Log in

View Full Version : Đau đớn cảnh tự cởi bỏ đồ dâng hiến nhưng anh lại trùm chăn quay đi


TinNhanh247
12-17-2015, 05:09
Sau nhiều năm yêu nhau, tôi quyết định chủ động tấn công anh. Nhưng đáp trả lại chuyện đó, anh chỉ trùm chăn và không nói câu ǵ. Tôi vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng không nên lời…
http://vietbf.com/forum/attachment.php?attac hmentid=840249&stc=1&d=1450328933

Yêu nhau 2 năm rồi nhưng anh chỉ dừng lại ở việc cầm tay rồi thỉnh thoảng hôn mà thôi. Tôi dù không muốn thế nhưng cũng chẳng biết làm thế nào hơn. Bởi chẳng lẽ bây giờ tự ḿnh lại chủ động tiến xa hơn.
Mấy đứa bạn thân tôi yêu nhau được mấy năm đều chuyển về sống chung trước khi cưới. Đứa th́ viện là đi làm xa, đứa th́ bảo là đỡ tốn tiền pḥng trọ... Thế nhưng chúng tôi vẫn yêu đương như thủa học tṛ.

Anh năm nay cũng đă gần 30 tuổi. Bố mẹ anh thỉnh thoảng cũng giục giă chúng tôi nhanh chóng kết hôn. Thế nhưng tôi có cảm giác như anh đang né tránh chuyện đó. Anh không bao giờ đề cập đến chuyện cưới xin.
Chuẩn bị hết mùa cưới rồi, anh cũng không đề cập ǵ đến chuyện tương lai của hai đứa. Tôi có hỏi han tí chút là anh kiếm cớ đang bận rồi cáo từ về luôn. Thậm chí đến cả tuần anh cũng lấy lư do bận để tránh tôi.

B́nh thường anh là người rất yêu thương và chăm sóc tôi. Tôi bị cảm, anh c̣n phi xe gần 10 km đến chỉ để mua thuốc và mua cháo cho tôi ăn. Nh́n tôiăn cháo và uống thuốc xong, anh lại phóng xe máy về vội để c̣n kịp giờ làm việc chiều. Tôi thật không thể nào hiểu nỗi anh.

Cuối tuần trước, công ty anh tổ chức đi nghỉ xả hơi sau một hợp đồng dài 6 tháng vừa kết thúc, anh rủ tôi đi cùng. Tối hôm đó ở khách sạn, tôi chủ động "tấn công" anh. Thực ra, cơ hội nhạy cảm như thế với chúng tôi cũng không có nhiều. Tối đó tôi cũng có uống một chút rượu vang nên mới có thể bạo dạn được đến thế.

Điều tôi ngạc nhiên và xấu hổ nhất là anh sững sờ nh́n tôi trong bộ đồ ngủ mỏng tang. Sau đó, anh quay lưng bỏ vào giường trùm kín chăn lại. Tôi quá xấu hổ để đứng trước giường thêm một phút nào nữa, chạy vào pḥng tắm và ngồi nguyên trong đó cả đêm. Anh cũng không thèm vào gọi tôi ra.

Sáng hôm sau và nhiều ngày sau đó, chúng tôi không ai nói với nhau một câu nào. Ngồi trên máy bay, anh c̣n cố ư để tránh xa tôi, không chạm vào người tôi. thậm chí không nh́n vào mắt tôi. Xuống máy bay, anh đưa tôi về bằng taxi rồi đi về luôn.

Ngày tiếp theo, anh đă nhắn tin và bảo tôi tới gặp ở quán cà phê quen thuộc. Tôi quặn thắt ruột và lên tiếng hỏi anh: "Chúng ḿnh chia tay nhau rồi à?" Anh một mực lắc đầu. Tôi không kiềm chế được câu hỏi lơ lửng trong đầu: "Anh là người đồng tính?", tôi hỏi. Anh trả lời không phải đồng tính. "Ư anh là ǵ, vô tính? Anh thích cả đàn ông và phụ nữ à?", tôi hỏi tiếp.

"Anh không hấp dẫn t́nh dục... cả phụ nữ, lẫn đàn ông", anh chốt lại. Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi chưa bao giờ nghe nói về ‘vô tính dục’. Anh thở dài. "Anh vẫn đang điều trị. Anh không muốn quan hệ t́nh dục với em. Anh thực sự phải ép buộc ḿnh khi ở chung khách sạn với em. Nhưng anh không làm được điều đó".

Tôi bật khóc, cảm thấy bị lừa dối. Tôi quay cuồng trong nỗi đau, bật khóc mỗi khi có thể và phải dùng thuốc an thần vào ban đêm. Tôi không biết phải đối mặt với nỗi đau này như thế nào? Làm sao để có thể quên được anh bây giờ?

VietSN © Sưu Tầm