PinaColada
08-13-2015, 23:20
Cuộc đời thật quá bất công với vợ chồng chị! Cho tới giờ th́ đêm nào chị cũng nh́n chồng, cũng khóc. Với chị, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời. Quen nhau chưa đầy 5 tháng, chị và anh đă tiến tới hôn nhân trong sự giục giă của gia đ́nh nhà chồng. Chị thương cái tính hiền lành, chăm chỉ mà gật đầu làm vợ anh, để rồi đưa đẩy cuộc đời ḿnh vào những tháng ngày tăm tối. “Anh bị ung thư”. Chị nghe được lời thú nhận từ anh mà toàn thân như mềm nhũn trong đêm tân hôn trọng đại. Chị không khóc, mắt ráo hoảnh, hoảng loạn cho cuộc đời ḿnh.
Những tháng ngày tiếp đó, chị câm lặng đi làm, chăm chồng. Căn nhà nhỏ bé của hai vợ chồng ở càng trở nên ngột ngạt. Nh́n anh ngày một gầy g̣, ngày một đau đớn trong tuyệt vọng, chị vừa hận, vừa giận, vừa thương anh. Chị t́m cách cứu chữa cho anh, kéo dài sinh mạng cho anh dù biết rằng hi vọng mong manh quá đỗi.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=797716&stc=1&d=1439507920
Sa vào lưới t́nh (Ảnh minh hoạ)
Chị làm nhân viên quét dọn của một công ty nọ. Ông chủ của chị có vẻ hài ḷng về kết quả làm việc của nhân viên, nên tháng nào lương chị cũng được thưởng thêm một khoản nho nhỏ. Chị nghĩ trời thương ḿnh, thương anh nên cố gắng tích cóp để có tiền cho anh điều trị. Vậy mà số tiền điều trị quá lớn so với đôi vai gầy của người phụ nữ trẻ. Một lần vừa kết thúc ca làm, quá mệt mỏi, chị ngồi khóc trong nhà vệ sinh.
“Sao lại khóc thế em?”, chị giật ḿnh, thấy sếp đứng ngay cạnh cửa. Nước mắt như không nghe lời vẫn chảy đầy hai má. “Đi vào pḥng anh, anh có chuyện muốn nói với em!”. Mệt mỏi, chán nản, chị vô t́nh không để ư nhiều đến giọng điệu của sếp, đi theo hắn vào pḥng. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc chị giật ḿnh choàng tỉnh, hốt hoảng trong cái gh́ chặt của một người đàn ông cao lớn. “Anh buông tôi ra!”.
Chị cố sức hét, cố sức vùng vẫy. Càng cố gắng, hắn càng dùng lực áp sát chị vào tường, một tay tự do trên người chị, miệng lưỡi thốt ra những lời bẩn thỉu: “cô ngoan ngoăn phục vụ tôi, tôi sẽ giúp chồng cô chữa trị!”. Chị im lặng, thôi vùng vẫy. Giọt nước mắt mặn chát ngấm vào môi, ngấm vào nỗi tủi nhục của người đàn bà mới vừa 20 tuổi.
Chị c̣n trẻ, vậy mà cuộc đời lại cho chị một số phận già cỗi. Chị nghĩ ḿnh cũng chẳng c̣n ǵ để mất, ngoài chồng. Chị non nớt cho rằng chỉ cần “chiều” hắn một lần thôi, từ lần sau sẽ cảnh giác và tránh xa loại người này.
hiepdam
Hắn hành động trên cơ thể chị như một con thú hoang thèm khát.
Tồi cả công ty đâu đâu cũng có dấu vết của những lần bệnh hoạn. Càng ngày, hắn càng hung bạo hơn, thậm chí c̣n vừa làm chuyện ấy vừa dùng bạo lực tát chị đau đớn, hay túm tóc đập đầu chị xuống sàn. Kinh khủng hơn, hắn c̣n dùng dao lam khắc lên người chị những vết nguệch ngoạc, đau đến xót xa. Những vết bầm tím, vết thâm, vết sẹo ngày càng nhiều trên cơ thể gầy g̣ ấy.
Chị nghĩ đến chồng chị, nghĩ đến người đàn ông đang nằm trên chiếc giường trắng, đang ngày đêm chống chọi với bệnh tật. May thay, gă đàn ông khốn nạn ấy – kẻ mà hơn 200 nhân viên vẫn gọi là sếp đă giữ lời hứa, giúp chồng chị chữa bệnh. Đêm nào chị cũng gục khóc bên giường bệnh, khóc cho cuộc đời ḿnh, cho người chồng bệnh tật. Giá mà chị không vội vă lấy anh, không hi sinh cho anh nhiều như thế… th́ có lẽ cuộc đời chị đang mang sẽ có một số phận khác tốt đẹp hơn lúc này.
Những tháng ngày tiếp đó, chị câm lặng đi làm, chăm chồng. Căn nhà nhỏ bé của hai vợ chồng ở càng trở nên ngột ngạt. Nh́n anh ngày một gầy g̣, ngày một đau đớn trong tuyệt vọng, chị vừa hận, vừa giận, vừa thương anh. Chị t́m cách cứu chữa cho anh, kéo dài sinh mạng cho anh dù biết rằng hi vọng mong manh quá đỗi.
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=797716&stc=1&d=1439507920
Sa vào lưới t́nh (Ảnh minh hoạ)
Chị làm nhân viên quét dọn của một công ty nọ. Ông chủ của chị có vẻ hài ḷng về kết quả làm việc của nhân viên, nên tháng nào lương chị cũng được thưởng thêm một khoản nho nhỏ. Chị nghĩ trời thương ḿnh, thương anh nên cố gắng tích cóp để có tiền cho anh điều trị. Vậy mà số tiền điều trị quá lớn so với đôi vai gầy của người phụ nữ trẻ. Một lần vừa kết thúc ca làm, quá mệt mỏi, chị ngồi khóc trong nhà vệ sinh.
“Sao lại khóc thế em?”, chị giật ḿnh, thấy sếp đứng ngay cạnh cửa. Nước mắt như không nghe lời vẫn chảy đầy hai má. “Đi vào pḥng anh, anh có chuyện muốn nói với em!”. Mệt mỏi, chán nản, chị vô t́nh không để ư nhiều đến giọng điệu của sếp, đi theo hắn vào pḥng. Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc chị giật ḿnh choàng tỉnh, hốt hoảng trong cái gh́ chặt của một người đàn ông cao lớn. “Anh buông tôi ra!”.
Chị cố sức hét, cố sức vùng vẫy. Càng cố gắng, hắn càng dùng lực áp sát chị vào tường, một tay tự do trên người chị, miệng lưỡi thốt ra những lời bẩn thỉu: “cô ngoan ngoăn phục vụ tôi, tôi sẽ giúp chồng cô chữa trị!”. Chị im lặng, thôi vùng vẫy. Giọt nước mắt mặn chát ngấm vào môi, ngấm vào nỗi tủi nhục của người đàn bà mới vừa 20 tuổi.
Chị c̣n trẻ, vậy mà cuộc đời lại cho chị một số phận già cỗi. Chị nghĩ ḿnh cũng chẳng c̣n ǵ để mất, ngoài chồng. Chị non nớt cho rằng chỉ cần “chiều” hắn một lần thôi, từ lần sau sẽ cảnh giác và tránh xa loại người này.
hiepdam
Hắn hành động trên cơ thể chị như một con thú hoang thèm khát.
Tồi cả công ty đâu đâu cũng có dấu vết của những lần bệnh hoạn. Càng ngày, hắn càng hung bạo hơn, thậm chí c̣n vừa làm chuyện ấy vừa dùng bạo lực tát chị đau đớn, hay túm tóc đập đầu chị xuống sàn. Kinh khủng hơn, hắn c̣n dùng dao lam khắc lên người chị những vết nguệch ngoạc, đau đến xót xa. Những vết bầm tím, vết thâm, vết sẹo ngày càng nhiều trên cơ thể gầy g̣ ấy.
Chị nghĩ đến chồng chị, nghĩ đến người đàn ông đang nằm trên chiếc giường trắng, đang ngày đêm chống chọi với bệnh tật. May thay, gă đàn ông khốn nạn ấy – kẻ mà hơn 200 nhân viên vẫn gọi là sếp đă giữ lời hứa, giúp chồng chị chữa bệnh. Đêm nào chị cũng gục khóc bên giường bệnh, khóc cho cuộc đời ḿnh, cho người chồng bệnh tật. Giá mà chị không vội vă lấy anh, không hi sinh cho anh nhiều như thế… th́ có lẽ cuộc đời chị đang mang sẽ có một số phận khác tốt đẹp hơn lúc này.