PinaColada
08-03-2015, 13:31
Thằng bé vô tư cầm cuốn sổ khám bệnh của mẹ nuôi ngồi chơi rồi xé tung bày ra khắp sàn nhà. Tôi chạy lại chơi cùng con và thu dọn lại rồi bất ngờ với tờ hóa đơn làm tôi chết lặng.
Tôi và cô ấy quen nhau trong một lần t́nh cờ đi du lịch ở Hà Nội. Em là cô nhân viên bán đồ lụa trên phố cổ. Nụ cười như mùa thu tỏa nắng của em khiến tôi “chết đứ đừ” từ giây phút gặp gỡ đầu tiên. Em nói bằng thứ giọng Anh Mỹ lơ lớ nghe ngồ ngộ đến ph́ cười.
Thấy em ấp úng nghĩ măi mới ra được vài từ mời chào hàng, tôi đành “xổ” một tràng tiếng Việt khiến em ngỡ ngàng rồi mỉm cười chuyển ngay sang thứ giọng nhẹ nhàng.
Hôm đó tôi lấy cớ đặt mối hàng xin số em luôn. 1 tuần sau tôi quay trở lại Sài G̣n để tiếp tục công tác. Tôi mở thêm một công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội vừa mở rộng địa bàn vừa có thêm cơ hội để được gặp em.
Sau 3 tháng hẹn ḥ, em nhận lời yêu. Thời gian đó, tôi ngập tràn trong hạnh phúc khi có thể đưa em đi khắp nơi, đến những nơi ḿnh mơ ước. Ở bên em tôi cảm thấy yên b́nh, thoải mái không c̣n những mệt mỏi, lo toan công việc thường ngày.
Mỗi khi em nở nụ cười là tôi đứng h́nh mất mấy giây nh́n ngắm em không chớp mắt. Em đẹp đến lạ lùng, đẹp đúng kiểu Á Đông mà tôi từng ngẩn ngơ, mơ ước từ lúc c̣n bé. Ba tôi là người Mỹ, mẹ tôi là một người phụ nữ Trung Quốc, đẹp đằm thắm. Từ nhỏ, tôi thường được mẹ cho xem những bức h́nh các thiếu nữ châu Á đẹp đến mê hồn. Họ khác với những cô gái Mỹ mạnh mẽ, cá tính, đôi mắt họ cuốn hút, ẩn chứa những cảm xúc khó nói.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=793568&stc=1&d=1438608672
Hóa ra suốt 10 năm kết hôn chúng tôi không thể có con là v́ vậy. Ảnh minh họa.
4 tháng sau đó tôi cầu hôn và em nhận lời. Đám cưới diễn ra ở một nhà thờ nhỏ gần nơi tôi làm. Ba mẹ tôi từ Pháp sang dự lễ cưới. Mẹ tôi vốn người Á Đông nên nh́n con dâu rất kỹ, sau đó bà lẳng lặng về khách sạn không nói ǵ. Ba tôi vẫn vui vẻ tiếp đón khách khứa và không quên nháy mắt với tôi hàm ư con dâu tuyệt lắm.
Sau đám cưới, mẹ tôi bảo, “Mẹ không yên tâm lắm, ánh mắt con bé có vẻ không tự nhiên và ẩn chứa điều ǵ đó. Mẹ mong các con hạnh phúc nhưng con nên chú ư đến vợ”. Lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc mẹ để ư quá, sợ mất con trai nên mới nhắc nhở như vậy rồi quên bẵng đi.
Lấy vợ 9 năm mà măi chúng tôi vẫn chưa có con. Nh́n bạn bè, đồng nghiệp con cái đuề huề trong khi tôi gần 40 tuổi vẫn chưa có một mụn con nóng ḷng lắm. Hai vợ chồng đi khám khắp nơi nhưng đều nhận được kết quả sức khỏe b́nh thường, không vấn đề ǵ. Thậm chí, bác sĩ c̣n bảo tinh trùng tôi khỏe.
Nhiều lần vợ tôi khóc lóc bảo tôi ra ngoài kiếm một đứa con rồi về cô ấy sẽ xem như là con đẻ nhưng tôi không đồng ư. Với tôi, có con cái chắc chắn là niềm vui và mong mỏi của bất cứ ai đă kết hôn nhưng vợ tôi cũng chính là niềm hạnh phúc mà Chúa ban cho nên tôi không thể phản bội cô ấy được.
Tôi quyết định đi nhận một đứa con nuôi về. Ban đầu vợ tôi phản đối, nhiều lúc thấy cô ấy một ḿnh ngồi trầm ngâm trong pḥng khiến tôi thương cảm và thấy cần phải chở che cho cô ấy hơn nữa. Sau đó, thằng bé con suốt ngày cười khúc khích khi được tôi cưng nựng khiến cô ấy thay đổi, quan tâm thằng bé hơn.
Cuộc sống của chúng tôi từ đó tràn ngập tiếng cười. Với tôi dù thằng bé không phải là con ruột của ḿnh nhưng nó chính là sợi dây thắt chặt t́nh cảm gia đ́nh, đưa vợ tôi và tôi đến gần nhau hơn. Có lẽ đó là quăng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc hôn nhân của tôi. Nhưng nó không kéo dài lâu.
Một ngày cuối tuần tháng 7, khi vợ tôi đang lúi húi nấu ăn dưới bếp, tôi và thằng bé đùa nghịch ở trong pḥng. Bất chợt, tôi thấy thằng bé lấy một cuốn sổ mang ra chơi. Thằng bé vô tư cầm cuốn sổ khám bệnh của mẹ ngồi chơi rồi xé tung bày ra khắp sàn nhà. Tôi chạy lại chơi cùng con và thu dọn lại rồi bất ngờ với tờ hóa đơn làm tôi chết lặng.
Đó là tờ hóa đơn tiền thuốc tiêm tránh thai của cô ấy. Đây chính là lư do suốt 10 năm kết hôn chúng tôi không thể có con. Tôi thẫn thờ ngồi lặng trong pḥng.
Khi cô ấy lên gọi hai bố con xuống ăn cơm, nh́n tờ hóa đơn trên giường, cô ấy cũng hoảng hốt không thốt nên lời. Rồi cô ấy khóc thanh minh rằng, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Trước khi đến với tôi, cô ấy từng yêu một người rất sâu đậm. Họ từng thề ước sẽ không bao giờ rời xa nhau. Rồi một lần, vào đúng ngày sinh nhật của cô ấy, v́ biết cô ấy mơ ước có một chiếc áo dài bằng lụa thêu tay mà anh ta cất công đi t́m và gặp tai nạn qua đời khi đang trên đường mang quà đến tặng “người yêu”.
Day dứt và luôn mang cảm giác tội lỗi, cô ấy quyết sẽ không yêu ai cho đến khi gặp tôi. Cô ấy khóc nức nở rằng, mặc dù có t́nh cảm với tôi nhưng lại đan xen cảm giác tội lỗi với người cũ. V́ vậy mà cô ấy quyết định sẽ không sinh con để giữ trọn t́nh cảm với người ấy.
Thực sự là bây giờ, dù mọi chuyện đă qua và tôi chấp nhận nhưng cô ấy vẫn chưa mở lời với tôi. Vợ tôi càng ngày càng sống trầm lặng. Cô ấy thậm chí c̣n không cười với tôi một lần như trước đây. Tôi biết, cô ấy đang day dứt cảm giác tội lỗi với người cũ và với cả chính tôi. Chính tôi cũng đang đau đớn khi biết sự thật nhưng làm sao tôi có thể ghen với một người đă khuất. Xin hăy cho tôi lời khuyên lúc này để có thể cân bằng lại cuộc sống. Xin hăy giúp tôi.
Tôi và cô ấy quen nhau trong một lần t́nh cờ đi du lịch ở Hà Nội. Em là cô nhân viên bán đồ lụa trên phố cổ. Nụ cười như mùa thu tỏa nắng của em khiến tôi “chết đứ đừ” từ giây phút gặp gỡ đầu tiên. Em nói bằng thứ giọng Anh Mỹ lơ lớ nghe ngồ ngộ đến ph́ cười.
Thấy em ấp úng nghĩ măi mới ra được vài từ mời chào hàng, tôi đành “xổ” một tràng tiếng Việt khiến em ngỡ ngàng rồi mỉm cười chuyển ngay sang thứ giọng nhẹ nhàng.
Hôm đó tôi lấy cớ đặt mối hàng xin số em luôn. 1 tuần sau tôi quay trở lại Sài G̣n để tiếp tục công tác. Tôi mở thêm một công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội vừa mở rộng địa bàn vừa có thêm cơ hội để được gặp em.
Sau 3 tháng hẹn ḥ, em nhận lời yêu. Thời gian đó, tôi ngập tràn trong hạnh phúc khi có thể đưa em đi khắp nơi, đến những nơi ḿnh mơ ước. Ở bên em tôi cảm thấy yên b́nh, thoải mái không c̣n những mệt mỏi, lo toan công việc thường ngày.
Mỗi khi em nở nụ cười là tôi đứng h́nh mất mấy giây nh́n ngắm em không chớp mắt. Em đẹp đến lạ lùng, đẹp đúng kiểu Á Đông mà tôi từng ngẩn ngơ, mơ ước từ lúc c̣n bé. Ba tôi là người Mỹ, mẹ tôi là một người phụ nữ Trung Quốc, đẹp đằm thắm. Từ nhỏ, tôi thường được mẹ cho xem những bức h́nh các thiếu nữ châu Á đẹp đến mê hồn. Họ khác với những cô gái Mỹ mạnh mẽ, cá tính, đôi mắt họ cuốn hút, ẩn chứa những cảm xúc khó nói.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=793568&stc=1&d=1438608672
Hóa ra suốt 10 năm kết hôn chúng tôi không thể có con là v́ vậy. Ảnh minh họa.
4 tháng sau đó tôi cầu hôn và em nhận lời. Đám cưới diễn ra ở một nhà thờ nhỏ gần nơi tôi làm. Ba mẹ tôi từ Pháp sang dự lễ cưới. Mẹ tôi vốn người Á Đông nên nh́n con dâu rất kỹ, sau đó bà lẳng lặng về khách sạn không nói ǵ. Ba tôi vẫn vui vẻ tiếp đón khách khứa và không quên nháy mắt với tôi hàm ư con dâu tuyệt lắm.
Sau đám cưới, mẹ tôi bảo, “Mẹ không yên tâm lắm, ánh mắt con bé có vẻ không tự nhiên và ẩn chứa điều ǵ đó. Mẹ mong các con hạnh phúc nhưng con nên chú ư đến vợ”. Lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc mẹ để ư quá, sợ mất con trai nên mới nhắc nhở như vậy rồi quên bẵng đi.
Lấy vợ 9 năm mà măi chúng tôi vẫn chưa có con. Nh́n bạn bè, đồng nghiệp con cái đuề huề trong khi tôi gần 40 tuổi vẫn chưa có một mụn con nóng ḷng lắm. Hai vợ chồng đi khám khắp nơi nhưng đều nhận được kết quả sức khỏe b́nh thường, không vấn đề ǵ. Thậm chí, bác sĩ c̣n bảo tinh trùng tôi khỏe.
Nhiều lần vợ tôi khóc lóc bảo tôi ra ngoài kiếm một đứa con rồi về cô ấy sẽ xem như là con đẻ nhưng tôi không đồng ư. Với tôi, có con cái chắc chắn là niềm vui và mong mỏi của bất cứ ai đă kết hôn nhưng vợ tôi cũng chính là niềm hạnh phúc mà Chúa ban cho nên tôi không thể phản bội cô ấy được.
Tôi quyết định đi nhận một đứa con nuôi về. Ban đầu vợ tôi phản đối, nhiều lúc thấy cô ấy một ḿnh ngồi trầm ngâm trong pḥng khiến tôi thương cảm và thấy cần phải chở che cho cô ấy hơn nữa. Sau đó, thằng bé con suốt ngày cười khúc khích khi được tôi cưng nựng khiến cô ấy thay đổi, quan tâm thằng bé hơn.
Cuộc sống của chúng tôi từ đó tràn ngập tiếng cười. Với tôi dù thằng bé không phải là con ruột của ḿnh nhưng nó chính là sợi dây thắt chặt t́nh cảm gia đ́nh, đưa vợ tôi và tôi đến gần nhau hơn. Có lẽ đó là quăng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc hôn nhân của tôi. Nhưng nó không kéo dài lâu.
Một ngày cuối tuần tháng 7, khi vợ tôi đang lúi húi nấu ăn dưới bếp, tôi và thằng bé đùa nghịch ở trong pḥng. Bất chợt, tôi thấy thằng bé lấy một cuốn sổ mang ra chơi. Thằng bé vô tư cầm cuốn sổ khám bệnh của mẹ ngồi chơi rồi xé tung bày ra khắp sàn nhà. Tôi chạy lại chơi cùng con và thu dọn lại rồi bất ngờ với tờ hóa đơn làm tôi chết lặng.
Đó là tờ hóa đơn tiền thuốc tiêm tránh thai của cô ấy. Đây chính là lư do suốt 10 năm kết hôn chúng tôi không thể có con. Tôi thẫn thờ ngồi lặng trong pḥng.
Khi cô ấy lên gọi hai bố con xuống ăn cơm, nh́n tờ hóa đơn trên giường, cô ấy cũng hoảng hốt không thốt nên lời. Rồi cô ấy khóc thanh minh rằng, tất cả đều là lỗi của cô ấy. Trước khi đến với tôi, cô ấy từng yêu một người rất sâu đậm. Họ từng thề ước sẽ không bao giờ rời xa nhau. Rồi một lần, vào đúng ngày sinh nhật của cô ấy, v́ biết cô ấy mơ ước có một chiếc áo dài bằng lụa thêu tay mà anh ta cất công đi t́m và gặp tai nạn qua đời khi đang trên đường mang quà đến tặng “người yêu”.
Day dứt và luôn mang cảm giác tội lỗi, cô ấy quyết sẽ không yêu ai cho đến khi gặp tôi. Cô ấy khóc nức nở rằng, mặc dù có t́nh cảm với tôi nhưng lại đan xen cảm giác tội lỗi với người cũ. V́ vậy mà cô ấy quyết định sẽ không sinh con để giữ trọn t́nh cảm với người ấy.
Thực sự là bây giờ, dù mọi chuyện đă qua và tôi chấp nhận nhưng cô ấy vẫn chưa mở lời với tôi. Vợ tôi càng ngày càng sống trầm lặng. Cô ấy thậm chí c̣n không cười với tôi một lần như trước đây. Tôi biết, cô ấy đang day dứt cảm giác tội lỗi với người cũ và với cả chính tôi. Chính tôi cũng đang đau đớn khi biết sự thật nhưng làm sao tôi có thể ghen với một người đă khuất. Xin hăy cho tôi lời khuyên lúc này để có thể cân bằng lại cuộc sống. Xin hăy giúp tôi.