thactrang
11-06-2015, 14:49
Nhắc đến những vụ án giết người mà phạm nhân là kẻ điên th́ ai cũng cảm thấy xót xa. Những người điên không thể kiểm soát được hành động của ḿnh nhưng hậu quả gây ra th́ thật khôn lường. Và cuối cùng họ cũng phải chịu cái án như người thường.
Kết luận giám định pháp y tâm thần cho thấy An mắc chứng tâm thần phân liệt, bị hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi. Tháng 10-2012, An được đưa đi chữa bệnh bắt buộc, đến nay t́nh trạng bệnh đă ổn định. Ngày 5-11, TAND TP Hà Nội mở phiên xét xử, tuyên phạt bị cáo Nguyễn Văn An (38 tuổi, trú tại Ứng Ḥa, Hà Nội) 10 năm tù về tội giết người.
Theo hồ sơ, An vốn bị chứng bệnh tâm thần phân liệt, không có đủ năng lực làm chủ hành vi của bản thân.
Không hiểu v́ lư do ǵ, vài năm gần đây trong đầu An luôn có suy nghĩ rằng ông Trần Văn X. (88 tuổi, trú cùng thôn) là người xấu, muốn hăm hại ḿnh. V́ thế An t́m mọi cách để giết chết ông để bài trừ... hậu họa.
Khoảng 9 giờ sáng 18-4-2012, nhà ông X. tổ chức đám giỗ, An cũng đến dự. Mọi người ai cũng biết An bị bệnh nhưng trước giờ chưa hề phá phách ǵ nên việc ai người ấy làm, không để ư ǵ.
Đúng lúc đó ư định giết ông X. lại lóe lên trong đầu An. An chạy về nhà ông chú họ, vào trong bếp lấy một con dao rồi quay trở lại đám giỗ.
Đến sân nhà ông X., An lên cơn điên loạn, cầm dao khua khoắng khiến mọi người hốt hoảng bỏ chạy. An tiếp tục chạy tới bàn uống nước nơi ông X. đang ngồi nói chuyện. Do tuổi cao, mắt kém, ông X. chưa kịp phản ứng ǵ th́ đă lĩnh trọn nhát dao của An vào ngực và gục ngay tại chỗ.
Gây án xong, An hoảng sợ bỏ chạy về nhà. Nhận được tin báo, lực lượng công an đă ập đến bắt giữ kẻ phạm tội.
Tại ṭa, bà Nguyễn Thị Đ. (mẹ An) cho hay khi mới chào đời, An phát triển như bao đứa trẻ b́nh thường khác. Gia đ́nh khó khăn, An c̣n biết suy nghĩ phải đi làm ăn xa để kiếm thêm thu nhập.
Mấy năm sau, An trở về rồi cũng lấy vợ sinh con. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, bởi cũng từ đây An bắt đầu có những biểu hiện, hành động không b́nh thường. Thuốc men măi không khỏi, gia đ́nh cũng chạy vạy ngược xuôi vay tiền đưa con đi chữa bệnh nhưng mọi hy vọng đều bị dập tắt.
Kết luận giám định pháp y tâm thần cũng cho thấy An mắc chứng tâm thần phân liệt. Trước, trong và sau khi gây án, An bị hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi. Tháng 10-2012, An được đưa đi chữa bệnh bắt buộc, đến nay t́nh trạng bệnh đă ổn định.
http://intermati.com/cothu/Pictures/2015/11m/04dd/30.jpg
Bị cáo An tại ṭa.
Được triệu tập tới ṭa, vợ An có mặt và được cử ngồi cùng An trong suốt cả phiên xét xử để đỡ An khỏi ngă cũng như nhắc nhở chồng trả lời đúng những câu hỏi của HĐXX.
Hành vi phạm tội của An nhanh chóng được làm rơ. Bị cáo được HĐXX cho nói lời sau cùng, An vẫn ngồi trước vành móng ngựa, mặt cúi gằm xuống rồi đột nhiên bật khóc như một đứa trẻ: “Cháu biết cháu phạm tội lớn rồi, mong ṭa cho cháu về với con cháu”.
Xét thấy lời khai của bị cáo là hoàn toàn phù hợp với lời khai tại cơ quan điều tra, phù hợp với kết quả thực nghiệm hiện trường cùng với những người làm chứng, căn cứ vào các t́nh tiết giảm nhẹ trách nhiệm h́nh sự, ṭa đă quyết định tuyên mức án như trên.
Liệu người nhà nạn nhân có cảm thấy thỏa măn với cái án dành cho 1 kẻ điên thế này hay không?
Kết luận giám định pháp y tâm thần cho thấy An mắc chứng tâm thần phân liệt, bị hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi. Tháng 10-2012, An được đưa đi chữa bệnh bắt buộc, đến nay t́nh trạng bệnh đă ổn định. Ngày 5-11, TAND TP Hà Nội mở phiên xét xử, tuyên phạt bị cáo Nguyễn Văn An (38 tuổi, trú tại Ứng Ḥa, Hà Nội) 10 năm tù về tội giết người.
Theo hồ sơ, An vốn bị chứng bệnh tâm thần phân liệt, không có đủ năng lực làm chủ hành vi của bản thân.
Không hiểu v́ lư do ǵ, vài năm gần đây trong đầu An luôn có suy nghĩ rằng ông Trần Văn X. (88 tuổi, trú cùng thôn) là người xấu, muốn hăm hại ḿnh. V́ thế An t́m mọi cách để giết chết ông để bài trừ... hậu họa.
Khoảng 9 giờ sáng 18-4-2012, nhà ông X. tổ chức đám giỗ, An cũng đến dự. Mọi người ai cũng biết An bị bệnh nhưng trước giờ chưa hề phá phách ǵ nên việc ai người ấy làm, không để ư ǵ.
Đúng lúc đó ư định giết ông X. lại lóe lên trong đầu An. An chạy về nhà ông chú họ, vào trong bếp lấy một con dao rồi quay trở lại đám giỗ.
Đến sân nhà ông X., An lên cơn điên loạn, cầm dao khua khoắng khiến mọi người hốt hoảng bỏ chạy. An tiếp tục chạy tới bàn uống nước nơi ông X. đang ngồi nói chuyện. Do tuổi cao, mắt kém, ông X. chưa kịp phản ứng ǵ th́ đă lĩnh trọn nhát dao của An vào ngực và gục ngay tại chỗ.
Gây án xong, An hoảng sợ bỏ chạy về nhà. Nhận được tin báo, lực lượng công an đă ập đến bắt giữ kẻ phạm tội.
Tại ṭa, bà Nguyễn Thị Đ. (mẹ An) cho hay khi mới chào đời, An phát triển như bao đứa trẻ b́nh thường khác. Gia đ́nh khó khăn, An c̣n biết suy nghĩ phải đi làm ăn xa để kiếm thêm thu nhập.
Mấy năm sau, An trở về rồi cũng lấy vợ sinh con. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, bởi cũng từ đây An bắt đầu có những biểu hiện, hành động không b́nh thường. Thuốc men măi không khỏi, gia đ́nh cũng chạy vạy ngược xuôi vay tiền đưa con đi chữa bệnh nhưng mọi hy vọng đều bị dập tắt.
Kết luận giám định pháp y tâm thần cũng cho thấy An mắc chứng tâm thần phân liệt. Trước, trong và sau khi gây án, An bị hạn chế khả năng nhận thức và điều khiển hành vi. Tháng 10-2012, An được đưa đi chữa bệnh bắt buộc, đến nay t́nh trạng bệnh đă ổn định.
http://intermati.com/cothu/Pictures/2015/11m/04dd/30.jpg
Bị cáo An tại ṭa.
Được triệu tập tới ṭa, vợ An có mặt và được cử ngồi cùng An trong suốt cả phiên xét xử để đỡ An khỏi ngă cũng như nhắc nhở chồng trả lời đúng những câu hỏi của HĐXX.
Hành vi phạm tội của An nhanh chóng được làm rơ. Bị cáo được HĐXX cho nói lời sau cùng, An vẫn ngồi trước vành móng ngựa, mặt cúi gằm xuống rồi đột nhiên bật khóc như một đứa trẻ: “Cháu biết cháu phạm tội lớn rồi, mong ṭa cho cháu về với con cháu”.
Xét thấy lời khai của bị cáo là hoàn toàn phù hợp với lời khai tại cơ quan điều tra, phù hợp với kết quả thực nghiệm hiện trường cùng với những người làm chứng, căn cứ vào các t́nh tiết giảm nhẹ trách nhiệm h́nh sự, ṭa đă quyết định tuyên mức án như trên.
Liệu người nhà nạn nhân có cảm thấy thỏa măn với cái án dành cho 1 kẻ điên thế này hay không?