hát, phối lại đề khúc, nhưng dường như tất cả đều không đem lại thành công. Người ta có thể trầm trồ khi Đàm Vĩnh Hưng hát Thành phố buồn theo một phong cách mới, rồi quên ngay. Người ta muốn nghe lại Thành phố buồn qua giọng ca Chế Linh, là bởi chỉ có giọng ca ấy mới tả được không khí chầm chậm mà bảng lảng của phố núi, mới lột tả được không khí của một mối t́nh dang dở.
Nữ danh ca Khánh Ly cũng vậy. Dù đă ngoài 70 tuổi, nhưng sức hút của bà vẫn chưa giảm nhiều. Là bởi, dù làn hơi không thể như trước, nhưng dấu ấn của bà qua những ca khúc của Trịnh Công Sơn th́ chưa thể phai mờ trong ḷng giới mộ nhạc. Người ta đến, không chỉ để nghe bà hát, mà c̣n để xem bà hát, để làm sống lại h́nh ảnh “nữ hoàng chân đất” ngày nào như biệt danh của bà. Cùng với việc tổ chức live show, các nhà sản xuất cũng không quên việc phát hành đĩa CD của bà, khi mà cái tên Khánh Ly vẫn là số 1 trong tâm trí người yêu nhạc Trịnh Công Sơn, cho dù thế hệ kế tiếp đă có những ca sỹ thành công với ḍng nhạc đă mang tên người nhạc sỹ tài hoa ấy.
Điều dễ nhân thấy ở thế hệ ca sỹ ấy, là thái độ làm việc chuyên nghiệp của họ. Cả đời theo nghiệp cầm ca, họ làm việc với sự nghiêm túc, tôn trọng dàn nhạc, và luôn cố gắng thân thiện đến mức tối đa với khán giả của ḿnh. Thêm nữa, là khả năng làm chủ sân khấu của họ. Mỗi lúc xuất hiện, họ đều đủ sức lấp đầy sân khấu, chứ không để lại nhiều khoảng trống. Khả năng giải phóng cơ thể của lớp ca sỹ ấy cũng đáng để thế hệ sau học hỏi. Dù cầm micro hay không, công chúng đều không có cảm giác họ bị thừa tay hoặc có những động tác gượng gạo.
Thế nhưng, dù muốn dù không, vẫn phải khẳng định rằng việc các ca sỹ hải ngoại về nước làm show cũng nói lên một điều, rằng thị trường âm nhạc trong nước đang rất vắng lặng và ảm đạm. Không có một làn sóng mới, một thế hệ ca sỹ mới tiếp nối. Công chúng vẫn chỉ đón đợi chương tŕnh của các ngôi sao đă thành danh. Những ngôi sao nổi tiếng nhờ PR, nhờ scandal th́ cũng chỉ sáng lóe lên trong một thời điểm, rồi ch́m nghỉm giữa đám đông. C̣n một khi có thực tài, th́ dù đă ở bên kia sườn dốc của sự nghiệp, vẫn có khán thính giả của riêng ḿnh.
Nhà văn Nguyễn Toàn Thắng