PDA

View Full Version : Hôn nhân là hố chôn của t́nh yêu khi chồng ki bo ngay cả với vợ


june04
08-19-2015, 04:50
Trong hôn nhân, người phụ nữ luôn được truyền dạy là phải biết lo toan vun vén cho gia đ́nh, chu toàn những công việc nhỏ trong nhà. C̣n những việc to, việc trọng đại đă có người đàn ông đảm nhiệm, gánh vác. Vậy mà trong gia đ́nh, người đàn ông của chị can thiệp cả vào những chuyện mà người xưa vẫn bảo “Đo lọ mắm, đếm củ hành”…

http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=799498&stc=1&d=1439959815

Chị vốn là con gái thành phố, không quá xinh đẹp nhưng ngoan ngoăn, dịu dàng. Anh sinh ra ở quê, nhưng học hành giỏi giang. Anh lập nghiệp ở cái thành phố nhỏ này và gặp chị. Hai người yêu rồi cưới nhau trong sự chúc phúc của bạn bè và gia đ́nh hai bên. Chị cứ nghĩ, ḿnh đă t́m được người đàn ông của ḿnh. Thế nhưng hôn nhân không phải là một giấc mơ, và anh không phải là Bạch Mă Hoàng tử.

Lấy nhau về rồi, mới thấy, hoàng tử giờ mặc quần đùi ngác chân lên ghế xỉa rau mắc ở răng, với cốc nước ngửa cổ súc miệng nước sùng sục rồi nhổ toẹt ra cửa. Hoàng tử có thể lười tắm vào mùa đông chỉ v́ trời lạnh. Hoàng tử có thể cằn nhằn, càu nhàu chỉ v́ dạo này nh́n vợ cũ người. hoàng tử cũng có thể để con ngồi vầy nước tiểu mà nó vừa tiểu ra và vẫn say mê chơi điện tử. Hoàng tử cũng có thể mặc vợ thất thểu hết chăm con, lại chạy xuống bếp nấu cơm, quay ra nhặt rau, tắm rửa cho con… để ḿnh thoải mái đi nhậu cùng đám bạn khi những chiều tan sở.

Và hoàng tử kể từ ngày cưới được công chúa, lập tức coi Công chúa như ôsin và chưa khi nào hạ ḿnh mà nói lời ngon ngọt yêu thương hay nịnh nọt bao giờ. Hoàn toàn anh hoàng tử ấy khi bước vào một cuộc hôn nhân đều khiến đa phần phụ nữ tan giấc mơ hoa.

Ngày c̣n yêu nhau, cái sự chi ly tiết kiệm của anh lại là ưu điểm. Anh ít khi đưa chị tới những nơi đắt tiền, hai người thường đi ăn quán vỉa hè, ngồi những quán chè nước bên đường nhưng cũng rất lăng mạn. Sinh nhật hay những ngày đặc biệt anh cũng chỉ tặng chị những món quà nho nhỏ nhưng chị lại thấy thế thật ư nghĩa… Anh cũng ăn mặc giản dị, không vung tay quá trán bao giờ. Chị nghĩ một người đàn ông như thế chắc chắn biết vun vén cho gia đ́nh, sẽ làm một người chồng tốt.
Nhưng khi lấy nhau rồi. Dần dần chị nhận ra anh không như chị nghĩ. Bắt đầu là từ chuyện bữa ăn. Chị thường làm vài món mỗi khi nấu cơm. Anh bảo: Chỉ cần rau và một món mặn là được. Em bày vẽ làm nhiều mà làm ǵ. Tốn tiền, ăn lại không hết. Chị cứ tưởng là anh nói vậy chỉ là để chị đỡ vất vả mà thôi. Nhưng sau vài lần anh khó chịu, bảo anh nói thế mà chị không nghe. Rồi chưa cuối tháng lại kêu hết tiền. Mà có phải là chị ăn nhiều đâu. Chỉ là chị muốn làm cho anh ăn, sợ anh vất vả lại gầy đi. Người ta bảo lấy vợ mà không biết chăm chồng.

Rồi thỉnh thoảng, chị có bảo anh đưa chị đi chợ. Chị th́ ít khi mặc cả những mớ rau, con cá nhỏ, những cái đó người ta có lăi được bao nhiêu đâu? Nên người bán cứ bảo sao chị trả vậy. Đến khi về anh mới nói chị: Em đi chợ mà không mặc cả à? Cái bọn buôn bán tin làm sao được mồm nó. Buôn năm bán mười đấy! Chị ngượng cười: Mớ rau, củ hành th́ đáng bao nhiêu đâu mà mặc cả hả anh! Anh đốp ngay câu: Đă nghèo lại c̣n sĩ diện. Đúng là con nhà lính, tính nhà quan! Chị ngớ người ra. Sao anh có thể nặng lời với chị đến vậy chỉ v́ mấy chuyện vặt vănh nhỏ nhoi ấy?

vietbf @ sưu tầm