sunshine1104
10-27-2015, 14:37
Nếu như ở các nước khác có tài dù bạn là ai cũng sẽ được trọng dụng thì ở VN lại khác. Ở Việt Nam, con ông cháu cha lên nắm chức là chuyện quá bình thường. Hãy cùng vietbf khám phá nhé!
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=822804&stc=1&d=1445956620
Việt Lâm: Ông Mai Liêm Trực có nhắc đến hiện tượng chính trị con nhà nòi khá phổ biến trên chính trường thế giới. Vậy xét trong bối cảnh của VN thì hiện tượng này có gì đáng lưu tâm?
Ông Mai Liêm Trực: Phải nói thẳng ở VN đến nay chưa có gia đình nào được gọi là “con nhà nòi” về làm chính trị. Các nhà chính trị VN cũng chưa có kinh nghiệm trong vấn đề đào tạo con cái theo nghiệp chính trị.
Tất nhiên, làm chính trị ở Việt Nam có những đặc thù riêng. Ba anh em tôi, người làm bộ trưởng, người làm thứ trưởng, rồi uỷ viên TƯ Đảng nhưng tôi cho rằng chúng tôi chỉ là người làm chính sách chứ không phải là người làm chính trị. Bởi chính trị là vận động tranh cử, một nghề mạo hiểm, hay nhưng nhiều khi phải dùng đến thủ đoạn. Do đặc thù chính trị ở mình khác, nên làm chính trị chủ yếu là làm chính sách và triển khai chính sách. Bởi thế, VN chưa có những gia đình, dòng họ nhà nòi làm chính trị như các nước khác.
Ngay cả một gia đình cán bộ cao cấp nổi tiếng trong lịch sử VN, gia đình ông Lê Đức Thọ với 2 anh em là uỷ viên Bộ Chính trị, một người em là bộ trưởng, uỷ viên TƯ Đảng, nhưng người con út của nhân vật từng nắm quyền lực số hai trong Đảng, anh Lê Nam Thắng lại không muốn làm chính trị, thậm chí từ chối các chức vụ lãnh đạo. Anh Thắng là người tôi nhận về từ Bộ Tư lệnh Thông tin Quân đội, là một cán bộ kỹ thuật giỏi chuyên môn, tư cách đạo đức tốt. Khi các ban chủ chốt đưa ra bỏ phiếu tín nhiệm làm phó Tổng cục trưởng Tổng cục Bưu điện, anh Thắng đứng đầu thì anh ấy lên gặp tôi xin từ chối, lấy lý do sức khoẻ không đảm bảo. Tôi không đồng ý thì sau đó bà Sáu mẹ anh mới viết thư cho Thủ tướng lúc bấy giờ là ông Phan Văn Khải, nhờ Thủ tướng can thiệp không để tôi trình lên nữa. Mãi 2 năm sau anh ấy mới chịu lên làm Phó Tổng cục trưởng, rồi Thứ trưởng Bộ Bưu chính Viễn thông nhưng không nhận làm bộ trưởng dù đủ khả năng và được mọi người giới thiệu. Con người giản dị là vậy, không bao giờ nhắc đến gia đình mình.
Trở lại câu chuyện gia đình tôi. Hồi ấy các cụ vô tư lắm, không có ý định bồi dưỡng con cháu gì đâu. Suốt thời kì các cụ Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Đức Thọ có ông nào có con theo nghiệp chính trị mà nổi bật đâu.
Thực ra bây giờ, chuyện cho con cái nối nghiệp chính trị cũng có mặt tốt. Nếu những vị lãnh đạo ấy là người sáng suốt, phẩm chất năng lực tốt, có uy tín, có tầm nhìn thì có thể hướng dẫn cho con, làm gương cho con và nhất là có điều kiện đào tạo con cái ăn học cẩn thận. Vì thế, khi giới thiệu bầu cử, người ta có thể tin rằng chắc ổng dạy con cái tử tế, mặc dù những người con này chưa trải qua thử thách. Tôi hi vọng đây sẽ là những tín hiệu để từ nay về sau, VN có được những gia đình chính trị chuyên nghiệp và đứng đắn.
Nói gì thì nói, chúng ta cũng phải nhìn thẳng vào thực tế là không ít những vị lãnh đạo cả cấp TƯ và địa phương còn lạm dụng quyền lực để xếp cho con chỗ an nhàn. Thực chất, đấy cũng là một hình thức tham nhũng chính trị. Tại sao chuyện “con ông cháu cha” chúng ta nói mãi mà không xử lý được? Có phải vì nó đã thành phong trào, ông này thấy ông kia làm được thì cũng tìm cách làm theo? Bởi vậy dư luận mới ì xèo trên báo chí về hiện tượng quan chức cả huyện, cả tỉnh là họ hàng.
Trong tình hình, điều kiện ở ta như vậy thì dư luận xã hội tâm tư trước hiện tượng con cái lãnh đạo được bầu giữ các vị trí quan trọng trong bộ máy cũng là điều dễ hiểu. Tôi nghĩ không có gì phải sợ những dư luận ấy làm mình mất uy tín đâu. Bởi vì người ta có quyền nghi ngại khi chưa được thực tế kiểm chứng. Nếu tôi ở vào cương vị của các bạn trẻ được bầu, tôi lại thấy dư luận như thế là tích cực bởi nó luôn tạo áp lực buộc tôi phải nỗ lực hoàn thiện và chứng minh năng lực bản thân.
vietbf @ sưu tầm
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=822804&stc=1&d=1445956620
Việt Lâm: Ông Mai Liêm Trực có nhắc đến hiện tượng chính trị con nhà nòi khá phổ biến trên chính trường thế giới. Vậy xét trong bối cảnh của VN thì hiện tượng này có gì đáng lưu tâm?
Ông Mai Liêm Trực: Phải nói thẳng ở VN đến nay chưa có gia đình nào được gọi là “con nhà nòi” về làm chính trị. Các nhà chính trị VN cũng chưa có kinh nghiệm trong vấn đề đào tạo con cái theo nghiệp chính trị.
Tất nhiên, làm chính trị ở Việt Nam có những đặc thù riêng. Ba anh em tôi, người làm bộ trưởng, người làm thứ trưởng, rồi uỷ viên TƯ Đảng nhưng tôi cho rằng chúng tôi chỉ là người làm chính sách chứ không phải là người làm chính trị. Bởi chính trị là vận động tranh cử, một nghề mạo hiểm, hay nhưng nhiều khi phải dùng đến thủ đoạn. Do đặc thù chính trị ở mình khác, nên làm chính trị chủ yếu là làm chính sách và triển khai chính sách. Bởi thế, VN chưa có những gia đình, dòng họ nhà nòi làm chính trị như các nước khác.
Ngay cả một gia đình cán bộ cao cấp nổi tiếng trong lịch sử VN, gia đình ông Lê Đức Thọ với 2 anh em là uỷ viên Bộ Chính trị, một người em là bộ trưởng, uỷ viên TƯ Đảng, nhưng người con út của nhân vật từng nắm quyền lực số hai trong Đảng, anh Lê Nam Thắng lại không muốn làm chính trị, thậm chí từ chối các chức vụ lãnh đạo. Anh Thắng là người tôi nhận về từ Bộ Tư lệnh Thông tin Quân đội, là một cán bộ kỹ thuật giỏi chuyên môn, tư cách đạo đức tốt. Khi các ban chủ chốt đưa ra bỏ phiếu tín nhiệm làm phó Tổng cục trưởng Tổng cục Bưu điện, anh Thắng đứng đầu thì anh ấy lên gặp tôi xin từ chối, lấy lý do sức khoẻ không đảm bảo. Tôi không đồng ý thì sau đó bà Sáu mẹ anh mới viết thư cho Thủ tướng lúc bấy giờ là ông Phan Văn Khải, nhờ Thủ tướng can thiệp không để tôi trình lên nữa. Mãi 2 năm sau anh ấy mới chịu lên làm Phó Tổng cục trưởng, rồi Thứ trưởng Bộ Bưu chính Viễn thông nhưng không nhận làm bộ trưởng dù đủ khả năng và được mọi người giới thiệu. Con người giản dị là vậy, không bao giờ nhắc đến gia đình mình.
Trở lại câu chuyện gia đình tôi. Hồi ấy các cụ vô tư lắm, không có ý định bồi dưỡng con cháu gì đâu. Suốt thời kì các cụ Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Đức Thọ có ông nào có con theo nghiệp chính trị mà nổi bật đâu.
Thực ra bây giờ, chuyện cho con cái nối nghiệp chính trị cũng có mặt tốt. Nếu những vị lãnh đạo ấy là người sáng suốt, phẩm chất năng lực tốt, có uy tín, có tầm nhìn thì có thể hướng dẫn cho con, làm gương cho con và nhất là có điều kiện đào tạo con cái ăn học cẩn thận. Vì thế, khi giới thiệu bầu cử, người ta có thể tin rằng chắc ổng dạy con cái tử tế, mặc dù những người con này chưa trải qua thử thách. Tôi hi vọng đây sẽ là những tín hiệu để từ nay về sau, VN có được những gia đình chính trị chuyên nghiệp và đứng đắn.
Nói gì thì nói, chúng ta cũng phải nhìn thẳng vào thực tế là không ít những vị lãnh đạo cả cấp TƯ và địa phương còn lạm dụng quyền lực để xếp cho con chỗ an nhàn. Thực chất, đấy cũng là một hình thức tham nhũng chính trị. Tại sao chuyện “con ông cháu cha” chúng ta nói mãi mà không xử lý được? Có phải vì nó đã thành phong trào, ông này thấy ông kia làm được thì cũng tìm cách làm theo? Bởi vậy dư luận mới ì xèo trên báo chí về hiện tượng quan chức cả huyện, cả tỉnh là họ hàng.
Trong tình hình, điều kiện ở ta như vậy thì dư luận xã hội tâm tư trước hiện tượng con cái lãnh đạo được bầu giữ các vị trí quan trọng trong bộ máy cũng là điều dễ hiểu. Tôi nghĩ không có gì phải sợ những dư luận ấy làm mình mất uy tín đâu. Bởi vì người ta có quyền nghi ngại khi chưa được thực tế kiểm chứng. Nếu tôi ở vào cương vị của các bạn trẻ được bầu, tôi lại thấy dư luận như thế là tích cực bởi nó luôn tạo áp lực buộc tôi phải nỗ lực hoàn thiện và chứng minh năng lực bản thân.
vietbf @ sưu tầm